Nghe nói cửu vĩ hồ bình thường rất cao quý lãnh diễm.
Nhưng mà con hồ ly lông xù nhà mình một chút uy hiếp cũng không có, mỗi lần phụng phịu như là người vợ nhỏ cáu kỉnh, không nói lời nào nhìn càng ngốc, giống như một viên tròn tròn manh xuẩn.
Thiều Nhiễm khoái trá đem toàn thân hồ ly xoa nắn một lần, chín cái đuôi cũng không may mắn thoát khỏi, thật sự là cực kỳ thảm.
Cửu vĩ điện hạ cũng ý thực được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: lông xù cả người thực ảnh hưởng đến khí chất cao lãnh của mình. Tưởng tượng này bởi vì Thiều Nhiễm không kiêng nể gì mà có được chứng thực.
Trên giường lớn mềm mại, Thiều Nhiễm đem hồ ly ướt sũng thổi khô, giống như xoa nắn lông nhung của đồ chơi mà xoa mặt hồ ly.
Hồ ly trắng lớn nhịn không được đem con người này đặt dưới thân.
“Biến thành hình người,” Thiều Nhiễm biết không dễ dàng biến thành hình người như vậy, ý định là muốn trêu ghẹo, mờ ám xoa lỗ tai hồ ly, “Biến thành hình người thì anh muốn làm gì thì làm.”
Hồ ly lớn lại bị lừa, vẻ ngoài làm bộ như không thèm để ý, lại âm thầm tập trung tinh lực, đem lông nghẹn đỏ bừng.
Thiều Nhiễm nhìn rõ nhưng không nói gì, cười trộm ở trong lòng.
Hồ ly lớn vừa mệt vừa tức giận, lông ở trên người cũng bởi vậy mà trở nên vừa đen vừa hồng, hai màu sắc hòa cùng vào nhau nhìn thấy rất buồn cười.
Thiều Nhiễm rốt cục không nhịn được, ôm bụng: “Ha ha ha ha em chưa từng thấy qua con hồ ly nào ngốc như vậy!”
Hồ ly trắng lớn nhắm mắt lại, “bịch” một tiếng rốt cục lấy được thành công bước đầu.
Thiều Nhiễm run rẩy chỉ vào người này còn tám cái đuôi, cười ra nước mắt.
Hồ ly trắng lờn nặng nề vung đuôi, xem ra hơi tức giận, không hề chơi cùng con người này, xoay người để lại bóng lưng cho con người này.
Thiều Nhiễm nằm ở trên giường lăn lộn, tâm tình rất tốt. cười xong sau đó lương tâm mới trỗi dậy, nhớ tới con hồ ly bị mình trêu cợt thật thảm.
Thiều Nhiễm vừa đứng dậy, không thấy bóng dáng hồ ly, nhanh chóng chạy tới phòng khách, sau đó thấy một con hồ ly đang đi ra cửa.
Hồ ly nhận thấy có động tĩnh, bước chân nhanh hơn, không chùn bước mà đi phía trước, cố gắng làm cho bóng dáng của mình nhìn có vẻ đáng thương cô đơn.
Thiều Nhiễm: “…..” Thế nhưng còn chơi trò rời nhà trốn đi.
Hồ ly lớn kiên định đi ở phía trước, chờ con người này cảm thấy đau lòng, nước mắt giàn giụa quỳ xuống giữ mình lại.
Thiều Nhiễm quan sát một lát, rốt cục nhịn không được, mở miệng nói: “Anh vì sao lại cứ ở phòng khách xoay vòng?”
Hồ ly trắng lớn: “….”
Thiều Nhiễm giấu đầu lòi đuôi, hoàn hảo, chín cái đôi đều đủ cả, đột nhiên lại nghĩ tới bộ dạng nghẹn hồng ngu xuẩn của con hồ ly này, lại một lần nữa cười ra tiếng.
Hồ ly lớn nhìn con người này, thanh âm hơi không hờn giận: “Buồn cười hả?”
“Được được, em không cười,” Thiều Nhiễm nín nhịn, nghiêm túc nói, “Kỳ thật cũng không có gì buồn cười ha ha ha….”
“….” Hồ ly trắng lớn rốt cục không nhịn được đè con người này lên sô pha, móng vuốt hung hăng đè lại con người này, cúi đầu thở phì phò.
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt, dễ dàng đẩy hồ ly lớn trên người mình ra, cười càng vui sướng khi người này gặp họa.
Hồ ly trắng lớn đen mặt lại một lần nữa đè lên, không đợi con người này phản ứng kịp, đuôi liền cuốn lấy cổ tay con người này, quấn vài vòng, đem tay trái cùng tay phải cột chặt lại với nhau. Thiều Nhiễm còn không kịp kháng nghị, liền cảm giác một cái đuôi xù trèo lên hai chân của mình, phía dưới nhẹ nhàng quét qua.
“Đừng ấm ĩ.” Thiều Nhiễm nhột không chịu nổi, nhưng cả người bị trói chặt, không thể động đậy.
Hồ ly trắng lớn không nói lời nào, phát huy ưu thế của cái đuôi vừa nhiều lại dài lại linh hoạt, nhân cơ hội khi dễ con người này.
Thiều Nhiễm bị ghìm đến khó chịu, vẻ mặt đỏ bừng trừng hồ ly: “Có đuôi nhiều thì giỏi lắm sao?”
Cái đuôi thứ n rất giỏi cuốn lấy thắt lưng con người này, gián tiếp trả lời vấn đề này.
“….” Thiều Nhiễm bị trói gô có loại dự cảm không rõ, thử kêu một tiếng, “Du Khinh Trần.”
Hồ ly trắng lớn không nói lời nào, đuôi càng quấn chặt con người này.
Sườn mặt Thiều Nhiễm nóng lên: “Chúng ta không phải đợi anh biến thành hình người…..?”
“Kỳ thật,” hồ ly trắng lớn nhìn con người này, thản nhiên nói, “Như vậy cũng có thể.”
Thiều Nhiễm lập tức liền ngọa tào, lần đầu tiên liền chơi cái này, khởi đầu cũng quá cao! Nếu mình đồng ý, không phải là mình đã tự sỉ nhục tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục của tam tự kinh sao?”
Lúc này, hồ ly tự giác nhìn bộ vị không thể miêu tả, phía cuối cong cong.
Thiều Nhiễm hơi cứng lại: “….. mặt của anh đâu?”
Con người thực không rụt rè, hồ ly trắng lớn ngoan ngoãn đưa đầu qua, để cho người ta hôn mình.
“….,” Thiều Nhiễm cùng người này thân thiết cọ cọ mặt, “Ngoan, biến thành hình người tùy anh muốn làm gì thì làm.”
“Không thay đổi.” Hồ ly trắng lớn bá đạo vẫy đuôi, xoa tung ba cái đuôi che khuất ánh mắt con người này.
Ánh mắt đột nhiên bị che phủ, Thiều Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng, tim đập nhanh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ vẩn vơ, không tiết tháo khát khao chuyện sắp xảy ra, hơi hơi cảm thấy thẹn thùng, miệng dối trá từ chối một chút: “Anh đừng xằng bậy.”
Mặt Du Khinh Trần bình tĩnh, giận dỗi nói: “Càng muốn xằng bậy.”
Nói xong liền dùng lông xù gãi gãi bụng con người này.
Thiều Nhiễm: “…..” hồ ly ngu ngốc, đây là xằng bậy của anh? Sự thật chứng minh, Du Khinh Trần xằng bậy thực đúng là gãi ngứa, hơn nữa thăng cấp dùng chín cái đuôi cùng cong ngứa.
Theo trình độ nào đó, cái đuôi không phát huy hết tác dụng của nó, nhưng nhìn theo một góc độ khác, cái đuôi cũng phát huy được một chút công dụng của nó.
Thiều Nhiễm cười điên, lắc lắc thân thể, miệng một mực cầu xin tha thứ: “Đừng…. đủ rồi…. ha ha ha…..”
“Không phải thích cười sao?” thanh âm Du Khinh Trần vang lên.
Thiều Nhiễm lắc đầu, khóe mắt đỏ lên: “Không, không cười….”
So với dùng tay gãi ngứa, lông xù gãi ngứa là đủ ba trăm sáu mươi độ, còn có một loại cảm giác kỳ quái từ dưới đáy lòng bốc lên.
“Gãi nữa….. em sẽ bỏ nhà ra đi,” Thiều Nhiễm quen thói miệng tiện, lại bổ sung một câu, “Ở phòng khách xoay quanh vài vòng.”
“Nói sai gì sao?” Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi dời trận địa, đem tất cả thịt trên người con người này chăm sóc rất là chu đáo.
Cho tới khi Thiều Nhiễm cười không thở nổi, cái bụng trắng nhỏ kêu rầm rì, Du Khinh Trần mới buông tha con người này.
Sắc mặt Thiều Nhiễm ửng hồng, khóe mắt cùng chóp mũi cũng màu hồng, hơi thở hổn hển, bộ dạng yếu đuối, làm cho người ta nhìn thấy muốn hung hăng ức hiếp.
Du Khinh Trần nhìn con người này, không hề che dấu ý nghĩ của mình.
“Biến trở về rồi nói sau,” Thiều Nhiễm đã thở lại bình thường, giống như muốn hả giận mà nắm đầu hồ ly, dỗ nói, “Biến trở về thì chúng ta cùng ôm nhau ngủ, mỗi ngày cùng ôm nhau ngủ, anh muốn sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó…..”
Nói xong liền mở lớn miệng, trơ mắt nhìn hồ ly lớn trên người rõ ràng biến thành Du Khinh Trần.
Sắc mặt Du Khinh Trần hơi tái nhợt, trong ngực còn hơi phập phồng, hơi thở cố ý đè nén rất là gợi cảm, cả người nhìn thực suy yếu, không chút do dự đè lại bả vài người này, cường độ cũng không nhẹ.
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt: “Em, hồ ly ngốc nhà em đâu?”
Du Khinh Trần tới gần con người này, sắc mặt xanh mét, cả người tản ra lãnh khí đông chết người.
Thiều Nhiễm suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Anh, xin chào!”
Du Khinh Trần lạnh mặt, không nói lời nào.
Thiều Nhiễm ra vẻ thoải mái gãi gãi cơ bụng người này, nhanh chóng tìm đề tài giảm bớt áp lực trong không khí: “Một ngày không gặp, dáng người của anh thật là tốt.”
Du Khinh Trần nhìn người này, nhịn xuống xúc động muốn ăn sạch con người này.
Thiều Nhiễm chân thành nịnh bợ người này: “Nói thật, không có lông xù, khí tràng cả người đều tăng lên không ít”
Du Khinh Trần: “….”
Thiều Nhiễm: “ Nhìn xem em giúp anh tắm rất là sạch sẽ, không cần cảm ơn.”
Du Khinh Trần vốn đã quên chuyện này, bị con người này nhắc tới thành công nhớ ra nó, sắc mặt càng khó coi.
Thiều Nhiễm sờ sờ mặt người này, lộ ra tươi cười: “Có phải không thoải mái hay không?”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, trực tiếp nắm cổ tay người này, ấn vào cái gối bên cạnh.
Cổ tay đau đớn, Thiều Nhiễm hút khí: “Này anh làm sao vậy….”
Du Khinh Trần lạnh lùng tới gần con người này: “Em nói đi?”
Thiều Nhiễm chột dạ chớp chớp mắt, xấu xa nói: “Em không nói~”
Du Khinh Trần nhếch mày, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Có nhớ em đã nói gì với anh hay không?”
“Đương nhiên không nhớ rõ,” hiện tại Thiều Nhiễm như lợn chết không sợ nước sôi, rõ ràng vô lại tới cùng, “Em nói nhiều lời như vậy…..”
Nói một nửa liền nghẹn lại, bởi vì Du Khinh Trần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh muốn như thế nào đều được phải không?”
“….” Thiều Nhiễm bình tĩnh nói, “Đương nhiên không phải, em chỉ là khách khí mà thôi, anh buông ra.”
Màu mắt Du Khinh Trần đang tối lại, dùng ngón tay cái hung ác vẽ lên môi con người này, sau đó lại chuyển tới vành tai thô bạo vuốt ve.
Thiều Nhiễm bị dọa lập tức không dám nói lời nào.
“Như thế nào,” Du Khinh Trần bình tĩnh nói, “Hiện tại biết sợ?”
Thiều Nhiễm mạnh miệng: “Em vì sao phải sợ?”
“Em nói đi?” Du Khinh Trần dán sát vào con người này, ba chữ kia hầu như là cắn răng nói ra.
Thiều Nhiễm kiên trì, rất là lo lắng: “Nếu không phải em thúc giục, anh sao có thể nhanh chóng biến trở về như vậy?”
Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn con người này.
Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, nhìn vừa kiên cương vừa nhẫn nhịn: “Đúng vậy, em chỉ là cố ý khích lệ anh, cho dù biết như vậy sẽ bị anh hiểu lầm!”
Du Khinh Trần nắm cằm người này: “Thật không?”
Dưới loại tình huống này, mọi người sẽ nhẫn nhịn không nói. Thiều Nhiễm định mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, muốn nói lại thôi, rất là ủy khuất.
“Hôm nay buông tha cho em,” Du Khinh Trần thản nhiên nói, “Bởi vì anh hơi yếu.”
Thiều Nhiễm đặc biệt muốn nói một câu, không có việc gì, suy yếu thì suy yếu, em không chê~
“nói là suy yếu,” Du Khinh Trần nhìn con người này, hé miệng: “Là không đạt được hiệu quả mong muốn.”
Sắc mặt rõ ràng rất là bình tĩnh, Thiều Nhiễm lại nhịn không được sợ run cả người, cứng rắn đem câu nói “Vậy anh muốn loại hiệu quả nào” đã tới bên miệng nuốt xuống.
Nhưng mà con hồ ly lông xù nhà mình một chút uy hiếp cũng không có, mỗi lần phụng phịu như là người vợ nhỏ cáu kỉnh, không nói lời nào nhìn càng ngốc, giống như một viên tròn tròn manh xuẩn.
Thiều Nhiễm khoái trá đem toàn thân hồ ly xoa nắn một lần, chín cái đuôi cũng không may mắn thoát khỏi, thật sự là cực kỳ thảm.
Cửu vĩ điện hạ cũng ý thực được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: lông xù cả người thực ảnh hưởng đến khí chất cao lãnh của mình. Tưởng tượng này bởi vì Thiều Nhiễm không kiêng nể gì mà có được chứng thực.
Trên giường lớn mềm mại, Thiều Nhiễm đem hồ ly ướt sũng thổi khô, giống như xoa nắn lông nhung của đồ chơi mà xoa mặt hồ ly.
Hồ ly trắng lớn nhịn không được đem con người này đặt dưới thân.
“Biến thành hình người,” Thiều Nhiễm biết không dễ dàng biến thành hình người như vậy, ý định là muốn trêu ghẹo, mờ ám xoa lỗ tai hồ ly, “Biến thành hình người thì anh muốn làm gì thì làm.”
Hồ ly lớn lại bị lừa, vẻ ngoài làm bộ như không thèm để ý, lại âm thầm tập trung tinh lực, đem lông nghẹn đỏ bừng.
Thiều Nhiễm nhìn rõ nhưng không nói gì, cười trộm ở trong lòng.
Hồ ly lớn vừa mệt vừa tức giận, lông ở trên người cũng bởi vậy mà trở nên vừa đen vừa hồng, hai màu sắc hòa cùng vào nhau nhìn thấy rất buồn cười.
Thiều Nhiễm rốt cục không nhịn được, ôm bụng: “Ha ha ha ha em chưa từng thấy qua con hồ ly nào ngốc như vậy!”
Hồ ly trắng lớn nhắm mắt lại, “bịch” một tiếng rốt cục lấy được thành công bước đầu.
Thiều Nhiễm run rẩy chỉ vào người này còn tám cái đuôi, cười ra nước mắt.
Hồ ly trắng lờn nặng nề vung đuôi, xem ra hơi tức giận, không hề chơi cùng con người này, xoay người để lại bóng lưng cho con người này.
Thiều Nhiễm nằm ở trên giường lăn lộn, tâm tình rất tốt. cười xong sau đó lương tâm mới trỗi dậy, nhớ tới con hồ ly bị mình trêu cợt thật thảm.
Thiều Nhiễm vừa đứng dậy, không thấy bóng dáng hồ ly, nhanh chóng chạy tới phòng khách, sau đó thấy một con hồ ly đang đi ra cửa.
Hồ ly nhận thấy có động tĩnh, bước chân nhanh hơn, không chùn bước mà đi phía trước, cố gắng làm cho bóng dáng của mình nhìn có vẻ đáng thương cô đơn.
Thiều Nhiễm: “…..” Thế nhưng còn chơi trò rời nhà trốn đi.
Hồ ly lớn kiên định đi ở phía trước, chờ con người này cảm thấy đau lòng, nước mắt giàn giụa quỳ xuống giữ mình lại.
Thiều Nhiễm quan sát một lát, rốt cục nhịn không được, mở miệng nói: “Anh vì sao lại cứ ở phòng khách xoay vòng?”
Hồ ly trắng lớn: “….”
Thiều Nhiễm giấu đầu lòi đuôi, hoàn hảo, chín cái đôi đều đủ cả, đột nhiên lại nghĩ tới bộ dạng nghẹn hồng ngu xuẩn của con hồ ly này, lại một lần nữa cười ra tiếng.
Hồ ly lớn nhìn con người này, thanh âm hơi không hờn giận: “Buồn cười hả?”
“Được được, em không cười,” Thiều Nhiễm nín nhịn, nghiêm túc nói, “Kỳ thật cũng không có gì buồn cười ha ha ha….”
“….” Hồ ly trắng lớn rốt cục không nhịn được đè con người này lên sô pha, móng vuốt hung hăng đè lại con người này, cúi đầu thở phì phò.
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt, dễ dàng đẩy hồ ly lớn trên người mình ra, cười càng vui sướng khi người này gặp họa.
Hồ ly trắng lớn đen mặt lại một lần nữa đè lên, không đợi con người này phản ứng kịp, đuôi liền cuốn lấy cổ tay con người này, quấn vài vòng, đem tay trái cùng tay phải cột chặt lại với nhau. Thiều Nhiễm còn không kịp kháng nghị, liền cảm giác một cái đuôi xù trèo lên hai chân của mình, phía dưới nhẹ nhàng quét qua.
“Đừng ấm ĩ.” Thiều Nhiễm nhột không chịu nổi, nhưng cả người bị trói chặt, không thể động đậy.
Hồ ly trắng lớn không nói lời nào, phát huy ưu thế của cái đuôi vừa nhiều lại dài lại linh hoạt, nhân cơ hội khi dễ con người này.
Thiều Nhiễm bị ghìm đến khó chịu, vẻ mặt đỏ bừng trừng hồ ly: “Có đuôi nhiều thì giỏi lắm sao?”
Cái đuôi thứ n rất giỏi cuốn lấy thắt lưng con người này, gián tiếp trả lời vấn đề này.
“….” Thiều Nhiễm bị trói gô có loại dự cảm không rõ, thử kêu một tiếng, “Du Khinh Trần.”
Hồ ly trắng lớn không nói lời nào, đuôi càng quấn chặt con người này.
Sườn mặt Thiều Nhiễm nóng lên: “Chúng ta không phải đợi anh biến thành hình người…..?”
“Kỳ thật,” hồ ly trắng lớn nhìn con người này, thản nhiên nói, “Như vậy cũng có thể.”
Thiều Nhiễm lập tức liền ngọa tào, lần đầu tiên liền chơi cái này, khởi đầu cũng quá cao! Nếu mình đồng ý, không phải là mình đã tự sỉ nhục tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục của tam tự kinh sao?”
Lúc này, hồ ly tự giác nhìn bộ vị không thể miêu tả, phía cuối cong cong.
Thiều Nhiễm hơi cứng lại: “….. mặt của anh đâu?”
Con người thực không rụt rè, hồ ly trắng lớn ngoan ngoãn đưa đầu qua, để cho người ta hôn mình.
“….,” Thiều Nhiễm cùng người này thân thiết cọ cọ mặt, “Ngoan, biến thành hình người tùy anh muốn làm gì thì làm.”
“Không thay đổi.” Hồ ly trắng lớn bá đạo vẫy đuôi, xoa tung ba cái đuôi che khuất ánh mắt con người này.
Ánh mắt đột nhiên bị che phủ, Thiều Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng, tim đập nhanh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ vẩn vơ, không tiết tháo khát khao chuyện sắp xảy ra, hơi hơi cảm thấy thẹn thùng, miệng dối trá từ chối một chút: “Anh đừng xằng bậy.”
Mặt Du Khinh Trần bình tĩnh, giận dỗi nói: “Càng muốn xằng bậy.”
Nói xong liền dùng lông xù gãi gãi bụng con người này.
Thiều Nhiễm: “…..” hồ ly ngu ngốc, đây là xằng bậy của anh? Sự thật chứng minh, Du Khinh Trần xằng bậy thực đúng là gãi ngứa, hơn nữa thăng cấp dùng chín cái đuôi cùng cong ngứa.
Theo trình độ nào đó, cái đuôi không phát huy hết tác dụng của nó, nhưng nhìn theo một góc độ khác, cái đuôi cũng phát huy được một chút công dụng của nó.
Thiều Nhiễm cười điên, lắc lắc thân thể, miệng một mực cầu xin tha thứ: “Đừng…. đủ rồi…. ha ha ha…..”
“Không phải thích cười sao?” thanh âm Du Khinh Trần vang lên.
Thiều Nhiễm lắc đầu, khóe mắt đỏ lên: “Không, không cười….”
So với dùng tay gãi ngứa, lông xù gãi ngứa là đủ ba trăm sáu mươi độ, còn có một loại cảm giác kỳ quái từ dưới đáy lòng bốc lên.
“Gãi nữa….. em sẽ bỏ nhà ra đi,” Thiều Nhiễm quen thói miệng tiện, lại bổ sung một câu, “Ở phòng khách xoay quanh vài vòng.”
“Nói sai gì sao?” Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi dời trận địa, đem tất cả thịt trên người con người này chăm sóc rất là chu đáo.
Cho tới khi Thiều Nhiễm cười không thở nổi, cái bụng trắng nhỏ kêu rầm rì, Du Khinh Trần mới buông tha con người này.
Sắc mặt Thiều Nhiễm ửng hồng, khóe mắt cùng chóp mũi cũng màu hồng, hơi thở hổn hển, bộ dạng yếu đuối, làm cho người ta nhìn thấy muốn hung hăng ức hiếp.
Du Khinh Trần nhìn con người này, không hề che dấu ý nghĩ của mình.
“Biến trở về rồi nói sau,” Thiều Nhiễm đã thở lại bình thường, giống như muốn hả giận mà nắm đầu hồ ly, dỗ nói, “Biến trở về thì chúng ta cùng ôm nhau ngủ, mỗi ngày cùng ôm nhau ngủ, anh muốn sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó…..”
Nói xong liền mở lớn miệng, trơ mắt nhìn hồ ly lớn trên người rõ ràng biến thành Du Khinh Trần.
Sắc mặt Du Khinh Trần hơi tái nhợt, trong ngực còn hơi phập phồng, hơi thở cố ý đè nén rất là gợi cảm, cả người nhìn thực suy yếu, không chút do dự đè lại bả vài người này, cường độ cũng không nhẹ.
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt: “Em, hồ ly ngốc nhà em đâu?”
Du Khinh Trần tới gần con người này, sắc mặt xanh mét, cả người tản ra lãnh khí đông chết người.
Thiều Nhiễm suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Anh, xin chào!”
Du Khinh Trần lạnh mặt, không nói lời nào.
Thiều Nhiễm ra vẻ thoải mái gãi gãi cơ bụng người này, nhanh chóng tìm đề tài giảm bớt áp lực trong không khí: “Một ngày không gặp, dáng người của anh thật là tốt.”
Du Khinh Trần nhìn người này, nhịn xuống xúc động muốn ăn sạch con người này.
Thiều Nhiễm chân thành nịnh bợ người này: “Nói thật, không có lông xù, khí tràng cả người đều tăng lên không ít”
Du Khinh Trần: “….”
Thiều Nhiễm: “ Nhìn xem em giúp anh tắm rất là sạch sẽ, không cần cảm ơn.”
Du Khinh Trần vốn đã quên chuyện này, bị con người này nhắc tới thành công nhớ ra nó, sắc mặt càng khó coi.
Thiều Nhiễm sờ sờ mặt người này, lộ ra tươi cười: “Có phải không thoải mái hay không?”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, trực tiếp nắm cổ tay người này, ấn vào cái gối bên cạnh.
Cổ tay đau đớn, Thiều Nhiễm hút khí: “Này anh làm sao vậy….”
Du Khinh Trần lạnh lùng tới gần con người này: “Em nói đi?”
Thiều Nhiễm chột dạ chớp chớp mắt, xấu xa nói: “Em không nói~”
Du Khinh Trần nhếch mày, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Có nhớ em đã nói gì với anh hay không?”
“Đương nhiên không nhớ rõ,” hiện tại Thiều Nhiễm như lợn chết không sợ nước sôi, rõ ràng vô lại tới cùng, “Em nói nhiều lời như vậy…..”
Nói một nửa liền nghẹn lại, bởi vì Du Khinh Trần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh muốn như thế nào đều được phải không?”
“….” Thiều Nhiễm bình tĩnh nói, “Đương nhiên không phải, em chỉ là khách khí mà thôi, anh buông ra.”
Màu mắt Du Khinh Trần đang tối lại, dùng ngón tay cái hung ác vẽ lên môi con người này, sau đó lại chuyển tới vành tai thô bạo vuốt ve.
Thiều Nhiễm bị dọa lập tức không dám nói lời nào.
“Như thế nào,” Du Khinh Trần bình tĩnh nói, “Hiện tại biết sợ?”
Thiều Nhiễm mạnh miệng: “Em vì sao phải sợ?”
“Em nói đi?” Du Khinh Trần dán sát vào con người này, ba chữ kia hầu như là cắn răng nói ra.
Thiều Nhiễm kiên trì, rất là lo lắng: “Nếu không phải em thúc giục, anh sao có thể nhanh chóng biến trở về như vậy?”
Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn con người này.
Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, nhìn vừa kiên cương vừa nhẫn nhịn: “Đúng vậy, em chỉ là cố ý khích lệ anh, cho dù biết như vậy sẽ bị anh hiểu lầm!”
Du Khinh Trần nắm cằm người này: “Thật không?”
Dưới loại tình huống này, mọi người sẽ nhẫn nhịn không nói. Thiều Nhiễm định mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, muốn nói lại thôi, rất là ủy khuất.
“Hôm nay buông tha cho em,” Du Khinh Trần thản nhiên nói, “Bởi vì anh hơi yếu.”
Thiều Nhiễm đặc biệt muốn nói một câu, không có việc gì, suy yếu thì suy yếu, em không chê~
“nói là suy yếu,” Du Khinh Trần nhìn con người này, hé miệng: “Là không đạt được hiệu quả mong muốn.”
Sắc mặt rõ ràng rất là bình tĩnh, Thiều Nhiễm lại nhịn không được sợ run cả người, cứng rắn đem câu nói “Vậy anh muốn loại hiệu quả nào” đã tới bên miệng nuốt xuống.
Danh sách chương