- Liễu Bảo Trang.
Trong miệng Vũ Minh khẽ lẩm bẩm, cảm giác có chút ngỡ ngàng và hơi bần thần. Liễu Bảo Trang nhỏ bé yếu ớt lại có thể bắn ra những nhát súng lạnh lùng như vậy? - A!
Bịch!
Liễu Bảo Trang sau khi bắn xong nhát súng liền tỏ ra ngây ngốc, miệng cô lắp bắp run. Thân thể run rẩy trực ngã xuống, cây súng săn trong tay Liễu Bảo Trang cũng rơi xuống đất phát ra tiếng động. Liễu Bảo Trang lạnh lùng quyết đoán khi nãy đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Liễu Bảo Trang lại là một cô nàng nhỏ bé yếu ớt, đưa đôi mắt rưng rưng nước mắt long lanh nhìn Vũ Minh.
Hức hức!
Vũ Minh khuôn mặt cũng nhất thời trở nên ngưng trọng hơn, rõ ràng hành động của Liễu Bảo Trang khi nãy có khả năng chỉ là một xung động nhất thời mà thôi.
Cả đoàn khảo cổ tận cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc vẫn không khỏi bàng hoàng.
Bì Nhân Thanh là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, liền bắt đầu lên tiếng trấn an:
- Ổn rồi, mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, tất cả đều lấy lại tinh thần cho tôi!
Mấy vị Tiến Sĩ là những người bình tĩnh lại nhanh nhất, còn thành viên hỗ trợ đoàn là đám bốc vác thì vẫn không khỏi xanh mặt. Mặc dù đã được Bì Nhân Thanh trấn an, thế nhưng ai ai thần tình vẫn còn vô cùng hoảng hốt. Trải qua chuyện này, cũng không biết là còn mấy người bọn họ có thể kiên trì theo đoàn đến cùng. Rất có thể một người cũng sẽ không còn, chuyến đi đáng sợ như vậy, không phải ai cũng muốn liều mạng. Năm mươi triệu ư? Lớn thật! Nhưng mà so với cái mạng thì năm mươi triệu kia thật quá nhỏ bé.
Trong khi trong đoàn đang chìm trong không khí hỗn loạn. Giáo sư Cao Tự vẫn bình tĩnh bước đến trước xác chết của Hà Quang đạo trưởng, khuôn mặt lâm vào vẻ trầm mặc suy nghĩ.
Vũ Minh trước hết đến an ủi Liễu Bảo Trang, cô nàng nhân lúc liền không bỏ qua cơ hội trực tiếp lao vào lòng Vũ Minh khóc rống lên như trẻ nhỏ.
Hu hu!
- Được rồi, có thể không khóc nữa rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi!
Vũ Minh vừa vỗ vỗ nhè nhẹ vào Liễu Bảo Trang an ủi, vừa mỉm cười thầm suy nghĩ.
Không phải vừa nãy còn bá đạo như thế cơ mà, sao bây giờ lại yếu ớt như vậy cơ chứ? Đúng là đồ đại đại ngốc hay thích thể hiện.
Có đôi lúc Vũ Minh không thể hiểu nổi Liễu Bảo Trang, dường như trong tâm trí kia của nàng có quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều cách hành xử lạ lùng. Có đôi lúc Vũ Minh còn tự cho rằng Liễu Bảo Trang luôn có hai mặt của con người. Một con người lạnh lùng dữ dội, con người còn lại lại là mềm yếu nhu mì đến khó tin.
Đối với đám Tiến Sĩ và người ngoài, Liễu Bảo Trang luôn bảo trì thái độ với nhân cách lạnh lùng. Còn đối với Vũ Minh lại là một người con gái hay thích nhõng nhẽo và mềm yếu. Một người con gái có nhiều nhân cách như vậy khiến Vũ Minh có đôi lúc tỏ ra rất hứng thú và tò mò, tựa như một cuốn sách kì bí cuốn hút người xem vậy.
Vũ Minh trấn an Liễu Bảo Trang như một cô em gái nhỏ, được một lúc hắn liền vội vã đứng lên.
Hống hống!
Ngân Thi bên trong điện Thần Bà lúc này vẫn đang kêu lên những tiếng đau đớn, dường như nó bị tia nắng mặt trời chiếu vào nên bị tổn thương rất lớn. Tòng Lĩnh trông chừng ngoài cửa động không dám đi vào, lúc này Vũ Minh đi đến bên cạnh Tòng Lĩnh. Tòng Lĩnh liền lên tiếng hỏi:
- Con Ma Cà Rồng này nên làm thế nào đây?
Đối với câu hỏi của Tòng Lĩnh khiến Vũ Minh có chút bật cười, người dân tộc ở vùng đất Phong Thổ này vẫn không biết cái gì là Cương Thi, vẫn cho rằng đây là một con Ma Cà Rồng thích hút máu người ở trong những câu chuyện truyền thuyết của họ. Vũ Minh cũng không có thời gian để giải thích cặn kẽ giúp Tòng Lĩnh phân biệt trong chuyện này, mà chỉ nói:
- Nó nằm trong tay người xấu thì là vật có hại, nằm trong tay người tốt thì lại là vật cực kì có lợi. Để tôi vào bên trong thu phục nó, cậu nhớ đừng để ai tiến vào, bên trong rất nguy hiểm…
Vũ Minh nói xong liền nhanh chóng nhảy vào cửa động, Tòng Lĩnh dang tay ra định cản hắn lại vì lo lắng nhưng mà không kịp. Bất giác Tòng Lĩnh chỉ có thể đưa mắt vào bên trong nhìn để quan sát tình hình.
Vũ Minh sau khi lao vào trong động liền lập tức nép mình qua một bên cửa động để quan sát, mặc dù hắn nghe rõ rang tiếng Ngân Thi kêu lên nhưng lại không phát hiện ra nó đang ẩn nấp chỗ nào. Nếu Vũ Minh vô tình hấp tấp lao vào khẳng định hắn sẽ bị Ngân Thi kia xơi tái ngay lập tức, cho nên Vũ Minh vô cùng cẩn thận bước từng bước một.
Phía cửa động gió thổi hun hút, ngoài ra còn có từng luồng ám khí nồng đậm tích tụ cũng theo lối hở của cửa động tràn ra tạo thành một cơn gió lạnh buốt theo cách kì lạ, cái lạnh đánh thẳng vào linh hồn. Vũ Minh thuận tiện vận một vòng khí bảo hộ bằng Hồn Thể xung quanh than mình để cản lại cái lạnh của Ám khí. Sau đó vung tay lên lấy một cái lọ màu đỏ ở trong túi áo rồi thầm nói:
- Chỗ máu chó này kích ứng tà khí rất tốt, có thể dụ được nó ra ngoài!
Vũ Minh thầm nói xong liền quẳng cái lọ nhỏ màu đỏ vào trong động.
Hống hống!
Ngân thi phía bên trong vẫn phát ra tiếng kêu ghê rợn đều đặn, sau khi Vũ Minh ném xong cái lọ nhỏ màu đỏ thì âm thanh chợt im bặt. Vũ Minh nín thở quan sát động tĩnh phía bên trong, hắn chăm chú nhìn vào cái lọ màu đỏ mà mình vừa ném vào.
Nhưng mà thời gian trôi qua ba mươi phút, vẫn chỉ một mảnh không gian im lìm, cái lọ nhỏ màu đỏ mà Vũ Minh ném vào để thăm dò vẫn còn nguyên và không hề xê dịch chút nào. Vũ Minh thầm cau mày:
- Chẳng lẽ Ngân thi ở Địa Cầu này có thuộc tính hoàn toàn khác so với Ngân thi ở Đông Á Đại Lục. Nhất định không thể nào…
Vũ Minh gật đầu chắc chắn, sau đó dùng thượng thế võ công lướt mạnh than mình về phía lọ máu nhỏ kia. Dùng tu vi Hạ Đạo Học của hắn thì việc lướt nhanh trong khoảng cách chỉ vài mét thế này là không vấn đề gì. Sở dĩ Vũ Minh phải lướt nhanh như vậy là bởi vì hắn sợ Ngân thi trong điều kiện có lợi sẽ mau chóng tập kích hắn, cho nên lấy lọ máu nhỏ chỉ là phụ, quan sát tình hình trong động một cách chớp nhoáng mới là chính.
Vũ Minh liếc qua trong động lại không hề thấy Ngân thi kêu lên tiếng nào, mà cũng chẳng thấy nó ở đâu, trong động chỉ có một mảnh trống trải. Phía bên trong động Thần Bà điện này Vũ Minh đã từng khảo sát qua, ở trong này chỉ có một không gian vuông vắn và không hề có chỗ nấp, ngoài cái hang kéo vào sâu bên trong hun hút ra thì chỗ nấp chỉ có duy nhất một bức tượng. Ngân Thi kia to lớn như vậy khẳng định là không thể nào chỉ nấp ở sau bức tượng đó được, hơn nữa máu chó thường kích thích tà tính. Ngân thi kia ngửi thấy mùi máu chó thì phải phản ứng như điên lên mới đúng, chính tình huống trước đây Vũ Minh chạm trán Hồn Thể tướng quân cổ đại cũng đã chứng minh máu chó hoàn toàn có tác dụng.
Suy nghĩ hồi lâu Vũ Minh chợt toát mồ hôi lạnh lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nó lại đến chỗ của Tử Sắc hoa?
Vũ Minh chợt rung mình một cái kêu lên:
- Không xong!
Sau đó hắn tung thân mình nhanh như thiểm điện lao vào phía trong động, thuận tiện còn xách luôn khẩu Crossman theo cùng. Trong lồng ngực của Vũ Minh lúc này không ai biết đến rằng hắn còn cất giữ một khẩu súng ngắn nữa, hắn chưa từng để lộ ra là bởi vì đây là quân bài tủ của hắn. Vũ Minh ngầm đoán ra nguy cơ phía sau vô cùng khủng khiếp là nếu để Ngân thi tiếp xúc được Tử Sắc hoa thì nó sẽ hồi phục hoàn toàn, hơn nữa Tử Sắc hoa này Vũ Minh có cảm giác rất thịnh, nó hẳn là phải phát triển đến mấy trăm năm rồi. Không chừng sau khi Ngân thi hấp thu xong Tử Sắc hoa nó còn trực tiếp tiến được vào cảnh giới Kim thi, đến lúc đó thì Vũ Minh cũng đừng mong thu phục được nó.
Tòng Lĩnh nhìn thấy Vũ Minh mấp mé phía cửa động, lại thấy hắn chợt hoảng hốt lao vào phía trong động thì không khỏi lo lắng. Lúc này Liễu Bảo Trang một bên cũng đã giảm bớt sợ hãi, chăm chú nhìn hành động của Vũ Minh, phát hiện Vũ Minh hoảng hốt như vậy thì trong long cũng không khỏi nóng như lửa đốt, còn trực tiếp cầm khẩu Crossman lên nói:
- Để tôi đi giúp Vũ Minh!
Liễu Bảo Trang tru mỏ một cái rất đáng yêu sau đó thân hình mảnh mai nhanh chóng chạy vào trong động. Tòng Lĩnh lông mày khẽ nhăn cũng chạy theo vào phía trong, còn không quên cầm luôn chiếc chuông nhỏ của Hà Quang đánh rơi lúc trước vì nghĩ là nó hẳn có tác dụng nhất định.
Ba người đều thi nhau chạy vào Thần Bà điện khiến đám Tiến Sĩ không khỏi lo lắng. Bì Nhân Thanh đi về phía Giáo Sư Cao Tự nhỏ giọng nói:
- Giáo sư, Trần Vũ Minh đã đi vào trong động rồi, chúng ta có nên đi theo cậu ta không?
Giáo Sư Cao Tự nói:
- Trần Vũ Minh, người này biết rất nhiều thứ mà chúng ta không nắm được, là đối tượng trọng điểm của nghành khảo cổ Việt quốc, không thể để cậu ta xảy ra chuyện. Cậu dẫn theo vài người mang đầy đủ vũ khí tự vệ, phát hiện được điều gì lập tức báo cho tôi qua bộ đàm.
Bì Nhân Thanh gật đầu nói:
- Được rồi, mọi việc trong đoàn tôi nghĩ nên để Huỳnh Đức Kính chỉ đạo thì hơn, tôi thấy cậu ta rất có khả năng.
Giáo sư Cao Tự cũng gật đầu nói:
- Mọi việc trong đoàn đều do cậu chủ trì, mấy vấn đề nhỏ nhặt như thế không cần hỏi ý kiến của tôi.
Bì Nhân Thanh thầm mỉm cười một cái, sau đó đi phân phó các công tác trong đoàn, dặn Huỳnh Đức Kính phải làm việc chu đáo, đồng thời phải đề cao cảnh giác. Đặc biệt là những thế lực trong Hoàng Liên Sơn này mà thế giới bên ngoài chưa hề biết đến, ngộ nhỡ lại có thêm vài tên Hà Quang nữa bén mảng đến thì không chỉ không khám phá được di chỉ mà đến mạng cũng chẳng còn. Huỳnh Đức Kính sau khi tiếp nhận công tác chỉ huy đoàn cũng rất nhiệt tình, dường như trong máu của Huỳnh Đức Kính có tố chất lãnh đạo nên chỉ đạo mọi việc đều đâu ra đấy và hoàn thành chu đáo khiến Bì Nhân Thanh rất tán thưởng. Khi mọi việc đã đi vào khuôn khổ, Bì Nhân Thanh dẫn theo bốn vị tiến sĩ vật lý học, hóa học, cổ sử học cùng bản thân mình tiến vào trong động. Kèm theo hai khẩu Crossman và một số xẻng quân dụng, Bì Nhân Thanh tự tin có thể đối phó được với mọi nguy hiểm có thể ập đến.
Trong khi mọi chuyện bên ngoài xảy ra theo chiều hướng không thể ngờ, Vũ Minh cũng đang lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn chạy vào phía bên trong lối hang động. Càng đi sâu vào trong Vũ Minh càng phát hiện ra Ám khí tích ngày càng nặng, đến ngay cả hắn không cơ hồ không thể chống đỡ được nữa, Ám khí dày đến mức độ này, Ngân thi kia chưa chắc đã dám chui vào. Bởi Ám khí quá nhiều Ngân thi hấp thu không nổi cũng dẫn đến bạo tạc, Ám khí nặng như thế cơ hồ chỉ có Kim thi mới có thể thừa thụ. Vũ Minh lắc đầu một cái sau đó, suy tính nói:
- Hẳn là con Ngân thi kia vẫn còn nấp ở chỗ nào đó ở bên ngoài chứ không thể trốn trong này.
Vũ Minh chắc chắn như vậy liền giật lùi từng bước chậm rãi quan sát tình hình, tránh bị Ngân thi tập kích. Nhưng chính một điều hắn không ngờ lúc này, trong lúc hắn mải mê lao vào trong động, và Ngân thi vẫn còn ở phía ngoài thì đám người Liễu Bảo Trang, Tòng Lĩnh và Bì Nhân Thanh cũng đã đều tiến vào trong động…
Trong miệng Vũ Minh khẽ lẩm bẩm, cảm giác có chút ngỡ ngàng và hơi bần thần. Liễu Bảo Trang nhỏ bé yếu ớt lại có thể bắn ra những nhát súng lạnh lùng như vậy? - A!
Bịch!
Liễu Bảo Trang sau khi bắn xong nhát súng liền tỏ ra ngây ngốc, miệng cô lắp bắp run. Thân thể run rẩy trực ngã xuống, cây súng săn trong tay Liễu Bảo Trang cũng rơi xuống đất phát ra tiếng động. Liễu Bảo Trang lạnh lùng quyết đoán khi nãy đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Liễu Bảo Trang lại là một cô nàng nhỏ bé yếu ớt, đưa đôi mắt rưng rưng nước mắt long lanh nhìn Vũ Minh.
Hức hức!
Vũ Minh khuôn mặt cũng nhất thời trở nên ngưng trọng hơn, rõ ràng hành động của Liễu Bảo Trang khi nãy có khả năng chỉ là một xung động nhất thời mà thôi.
Cả đoàn khảo cổ tận cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc vẫn không khỏi bàng hoàng.
Bì Nhân Thanh là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, liền bắt đầu lên tiếng trấn an:
- Ổn rồi, mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, tất cả đều lấy lại tinh thần cho tôi!
Mấy vị Tiến Sĩ là những người bình tĩnh lại nhanh nhất, còn thành viên hỗ trợ đoàn là đám bốc vác thì vẫn không khỏi xanh mặt. Mặc dù đã được Bì Nhân Thanh trấn an, thế nhưng ai ai thần tình vẫn còn vô cùng hoảng hốt. Trải qua chuyện này, cũng không biết là còn mấy người bọn họ có thể kiên trì theo đoàn đến cùng. Rất có thể một người cũng sẽ không còn, chuyến đi đáng sợ như vậy, không phải ai cũng muốn liều mạng. Năm mươi triệu ư? Lớn thật! Nhưng mà so với cái mạng thì năm mươi triệu kia thật quá nhỏ bé.
Trong khi trong đoàn đang chìm trong không khí hỗn loạn. Giáo sư Cao Tự vẫn bình tĩnh bước đến trước xác chết của Hà Quang đạo trưởng, khuôn mặt lâm vào vẻ trầm mặc suy nghĩ.
Vũ Minh trước hết đến an ủi Liễu Bảo Trang, cô nàng nhân lúc liền không bỏ qua cơ hội trực tiếp lao vào lòng Vũ Minh khóc rống lên như trẻ nhỏ.
Hu hu!
- Được rồi, có thể không khóc nữa rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi!
Vũ Minh vừa vỗ vỗ nhè nhẹ vào Liễu Bảo Trang an ủi, vừa mỉm cười thầm suy nghĩ.
Không phải vừa nãy còn bá đạo như thế cơ mà, sao bây giờ lại yếu ớt như vậy cơ chứ? Đúng là đồ đại đại ngốc hay thích thể hiện.
Có đôi lúc Vũ Minh không thể hiểu nổi Liễu Bảo Trang, dường như trong tâm trí kia của nàng có quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều cách hành xử lạ lùng. Có đôi lúc Vũ Minh còn tự cho rằng Liễu Bảo Trang luôn có hai mặt của con người. Một con người lạnh lùng dữ dội, con người còn lại lại là mềm yếu nhu mì đến khó tin.
Đối với đám Tiến Sĩ và người ngoài, Liễu Bảo Trang luôn bảo trì thái độ với nhân cách lạnh lùng. Còn đối với Vũ Minh lại là một người con gái hay thích nhõng nhẽo và mềm yếu. Một người con gái có nhiều nhân cách như vậy khiến Vũ Minh có đôi lúc tỏ ra rất hứng thú và tò mò, tựa như một cuốn sách kì bí cuốn hút người xem vậy.
Vũ Minh trấn an Liễu Bảo Trang như một cô em gái nhỏ, được một lúc hắn liền vội vã đứng lên.
Hống hống!
Ngân Thi bên trong điện Thần Bà lúc này vẫn đang kêu lên những tiếng đau đớn, dường như nó bị tia nắng mặt trời chiếu vào nên bị tổn thương rất lớn. Tòng Lĩnh trông chừng ngoài cửa động không dám đi vào, lúc này Vũ Minh đi đến bên cạnh Tòng Lĩnh. Tòng Lĩnh liền lên tiếng hỏi:
- Con Ma Cà Rồng này nên làm thế nào đây?
Đối với câu hỏi của Tòng Lĩnh khiến Vũ Minh có chút bật cười, người dân tộc ở vùng đất Phong Thổ này vẫn không biết cái gì là Cương Thi, vẫn cho rằng đây là một con Ma Cà Rồng thích hút máu người ở trong những câu chuyện truyền thuyết của họ. Vũ Minh cũng không có thời gian để giải thích cặn kẽ giúp Tòng Lĩnh phân biệt trong chuyện này, mà chỉ nói:
- Nó nằm trong tay người xấu thì là vật có hại, nằm trong tay người tốt thì lại là vật cực kì có lợi. Để tôi vào bên trong thu phục nó, cậu nhớ đừng để ai tiến vào, bên trong rất nguy hiểm…
Vũ Minh nói xong liền nhanh chóng nhảy vào cửa động, Tòng Lĩnh dang tay ra định cản hắn lại vì lo lắng nhưng mà không kịp. Bất giác Tòng Lĩnh chỉ có thể đưa mắt vào bên trong nhìn để quan sát tình hình.
Vũ Minh sau khi lao vào trong động liền lập tức nép mình qua một bên cửa động để quan sát, mặc dù hắn nghe rõ rang tiếng Ngân Thi kêu lên nhưng lại không phát hiện ra nó đang ẩn nấp chỗ nào. Nếu Vũ Minh vô tình hấp tấp lao vào khẳng định hắn sẽ bị Ngân Thi kia xơi tái ngay lập tức, cho nên Vũ Minh vô cùng cẩn thận bước từng bước một.
Phía cửa động gió thổi hun hút, ngoài ra còn có từng luồng ám khí nồng đậm tích tụ cũng theo lối hở của cửa động tràn ra tạo thành một cơn gió lạnh buốt theo cách kì lạ, cái lạnh đánh thẳng vào linh hồn. Vũ Minh thuận tiện vận một vòng khí bảo hộ bằng Hồn Thể xung quanh than mình để cản lại cái lạnh của Ám khí. Sau đó vung tay lên lấy một cái lọ màu đỏ ở trong túi áo rồi thầm nói:
- Chỗ máu chó này kích ứng tà khí rất tốt, có thể dụ được nó ra ngoài!
Vũ Minh thầm nói xong liền quẳng cái lọ nhỏ màu đỏ vào trong động.
Hống hống!
Ngân thi phía bên trong vẫn phát ra tiếng kêu ghê rợn đều đặn, sau khi Vũ Minh ném xong cái lọ nhỏ màu đỏ thì âm thanh chợt im bặt. Vũ Minh nín thở quan sát động tĩnh phía bên trong, hắn chăm chú nhìn vào cái lọ màu đỏ mà mình vừa ném vào.
Nhưng mà thời gian trôi qua ba mươi phút, vẫn chỉ một mảnh không gian im lìm, cái lọ nhỏ màu đỏ mà Vũ Minh ném vào để thăm dò vẫn còn nguyên và không hề xê dịch chút nào. Vũ Minh thầm cau mày:
- Chẳng lẽ Ngân thi ở Địa Cầu này có thuộc tính hoàn toàn khác so với Ngân thi ở Đông Á Đại Lục. Nhất định không thể nào…
Vũ Minh gật đầu chắc chắn, sau đó dùng thượng thế võ công lướt mạnh than mình về phía lọ máu nhỏ kia. Dùng tu vi Hạ Đạo Học của hắn thì việc lướt nhanh trong khoảng cách chỉ vài mét thế này là không vấn đề gì. Sở dĩ Vũ Minh phải lướt nhanh như vậy là bởi vì hắn sợ Ngân thi trong điều kiện có lợi sẽ mau chóng tập kích hắn, cho nên lấy lọ máu nhỏ chỉ là phụ, quan sát tình hình trong động một cách chớp nhoáng mới là chính.
Vũ Minh liếc qua trong động lại không hề thấy Ngân thi kêu lên tiếng nào, mà cũng chẳng thấy nó ở đâu, trong động chỉ có một mảnh trống trải. Phía bên trong động Thần Bà điện này Vũ Minh đã từng khảo sát qua, ở trong này chỉ có một không gian vuông vắn và không hề có chỗ nấp, ngoài cái hang kéo vào sâu bên trong hun hút ra thì chỗ nấp chỉ có duy nhất một bức tượng. Ngân Thi kia to lớn như vậy khẳng định là không thể nào chỉ nấp ở sau bức tượng đó được, hơn nữa máu chó thường kích thích tà tính. Ngân thi kia ngửi thấy mùi máu chó thì phải phản ứng như điên lên mới đúng, chính tình huống trước đây Vũ Minh chạm trán Hồn Thể tướng quân cổ đại cũng đã chứng minh máu chó hoàn toàn có tác dụng.
Suy nghĩ hồi lâu Vũ Minh chợt toát mồ hôi lạnh lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nó lại đến chỗ của Tử Sắc hoa?
Vũ Minh chợt rung mình một cái kêu lên:
- Không xong!
Sau đó hắn tung thân mình nhanh như thiểm điện lao vào phía trong động, thuận tiện còn xách luôn khẩu Crossman theo cùng. Trong lồng ngực của Vũ Minh lúc này không ai biết đến rằng hắn còn cất giữ một khẩu súng ngắn nữa, hắn chưa từng để lộ ra là bởi vì đây là quân bài tủ của hắn. Vũ Minh ngầm đoán ra nguy cơ phía sau vô cùng khủng khiếp là nếu để Ngân thi tiếp xúc được Tử Sắc hoa thì nó sẽ hồi phục hoàn toàn, hơn nữa Tử Sắc hoa này Vũ Minh có cảm giác rất thịnh, nó hẳn là phải phát triển đến mấy trăm năm rồi. Không chừng sau khi Ngân thi hấp thu xong Tử Sắc hoa nó còn trực tiếp tiến được vào cảnh giới Kim thi, đến lúc đó thì Vũ Minh cũng đừng mong thu phục được nó.
Tòng Lĩnh nhìn thấy Vũ Minh mấp mé phía cửa động, lại thấy hắn chợt hoảng hốt lao vào phía trong động thì không khỏi lo lắng. Lúc này Liễu Bảo Trang một bên cũng đã giảm bớt sợ hãi, chăm chú nhìn hành động của Vũ Minh, phát hiện Vũ Minh hoảng hốt như vậy thì trong long cũng không khỏi nóng như lửa đốt, còn trực tiếp cầm khẩu Crossman lên nói:
- Để tôi đi giúp Vũ Minh!
Liễu Bảo Trang tru mỏ một cái rất đáng yêu sau đó thân hình mảnh mai nhanh chóng chạy vào trong động. Tòng Lĩnh lông mày khẽ nhăn cũng chạy theo vào phía trong, còn không quên cầm luôn chiếc chuông nhỏ của Hà Quang đánh rơi lúc trước vì nghĩ là nó hẳn có tác dụng nhất định.
Ba người đều thi nhau chạy vào Thần Bà điện khiến đám Tiến Sĩ không khỏi lo lắng. Bì Nhân Thanh đi về phía Giáo Sư Cao Tự nhỏ giọng nói:
- Giáo sư, Trần Vũ Minh đã đi vào trong động rồi, chúng ta có nên đi theo cậu ta không?
Giáo Sư Cao Tự nói:
- Trần Vũ Minh, người này biết rất nhiều thứ mà chúng ta không nắm được, là đối tượng trọng điểm của nghành khảo cổ Việt quốc, không thể để cậu ta xảy ra chuyện. Cậu dẫn theo vài người mang đầy đủ vũ khí tự vệ, phát hiện được điều gì lập tức báo cho tôi qua bộ đàm.
Bì Nhân Thanh gật đầu nói:
- Được rồi, mọi việc trong đoàn tôi nghĩ nên để Huỳnh Đức Kính chỉ đạo thì hơn, tôi thấy cậu ta rất có khả năng.
Giáo sư Cao Tự cũng gật đầu nói:
- Mọi việc trong đoàn đều do cậu chủ trì, mấy vấn đề nhỏ nhặt như thế không cần hỏi ý kiến của tôi.
Bì Nhân Thanh thầm mỉm cười một cái, sau đó đi phân phó các công tác trong đoàn, dặn Huỳnh Đức Kính phải làm việc chu đáo, đồng thời phải đề cao cảnh giác. Đặc biệt là những thế lực trong Hoàng Liên Sơn này mà thế giới bên ngoài chưa hề biết đến, ngộ nhỡ lại có thêm vài tên Hà Quang nữa bén mảng đến thì không chỉ không khám phá được di chỉ mà đến mạng cũng chẳng còn. Huỳnh Đức Kính sau khi tiếp nhận công tác chỉ huy đoàn cũng rất nhiệt tình, dường như trong máu của Huỳnh Đức Kính có tố chất lãnh đạo nên chỉ đạo mọi việc đều đâu ra đấy và hoàn thành chu đáo khiến Bì Nhân Thanh rất tán thưởng. Khi mọi việc đã đi vào khuôn khổ, Bì Nhân Thanh dẫn theo bốn vị tiến sĩ vật lý học, hóa học, cổ sử học cùng bản thân mình tiến vào trong động. Kèm theo hai khẩu Crossman và một số xẻng quân dụng, Bì Nhân Thanh tự tin có thể đối phó được với mọi nguy hiểm có thể ập đến.
Trong khi mọi chuyện bên ngoài xảy ra theo chiều hướng không thể ngờ, Vũ Minh cũng đang lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn chạy vào phía bên trong lối hang động. Càng đi sâu vào trong Vũ Minh càng phát hiện ra Ám khí tích ngày càng nặng, đến ngay cả hắn không cơ hồ không thể chống đỡ được nữa, Ám khí dày đến mức độ này, Ngân thi kia chưa chắc đã dám chui vào. Bởi Ám khí quá nhiều Ngân thi hấp thu không nổi cũng dẫn đến bạo tạc, Ám khí nặng như thế cơ hồ chỉ có Kim thi mới có thể thừa thụ. Vũ Minh lắc đầu một cái sau đó, suy tính nói:
- Hẳn là con Ngân thi kia vẫn còn nấp ở chỗ nào đó ở bên ngoài chứ không thể trốn trong này.
Vũ Minh chắc chắn như vậy liền giật lùi từng bước chậm rãi quan sát tình hình, tránh bị Ngân thi tập kích. Nhưng chính một điều hắn không ngờ lúc này, trong lúc hắn mải mê lao vào trong động, và Ngân thi vẫn còn ở phía ngoài thì đám người Liễu Bảo Trang, Tòng Lĩnh và Bì Nhân Thanh cũng đã đều tiến vào trong động…
Danh sách chương