"A a a? Giải nhất đâu? Sao lại chạy lên đó?!"

"Mẹ ơi! Cái lan can kia là sao vậy a a a chắn hết ống kính của tui rồi, không quay được!"

"Quay với chả chụp cái gì - Mau xuống khỏi bàn, lát nữa bị chủ nhiệm bắt được là bị trừ điểm đấy!"

...

Các bạn học trên khán đài nhốn nháo cả lên, giáo viên đứng trên sân, vẫy cờ ra hiệu cho mọi người im lặng, nhưng chẳng ai nghe cả.

Những người ngồi hàng đầu cũng hò hét theo, coi như không nghe thấy giáo viên nói gì.

Trên bục phát thanh.

Ngu Thư Niên nghe Bách Dịch Nhiên nói, ánh mắt khẽ động, như hiểu ra điều gì đó, nhịp tim đập dồn dập, tiếng tim đập vang vọng bên tai, trong mớ âm thanh hỗn độn đó, cậu nhẹ giọng đáp: "Ừ, là của cậu."

Bách Dịch Nhiên chớp mắt ngơ ngác, sau đó như hiểu ra mình vừa nói gì, hai mắt dần trở nên hoảng hốt, vẻ mặt bối rối hiện rõ trong ánh mắt.

"Tôi..." Hắn định giải thích, "Ý tôi không phải là..."

"Là của tôi." Ngu Thư Niên dịu dàng cắt ngang lời hắn.

Bài phát thanh đã gần kết thúc, cô bạn nữ vẫn đang ngồi trên bục, tay cầm micro, trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ, cô nàng do dự không biết có nên đọc tiếp phần của Ngu Thư Niên hay không.

Ngu Thư Niên không giải thích gì thêm, lùi về sau nửa bước, rời khỏi vòng tay hắn, "Về nghỉ ngơi một chút đi, trưa nay chúng ta cùng đến quán trà bên ngoài trường ăn trưa."

"Ừm, ừm."

Bách Dịch Nhiên đứng ở cửa cầu thang, hai tay vịn được dựng đứng hai bên như bao bọc lấy khoảng không gian nhỏ bé này, dưới mái che vươn ra, nơi đây như tạo thành một thế giới riêng biệt.

Bách Dịch Nhiên mím môi, như đang lẩm nhẩm lặp lại, thưởng thức hai chữ đó, cho dù chỉ là câu trả lời do hắn suy diễn, tưởng tượng nhưng cũng đủ khiến hắn rung động. Vẻ mặt ngây ngốc dần biến mất, khóe môi vô thức cong lên.

Cậu ấy nói là của cậu ấy.

Bách Dịch Nhiên giơ tay lên như định làm gì đó rồi lại buông xuống, đưa tay lên che môi, cắn nhẹ, nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười trên môi.

Ngược lại, Ngu Thư Niên đã bình tĩnh trở lại, ngồi xuống bàn, giọng điệu bình thản đọc tiếp bản thảo.

Tiếng hò reo trên sân vận động vẫn không ngừng, khi các vận động viên lần lượt về đích, tiếng hò reo càng lúc càng dâng cao như sóng thủy triều.

Cảm xúc của các bạn học cũng ngày càng dâng trào, cho dù bạn học lớp mình không đạt được thành tích tốt nhưng họ vẫn hết mình cổ vũ.

Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt về đích ở vị trí thứ ba và thứ tư.

Chạy đến cuối cùng, cả hai đều nín thở, vất vả về đích, cũng không quan tâm đến việc có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không, há miệng thở dốc, kết quả bị gió lạnh tạt vào mặt, ho sặc sụa.

"Anh Bách đâu?" Phàn Thiên Vũ ho đến mức khản cả giọng, "Hả? Anh ấy chưa về đích sao?"

Không thể nào...

Không về đích thì cũng không đến nỗi không còn ai trên sân.

Phàn Thiên Vũ ngoảnh đầu nhìn trái nhìn phải.

Lỗ Luân Đạt lúc này vỗ vai cậu ta, quá mệt, lười nói chuyện, cậu ta giơ tay lên, ngón tay chỉ về phía bục phát thanh.

Phàn Thiên Vũ nhìn theo, không ngoài dự đoán nhìn thấy Bách Dịch Nhiên đang đứng bên cạnh Ngu Thư Niên.

"..."

Nếu không phải vừa nãy cùng nhau nghe hiệu lệnh xuất phát thì thằng này thật sự nghi ngờ anh có tham gia vòng chung kết 1000 mét hay không đấy.

Trông anh giống như là đang đứng đó rót nước, pha trà cho học sinh giỏi vậy!

Huy chương của hội thao sẽ được trao sau khi tất cả các môn thi đấu kết thúc.

Tuy môn chạy 1000 mét đã kết thúc từ sớm, nhưng huy chương vẫn chưa được trao cho người chiến thắng.

Sau khi trọng tài ghi chép xong thành tích, hội thao buổi sáng kết thúc, buổi trưa học sinh tự do sinh hoạt.

"Chiều nay cậu còn đến không?"

Bách Dịch Nhiên giúp cậu dọn dẹp đồ đạc trên bục phát thanh, những món đồ ăn vặt mà hắn mua, Ngu Thư Niên đều không ăn nhiều, chỉ uống một chai trà xanh.

Hội thao lần này hắn chỉ thi đấu môn chạy 1000 mét, không đăng ký môn nào khác, theo lịch trình của hắn những năm trước, nếu không có thi đấu thì hắn sẽ ở lại ký túc xá chơi game, không bước chân ra khỏi phòng nửa bước.

"Tôi chỉ làm phát thanh viên buổi sáng hôm nay thôi." Ngu Thư Niên uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng, nói chuyện suốt buổi sáng khiến cậu khát nước, "Nếu cậu thấy nhàm chán thì tôi có thể cùng cậu đến sân vận động tạo bầu không khí."

Chắc là không có cơ hội để hét, nhưng có thể vỗ tay cùng mọi người.

Bách Dịch Nhiên thản nhiên nói: "Tôi có đến hay không cũng được."

"Nhưng cô Cát đã thông báo trong nhóm rồi mà, dù có thi đấu hay không thì tất cả học sinh đều phải có mặt chứ?" Ngu Thư Niên ở trong nhóm chat của lớp 7, vì được thêm vào sau, cũng không hay hoạt động nên thường không có thông báo, lúc trước cô Cát @ toàn thể thành viên, điện thoại cậu nhận được thông báo liền mở ra xem.

"Không sao, cậu còn không hiểu tôi sao." Bách Dịch Nhiên nhướng mày, "Tôi không nghe lời thầy cô cũng không phải là ngày một ngày hai."

Ngu Thư Niên ngẩn người, cũng đúng.

Bách Dịch Nhiên dọn dẹp xong đồ đạc, "Đi thôi, ăn trưa trước đã, chuyện chiều nay để tính sau."

"Không cần nói với Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt sao?"

"Không cần đâu, hai người họ chắc là về ký túc xá ngủ rồi, ngủ dậy rồi hẵng ăn." Bách Dịch Nhiên đổi tay cầm túi đồ, tiện tay nâng lên, nắm lấy tay Ngu Thư Niên, dẫn cậu đi về phía cầu thang, "Nhanh lên, tránh để lát nữa đông người phải xếp hàng."

Lòng bàn tay áp sát nhau, truyền đến hơi ấm áp, Ngu Thư Niên khẽ cong ngón tay, vô tình chạm vào mu bàn tay Bách Dịch Nhiên, nhìn người đang cúi đầu bước đi phía trước, ánh mắt cậu dừng lại trên vành tai đỏ ửng của hắn.

Ngu Thư Niên cong môi cười, cũng siết chặt lại, nắm lấy tay hắn, nói: "Ừ."

- --

Hội thao mùa thu diễn ra trong hai ngày, bao gồm cả thi đấu và trao giải.

Ngày hôm sau.

Ngày cuối cùng của hội thao, sáng sớm kéo rèm cửa ra thấy trời hơi âm u.

Nhưng may mà không mưa, không ảnh hưởng đến tiến trình của hội thao.

Lớp 1 không bắt buộc, muốn đến hay không là tùy ý, vì vậy số người ngồi ở khu vực dành cho lớp 1 rất ít.

Đa số là ban cán sự lớp và các vận động viên có thi đấu.

Hôm nay sau khi thi đấu xong sẽ trao giải, vì vậy, mặc dù Ngu Thư Niên không có thi đấu, cũng không bị ép buộc tham gia, nhưng cậu vẫn dậy sớm.

Đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài.

Sớm vậy sao? Mới hơn 7 giờ, vận động viên tập trung lúc 8 giờ, học sinh không thi đấu thì đến trước 9 giờ là được.

Giờ này mà đến tìm cậu, ngoài Bách Dịch Nhiên ra thì Ngu Thư Niên không nghĩ ra người thứ hai.

"Đến ngay đây." Ngu Thư Niên súc miệng, tắt vòi nước, đi ra mở cửa, "Sao lại đến sớm vậy?"

"Không sớm đâu, muộn thêm chút nữa là các quán bán đồ ăn sáng dọn hết rồi." Trời lạnh, Bách Dịch Nhiên mặc một chiếc áo khoác gió màu tối, giơ hai chiếc túi nilon trong tay lên, "Tôi mua quẩy, sữa đậu nành và đậu hũ nóng, cậu ăn sáng chưa?"

Ngu Thư Niên nghiêng người cho hắn vào nhà, "Hôm nay sao cậu lại mặc...?"

Cậu nghĩ ngợi một lúc, cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả cách ăn mặc của Bách Dịch Nhiên hôm nay, cuối cùng chỉ có thể tóm gọn bằng một câu: "Khác với mọi khi quá."

Cũng có thể là do ngày thường nhìn hắn mặc đồng phục nhiều quá, lần đầu tiên thấy hắn mặc áo khoác gió.

"Đẹp trai chứ?" Bách Dịch Nhiên vỗ vỗ tà áo, "Trông tôi lúc bình thường đẹp trai hơn hay là lúc này đẹp trai hơn?"

Ngu Thư Niên cũng không phân tích được, vấn đề này thuộc về một trong số ít những kiến thức mà cậu không rõ, "Đều đẹp trai cả."

"Sao lại có thể nói là đều được chứ." Bách Dịch Nhiên không buông tha, "Vừa nãy cậu còn nói khác với mọi khi mà. Nhất định là ưm..."

Ngu Thư Niên lấy cốc sữa đậu nành đưa lên miệng hắn, "Vậy nên, dù là bình thường hay là bây giờ cũng đều đẹp trai. Ăn sáng đi, cô Cát đã thông báo trong nhóm, hôm nay sẽ điểm danh theo giờ, ai đi trễ sẽ bị trừ điểm."

Bách Dịch Nhiên uống một ngụm sữa đậu nành từ tay cậu, sau đó tự mình cầm lấy cốc sữa, cắn mép cốc, nói: "Thử quẩy xem, vừa mới ra lò còn nóng hổi này."

Quẩy rất to, hai chiếc được ép lại với nhau, chiên giòn, nhìn rất đầy đặn, màu vàng óng, giòn rụm, bên trong xốp mềm.

Quán này cũng có thể coi là quán ruột, từ trước khi bọn họ thi vào trường này thì quán đã có mặt ở đây rồi.

Bữa sáng ăn chậm rãi.

Bách Dịch Nhiên ăn một lúc là hết một chiếc quẩy, đậu hũ nóng trong bát cũng đã hết sạch, còn Ngu Thư Niên thì gần như chưa động đũa.

Dậy sớm, cũng không vội vàng đến sân vận động, Bách Dịch Nhiên ăn xong cũng không xuống bàn, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước, trò chuyện với Ngu Thư Niên.

Đợi đến gần giờ tập trung mới ra khỏi nhà.

Cát Phượng Cầm đã đợi sẵn ở khán đài.

Hôm nay, sau khi trao giải xong sẽ diễn ra lễ bế mạc, cô Cát nhất định sẽ kiểm soát số lượng học sinh nghiêm ngặt.

Nhìn thấy Bách Dịch Nhiên đến, cô Cát nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên, có lẽ trong lòng bà nghĩ rằng Bách Dịch Nhiên sẽ không đến.

Hội thao lần trước, Bách Dịch Nhiên cũng không tham gia lễ trao giải, huy chương đều do phòng giáo vụ mang đến văn phòng, sau đó cô Cát mới giao cho hắn trên lớp.

Kết quả, lần này, Bách Dịch Nhiên không những đến mà còn đến từ buổi sáng, hơn nữa còn đến rất sớm.

"Cậu đây là?" Cát Phượng Cầm đánh dấu vào tên Bách Dịch Nhiên, gật đầu, nói: "Dạo này biểu hiện tốt lắm, rất có tinh thần cầu tiến, cứ tiếp tục phát huy nhé, cố gắng thêm nữa."

Bách Dịch Nhiên: "?"

Tinh thần cầu tiến là sao?

Cát Phượng Cầm liếc nhìn cuốn sách trong tay Ngu Thư Niên, "Ngu Thư Niên, em đây là... định tranh thủ lúc diễn ra hội thao để dạy bổ túc cho em ấy sao?"

Ngu Thư Niên gật đầu, "Vâng ạ, sắp thi phân lớp rồi, có một số kiến thức cậu ấy chưa nắm vững, em dạy lại cho cậu ấy cho chắc."

Chỉ còn hai lần thi phân lớp nữa là đến lớp 12 rồi.

Hai lần thi này đều vô cùng quan trọng.

Nhất định phải nắm chắc.

Cát Phượng Cầm nghe xong rất hài lòng, "Được, tốt lắm. Hai em đi học đi, cô không làm phiền hai em nữa."

Bà tiếp tục đi giám sát những học sinh sắp đi trễ.

Ngu Thư Niên và Bách Dịch Nhiên tìm một chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, vừa nãy đã nhắc đến kỳ thi phân lớp, cậu bèn nói thêm: "Bài kiểm tra thử lần trước cậu làm, tôi đã chấm điểm rồi, nếu phát huy bình thường thì thi vào top 3 không thành vấn đề, số điểm còn lại sẽ bù vào lần thi phân lớp cuối cùng, chỉ là... như vậy thời gian sẽ hơi gấp rút."

Bách Dịch Nhiên không chút do dự đáp: "Không sao, học sinh mà, nhiệm vụ chính là học tập, vất vả một chút cũng là chuyện bình thường."

Phàn Thiên Vũ vừa mới điểm danh với cô Cát xong, vừa hay nghe được toàn bộ câu chuyện, "???"

Dấu hỏi chấm trên đầu cậu ta gần như đặc quánh lại.

Nếu như bên cạnh không có Ngu Thư Niên thì Phàn Thiên Vũ đã lao lên, quát lớn một tiếng: "Yêu ma quỷ quái phương nào dám nhập vào người anh Bách của tao!"

Nhưng bây giờ có Ngu Thư Niên ở đây, tuy rằng sẽ không bị đánh, nhưng tối nay cậu ta phải về ký túc xá, mà trong ký túc xá lại không có Ngu Thư Niên, đến lúc đó bị đánh cũng không chạy đi đâu được.

Phàn Thiên Vũ lặng lẽ nuốt cơn sốc vào bụng, vẫn là chọn cách bảo toàn tính mạng.

Tuy nhiên, cậu ta không nói gì nhưng Bách Dịch Nhiên vẫn chú ý đến, hắn ngẩng đầu nhìn sang.

Phàn Thiên Vũ lập tức rụt cổ lại, "Chào buổi sáng anh Bách, đang học bài à? Vậy em không làm phiền..."

"Không phiền." Bách Dịch Nhiên vỗ vỗ ba cuốn sách bài tập được đặt trên ghế bên cạnh, "Đến đây, cùng học đi."

Phàn Thiên Vũ: "..."

Hối hận cũng đã muộn rồi.

Hối hận vì cái miệng ba hoa của mình.

Cậu ta liếc sang Lỗ Luân Đạt ngồi bên cạnh.

Lỗ Luân Đạt giơ tấm bảng số trong tay lên, "Lát nữa tao phải đi chạy 500 mét, tiếc quá, không thể học cùng mọi người rồi."

Cậu ta thở dài, "Đáng tiếc ghê."

Vừa nói vừa vỗ vai Phàn Thiên Vũ, "Phần của tao, mày làm giúp tao luôn nhé."

Phàn Thiên Vũ: "...?!"

Thằng khốn này sao không chết quách đi!

"Ơ... tao đột nhiên nhớ ra lát nữa tao phải giúp khiêng bàn." Phàn Thiên Vũ vỗ trán, tự tìm việc cho mình, "Tiếc quá, không thể..."

Lỗ Luân Đạt ra vẻ thông cảm, "Không sao, mày cứ đi làm việc đi, tối nay tao sẽ mang sách bài tập về ký túc xá cho mày làm."

Phàn Thiên Vũ mặt không cảm xúc, bây giờ, ngay lập tức, đứng im tại chỗ, chết đi cho rồi.

"À đúng rồi, học sinh giỏi, sao hôm nay cậu không đến thư viện vậy?" Phàn Thiên Vũ ngồi gần lối ra, quay đầu lại nói chuyện với Ngu Thư Niên, "Ở đây không có bàn, viết bài như vậy không khó chịu sao?"

Ngu Thư Niên nói: "Cậu không nhìn thấy thông báo trong nhóm à? Cô Cát nói hôm nay điểm danh, không đến sẽ bị trừ điểm."

Nếu như không có thông báo @ toàn thể thành viên thì cậu đã dẫn Bách Dịch Nhiên đến thư viện rồi.

"Cái này thì tôi có xem..." Phàn Thiên Vũ xoa xoa mũi, nhưng cậu ta không nghĩ rằng Bách Dịch Nhiên sẽ quan tâm đến chút điểm số nhỏ nhoi này, nói chính xác hơn là cậu ta chưa từng thấy Bách Dịch Nhiên quan tâm đến điểm số.

Cát Phượng Cầm đứng dưới sân hét lên: "Lớp 7, cho hai người xuống khiêng nước lên đây."

Nghe vậy, Phàn Thiên Vũ liền đứng dậy, "Tôi đi giúp đây."

Cậu ta còn không quên kéo cả Lỗ Luân Đạt đi cùng, "Đi!"

Bách Dịch Nhiên cầm bút viết vài nét lên giấy, ngồi dựa vào ghế, thỉnh thoảng lại ghi chép con số, hắn không cảm thấy viết như vậy là mệt, chỉ là những bài tập mà ngày thường hắn hay làm, bây giờ lại không thể tập trung làm nữa.

Tâm trí hắn đều đặt trên người ngồi cạnh, im lặng một lúc, hắn đột nhiên hỏi: "Cậu có muốn ăn vặt không? Mấy thứ mua hôm qua vẫn chưa ăn hết."

Ngu Thư Niên đang đọc sách, "Không cần đâu, tôi chưa đói." Vừa ăn sáng xong, cậu cũng không thèm ăn thứ gì khác.

Bách Dịch Nhiên: "Vậy uống nước nhé? Trà Ô long mua lần trước..."

Ngu Thư Niên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay ra, nắm lấy tay Bách Dịch Nhiên, "Chúng ta làm xong bài tập lớn câu 5 rồi nghỉ ngơi một lát, xem thi đấu được không?"

Cảm giác ấm áp từ bàn tay cậu khiến Bách Dịch Nhiên phân tâm, "Hả? Tô... tôi không hứng thú với thi đấu lắm, tôi thích học bài hơn, có thể... có thể làm thêm vài bài nữa."

- --

Lời tác giả:

Không phải cảnh tỏ tình đâu nha~ Tôi chưa viết đến đoạn đó đâu à.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện