Thiều Nhiễm rất nhanh đem câu “thiếu” kia coi thành câu nói giỡn, tha thiết nhìn người này, nhu cầu cấp bách muốn được an ủi! Du Khinh Trần từ chối trong dự kiến.

Thiều Nhiễm kích động cầm lấy cánh tay hắn: “Anh nhẫn tâm từ chối một người lương thiện, cơ trí, giá trị nhan sắc cao hơn nữa lại đang bị tổn thương sao?”

Du Khinh Trần nghiêm mặt, không chịu bàn bạc.

Thiều Nhiễm sử dụng đến tình cảm: “Chung quanh náo nhiệt như vậy, tôi một mình cô đơn, không hợp nhau, vừa ăn vừa khóc, chẳng lẽ anh cứ trơ mắt nhìn bi kịch đó diễn ra hay sao?”

Du Khinh Trần: “Tôi không nhìn thấy.”

Thiều Nhiễm không buông tha, thâm tình nói: “Vậy anh có thể cảm nhận được.”

Du Khinh Trần: “…..”

Thiều Nhiễm còn nghiêm túc phân tích cho người này: “Anh cảm nhận được sau đó sẽ tự trách, nội tâm tự trách sẽ tích góp từng ngày, sau đó sẽ chuyển thành hận ý, mà có hận ý thì nhất định sẽ bộc phát, nếu bộc phát sẽ có khuynh hương đi ngược lại với xã hội. cho nên chúng ta nên ngăn lại chuyện này ngay từ đầu, bóp chết nó từ trong nôi.”

Du Khinh Trần: “….”

“Vì ổn định của xã hội, vì phồn vinh của hệ sinh thái,” Thiều Nhiễm lôi kéo cánh tay người này, nghiêm túc nói, “Chúng ta đi ăn lẩu đi.”

….. nhìn bộ dạng con người này Du Khinh Trần xoa xoa trán.

“Chúng tôi chuyên môn ăn loại đồ ăn không có mùi vị này, anh có thể không ăn,” Thiều Nhiễm nháy nháy mắt với người này, ôn hòa nói, “Được không?”

Du Khinh Trần hơi buông lỏng.

Thiều Nhiễm rèn sắt khi còn nóng: “Hơn nữa giá trị nhan sắc của tôi cao như vậy, nếu đi một mình, khẳng định sẽ có người tới gần!”

Du Khinh Trần rốt cục nhấc mắt lên, thản nhiên nói: “Đi đâu ăn?”

Trong lòng Thiều Nhiễm vui vẻ, lôi kéo người này chạy vào trong ngõ tắt nhỏ, sợ người này đổi ý.

Bên trên nồi lẩu có một tầng dầu mỡ cay nồng màu hồng nhạt, hơi nóng bốc lên, mùi vị cay tê tái bồng bềnh trong không khí, nước ở bên trong nồi lẩu thì sôi ùng ục, vừa nhìn là đã muốn ăn.

Thiều Nhiễm hưng phấn chà xát móng vuốt, ghé sát vào ngửi ngửi, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Du Khinh Trần nín thở, cố gắng để cho mùi vị phức tạp này không bay vào mũi.

“Thực thơm.” Thiều Nhiễm nuốt nước miếng.

Tầm mắt Du Khinh Trần bình tĩnh liếc qua nổi lẩu, nóng lòng tìm kiếm một thứ có thể khiến cho bản thân mình thoải mái, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng dời tầm mắt đến quai hàm của Thiều Nhiễm.

Môi Thiều Nhiễm ăn cay đến đỏ bừng, mặt cũng đỏ bừng, trong mắt có nước mắt, thực buồn cười.

Cảm giác có người đang nhìn mình, Thiều Nhiễm ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt không hề có cảm xúc.

Thiều Nhiễm nháy nháy mắt, ý đồ từ trong biểu tình của người này nhìn ra một chút cảm xúc, nhưng lại thất bại.

“Anh đang suy nghĩ gì?” Thiều Nhiễm hỏi.

“Mau ăn đi.” Du Khinh Trần thản nhiên nói.

Thiều Nhiễm cười xấu xa, nhắc nhở người này: “Anh vừa rồi nhìn chằm chằm tôi rất lâu.”

Du Khinh Trần bình tĩnh dời tầm mắt đi.

“Này,” Thiều Nhiễm không chịu buông tha, “Nhìn chằm chằm tôi suy nghĩ cái gì? Có phải hay không….?”

“Không có.” Du Khinh Trần ngắt lời con người này, phòng ngừa con người này lại tiếp tục nói.

Thiều Nhiễm lộ ra một biểu tình rất là đắc ý, ăn một miệng toàn là thịt, tâm tình rất sung sướng.

“Kỳ thật nghĩ lại cũng đúng,” Thiều Nhiễm giáo dục người này, “Ở trên bàn ăn thần thánh như vậy, đối mặt với một nổi lẩu  tinh khiết như vậy, tư tưởng của anh làm sao có thể không thuần khiết như vậy?”

Du Khinh Trần nghiêm mặt, không muốn để ý đến người này.

“Nói chuyện,” Thiều Nhiễm nhẹ nhàng gõ cái chén ở trước mặt người này, “Dám nghĩ mà không dám nói phải không?”

Du Khinh Trần: “Không có gì để nói.”

“Sao lại như vậy?” Thiều Nhiễm buồn bã nói, “Trên bàn cơm thì cần phải văn minh, còn anh thì sao?”

“Tôi không có….”

“à” Thiều Nhiễm dương dương tự đắc, “Lúc ấy ánh mắt của anh đều dán lên mặt tôi.”

Du Khinh Trần tự biết đuối lý, không nói lời nào.

“Cho nên anh vừa rồi nghĩ cái gì?” Thiều Nhiễm tò mò nói, “Có thể chia sẻ với tôi một chút không?”

Du Khinh Trần nhếch miệng, bình tĩnh nói: “Mười phút.”

“Hả?” Thiều Nhiễm có loại dự cảm không tốt, mặt lập tức suy sụp, cấp bách muốn chứng thực, “Cái gì mười phút?”

Trong không khí bay đầy mùi vị đồ ăn của con người, Du Khinh Trần không thể nào chịu được, kiên nhẫn giải thích cho con người này: “Mười phút sau chúng ta sẽ rời đi.”

Thiều Nhiễm căm giận chỉ vào người này, lên án nói: “Tôi tin tưởng anh như vậy, anh thế nhưng cướp đi quyển lợi ăn lẩu của tôi!”

Du Khinh Trần không để ý đến con người này: “Cậu đã lãng phí hết ba mươi giây.”

Thiều Nhiễm: “….”

“Tôi còn chưa đồng ý.” Thiều Nhiễm tiếp tục từ từ ăn, không quan tâm.

Du Khinh Trần không nói lời nào, chỉ mở tay ra, bóp tiền cùng di động đều đang nằm trong tay hắn.

Thiều Nhiễm lập tức chém giết.

Du Khinh Trần không nhanh không chậm lùi tay về: “Cậu còn tám phút.”

“Tám phút cái quỷ! Làm sao lại nhanh như vậy? không đúng….,” Thiều Nhiễm tức giận nói, “Anh thế nhưng lại trộm đồ của tôi, đê tiện!”

Du Khinh Trần đê tiện nói: “Còn bốn phút.”

“Cái gì bốn phút, anh đừng ẩu tả!” Thiều Nhiễm nóng nảy, “Ít nhất cũng còn bảy phút.”

Du Khinh Trần: “Ừ, nhanh lên.”

Thiều Nhiễm: “….” Sao cứ cảm thấy mình bị tính kế.

Thiều Nhiễm vừa ăn vừa nghĩ đối sách, ăn mấy miếng liền ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi bây giờ còn mấy phút?”

Du Khinh Trần: “Năm phút đồng hồ.”

“À,” Thiều Nhiễm từ từ mò rau xanh, “Năm phút đồng hồ không đủ rồi.”

“Cái….” Nói được một nửa liền ngừng lại, bởi vì chân của Thiều Nhiễm nhẹ nhàng cọ vào chân của người này.

Thân thể Du Khinh Trần cứng đờ, xê dịch chân sang bên cạnh, nhưng không tránh được vận mệnh bị gãi ngứa.

Thiều Nhiễm giảo hoạt cười: “Hóa ra anh mới năm phút đồng hồ?”

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Đừng nói lung tung.”

“Tôi nói gì sai sao?” Thiều Nhiễm lộ vẻ vô tội.

Du Khinh Trần muốn mở miệng, nói không nên lời, như thế nào cũng cảm thấy khó mở miệng.

Vì thề Thiều Nhiễm tốt tính nói: “Không phải năm phút đồng hồ à?”

Du Khinh Trần nhẹ nhàng gật gật đầu.

Thiều Nhiễm thật sự bị bộ dạng của người này  khiến cho buồn cười, cố ý nói: “Để ý chi tiết như vậy làm gì? Sáu phút cùng năm phút có gì khác nhau?”

Du Khinh Trần hạ mắt, bảo trì trầm mặc.

“Hiện tại đã biết không biết xấu hổ?” Thiều Nhiễm dừng đũa, từ từ nói, “Vừa rồi từ trên người tôi lấy ví tiền cùng di động không phải rất tự nhiên sao?”

Du Khinh Trần: “Ba phút rưỡi.”

“Hả?” Thanh âm của Thiều Nhiễm hơi dao động, hiển nhiên thực kinh ngạc.

Du Khinh Trần bình tĩnh chờ người này tiếp tục.

“Vậy tính là tiết sớm đi?” mặt Thiều Nhiễm lộ vẻ kinh ngạc, tốt bụng gắp một con tôm vào trong bát người này, “Nào, nếm thử những thứ này một chút, bổ thận.”

Khóe miệng Du Khinh Trần co rút, “Tôi không cần.”

“Với,” Thiều Nhiễm lẩm bẩm, “Làm gì có ai sẽ thừa nhận chuyện này?”

Nói xong lại gắp cho người này một con tôm, thay đổi cách nói: “Nếm thử những món này, ăn ngon, không bổ thận.”

Nói xong liền bị cơ trí của bản thân thuyết phục!

Sống lưng Du Khinh Trần thẳng tắp, không muốn cùng con người này bàn luận về vấn đề này.

“Haiz,” Thiều Nhiễm lấy chiếc đũa gõ vào cái chén trước  mặt người này, chân thuận tiện xê dịch lên trên, “Không cần phải bài xích như vậy?”

Thiều Nhiễm đã tìm được quy luật, chỉ cần nhắc tới phương diện này người này sẽ quẫn bách, một khi quẫn bách thì suy nghĩ sẽ rối loạn, chỉ đành ngoan ngoãn thẳng sống lưng cho mình đùa giỡn.

Du Khinh Trần quả nhiên nửa ngày không nói chuyện.

Thiều Nhiễm chơi vui vẻ, thường xuyên bỏ vài thứ vào trong chén người kia, rất nhanh trong chén Du Khinh Trần đã xếp thành ngọn núi nhỏ.

“Không có việc gì, tôi có thể hiểu cho anh,” Thiều Nhiễm lộ ra hàm răng trắng bóng, hữu nghị nói, “Có thể liệt, nhưng không thể cam chịu, mà từ bỏ trị liệu.”

Du Khinh Trần không nói lời nào.

Thiều Nhiễm bĩu môi, đột  nhiên trong mắt sáng ngời: “Haiz, phía sau anh có mỹ nữ.”

Du Khinh Trần không có hứng thú.

Thiều Nhiễm tiếp tục đùa với người này: “Hình như đang nhìn tôi.”

Du Khinh Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn con người này, thản nhiên nói: “Cậu không ngại tôi mang theo túi tiền cùng điện thoại của cậu rời đi chứ?”

“Đừng đừng,” Thiều Nhiễm vội lấy lòng cọ cọ đùi người này, “Đang nhìn anh, đang nhìn anh đó đừng đi.”

Du Khinh Trần ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Khóe miệng.”

Thiều Nhiễm vươn đầu lưỡi, tỉnh rụi liếm liếm, nhân tiện vứt một cái mị nhãn cho người này.

“Haiz,” Thiều Nhiễm nhìn thấy đầu ngón tay người này đỏ lên, đùa giỡn nói, “Mềm hay không mềm? linh hoạt hay không linh hoạt?”

Vừa nói trong lòng vừa than mình thật không biết xấu hổ, chỉ ăn một nồi lẩu thôi mà còn phóng túng như vậy!

Du Khinh Trần đương nhiên không để ý đến người này, thậm chí không thể chịu nổi định đứng lên rời đi.

“Hiện tại thì sao,” thấy người này không để ý tới mình, Thiều Nhiễm đành phải thu hồi giọng điệu, “Khóe miệng có còn gì không?”

Vẻ mặt Du Khinh Trần viết rõ sự xem thường không hề che giấu.

“Không nhìn thì tôi tiếp tục liếm…..”

Du Khinh Trần không chịu nổi nữa, ngăn lại lời người này: “Cậu không thể đứng đắn hay sao?”

Thiều Nhiễm thở dài: “Không có cách nào, tôi là người luôn luôn tiết kiệm, có thể không lãng phí khăn tay sẽ không lãng phí khăn tay”.

Biểu tình Du Khinh Trần hơi vi diệu, không biết nhớ tới cái gì, yên lặng dùng chiếc đũa chạm vào khóe miệng mình, mặt không hề thay đổi ngẩng đầu, cố ý cho con người này nhìn thấy tương ở khóe miệng mình.

Thiều Nhiễm không hiểu dụng tâm lương khổ của người này, túm sai điểm quan trọng nói: “Không phải không ăn sao?”

Du Khinh Trần đành nghiêm mặt, hơi khẩn trương nhắc nhở: “Khóe miệng của tôi.”

Thiều Nhiễm nhanh chóng rút khăn giấy, lau khô cho người này, rất là không hiểu phong tình.

Du Khinh Trần: “…..”

Thiều Nhiễm thuần khiết nhìn người này, trong lòng thì cười điên cuồng, đây là cái gì nha, rõ ràng là người không đứng đắn, lại cố tình làm bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm.

“Anh cũng giúp tôi lấy khăn chùi đi,” Thiều Nhiễm nói.

Không hề nghi ngờ bị từ chối.

Thiều Nhiễm sung sướng gãi đùi người này: “Tôi kêu người khác giúp đỡ?”

Du Khinh Trần không tình nguyện lấy khăn giấy, nâng tay giúp Thiều Nhiễm lau khô khóe miệng.

Trong lòng Thiều Nhiễm nhộn nhạo, khi tay người này chuẩn bị rời đi lại xấu xa nói: “Lau chưa khô, lau lại.”

Lần này Du Khinh Trần không để ý tới người này. Thiều Nhiễm tự thấy mất mặt, bắt đầu ngoan ngoãn ăn lẩu.

“Thiều Nhiễm.”

“Hả?” Thiều Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chiếc đũa đưa tới bên miệng.

Du Khinh Trần không nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của người này, vẫn đút thức ăn cho con người này, khi chiếc đũa rời đi, không cẩn thận cọ vào khóe miệng, để lại một ít tương.

“Khóe miệng.” Du Khinh Trần bình tĩnh nói.

Thiều Nhiễm phản xạ liếm liếm.

Bên tai Du Khinh Trần đỏ lên, lại đút một đũa nữa cho con người này, khi rời đi lại cố ý cọ vào miệng của con người này, khóe miệng lại dính tương.

Chính lúc này, Thiều Nhiễm đột nhiên cắn chiếc đũa, nháy nháy mắt vời người này, “Chơi rất vui sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện