Được một lúc, trong đầu Kim Tịnh Ngọc như có thứ gì hối thúc, khiến nàng nhớ về những chuyện mà người phu quân tuyệt tình vừa mới làm.

Nàng nhăn mặt, chau mày, cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của đối phương, rồi lớn tiếng quát:
“Ngươi là ai? Ngươi lấy tư cách gì để ôm ta?”
Nghe câu hỏi này, Tư Dạ Hành Vũ như tuột dốc thì thiên đường xuống thẳng địa ngục u tối.

Hai mắt hắn vốn đã đỏ hoe, giờ còn trông thương cảm hơn bao giờ hết.

Môi hắn run run, một phần vì trời lạnh, chín phần còn lại là vì không tin vào những thanh âm vừa rơi vào tai mình:
“Tiểu Ngọc, nàng… đang nói gì vậy?”
Kim Tịnh Ngọc lắc đầu lia lịa, vừa chuẩn bị tâm thế rời khỏi nơi này thì lại gặp Doãn Duẫn cật lực cõng mẹ mình chạy đến, quyết tâm ngăn cản nàng:
“Đồ ngốc! Tại sao cô lại trốn tránh?”
“Ta…”
Kim Tịnh Ngọc còn chưa kịp đáp lời, Doãn Duẫn đã vội thì thầm với nàng, nhỏ đến mức Tư Dạ Hành Vũ đứng cách họ chưa đến hai mét, mà vẫn không thể nghe thấy:
“Nghe lời ta, ở lại đi, chuyện đã xảy ra, sau này ta sẽ giải thích lại sau!”
Doãn Duẫn nói xong, liền cẩn thận giúp Phi thẩm thẩm đứng xuống đất, rồi nhanh chóng lấy lại phong thái thường khi, tiến đến trước mặt Tư Dạ Hành Vũ, cung tay hành lễ:
“Tham kiến Vũ Tịnh vương!”
“Miễn lễ! Mau nói cho bổn vương biết, giữa hai người và Tiểu Ngọc có quan hệ gì?”
Thấy Tư Dạ Hành Vũ sốt ruột như vậy, Doãn Duẫn cũng coi như là thành công bước đầu.

Hắn liếc mắt nhìn về hai nữ nhân một già, một trẻ, cẩn trọng đáp:
“Tâm sự dài dòng, chi bằng có chỗ dừng chân?”
Tư Dạ Hành Vũ gật đầu hài lòng, vội mời cả ba người cùng mình về vương phủ.

Vì quá nóng lòng khi gặp Tịnh Ngọc, nên suýt chút nữa hắn đã quên mất những lễ nghi cơ bản này.
--------------
Một canh giờ sau, tại Vũ Tịnh vương phủ.


Trong căn phòng lớn dùng để đón tiếp khách quý, Tư Dạ Hành Vũ và Doãn Duẫn ngồi đối diện nhau, đã nói đến tận lúc này, mà chuyện cũng còn chưa hết.

Doãn Duẫn hớp một ngụm trà nóng, tiếp tục nói:
“Toàn bộ mọi chuyện là như vậy.

Vương gia cũng không cần dành lời khen ngợi, vì tại hạ chỉ là may mắn, mới có thể cứu chữa được cho vương phi, có điều tài còn chưa tới nên mới để lại nhiều hệ lụy.”
“Là hệ lụy gì?”“Haizzzz...!kể ra thì cũng đáng tiếc thật! Một người mang thân mang đầy võ công như vương phi, từ nay đến cuối đời sẽ không thể luyện bất cứ một chiêu võ thuật nào, cho dù là cơ bản nhất đi chăng nữa.

Vì thật lòng mà nói, xương cốt của vương phi hiện thời mỏng manh như thủy tinh vậy, những lúc mùa đông lạnh lẽo thế này, hoặc hè sang oi bức, thì còn dễ gặp chứng đau xương, nhức khớp.

Bản thân vương phi cũng không được vận động quá mạnh, nếu không sẽ dẫn đến cơn đau như chết đi sống lại, hoặc nặng hơn nữa là… tàn phế cả đời.”
Nghe Doãn Duẫn kể xong, sống mũi của Tư Dạ Hành Vũ chợt xộc lên một cảm giác cay nồng.

Bàn tay cầm chung trà nhỏ, mà như sắp bóp nát nó ra.

Hóa ra ba năm nay Tiểu Ngọc của hắn đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, đến cả ký ức về quá khứ cũng chẳng còn nữa, vậy mà hắn ngoài việc ở trong vương phủ vẽ tranh thì chẳng làm được gì.

Không chỉ vậy, ngay trong ngày nàng trở về, hắn còn rước thêm một thê thiếp mới… vừa nghĩ đến, Tư Dạ Hành Vũ chỉ muốn xé toang bản thân mình ra.
Phải mất một lúc sau, hắn mới có thể trấn an bản thân mình được.

Chuyện ân hận, thì cứ ân hận một mình, sao lại bắt ép ân nhân cứu mạng nương tử mình ngồi đây chứng kiến được?
Tư Dạ Hành Vũ thở mạnh một hơi, cẩn trọng nói:
“Doãn tiên sinh, huynh cứu mạng Tiểu Ngọc, chẳng khác nào là cứu mạng bổn vương.

Nhưng ta lại không biết thứ huynh cần là gì, cho nên huynh có thể nào cho ta biết mong ước được không? Chỉ cần là chuyện Tư Dạ Hành Vũ ta có thể làm, ta nguyện hết sức mình thực hiện cho bằng được!”
“Mong ước sao? Hì, tại hạ vốn chỉ là một thư sinh bình thường, có biết chút ít về y thuật, nhưng lại đèo bồng muốn trở thành ngự y trong cung.


Vừa hay nửa tháng nữa, triều đình có mở hội tuyển tú tài ra làm quan, cho nên… Tại hạ không xin xỏ vương gia cho mình đi cửa sau, chỉ mong có thể ở lại vương phủ này, chuyên tâm học hành, như vậy thì mẫu thân của tại hạ, cũng coi như là có chốn nương tựa đàng hoàng.”
Tư Dạ Hành Vũ gật đầu đồng tình, chuyện mà Doãn Duẫn muốn, bản thân hắn cũng rất muốn thực hiện.

Thực chất với người đã cứu mạng và cưu mang nương tử mình ba năm trời, chỉ cho một nơi ở đàng hoàng thôi thì vẫn còn khập khiễng lắm.

Hành Vũ đảo mắt suy tư, sau đó chợt nảy ra một ý:“À đúng rồi, Doãn tiên sinh.

Kì thi nửa tháng nửa do triều đình tổ chức, là kì thi sát hạch cuối cùng để chọn quan lại.

Nếu huynh không có danh đầu bảng của các kì thi trước thì sẽ không được vào thi đâu, vậy có cần bổn vương...”
Doãn Duẫn khẽ lắc đầu, môi nhếch lên như đã đoán trước được mọi chuyện.

Tư Dạ Hành Vũ nhìn nụ cười đó, không hiểu sao trong lòng lại cảm giác có chút bất an, như thể ở sâu bên trong con người này đang còn giấu giếm rất nhiều thứ vậy.
“Vương gia yên tâm! Tại hạ chưa từng bỏ lỡ kì thi nào cả, cũng như hàng đầu bảng, không dám buông tay!”
Hành Vũ cười cười như hợp ý, sau đó lại cầm chung trà lên nhâm nhi, trong tâm cảm thấy có chút khó hiểu.

Một người sống ở vực thẳm mấy mươi năm, lại không bỏ lỡ bất cứ một kì thi nào ở kinh thành… Chuyện này nên nói là Doãn Duẫn có quá nhiều nghị lực, hay là vì có thêm một lý do nào khác?
----------------
Đến giữa khuya, Kim Tịnh Ngọc được trở về với khuê phòng quen thuộc của mình, cũng là chiếc giường đó, nhưng nàng dù có cố gắng cách mấy, cũng không sao ngủ được.
Không phải vì Kim Tịnh Ngọc suy tư chuyện gì, mà là vì những cơn đau nhức ở đầu gối lại lũ lượt kéo đến.

Nàng tung chiếc chăn bông sang một bên, gáng gượng ngồi dậy, hai bàn tay nhỏ nhắn không ngừng xoa xoa đầu gối:
“Tệ thật,...!sớm không sớm, muộn không muộn, lại đau ngay lúc mình ngủ là thế nào chứ?”
“Kétttttt”
Kim Tịnh Ngọc vừa dứt lời, hai cánh cửa gỗ trong phòng bỗng dưng bị đẩy vào bên trong, cộng thêm âm thanh lạ lẫm khiến nàng giật hết cả mình.


Ba năm nay nàng sống ở nhà tranh, cửa tranh vách lá dù cho có lật ngược lên, cũng không tạo ra tiếng động đáng sợ thế này.
Nàng vội quấn chăn phủ qua đầu, thu mình về một góc để lẩn tránh.

Rõ ràng cả Doãn Duẫn và tên phu quân tuyệt tình của nàng đều nói vương phủ này vô cùng an toàn, vậy tại sao nửa đêm cửa lại tự mở ra thế này? Gió sao? Hay là yêu quái, là thích khách?
Trong lúc Kim Tịnh Ngọc đang sợ hết hồn siêu phách lạc, đột nhiên rèm ngủ trên giường đột ngột mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện, ngang nhiên ngồi lên giường của nàng.Kim Tịnh Ngọc vội vã bò dậy, vốn còn định gác cơn đau qua một bên, tìm đường thoát thân nhưng ánh đèn đã nhanh chóng được thắp lên, để lộ khuôn mặt của một nam nhân anh tuấn.

Tịnh Ngọc thôi sợ, nhưng chuyển sang giận dữ, khinh miệt:
“Là ngươi? Ngươi đến đây làm gì?”
Tư Dạ Hành vũ điềm tĩnh đặt cây đèn mình vừa thắp lên bàn, thở dài một hơi rồi chạm tay vào thắt lưng như muốn tháo thứ gì đó.

Kim Tịnh Ngọc thấy vậy, mắt trợn tròng, toàn thân cúm núm quấn trong chăn, nơm nớp lo sợ:
“Này, ngươi nửa đêm nửa hôm ngang nhiên đến phòng của ta, còn định… còn định cởi y phục nữa? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tư Dạ Hành Vũ nhìn nàng bằng con mắt khó hiểu, hai bàn tay vẫn thao tác bình thường, lấy từ trông thắt lưng ra một lọ thuốc nhỏ, giơ lên cho Kim Tịnh Ngọc xem:
“Bổn vương chỉ muốn đến đây bôi thuốc cho nàng, cái gì mà cởi y phục chứ?”
“Ta… A!”
Kim Tịnh Ngọc còn chưa kịp đáp lời, phần chăn quấn quanh chân liền bị vạch ra, chiếc váy ngủ mỏng manh cũng bị vạch cao lên đến đầu gối.

Nàng hoảng hồn muốn mau chóng che lại, nhưng đối phương đã nhanh như con sóc, nhích người gần sát với nàng, hai tay nâng bắp chân nàng đặt lên đùi hắn.
“Ngươi…”
“Không muốn bị đau thì ngồi yên!”
Kim Tịnh Ngọc bặm môi bất lực, nam nhân này lúc trưa không phải còn rất mỏng manh yếu đuối sao? Mắt môi đỏ ửng như sắp khóc, đến cử chỉ và lời nói trước nàng cũng đều e dè vô cùng, vậy sao bây giờ lại hung dữ như vậy chứ?
Tư Dạ Hành Vũ “hung dữ” trong mắt Kim Tịnh Ngọc, lại là một người vô cùng ôn nhu.

Từ trước đến nay, hắn chưa từng tự tay bôi thuốc cho bất kì người nào, lần đầu này đương nhiên rất vụng về, và vì sợ Tịnh Ngọc bị đau, nên động vào da nàng cũng không dám động mạnh.
“Ngươi bôi thuốc như vậy, thì khi nào thuốc mới thấm được chứ? Chi bằng để ta tự làm lấy thì sẽ tốt hơn.”
Nghe Kim Tịnh Ngọc chau mày chê trách, Hành Vũ liền dừng việc bôi thuốc, chuyển sang nắn bóp từ đầu gối đến bàn chân cho nàng, lực dùng vừa phải.

Đáy mắt hắn phảng phất chút đượm buồn, giọng trầm trầm, nói:
“Thuốc không thấm, để bổn vương bóp cho thấm là được.


Sau này những chuyện thế này, cũng hãy để bổn vương làm cho nàng.”Kim Tịnh Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, cổ họng nàng động đậy, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng gì.

Một lúc sau, nàng dồn ánh nhìn lên đồ vật trong phòng một cách bâng quơ, mới đủ can đảm để nói tiếp:
“Dù sao… dù sao ngươi cũng là vương gia, còn là nam nhân nữa, làm những chuyện thế này cho ta thì không phải phép lắm đâu…”
“Bổn vương là vương gia, nhưng cũng là phu quân của nàng.

Chỉ là vài chuyện vặt vãnh, có gì là không đám? Thậm chí bổn vương còn có thể…”
“Có thể làm gì?”
Tư Dạ Hành Vũ khẽ lắc đầu, không nói thêm gì, mà chỉ cười trừ cho có.

Nàng mới vừa trở về, vẫn còn xa lạ với hắn như vậy, nếu hắn ngang nhiên nói có thể chết vì nàng, có khi nàng sẽ không tin, và còn cho hắn là một tên bịp bợm nữa.
Đợi bóp chân xong Tịnh Ngọc, Hành Vũ lại lấy từ trong tay áo ra hai một đôi vớ bằng bông, cẩn thận đeo vào hai bàn chân bé nhỏ:
“Bổn vương nghe Doãn tiên sinh nói, những lúc thời tiết xấu như thế này, chân của nàng sẽ rất dễ bị đau nhức.

Nếu chịu khó mang vớ ngủ qua đêm, thì lòng bàn chân sẽ được giữ ấm, ngày sau đi lại cũng dễ dàng.”
“Uhmm… cho ta hỏi, vớ này có phải được đan từ sợi bông không?”
Hành Vũ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, không ngờ chỉ vì một điều nhỏ nhặt như vậy, lại khiến Kim Tịnh Ngọc vui mừng hẳn ra:
“Thật sao? Quả nhiên là ta đoán không sai! Trước đây ta thường nghe Phi thẩm thẩm nói rất nhiều về sợi bông mềm mại, nhưng chúng ta không có nhiều tiền, nên chưa từng được thử bao giờ, không ngờ nó còn mềm và ấm hơn trong tưởng tượng của ta nữa.”
Sự vui mừng của Tịnh Ngọc, bù lại là một nỗi sầu của Hành Vũ.

Hắn sững người hết mấy giây, sau đó đành thở dài, nhẹ nhàng đặt chân nàng xuống giường, còn cẩn thận đậy váy và đắp chăn ngay ngắn.
Hắn ân cần cúi thấp người, hôn nhẹ lên trán Tịnh Ngọc một nụ hôn ngọt ngào, còn cười nhẹ và xoa đầu nàng nữa:
“Xong rồi, nàng nhớ phải mau chóng ngủ sớm đi đấy.

Còn nữa, đối với phu quân, phải gọi là chàng, có hiểu chưa?”
Kim Tịnh Ngọc bị một nụ hôn làm hai đôi má đỏ ửng như quả đào.

Nàng ngượng ngùng đến mức không nói thành lời, chỉ biết nằm ịch xuống, phủ chăn qua khỏi đầu như muốn trốn tránh đối phương.Đợi Tư Dạ Hành Vũ đi rồi, nàng liền xoay người vào trong tường, thở hổn hển vì hồi hợp.

Lòng nàng thầm nghĩ, Hành Vũ không những anh tuấn, lại còn đối xử tốt với nàng như vậy, thảo nào… ngày xưa nàng đồng ý gả cho hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện