Hoàng Yên há hốc mồm, vội dùng hết sức rút thanh kiếm ra khỏi người Hoàng Ngọc Túc, run rẩy ném nó sang một bên.

Ông ta nhìn xuống hai bàn tay dính đầu máu của con mình, kinh hãi hỏi:
“Ngọc Túc… con, con làm gì ở đây? Tại sao… tại sao...”
Sắc mặt Hoàng Ngọc Túc nhạt dần, bao nhiêu sinh lực chạy đi đâu mất.

Nàng muốn đáp lời với phụ thân, nhưng không hiểu sao miệng không phát ra thành tiếng nổi.

Cả cơ thể Ngọc Túc bây giờ mỏi lắm, mệt lắm, chỉ có thể gục ngã thôi.

Vậy là nàng theo quán tính ngã ngược về phía sau, lúc đầu sắp đập xuống đất, có Kim Tịnh Ngọc cố gồng mình đỡ lấy được.
Kim Tịnh ngọc run rẩy đặt đầu Ngọc Túc lên đùi mình, hai mắt trừng lên vì không tin nổi.

Mưa trên trời đã dần tạnh đi, nhưng lòng Tịnh Ngọc lại đổ cơn mưa không bao giờ dứt.

Lúc này, Hành Vũ và Hành Dung cùng những binh sĩ đã xử lý xong lũ ô hợp kia, rồi khi nhìn lại chỗ Kim Tịnh Ngọc thì mới tá hỏa.
Bọn họ gấp rút chạy lại gần, nhưng dù có thêm bao nhiêu người nữa, cũng chẳng có ai giữa được mạng cho Ngọc Túc.

Một giọt nước từ trên mặt Tịnh Ngọc rơi tọt xuống đôi má đào đã bị nước mưa làm nhòe của Ngọc Túc, cũng không rõ là tàn dư của cơn mưa ban nãy, hay là nước mắt của Tịnh Ngọc.
Tịnh Ngọc thấy cổ họng mình nghẹn cứng lại, muốn một tay bịt chặt hết vết thương ở bụng Ngọc Túc, để máu không chảy ra nữa, nhưng dù có cố cách mấy cũng không tài nào làm được.

Giọng nàng run run, nói trong vô vọng:

“Ngọc Túc! Ngọc Túc! Cố gắng lên! Bây giờ tỷ sẽ đưa muội đến Hàng Châu ngay! Ở đó có đại phu giỏi, sẽ có người trị thương cho muội!”
Kim Tịnh Ngọc nói xong, còn định đỡ Ngọc Túc ngồi dậy, nhưng chính nàng còn không đứng dậy được, thì còn muốn lo cho ai? Tuyệt vọng quá, nàng lại ngước mặt lên nhìn Hành Vũ và Hành Dung, cầu cứu hết tất cả những người ở trước mặt:
“Vương gia, Tiêu Tuyệt, hai người còn đứng đó làm gì? Mau giúp ta đỡ Ngọc Túc dậy đi! Chúng ta phải đưa muội ấy đi trị thương chứ? Hai người sao vậy? Tại sao không giúp cho muội ấy?”
Tư Dạ Hành Vũ nhìn thấy bộ dạng như sắp hóa điên của Tịnh Ngọc, xót xa đến mức dù biết chuyện đưa Ngọc Túc đi cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn muốn làm để tâm nàng bình lại, nhưng lại bị Hành Dung giơ tay ngăn cản.Hành Dung hạ ánh mắt vô hồn nhìn xuống bãi máu tươi chảy đến đất thấm không kịp kia, rồi quay sang nhìn người bên cạnh, như muốn nói với hắn đừng làm những chuyện phí công vô ích.

Tuyệt nhiên, cho đến lúc Ngọc Túc sắp lìa đời, Tư Dạ Hành Dung vẫn vô tình đến mức chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần.
Kim Tịnh Ngọc đảo mắt nhìn qua nhìn lại, phát hiện chẳng ai có ý định giúp mình thì đã sắp phát điên thật sự.

Nàng muốn gào lên, nhưng lại chợt nghe được giọng nói yếu ớt của Hoàng Ngọc Túc, khiến nàng bỏ mặc hết tất cả những người xung quanh.
Tịnh Ngọc cúi người thấp xuống gần Ngọc Túc hơn, muốn nghe cho rõ giọng nàng.

Còn Ngọc Túc thì gắng sức rất nhiều mới có thể nắm lấy tay Tịnh Ngọc, thì thầm:
“Tỷ tỷ, đa tạ…”
Hoàng Ngọc Túc còn chưa kịp nói dứt câu, thì đôi môi đã lạnh cứng.

Ánh mắt của nàng trước khi rời đi, không phải là nhìn Kim Tịnh Ngọc, mà là trộm ngắm kẻ vô tình Tư Dạ Hành Dung.

Hắn không cười, không nói, cũng không nhìn nàng lấy một lần, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy mãn nguyện.
Thình thịch một giây, lồng ngực của Hoàng Ngọc Túc đã không còn động tĩnh gì nữa.

Hai mắt nàng nhắm lại, điềm tĩnh và xinh đẹp như đang ngủ.


Một giọt nước mắt thừa trào ra từ mắt nàng, mang bề ngoài của một giọt nước, rất dễ nhầm lẫn với nước mưa.
Nhưng cũng không rõ là trùng hợp thế nào, mà Tư Dạ Hành Dung lại ngoảnh đầu nhìn về Ngọc Túc ngay trong khoảnh khắc đó.

Lần này là lần thứ hai hắn và nàng để lỡ nhịp nhau, và cũng là lần cuối cùng, vì sẽ chẳng còn một cơ hội nào nữa.
Kim Tịnh Ngọc vẫn còn cúi đầu lắng nghe giọng Ngọc Túc, sau đó lại chau mày khó hiểu gì chẳng nghe được gì nữa.

Nàng ngồi dậy, đôi mắt phượng hoàng nay chỉ như vật tượng trưng, vì nó chưa bao giờ lại trông vô hồn như vậy.
Kim Tịnh Ngọc đưa tay sờ mặt Ngọc Túc, rõ ràng là vì người đã chết, nên mới không nghe được nhịp thở.

Vậy mà nàng vẫn cố chấp ôm nàng ấy vào lòng, đổ lỗi cho tiếng mưa đã lấn át tiếng đập của tim.

Đôi môi nàng cũng lạnh và khô cứng, nhưng vẫn nói mãi một câu trong vô định.
“Ngọc Túc, sao muội lại lạnh thế này? Hay để tỷ ôm muội được không? Chỉ một chút thôi, sẽ bớt lạnh ngay!...”
-------------Một thời gian sau, tại Vũ Tịnh vương phủ, khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.

Trên chiếc giường ấm nóng hơi người, Tịnh Ngọc nằm thẫn thờ như người mất hồn.

Nàng đã nằm như vậy bao lâu rồi, đến chính bản thân cũng còn không biết, nằm đến nỗi giường kia chưa một lần thoát hơi.
Tư Dạ Hành Vũ không gõ cửa, chỉ cẩn thận bưng theo chén thuốc bổ vừa sắc xong, nhẹ nhàng bước vào phòng.

Hắn ngồi ở cạnh giường, chu đáo thổi từng muỗng thuốc một rồi đút cho Tịnh Ngọc.

Thời gian qua, Kim Tịnh Ngọc vẫn ăn uống bình thường, có điều là ai đưa gì thì ăn, ai đút gì thì uống.

Nàng không thấy đói, cũng không thiết ăn uống làm gì, nhưng thà như vậy, còn tốt hơn để bản thân buồn rầu bỏ ăn rồi sinh bệnh.
Tư Dạ Hành Vũ đút thuốc cho nàng xong, lại thở dài thườn thượt, từng câu từng chữ muốn nói ra đều phải cân nhắc vô cùng kĩ lưỡng:
“Tiểu Ngọc, hôm qua là thất thứ bảy của Ngọc Túc, cũng là của Hoàng Yên.

Chứng tỏ chuyện đã qua lâu lắm rồi, Ngọc Túc bây giờ có lẽ đã hóa thành cánh chim bay lượn trên trời, tự do tự tại, hoặc có khi đã thành tiên đồng ngọc nữ, sống cuộc sống yên bình thanh thản… Nếu một ngày muội ấy đến thăm nàng, thấy nàng buồn rầu thế này, làm sao muội ấy vui được?”
“Phải…”
Kim Tịnh Ngọc trả lời cho có, nhưng biểu cảm gương mặt lại không hề thay đổi.

Thậm chí nàng còn nghĩ nếu Ngọc Túc quay về đây, có thể buồn rồi giận, sau đó trả thù nàng cũng được.

Vì nàng cho rằng chính nàng là người đã gây ra rất cả mọi chuyện - biến thanh quan như Hoàng Yên trở thành tham quan, cũng như hèn nhát để muội muội phải thế mạng cho mình.
“Ầm!”
Không gian trong phòng còn đang yên tĩnh, bỗng dưng hai cánh cửa phòng bị xô toạc vào bên trong.

Hai người đưa mắt nhìn ra, thấy Doãn Duẫn vẫn còn mặc thái y phục, khuôn mặt vừa bàng hoàng vừa gấp rút.
Tư Dạ Hành Vũ biết ngay là có chuyện gì đó không ổn, vội bỏ chén thuốc sang một bên, đứng phắt dậy:
“Doãn Duẫn? Đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn Duẫn thở hì hục một hơi, sau đó liếc sang Hành Vũ, nói một câu “thứ lỗi vì đã mạo phạm” rồi lập tức xông đến giường Tịnh Ngọc, hai cánh tay dùng sức lôi nàng dậy, cố tình bóp chặt bắp tay nàng:“Kim Tịnh Ngọc! Cô còn tính u mê không dứt đến khi nào nữa? Chuyện chúng ta đã định còn chưa làm xong, cô đã nằm đây chờ chết? Cô có biết vì sự nhu nhược yếu hèn của cô, mà lại có người chết oan nữa rồi hay không? Hả!?”
Tư Dạ Hành Vũ nhìn thấy Tịnh Ngọc bị đau thì không chịu được.

Hắn chau chặt hàng mày, vội đẩy Doãn Duẫn ra, còn mình ngồi xuống ôm lấy Tịnh Ngọc vào lòng.
“Doãn Duẫn! Ngươi điên rồi!”
Doãn Duẫn bị hất mạnh đến loạng choạng cả người, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại thăng bằng như cũ.


Hắn nhìn thẳng vào mắt Hành Vũ, để đối phương biết rằng nội tâm của hắn đang phải giằng xé đến cỡ nào:
“Ta làm gì? Vương gia, người đi mà hỏi cô ta đi! Cô ta hứa với ta sẽ cùng nhau trả thù, kết quả chỉ mới triệt hạ được một mình Doãn Thành Thái, thì đã thành ra mất hồn điên loạn như vậy.

Còn Doãn Mễ Yên? Tư Dạ Hành Lâm và cả Tô Uyển Vân nữa… Tô Uyển Vân, đúng, là Tô Uyển Vân.

Không phải Kim Tịnh Ngọc nói sẽ trả thù hết những người đã hại mình sao? Vậy còn Tô Uyển Vân? Cô ta không chịu làm gì với ả, để ả tự tung tự tác, bây giờ đã đủ sức hại chết hoàng tử rồi!”
“Cái gì? Ngươi nói ai chết…?”
Tư Dạ Hành Vũ nghe như sét đánh ngang tai.

Hai mắt hắn mở to, cả người run lên vì không tin được, mà nói đúng hơn chính là không dám tin.
“Đại hoàng tử Hứa Tuyên, một đứa bé chỉ mới có ba tuổi, ngoan hiền vô tội, chỉ vì là hoàng tử nhưng lại không phải là con ruột của Tô Uyển Vân nên mới phải chết, đáng sao?”
“Làm cách nào ngươi biết hung thủ là Tô Uyển Vân?”
Doãn Duẫn cười khổ, nói ra những điều này đúng là cay xé lòng:
“Vì ta là thái y! Ta biết cách ả giết hoàng tử, nhưng lại không cứu được.

Ta chỉ biết chạy đến đây để cầu xin cô ta hãy tỉnh lại, hãy trả thù đi, nếu không thì sẽ còn bao nhiêu người phải chết oan nữa? Trắc vương phi cũng là do bọn người đó bày mưu tính kế ám hại, sao cô ta không trả thù, mà còn ở đây tự trách mình trong vô ích?”
Doãn Duẫn nói đến đây, Tư Dạ Hành Vũ liền cảm thấy cánh tay của mình có gì đó ươn ướt.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, không biết từ bao giờ, nước mắt của Kim Tịnh Ngọc đã thấm đẫm mấy lớp áo, chạm đến da thịt.

Hai hàng nước mắt của Tịnh Ngọc cứ ròng ròng như vậy, lại khiến cảm xúc của nàng trở về, giúp nàng thoát khỏi con người sống như đang chết.Giây phút đó, Tư Dạ Hành Vũ và Doãn Duẫn đều dồn ánh nhìn về nàng, có chút kinh ngạc, có chút mong chờ.

Kim Tịnh ngọc hít mạnh một hơi, trong đáy mắt lại dấy lên những tia hận thù như thuở mới vừa nhớ lại.
“Được, chúng ta sẽ tiếp tục báo thù!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện