“Một trăm lẻ tám phương pháp bắt được lòng người” của lão dê rừng dốc hết tâm sức viết ra. Lão dê rừng kiến thức rộng rãi, học phú ngũ xe, mấy ngàn năm nay chuyên môn nghiên cứu tâm lý con người.
Trong sách có nói, con người là một loại sinh vật luôn thay đổi thất thường, chỉ số thông minh rất cao, cảm xúc phức tạp. Có rất nhiều tên gọi nổi tiếng ở nhân loại có thể thể hiện bản chất của con người, ví dụ như “lòng hư vinh ai cũng có,” lại như “Dân dĩ thực vi thiên.”
Nếu như viết một quyển sách về con người, mà quan điểm phải sắc bén, thì quyển chiếm đóng nhân loại có thể coi là tạm được. quyển sách này không đáng sợ, con người cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là….
Du Khinh Trần chỉ là vô tình mở ra quyển sách này, sau đó trong đầu óc toàn là Thiều Nhiễm. mỗi lần nhìn thấy câu nói đầu tiên đầu không tự giác sẽ nghĩ tới Thiều Nhiễm, muốn ngừng mà cũng không được.
Thiều Nhiễm là người thông minh, nhưng cũng hơi phức tạp, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Thiều Nhiễm cùng thường xuyên biến hóa không ngừng, khiến cho người ta không hiểu được, Thiều Nhiễm cũng thực thích ăn những đồ ăn kì lạ của con người, Thiều Nhiễm cũng thực….
Khi Du Khinh Trần lần thứ N nghĩ tới Thiều Nhiễm, khi môi cũng từ từ cong lên, rốt cục nhận ra bản thân không thích hợp.
“Tình yêu! Tốt đẹp nhất là tình yêu!” biên kịch ở trước cửa sổ, ôm cuốn “Tô Tạc Thiên mấy ngàn năm bám vào các nam nhân”, nước mắt lượn quanh mà cảm thán.
Trong lòng Du Khinh Trần rất rối loạn, nhắm mắt lại, cố chấp cho rằng mình cần tinh khí của người nọ.
Vì không để con người kia sợ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quay chụp, Khổng đạo ngàn dặn vạn dò, nhất định phải nhịn xuống, không cần lộ dấu vết.
“Nên khống chế tốt bản thân.” Đạo diễn cao giọng nói, vừa nói vừa cảnh cáo nhìn anh trai camera.
Trong lòng anh trai rết tinh bịch một cái, rõ ràng bị dọa rớt mất một cánh tay! Sau đó dưới ánh mắt khiển trách của lũ yêu liền lặng lẽ lắp cánh tay lại.
Mềm yếu như vậy, bản thân cũng thấy bất đắc dĩ.
Anh trai camera còn yếu ớt hơn rết tinh, vui vẻ lên là năm sáu bảy tám cánh tay bay múa đẩy trời, rất là đồ sộ. không vui thì túm tay của mình, cánh tay không hề rắn chắc, hơi túm một chút liền bị rơi xuống.
Biên kịch ban ngày là con chim cao nhã, mỗi ngày đều cẩm “tập sách của Shakespeare” cảm thán Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở hai đầu ngân hà rất là đáng thương! Người trang điểm là một con bướm tinh xinh đẹp, cả người tản ra mùi hương nồng đậm chết người, sợ người khác không biết cô ấy là bướm tinh.
Dàn diễn gia tộc chuột, ngoại trừ sợ mèo thì không có khuyết điểm gì.
Thầy đom đóm là một con trùng phát quang lãng mạn, có thể tùy lúc biến ra màu sắc ánh đèn theo sở thích bản thân, độ sáng, phụ trách xây dựng không khí lãng mạn.
……
Cảnh diễn hôm nay có phần đơn giản hơn. Hai diễn viên ngồi cùng nhau, không khí rất im lặng.
Thiều Nhiễm nhẹ nhàng tựa vào vai người này. Vừa thơm vừa ngoan ngoãn, thân thể Du Khinh Trần cứng đờ.
Thiều Nhiễm cong ánh mắt, còn rất nghiêm túc nhìn phương xa, ánh mặt trời chiếu vào trong ánh mắt, hơn nữa tổ kịch còn làm lố rải hoa, nhưng lại rất là đẹp.
Sườn mặt Du Khinh Trần nóng lên, lỗ tai hồ ly liền lộ ra ngoài.
Camera hướng người bên cạnh nhìn hình dáng miệng mình phát âm: lỗ tai.
Du Khinh Trần bình tĩnh thu lại lỗ tai.
Thiều Nhiễm nghiêng đầu lộ ra nụ cười với người này, môi đỏ thắm răng sáng bóng, mặt mày như tranh vẽ.
Du Khinh Trần nhịn nửa ngày mới khiến lỗ tai không lộ ra, nhưng lại quên mất lời thoại.
Tóm lại trong quá trình quay hình, Du Khinh Trần sớm nắng chiều mưa, lỗ tai hồ ly liên tục lộ ra, khiến cho cả đoàn phim đều bất ổn.
Hôm nay trạng thái của Thiều Nhiễm rất tốt, tuy rằng ánh đèn đủ loại màu sắc cùng hoa cỏ đầy trời đều tập trung vào trên người mình. Nhưng dù sao cũng là chuyên nghiệp, cúi chào một cái, thành công khiến mọi người mù mắt.
Khổng đạo rất kích động, ca ngợi hết vài giờ!
….. Thiều Nhiễm lễ phép nói cảm ơn, ngồi bên cạnh hứng trí lật kịch bản, ngay cả khi Du Khinh Trần ngồi bên cạnh mình khi nào cũng không biết.
“Này, anh xem này,” Thiều Nhiễm cầm kịch bản lật hai trang, giống như là phát hiện ra cái gì chơi rất vui, còn nghiêm túc chia sẻ với người bên cạnh, “Mỗi khi hoan ái, trong đêm khuya sẽ có tiếng kêu.”
Du Khinh Trần: “…..”
“Phương diện kia của hồ ly ** khẳng định rất mạnh,” Thiều Nhiễm lộ ra một nụ cười bỉ ổi, “Thư sinh là người phàm, khẳng định chịu không nổi cửu vĩ hồ đói khát.”
Du Khinh Trần kiên nhẫn sửa đúng cho con người này: “Cửu vĩ hồ cao quý lễ độ, không có loại ** này.”
“…..” Thiều Nhiễm buồn bã nói, “Vậy thì thư sinh rất là tủi thân, thư sinh chắc chắn rất là tịch mịch hư không.”
Du Khinh Trần: “Cậu sao lại biết?”
“Thường thức, đây là thường thức,” Thiều Nhiễm thở dài, “Sau đó bộc phát mâu thuẫn, tan nát tình cảm, chìm đắm trong đau khổ, kết cục bi thảm, thế sự xoay vần, đều tự lập gia đình.”
Du Khinh Trần khẽ nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy?”
“Ừ,” Thiều Nhiễm nghiêm túc nói, “Nếu cửu vĩ hồ lãnh đạm giống như anh nói.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nói: “Con người nông cạn.”
“Nghe thì có vẻ nông cạn tiêu cực, nhưng anh thử nghĩ lại mà xem, có phải rất có lý hay không?”
Du Khinh Trần hơi không đồng ý: “Không phải, cấm dục là đức tính tốt đẹp.”
Thiều Nhiễm: “…. Kích động như vậy làm gì? Tôi cũng không có nói anh.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Tôi không có kích động.”
Thiều Nhiễm: “….”
“Đuôi của anh đâu?” tay Thiều Nhiễm hơi ngứa, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy đuôi của người này.
Du Khinh Trần nghiêm mặt nói: “Không được tùy tiện sờ đuôi của tôi.”
“Vì sao?” vẻ mặt Thiều Nhiễm không sao cả, “Tôi cũng đã sờ qua đuôi của đại mao.”
Du Khinh Trần nghe vậy, mặt không hề thay đổi tạo khoảng cách cùng con người này, nửa ngày cũng không nói một câu.
Thiều Nhiễm cũng không bị ảnh hưởng, từ từ lật mở kịch bản tự tìm niềm vui, thuận tiện nghĩ mười tám tư thế cấm kị giữa thư sinh và cửu vĩ hồ.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Thiều Nhiễm xê dịch sang bên cạnh, chọc chọc người này, cười xấu xa nói: “Chúng ta bàn bạc một ít vấn đề đi.”
Mặt Du Khinh Trần rất bình tĩnh, tiếp tục tạo khoảng cách với con người này: “Hiện tại tôi không rảnh.”
Thiều Nhiễm cũng mặc kệ, kiên quyết xê dịch qua, bám chặt lấy người này, nhỏ giọng nói: “Anh nói thử xem bọn họ làm như thế nào?”
Du Khinh Trần: “….”
“Khẩu vị rất nặng…” Thiều Nhiễm cười xấu xa.
Du Khinh Trần hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Sẽ không.”
“Phải,” Thiều Nhiễm nháy mắt với người này, thú vị nói, “Thư sinh nằm trên người cửu vĩ hồ, yêu cầu hắn biến ra cái đuôi, ức hiếp cửu vĩ hồ đến khi đỏ hốc mắt.”
Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn người này.
Thiều Nhiễm: “…. Cảm thấy không có ý nghĩa sao?”
Du Khinh Trần thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, phun ra ba chữ: “Tôi không biết.”
Có thể thử xem sao.
Mọi người vội vàng tụ lại một chỗ, nhìn xung quanh rồi mở ra một hội nghị rất nghiêm túc với tiêu đề “gần đây điện hạ liên tục lộ lỗ tai”.
Không khí thực im lặng, thực lắng đọng, mỗi người đều nín thở, mắt nhìn thẳng phía trước.
Mọi người đều lật hết những quyển sách bán chạy nhất ở yêu giới, lại kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, đồng ý cho rằng điện hạ rất là yếu ớt, cần phải nhanh chóng hút tinh khí của con người kia!
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là điện hạ trong sáng lạnh lùng của bọn họ nhất định sẽ khinh thường có hành động tiếp xúc thân mật với Thiều Nhiễm. khi đêm trăng tròn tới, nếu thật không hút tinh khí của con người, điện hạ sẽ càng thống khổ hơn!
Lũ yêu chống má suy nghĩ, tụ cùng một chỗ cùng nhau suy nghĩ, cảm thấy trên vai mình có trọng trách rất lớn! cuối cùng móng vuốt đã mài xong, lông cũng trọc hết rồi, rốt cục quyết định dùng đồ ăn để tấn công con người.
Tấn công phải hết sức cẩn thận, đây đều là ý nghĩ trong lòng của tất cả nhóm yêu.
Mấy ngày nay Thiều Nhiễm cảm thấy hơi khác thường, tất cả mọi người trong đoàn phim quá mức ân cần.
Ví dụ như, Thiều Nhiễm không hiểu ra sao lại nhận được rất nhiều lễ vật, là một gói cỏ nhỏ tròn tròn, một cái lông chim đủ màu sắc, một đống vật nhỏ không biết tên.
Diễn viên trong đoàn có mấy lần còn quan sát mình, còn lau nước mắt ở khóe mắt.
Biên kịch còn ở trước mặt hoặc sau lưng mình nói, “Bạn tốt vừa chết, hoặc là ân trọng như núi, hoặc là nhẹ tựa lông hồng”.
….. có loại cảm giác muốn lên đường, tóm lại là rất đặc biệt.
Kỳ thật mấy ngày nay tâm tình của Du Khinh Trần cũng không tốt, bởi vì nam nhân nào đó kêu “đại mao”. Du Khinh Trần là một nam nhân đủ tư cách lòng dạ hẹp hòi lại còn là một hũ nút, im lặng tuyệt thực! đã vài ngày không có uống sương sớm!
Du Khinh Trần phiền muộn lật cuốn “một trăm lẻ tám phương pháp bắt được lòng người”, nhìn vào trong sách nào là “mưa móc cùng dính”, “đề phòng có thai”, “lăng nhăng”, đuôi đều muốn đen.
Lũ yêu bị khí tràng của điện hạ dọa sợ, nghĩ thầm thật đáng sợ, phải thực hiện kế hoạch thật nhanh.
Kế hoạch là như vậy: ở trong không gian kín mít không thấy năm ngón tay, hồ yêu thiếu tinh khí cũng mất đi năng lực chống cự cùng con người….? suy nghĩ một chút thấy rất phấn khích!
Nhuyễn cốt tán nghe không tục cũng không mới, nhưng là! Yêu gặp yêu sợ, rất là công hiệu, nghe nói là có thể cương đến mười ngày! Khổng đạo dễ dàng lừa Thiều Nhiễm đến phòng có nhuyễn cốt tán, đóng cửa, khóa cửa, hành văn rất là mạch lạc.
“Thế nào?” Lũ yêu vội vàng chạy tới, vây quanh đạo diễn.
Khổng đạo lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hơn nữa tôi đã lén thả vào trong phòng điện hạ một quyển sách.” Đạo diễn ra vẻ cao thâm, lộ ra một ít.
Lũ yêu thực nể tình, phối hợp lộ vẻ mặt mơ màng: “Sách gì?”
Đạo diễn mỉm cười: “Làm sao ăn con người tao nhã nhất,” hấp, chiên, trộn rau….”
Lũ yêu xoa xoa móng vuốt, hít hít mũi.
Trong phòng, Du Khinh Trình tùy ý mở sách ra, nhìn thoáng qua, nhăn mày lại.
Sau x, cưỡi x, sáu x ?
Trong sách có nói, con người là một loại sinh vật luôn thay đổi thất thường, chỉ số thông minh rất cao, cảm xúc phức tạp. Có rất nhiều tên gọi nổi tiếng ở nhân loại có thể thể hiện bản chất của con người, ví dụ như “lòng hư vinh ai cũng có,” lại như “Dân dĩ thực vi thiên.”
Nếu như viết một quyển sách về con người, mà quan điểm phải sắc bén, thì quyển chiếm đóng nhân loại có thể coi là tạm được. quyển sách này không đáng sợ, con người cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là….
Du Khinh Trần chỉ là vô tình mở ra quyển sách này, sau đó trong đầu óc toàn là Thiều Nhiễm. mỗi lần nhìn thấy câu nói đầu tiên đầu không tự giác sẽ nghĩ tới Thiều Nhiễm, muốn ngừng mà cũng không được.
Thiều Nhiễm là người thông minh, nhưng cũng hơi phức tạp, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Thiều Nhiễm cùng thường xuyên biến hóa không ngừng, khiến cho người ta không hiểu được, Thiều Nhiễm cũng thực thích ăn những đồ ăn kì lạ của con người, Thiều Nhiễm cũng thực….
Khi Du Khinh Trần lần thứ N nghĩ tới Thiều Nhiễm, khi môi cũng từ từ cong lên, rốt cục nhận ra bản thân không thích hợp.
“Tình yêu! Tốt đẹp nhất là tình yêu!” biên kịch ở trước cửa sổ, ôm cuốn “Tô Tạc Thiên mấy ngàn năm bám vào các nam nhân”, nước mắt lượn quanh mà cảm thán.
Trong lòng Du Khinh Trần rất rối loạn, nhắm mắt lại, cố chấp cho rằng mình cần tinh khí của người nọ.
Vì không để con người kia sợ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quay chụp, Khổng đạo ngàn dặn vạn dò, nhất định phải nhịn xuống, không cần lộ dấu vết.
“Nên khống chế tốt bản thân.” Đạo diễn cao giọng nói, vừa nói vừa cảnh cáo nhìn anh trai camera.
Trong lòng anh trai rết tinh bịch một cái, rõ ràng bị dọa rớt mất một cánh tay! Sau đó dưới ánh mắt khiển trách của lũ yêu liền lặng lẽ lắp cánh tay lại.
Mềm yếu như vậy, bản thân cũng thấy bất đắc dĩ.
Anh trai camera còn yếu ớt hơn rết tinh, vui vẻ lên là năm sáu bảy tám cánh tay bay múa đẩy trời, rất là đồ sộ. không vui thì túm tay của mình, cánh tay không hề rắn chắc, hơi túm một chút liền bị rơi xuống.
Biên kịch ban ngày là con chim cao nhã, mỗi ngày đều cẩm “tập sách của Shakespeare” cảm thán Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở hai đầu ngân hà rất là đáng thương! Người trang điểm là một con bướm tinh xinh đẹp, cả người tản ra mùi hương nồng đậm chết người, sợ người khác không biết cô ấy là bướm tinh.
Dàn diễn gia tộc chuột, ngoại trừ sợ mèo thì không có khuyết điểm gì.
Thầy đom đóm là một con trùng phát quang lãng mạn, có thể tùy lúc biến ra màu sắc ánh đèn theo sở thích bản thân, độ sáng, phụ trách xây dựng không khí lãng mạn.
……
Cảnh diễn hôm nay có phần đơn giản hơn. Hai diễn viên ngồi cùng nhau, không khí rất im lặng.
Thiều Nhiễm nhẹ nhàng tựa vào vai người này. Vừa thơm vừa ngoan ngoãn, thân thể Du Khinh Trần cứng đờ.
Thiều Nhiễm cong ánh mắt, còn rất nghiêm túc nhìn phương xa, ánh mặt trời chiếu vào trong ánh mắt, hơn nữa tổ kịch còn làm lố rải hoa, nhưng lại rất là đẹp.
Sườn mặt Du Khinh Trần nóng lên, lỗ tai hồ ly liền lộ ra ngoài.
Camera hướng người bên cạnh nhìn hình dáng miệng mình phát âm: lỗ tai.
Du Khinh Trần bình tĩnh thu lại lỗ tai.
Thiều Nhiễm nghiêng đầu lộ ra nụ cười với người này, môi đỏ thắm răng sáng bóng, mặt mày như tranh vẽ.
Du Khinh Trần nhịn nửa ngày mới khiến lỗ tai không lộ ra, nhưng lại quên mất lời thoại.
Tóm lại trong quá trình quay hình, Du Khinh Trần sớm nắng chiều mưa, lỗ tai hồ ly liên tục lộ ra, khiến cho cả đoàn phim đều bất ổn.
Hôm nay trạng thái của Thiều Nhiễm rất tốt, tuy rằng ánh đèn đủ loại màu sắc cùng hoa cỏ đầy trời đều tập trung vào trên người mình. Nhưng dù sao cũng là chuyên nghiệp, cúi chào một cái, thành công khiến mọi người mù mắt.
Khổng đạo rất kích động, ca ngợi hết vài giờ!
….. Thiều Nhiễm lễ phép nói cảm ơn, ngồi bên cạnh hứng trí lật kịch bản, ngay cả khi Du Khinh Trần ngồi bên cạnh mình khi nào cũng không biết.
“Này, anh xem này,” Thiều Nhiễm cầm kịch bản lật hai trang, giống như là phát hiện ra cái gì chơi rất vui, còn nghiêm túc chia sẻ với người bên cạnh, “Mỗi khi hoan ái, trong đêm khuya sẽ có tiếng kêu.”
Du Khinh Trần: “…..”
“Phương diện kia của hồ ly ** khẳng định rất mạnh,” Thiều Nhiễm lộ ra một nụ cười bỉ ổi, “Thư sinh là người phàm, khẳng định chịu không nổi cửu vĩ hồ đói khát.”
Du Khinh Trần kiên nhẫn sửa đúng cho con người này: “Cửu vĩ hồ cao quý lễ độ, không có loại ** này.”
“…..” Thiều Nhiễm buồn bã nói, “Vậy thì thư sinh rất là tủi thân, thư sinh chắc chắn rất là tịch mịch hư không.”
Du Khinh Trần: “Cậu sao lại biết?”
“Thường thức, đây là thường thức,” Thiều Nhiễm thở dài, “Sau đó bộc phát mâu thuẫn, tan nát tình cảm, chìm đắm trong đau khổ, kết cục bi thảm, thế sự xoay vần, đều tự lập gia đình.”
Du Khinh Trần khẽ nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy?”
“Ừ,” Thiều Nhiễm nghiêm túc nói, “Nếu cửu vĩ hồ lãnh đạm giống như anh nói.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nói: “Con người nông cạn.”
“Nghe thì có vẻ nông cạn tiêu cực, nhưng anh thử nghĩ lại mà xem, có phải rất có lý hay không?”
Du Khinh Trần hơi không đồng ý: “Không phải, cấm dục là đức tính tốt đẹp.”
Thiều Nhiễm: “…. Kích động như vậy làm gì? Tôi cũng không có nói anh.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Tôi không có kích động.”
Thiều Nhiễm: “….”
“Đuôi của anh đâu?” tay Thiều Nhiễm hơi ngứa, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy đuôi của người này.
Du Khinh Trần nghiêm mặt nói: “Không được tùy tiện sờ đuôi của tôi.”
“Vì sao?” vẻ mặt Thiều Nhiễm không sao cả, “Tôi cũng đã sờ qua đuôi của đại mao.”
Du Khinh Trần nghe vậy, mặt không hề thay đổi tạo khoảng cách cùng con người này, nửa ngày cũng không nói một câu.
Thiều Nhiễm cũng không bị ảnh hưởng, từ từ lật mở kịch bản tự tìm niềm vui, thuận tiện nghĩ mười tám tư thế cấm kị giữa thư sinh và cửu vĩ hồ.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Thiều Nhiễm xê dịch sang bên cạnh, chọc chọc người này, cười xấu xa nói: “Chúng ta bàn bạc một ít vấn đề đi.”
Mặt Du Khinh Trần rất bình tĩnh, tiếp tục tạo khoảng cách với con người này: “Hiện tại tôi không rảnh.”
Thiều Nhiễm cũng mặc kệ, kiên quyết xê dịch qua, bám chặt lấy người này, nhỏ giọng nói: “Anh nói thử xem bọn họ làm như thế nào?”
Du Khinh Trần: “….”
“Khẩu vị rất nặng…” Thiều Nhiễm cười xấu xa.
Du Khinh Trần hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Sẽ không.”
“Phải,” Thiều Nhiễm nháy mắt với người này, thú vị nói, “Thư sinh nằm trên người cửu vĩ hồ, yêu cầu hắn biến ra cái đuôi, ức hiếp cửu vĩ hồ đến khi đỏ hốc mắt.”
Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn người này.
Thiều Nhiễm: “…. Cảm thấy không có ý nghĩa sao?”
Du Khinh Trần thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, phun ra ba chữ: “Tôi không biết.”
Có thể thử xem sao.
Mọi người vội vàng tụ lại một chỗ, nhìn xung quanh rồi mở ra một hội nghị rất nghiêm túc với tiêu đề “gần đây điện hạ liên tục lộ lỗ tai”.
Không khí thực im lặng, thực lắng đọng, mỗi người đều nín thở, mắt nhìn thẳng phía trước.
Mọi người đều lật hết những quyển sách bán chạy nhất ở yêu giới, lại kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, đồng ý cho rằng điện hạ rất là yếu ớt, cần phải nhanh chóng hút tinh khí của con người kia!
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là điện hạ trong sáng lạnh lùng của bọn họ nhất định sẽ khinh thường có hành động tiếp xúc thân mật với Thiều Nhiễm. khi đêm trăng tròn tới, nếu thật không hút tinh khí của con người, điện hạ sẽ càng thống khổ hơn!
Lũ yêu chống má suy nghĩ, tụ cùng một chỗ cùng nhau suy nghĩ, cảm thấy trên vai mình có trọng trách rất lớn! cuối cùng móng vuốt đã mài xong, lông cũng trọc hết rồi, rốt cục quyết định dùng đồ ăn để tấn công con người.
Tấn công phải hết sức cẩn thận, đây đều là ý nghĩ trong lòng của tất cả nhóm yêu.
Mấy ngày nay Thiều Nhiễm cảm thấy hơi khác thường, tất cả mọi người trong đoàn phim quá mức ân cần.
Ví dụ như, Thiều Nhiễm không hiểu ra sao lại nhận được rất nhiều lễ vật, là một gói cỏ nhỏ tròn tròn, một cái lông chim đủ màu sắc, một đống vật nhỏ không biết tên.
Diễn viên trong đoàn có mấy lần còn quan sát mình, còn lau nước mắt ở khóe mắt.
Biên kịch còn ở trước mặt hoặc sau lưng mình nói, “Bạn tốt vừa chết, hoặc là ân trọng như núi, hoặc là nhẹ tựa lông hồng”.
….. có loại cảm giác muốn lên đường, tóm lại là rất đặc biệt.
Kỳ thật mấy ngày nay tâm tình của Du Khinh Trần cũng không tốt, bởi vì nam nhân nào đó kêu “đại mao”. Du Khinh Trần là một nam nhân đủ tư cách lòng dạ hẹp hòi lại còn là một hũ nút, im lặng tuyệt thực! đã vài ngày không có uống sương sớm!
Du Khinh Trần phiền muộn lật cuốn “một trăm lẻ tám phương pháp bắt được lòng người”, nhìn vào trong sách nào là “mưa móc cùng dính”, “đề phòng có thai”, “lăng nhăng”, đuôi đều muốn đen.
Lũ yêu bị khí tràng của điện hạ dọa sợ, nghĩ thầm thật đáng sợ, phải thực hiện kế hoạch thật nhanh.
Kế hoạch là như vậy: ở trong không gian kín mít không thấy năm ngón tay, hồ yêu thiếu tinh khí cũng mất đi năng lực chống cự cùng con người….? suy nghĩ một chút thấy rất phấn khích!
Nhuyễn cốt tán nghe không tục cũng không mới, nhưng là! Yêu gặp yêu sợ, rất là công hiệu, nghe nói là có thể cương đến mười ngày! Khổng đạo dễ dàng lừa Thiều Nhiễm đến phòng có nhuyễn cốt tán, đóng cửa, khóa cửa, hành văn rất là mạch lạc.
“Thế nào?” Lũ yêu vội vàng chạy tới, vây quanh đạo diễn.
Khổng đạo lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hơn nữa tôi đã lén thả vào trong phòng điện hạ một quyển sách.” Đạo diễn ra vẻ cao thâm, lộ ra một ít.
Lũ yêu thực nể tình, phối hợp lộ vẻ mặt mơ màng: “Sách gì?”
Đạo diễn mỉm cười: “Làm sao ăn con người tao nhã nhất,” hấp, chiên, trộn rau….”
Lũ yêu xoa xoa móng vuốt, hít hít mũi.
Trong phòng, Du Khinh Trình tùy ý mở sách ra, nhìn thoáng qua, nhăn mày lại.
Sau x, cưỡi x, sáu x ?
Danh sách chương