Doãn Duẫn nhếch môi hài lòng.

Coi như công sức bao lâu nay hắn cứu giữ, bảo vệ và chăm sóc cho Kim Tịnh Ngọc cũng là không uổng phí chút nào.

Sau lưng nàng ta là Vũ Tịnh vương thế lực nhất nhì Sở quốc, còn sợ thù của hắn không thể trả sao?
Đoạn, Kim Tịnh Ngọc xoay người lại nhìn nam nhân trước mặt bằng đôi mắt thăm dò, không ngại đi thẳng vào vấn đề chính:
“Được rồi, nếu chuyện của ta đã nói xong, vậy huynh cũng nói chuyện của mình đi.”
“Chuyện của ta là chuyện gì?”
Kim Tịnh Ngọc tiến thêm mấy bước, gần sát với chỗ Doãn Duẫn đang đứng.

Nàng hơi ngước mặt lên để đối mặt trực tiếp với đối phương, giọng nói đầy kiên định:
“Hai năm trước, huynh từng nói huynh có một mối thù nhất định phải trả, còn hứa khi nào ta nhớ lại mọi chuyện, nhất định sẽ kể cho ta nghe.

Bây giờ thời khắc đã đến, có phải huynh cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?”
Doãn Duẫn trân trân mắt nhìn nữ nhân trước mặt, xem ra khi nàng nhớ lại, thì cả những năng lực và sự quyết đoán kia cũng ùa về.

Hắn thở mạnh một hơi, nói:
“Có cần thiết không?”
“Rất cần, vì ta cần biết chắc huynh là thù hay bạn.”
Nghe Kim Tịnh Ngọc nói vậy, Doãn Duẫn cũng coi như hết đường trốn chạy.

Hắn chắp hai tay ra sau lưng, thong dong đi mấy bước đến cạnh bờ hồ.

Băng đã tan gần hết, nhưng nước hồ vẫn tĩnh lặng và lạnh lẽo như lòng người.

Doãn Duẫn thở dài một hơi, trong đầu dần dần hiện lên những mảnh ký ức xưa cũ.

Hắn cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, những lời kể của mẫu thân cứ khắc sâu mãi trong tâm trí đứa trẻ kia, cho đến khi nó lớn lên đến tận bây giờ.
Hơn hai mươi năm trước, Doãn Thành Thái bấy giờ dù thuộc dòng dõi khai quốc công thần, nhưng chỉ mới là một tướng quân tầm thường.

Lão ăn chơi sa đọa, mỹ tửu ngày ngày.

Trong một lần ghé chơi ở thanh lâu, lão đã đem lòng yêu một kĩ nữ tên Phi Thục Lan.

Không chỉ vậy, còn làm cho kỹ nữ ấy mang thai.
Tuy nhiên lúc Doãn Thành Thái định rước Phi Thục Lan về làm thiếp, liền bị người tỷ tỷ của mình là Doãn Mễ Yên ngăn cản.

Doãn Mễ Yên khi đó vì được thái hậu tín nhiệm, nên mới được lên chức hoàng hậu trước sự bất mãn của nhiều người.

Địa vị chưa vững, mọi nhất cử nhất động của bà và cả gia tộc đều phải thật tỉ mỉ.

Vì vậy, đương nhiên Doãn Mễ Yên không thể trơ mắt đứng nhìn đệ đệ mình rước một kỹ nữ thanh lâu về làm thiếp.
Qua sự dụ dỗ của Doãn Mễ Yên, cuối cùng Doãn Thành Thái đã đồng ý giấu kín chuyện Phi Thục Lan đã mang thai, sau đó còn họp mưu với tỷ tỷ cho người mưu sát Phi Thục Lan, hòng giết người diệt khẩu.
Nhưng may mắn thay, một người tỷ muội của Phi Thục Lan trong thanh lâu đã sớm nghe ngóng được tình hình.

Bà ta quyến rũ Doãn Thành Thái, nhân lúc lão không để ý, liền cho một liều “tuyệt tử tuyệt tôn” vào trong rượu.

Đến hôm sau, bà lại lén lút chỉ đường dẫn lối cho Phi Thục Lan bỏ trốn khỏi kinh thành.
Doãn Mễ Yên sau khi biết chuyện, liền cho người bắt trói và thiêu sống cả thanh lâu, không một ai sống sót.


Còn về Phi Thục Lan, sau khi chạy trốn khỏi kinh thành, đến dãy đèo Miên Châu đã may mắn gặp được một lão bà bà tự xưng bản thân từng là đại phu giỏi nhất kinh thành.

Sau khi nghe hết câu chuyện bi ai của Phi Thục Lan, lão bà bà đã đồng ý đưa một mẹ một con về nhà của mình ở tận dưới đáy vực.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Phi Thục Lan sinh ra được một nam tử, dù rất hận như vẫn lấy họ cha để đặt tên cho con mình.

Ba người sống với nhau vô cùng yên bình, hạnh phúc.

nhưng đến khi đứa bé trai lên tám tuổi, lão bà bà vì tuổi cao sức yếu nên cũng đã qua đời.
Vậy là hai mẫu tử lại đành sống nương tựa vào nhau, cho đến một ngày vô tình tìm thấy một nữ nhân rơi từ trên vách đèo xuống…
Sau khi nghe xong câu chuyện, đôi mắt phượng hoàng xinh đẹp của Tịnh Ngọc bỗng rưng rưng, đôi hàng mi cũng bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

Hóa ra nam nhân lúc trầm lặng, lúc cộc cằn và ăn nói không biết kiên nhường như Doãn Duẫn, lại từng trải qua một quá khứ đau thương như vậy.
Chính phụ thân là người mưu hại giết mình từ khi mình còn chưa kịp chào đời, còn chuyện nào oan nghiệt hơn nữa?
Doãn Duẫn sau khi kể xong, liền xoay người lại đối diện với Kim Tịnh Ngọc.

Trời đêm tối đến mức không thể nhìn rõ từng biểu cảm của đối phương.

Tịnh Ngọc không rõ là hắn có khóc không, nhưng không khí nơi này lại ảm đạm lạ thường.
“Ha… ta kể chuyện xong rồi.

Đã tường tận như vậy, chắc cô cũng biết ta là bạn hay thù?”
“Vậy huynh có muốn trả thù không?”

Doãn Duẫn gượng cười, lời nói dứt khoát: “Ta cũng như cô thôi! Thù này không rửa, không sống làm người.

Nếu nay cô đã nhớ lại mọi chuyện, thì việc trả thù sẽ càng đơn giản hơn rồi.”
Kim Tịnh Ngọc khẽ gật đầu, khuôn mặt đầy kiên định, nói:
“Được, ta cùng trả thù với huynh! Nhưng trước hết, chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ tuyển chọn quan lại trong triều, huynh nhất định phải đậu ở đầu bảng vàng, lấy điểm cộng trong mắt Tư Dạ Hành Lâm.

Chờ đến lúc đó, ta lại có dự tính khác.”
“Được!”
Phía xa xa chỗ tòa vọng lâu Kim Tịnh Ngọc và Doãn Duẫn đang đứng, có một nam nhân đứng tần ngần quan sát bọn họ từ bao giờ.

Xa như vậy, nên hắn không tài nào nghe được cuộc đối thoại đó, chỉ có thể nhìn nhân hình chuyển động.
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, thanh âm lớn đến nỗi dù Tư Dạ Hành Vũ có thở dài đến đâu, cũng khó ai nghe rõ được.
“Tiểu Ngọc, rốt cuộc nàng còn muốn giấu bổn vương bao nhiêu chuyện nữa đây?”
-------------
Nửa tháng sau, với trình độ y thuật được rèn luyện từ khi còn nhỏ, Doãn Duẫn đã dễ dàng đậu ở đầu bảng vàng trong danh sách tuyển chọn thái y.

Ở phía Tư Dạ Hành Lâm, đương nhiên cũng có động tĩnh.

Vì nghe bọn nô tài truyền tai nhau thái y đầu bảng là người trước đây đã từng cứu sống Vũ Tịnh vương phi, hắn liền cho người triệu Doãn Duẫn đến ngoài chẩn bệnh, trong thăm dò tình hình.
Tại Dưỡng Tâm điện, Doãn Duẫn trong y phục thái y càng trở nên oai phong hơn nhiều.

Hắn ngồi bên cạnh giường của Tư Dạ Hành Lâm, tận tình bắt mạch.

Được một lúc, chính Doãn Duẫn cũng không đủ kiên nhẫn để làm trò:
“Hoàng thượng, sức khỏe của người thật sự rất tốt.

Không biết là, người gọi thần đến đây chỉ vì việc bắt mạch sơ sài thế này thôi?”
“Hừ, đương nhiên là không phải.


Doãn thái y, trẫm nghe nói khanh là người đã cứu và đưa Vũ Tịnh vương phi trở về có đúng không?”
“Tâu phải.”
“Vậy khanh và… và nàng ấy có thân thiết với nhau không?”
Doãn Duẫn nhếch mép cười tà, giọng trầm trầm đầy mùi thủ đoạn:
“Thân thì thần không dám nhận, chỉ là quan hệ giữa thần với vương phi so với chủ tớ cũng chẳng khác gì nhau.

Vương phi mất trí vô tri, nên mọi chuyện lớn nhỏ của bản thân đều hỏi ý thần, cũng như làm theo điều thần muốn.”
Tư Dạ Hành Lâm nghe vậy thì phấn khích vô cùng.

Hắn vội ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Doãn Duẫn, nửa là dụ ngọt, nửa là răn đe:
“Doãn thái y, trẫm thấy khanh tuổi đời còn rất trẻ, tương lai và sự nghiệp vẫn còn dài.

Mà làm quan trong triều, không phải cứ đi thẳng một đường thì liền có thể đến đỉnh vinh quang.

Trẫm thân là vua của một nước, tâm tư trong lòng cũng không muốn giấu diếm làm gì, nên nếu khanh chịu làm việc cho trẫm, vậy…”
“Ha… thần dù là thái y hay thị vệ, thì cũng đều là nô tài bên cạnh hoàng thượng.

Chỉ cần là chuyện bề trên muốn, bề tôi dù có tan xương nát thịt, cũng quyết không từ nan!”
“Nói như vậy, là khanh hiểu rõ tâm tư của trẫm?”
Doãn Duẫn cười khẩy, cất đồ nghề vào trong hộp gỗ, đứng dậy chỉnh đốn y phục cho ngay ngắn, hai tay cung lên hành lễ:
“Không chỉ hiểu ý hoàng thượng, thần còn nguyện hiến kế giúp người ôm trọn mĩ nhân.”
Tư Dạ Hành Lâm mừng như gặp mùa, suýt chút nữa đã bật người đứng dậy: “Thật sao? Là kế gì, khanh mau nói!”
“Chẳng giấu gì hoàng thượng, vương phi ba năm sống ở vực thẳm, quen không khí trong lành tự nhiên, những tháng ngày quay về kinh thành cũng đã khiến nàng ta ngán đến tận cổ.

Vừa hay tháng sau là đến lễ săn bắn truyền thống của tổ tiên để lại, chi bằng hoàng thượng đích thân vi hành đến cao nguyên săn thú, ngoài mặt biết ơn tổ tiên, trong lòng làm vui mỹ nữ?”
“Hay! Ý này của khanh, thật sự rất hay!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện