Giữa canh Dậu, trong lều trại của Tư Dạ Hành Vũ.

Kim Tịnh Ngọc ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, cẩn thận thổi từng muỗng thuốc rồi đút cho đối phương:
“Cố lên, còn vài muỗng nữa là hết rồi.

Doãn Duẫn có nói thuốc này tuy đắng, nhưng công hiệu vô cùng.”
Tư Dạ Hành Vũ miệng hợp tác uống thuốc, nhưng cả khuôn mặt đều xanh như tàu lá chuối, còn không ngừng nhăn nhó, rên la.

Hắn thân nam nhân cường tráng, có thể xông pha giết giặc, không tiếc mạng mình, làm đủ thứ trên đời cũng chưa một lần chùn bước,...!Nhưng đúng thật là dù mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng không thể chịu nổi vị của thứ thuốc không chỉ đắng mà còn rất hôi này.

Chỉ là một mũi tên có độc ghim vào đùi thôi mà, có cần đến độ này không?
Kim Tịnh Ngọc thấy Hành Vũ “đau khổ” như vậy, đương nhiên cũng có chút xót thương, phần còn lại là là trách, là hờn.

Không rõ thích khách từ đâu đến, nhưng nếu mục đích của họ là ám sát Tư Dạ Hành Lâm thì thật đúng ý nàng, Hành Vũ còn khư khư chạy ra đỡ lấy làm gì chứ? Chỉ rỗi rước họa vào thân thôi!
Nghĩ đến đây, sự giận dỗi khó chịu liền hiện rõ mồn một lên mặt của Tịnh Ngọc.

Hành Vũ sặc một hơi nhẹ, sau đó liền lo lắng nhìn nàng:
“Tiểu Ngọc, có phải vì bổn vương uống thuốc chậm quá nên mới khiến nàng khó chịu không?”
Kim Tịnh Ngọc lườm hắn, được thế đặt mạnh chén thuốc đã cạn sạch xuống bàn, hậm hực đứng dậy.

Nàng vốn định sẵn sẽ giấu diếm nỗi lòng bên trong nhưng chất giọng lại mạnh mẽ như đang quát mắng:
“Chàng đừng hỏi những câu dư thừa như vậy nữa.

Nếu chàng uống thuốc xong rồi thì hãy mau chóng nghỉ ngơi đi, ta cũng về lều ngủ đây.”
Nàng nói xong, chột dạ chớp chớp mắt mấy cái, rồi liền quay gót rời đi.


Hành Vũ nằm trên giường, chống một tay lên thái dương, lẳng lặng nhìn theo bóng hình kiều diễm của nàng.
Trước lời nói vô tình của Tịnh Ngọc, hắn không những không thấy buồn mà còn rất vui.

Có lẽ nàng giỏi đóng kịch trước mặt người khác, nhưng so với hắn thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.

Dù từ trưa đến giờ, nàng luôn miệng mắng hắn ngu ngốc, nói không muốn quan tâm hắn, nhưng vẫn chu đáo mang cơm đút thuốc đầy đủ hai cử.

Và bây giờ cũng vậy, nàng nói mình đi ngủ sớm, đương nhiên cũng giống như một trò trốn tìm của trẻ con thôi.Khi Kim Tịnh Ngọc vừa rời đi không lâu, rèm che vào lều của Tư Dạ Hành Vũ lại có động tĩnh.

Lần này không phải ai khác, mà là Trường Khang, nhưng hắn không mặc thường phục, mà lại cải trang trông giống hệt một thái giám trong cung.
Trường Khang hớt hải chạy đến bên cạnh Tư Dạ Hành Vũ, nhỏ giọng báo cáo:
“Vương gia, chỗ của hoàng thượng, nô tài đã sắp xếp xong rồi.”
Tư Dạ Hành Vũ gật đầu, bàn tay thon dài không ngừng di chuyển các ngón như đang tính toán thời gian cho việc gì đó:
“Tốt.

Vậy bây giờ ngươi thay ra một bộ y phục tối màu, ở lại trong lều trại này, đừng để cho ai phát hiện ra.”
“Vâng… nhưng chúng ta không cần nói chuyện này cho vương phi ạ?”
“Trước sau gì nàng ấy cũng sẽ biết thôi.”
------------
Nửa canh giờ sau, ở cạnh bìa rừng - biên giới của Sở quốc và Khánh quốc.

Kim Tịnh Ngọc khoát một chiếc áo choàng đen dài chấm đất, còn có mũ đội đầu dài che hơn nửa mặt.

Gió thổi từng cơn khiến tà áo bay bay, trông nàng càng huyền bí hơn bao giờ hết.
“Xoạc… xoạc…”
Tiếng lá rừng ma sát với đế giày tạo nên những âm thanh quen thuộc, nhưng Tịnh Ngọc chẳng thèm quay đầu lại, như thể đoán được kẻ đang đến đã có hẹn từ trước với nàng.

“Tịnh Ngọc…”
“Thế nào rồi?”
“Ta đã thành công bắt cóc Doãn Nhu Nguyệt, và đang giấu cô ta ở cánh rừng bên kia, cách đây không xa lắm.

Còn Doãn Thành Thái, ông ta đã nhận được thư giả mạo của ta, sẽ nhanh chóng đến đây thôi.”
Doãn Duẫn cẩn trọng báo cáo tình hình cho Kim Tịnh Ngọc, còn không quên dò xét xung quanh.

Tịnh Ngọc vừa nghe vừa gật đầu, coi ra kế hoạch lần này đã thành công trót lọt một nửa, tiếp sau đó phải cần ở bản thân nàng ra sức nhiều rồi.
“Huynh làm rất tốt! Giờ hẹn với lão già đó cũng sắp đến rồi, hãy nhanh chóng trốn đi, đến báo tin cho hoàng thượng hoặc thị vệ, còn phần còn lại để cho ta là được!”
“Được… nhưng mà cô… không định báo chuyện này cho vương gia biết sao?”
“Trước sau gì chàng cũng sẽ biết thôi.”Thấy Kim Tịnh Ngọc thẳng thừng như vậy, Doãn Duẫn cũng thôi không thắc mắc nữa nhanh chóng rời đi theo lệnh của nàng.

Dù sao cũng là chuyện của hai người bọn họ, đương nhiên cũng chỉ có họ là rõ nhất.

Trước đây Doãn Duẫn có nghe Kim Tịnh Ngọc nói không muốn tiết lộ cho Tư Dạ Hành Vũ sự thật, trước là sợ liên lụy đến hắn, sau là sợ hắn sẽ lại ngăn cản nàng trả thù.
Dù không rõ quyết định đó của Kim Tịnh Ngọc là đúng hay sai, nhưng đã cược một ván lớn thế này, có muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.
Sau khi Doãn Duẫn rời đi không lâu, lại có tiếng xào xạc không ngừng phát ra.

Lần này đích thị là Doãn Thành Thái, một con mồi ngu xuẩn tự chui đầu vào rọ.

Doãn Thành Thái lo lắng quan sát xung quanh, giọng nói vừa đủ nghe:
“Nhu Nguyệt, ngươi lại bày trò gì nữa? Có biết nơi cao nguyên trống vắng này sẽ rất dễ có tai mắt không? Lỡ như Tư Dạ Hành Vũ hay Kim Tịnh Ngọc nhìn thấy, thì kế hoạch trước nay của ta đều đổ sông đổ biển.”
Lão nói khàn cả cổ, mà nữ nhân che mặt kia vẫn không chịu quay đầu lại.

Nếu không nghe thấy tiếng thở đều đều, có khi Doãn Thành Thái sẽ còn lầm tưởng đây là ma quỷ trong rừng.

Kim Tịnh Ngọc vẫn lặng thinh không nói tiếng nào.

Nàng khẽ nhếch mép, giơ tay ra đưa cho Doãn Thành Thái một xấp giấy gì đó.

Doãn Thành Thái chau mày, định nhận rồi mở ra xem thử, nhưng chỉ vừa cầm lấy chúng thì nữ nhân trước mặt đã ba chân bốn cẳng chạy qua cánh rừng bên kia.
Doãn Thành Thái hoang mang tột độ.

Ở bên đó chẳng phải là đất của nước Khánh sao, tại sao Doãn Nhu Nguyệt viết thư hẹn lão ra đây, đã không nói tiếng nào mà còn trốn đi như vậy?
Nhưng thời gian không cho phép lão được kết nối lại những chuyện vừa xảy ra.

Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm đốm lửa đỏ từ hướng các lều trại đều đồng loạt tiến về phía Doãn Thành Thái.
Cũng không biết là chuyện gì, mà lúc đêm hôm thế này, từ hoàng thượng đến vương gia, tướng lĩnh và hàng trăm binh sĩ đều đồng loạt kéo nhau đến bìa rừng.
Doãn Thành Thái nhìn thấy Tư Dạ Hành Lâm, vội quỳ xuống hành lễ:
“Lão thần tham kiến hoàng thượng thánh an!”Tư Dạ Hành Lâm đăm chiêu nhìn Doãn Thành Thái, trong phút chốc không hiểu vì sao lại nhen lên chút nghi ngờ.

Tư Dạ Hành Vũ đứng bên cạnh hắn, thì thầm vào tai đủ hai người nghe, nhưng lời lẽ lại không khác gì mồi lửa đốt cháy đống dầu hỏa vừa đổ ra kia:
“Hoàng thượng, đêm hôm khuya khoắt, Doãn thừa tướng một mình đến bên biên giới không rõ mục đích,...!còn nữa, trên tay ông ấy có thứ gì đó rất lạ, không lẽ là như lời mật thám nói sao?”
Tư Dạ Hành Lâm căng thẳng nhìn xuống tay đối phương, quả đúng là đang cầm một xấp giấy gì đó, trông giống như thư từ vậy.
“Thừa tướng, tại sao đêm hôm thế này, khanh không ở trong lều nghỉ ngơi, lại một thân một mình đi đến bên bìa rừng?”
“Thần… thần… thần không ngủ được, nhất thời có hứng ngắm trăng.

Sợ phiền người khác, nên bản thân chỉ có thể lủi thủi một mình.”
“Ồ, vậy chắc là khanh không chỉ ngắm trăng, còn đem theo giấy mực làm thơ?”
Doãn Thành Thái nghe Hành Lâm hỏi vậy, liền biết là hắn đang ám chỉ đến vật trên tay mình.

Tuy không rõ Doãn Nhu Nguyệt đã viết gì trong giấy, nhưng thôi, hiện thời cũng chỉ còn cách thừa nhận theo đường lối đối phương vạch sẵn thôi.
“Thưa, vâng!”
“Hừ! Người đâu, mau mang vật trong tay thừa tướng dâng lên cho trẫm!”
Doãn Thành Thái vừa dứt câu, Tư Dạ Hành Lâm liền ra lệnh cho Thái công công đi đến giật lấy xấp giấy kia.


Doãn Thành Thái dù không muốn đưa cho hắn, nhưng thân làm thần tử, nếu chống đối thì có khác nào tự mình tìm đến cái chết?
Thái công công lấy xấp gì từ tay Doãn Thành Thái, xác nhận nó là những bức thư tay, rồi như một thông lệ quen thuộc, ông ta mở thư ra và đọc lớn lên cho hoàng thượng nghe:
“Bức thư thứ nhất, vào ngày mười sáu tháng một, hoàng thượng nước Sở sẽ đi săn.

Hãy cho cung thủ phục kích ở vách núi Yên Lam.

Bức thư thứ hai, kế hoạch phục kích thất bại, ta đã âm thầm cho người bỏ độc vào thức ăn tối của hoàng thượng, sẽ nhanh chóng đưa hắn lên đường.

Hãy nhớ thực hiện lời hứa của hai chúng ta!”
Thái công công càng đọc càng run, đến bức thư ba thì không thể đọc được nữa, liền quay lại bẩm báo:
“Hoàng thượng, bức thứ ba này có lẽ là thư phản hồi, được viết bằng chữ Khánh, nô tài không đọc được.”Đến lúc này, sắc mặt của Tư Dạ Hành Lâm đã đen như địa ngục.

Ngày mười sáu tháng một, còn không phải hôm nay? Đúng thật là khi đến vách núi Yên Lam, hắn đã suýt mất mạng, nếu không nhờ Tư Dạ Hành Vũ nhanh nhẹn đỡ cho một mũi tên, thì không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Không chỉ vậy, còn có kế hoạch hạ độc vào thức ăn, và cả thư hồi âm được viết bằng chữ Khánh.
“Thừa tướng, khanh muốn giải thích chuyện này thế nào?”
Doãn Thành Thái tái xanh mặt mày, vội vã bò đến ôm chân Tư Dạ Hành Lâm, rối rít cầu xin như một kẻ hèn, chẳng có đâu phong thái của một thừa tướng.
“Hoàng thượng, thần không có! Thần là Doãn Thành Thái, là con cháu của bậc khai quốc công thần Doãn Liễm.

Gia tộc của thần luôn một lòng trung thành với hoàng thượng, với Sở quốc, tuyệt đối không có chuyện cấu kết với nước Khánh làm ra việc trời đất không dung!”
“Vậy tại sao ngươi lại có trên tay những bức thư đó?”
“Tâu… một nữ nhân bịt mặt đã hẹn thần đến đây, nói có bí mật cần nói, nhưng sau khi đưa những bức thư này cho thần thì ả liền ba chân bốn cẳng chạy qua bên kia rừng rồi.”
Doãn Thành Thái toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không quên che lấp hết một nửa sự thật.

Dù sao nữ nhân bí ẩn đó cũng đã chạy đi mất, sẽ không ai nghi ngờ là Doãn Nhu Nguyệt đâu.
“AAAA!!!”
Đúng lúc này, bên kia rừng đột nhiên phát ra tiếng la hét, nhưng chất giọng lại vô cùng quen thuộc.

Nói chính xác hơn, là giọng của Kim Tịnh Ngọc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện