Du Khinh Trần ở trên giường không nói nhiều lắm, hơn phân nửa thời gian đều vùi đầu vào làm, đem con người này lăn qua lộn lại gây sức ép đến thực thảm.

Thiều Nhiễm không nghĩ tới hồ ly ngây thơ nhà hắn khi ở trong tình dục lại đáng sợ như vậy. tối hôm qua đôi mắt của người này đỏ đậm, giống như là ma, tinh lực giống như dùng mãi không hết. Sau khi làm xong liền hạ kí hiệu ở trên người mình, mỗi một tấc cũng không buông tha.

Rõ ràng chuyện này là một chuyện rất bình thường, nhưng  người đàn ông này lại làm giống như thực hiện một nghi lễ thần thánh.

Tối hôm qua gây sức ép một đêm, toàn thân xương cốt của Thiều Nhiễm đều tan ra, vừa động một chút liền đau. Tạm ngừng chốc lát rồi mở mắt ra, vừa vặn chống lại tầm mắt của Du Khinh Trần.

Du Khinh Trần đã sớm tỉnh, thấy con người này đang ngủ say, luyến tiếc quấy rầy, liền im lặng nhìn Thiều Nhiễm ngủ, ngay cả khi con người này tỉnh rồi cũng chưa phát hiện ra.

Thiều Nhiễm yếu ớt huýt gió với người này.

Lúc này Du Khinh Trần mới phục hồi tinh thần, chống lại con ngươi mang theo một ít trêu tức, hơi mất tự nhiên.

Thiều Nhiễm rất nhanh ôm lấy cổ người này, không cho người này quay đầu, miệng nói: “Hiện tại biết thẹn thùng sao?”

Du Khinh Trần mím môi, không nói gì? “Ai nha có một số người thật lợi hại, nói cao lãnh liền cao lãnh,” Thiều Nhiễm mờ ám nhìn người này, “Tối hôm qua anh không hề lạnh lùng.”

Du Khinh Trần hạ mắt, làm như không nghe thấy những lời này.

Thiều Nhiễm thoải mái trêu ghẹo người này, hơi đắc ý, theo thói quen định nhấc chân đi cọ người này, mới vừa động thân mình, mặt xoát một cái liền trắng bệch.

Du Khinh Trần im lặng đưa tay đến mông con người này, nhẹ nhàng xoa giúp cho Thiều Nhiễm.

Thiều Nhiễm thư thái hơn rất nhiều, vô lực lui ở trong ngực người này nghĩ thầm thân thể không khỏe không thể phát huy …..

Thiều Nhiễm hưởng thụ mát xa năm sao của Du Khinh Trần, đột nhiên cảm thấy tay ở trên mông càng ngày càng không thích hợp, ngẩng đầu vừa nhìn, vành tai Du Khinh Trần đỏ bừng.

Thiều Nhiễm lập tức hiểu được suy nghĩ của người này, ra vẻ nghiêm túc hắng hắng giọng.

Du Khinh Trần vừa mới bắt đầu còn nghiêm túc mát xa, sau đó càng ngày càng không yên phận liền cứng đờ.

Thiều Nhiễm cười xấu xa nói: “Tay đang làm gì vậy?”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, ý đồ dùng hơi thở lạnh lùng trong trẻo che dấu cho hành vi ngả ngớn vừa rồi.

“Anh sờ thấy gì?” Thiều Nhiễm không buông tha người này, mờ ám nói, “Tối hôm qua còn chưa sờ đủ sao?”

Sườn mặt Du Khinh Trần đỏ lên, dời tầm mắt.

“Thật sự ngượng ngùng sao?” Thiều Nhiễm lại lùi vào trong ngực người này, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng chọc hầu kết của người này, “Tối hôm qua cũng không thấy anh ngượng ngùng?”

Ngón tay Du Khinh Trấn ấn lên môi: “Im lặng.”

“Thay đổi thực mau,” Thiều Nhiễm cắn ngón tay người này, nói không rõ, “Tối hôm qua rõ ràng không thích em im lặng”

Ngón tay bị khoang miệng ấm áp bao lấy, Du Khinh Trần không tự chủ nhớ tới cảm giác tiêu hồn thực cốt tối hôm qua, hạ phúc nóng lên.

Thiều Nhiễm cắn cắn ngón tay người này, kéo suy  nghĩ của người này về: “Lại nhớ tới dư vị gì sao?”

Hầu kết Du Khinh Trần giật giật, hạ phúc mong muôn trông rất rào rạt.

Thiều Nhiễm cong lên khóe miệng, nhẹ nhàng nhấc đầu gối lên, chuẩn xác đụng vào tiểu Khinh Trần đang tinh phần hưng phấn.

“Đừng lộn xộn.” Du Khinh Trần đè lại con người này.

“Cái này có phản ứng?” cả người Thiều Nhiễm khó chịu, bởi vậy động tác không dám quá lớn, hơi hơi xê dịch chân, để lên trên thân người này cọ cọ, giận dỗi nói: “Em không lộn xộn, cho anh khó chịu chết.”

Du Khinh Trần: “Lại động nữa người khó chịu chính là em.”

Thiều Nhiễm: “…..”

Thấy con người này không nói lời nào, Du Khinh Trần nhẹ nhàng xoa thắt lưng con người này: “Thân thể không khó chịu sao?”

“Khó chịu,” Thiều Nhiễm đáng thương ngẩng mặt, “Em không với tới, anh dịch lại gần em một chút, để cho em cọ cọ”

Du Khinh Trần bất đắc dĩ, lại đến gần con người này hơn một chút.

“giọng nói cũng khó chịu,” Thiều Nhiễm ngẩng cổ lên, “Muốn hôn nhẹ.”

Du Khinh Trần hơi do dự, nghiêng qua hôn hầu kết của con người này.

Thiều Nhiễm thẳng lưng nâng đầu, nhìn qua thực ủy khuất, thanh âm cũng mềm nhũn: “Anh sao lại không biết đau lòng cho em?”

Du Khinh Trần ngơ ra một lát, nhỏ giọng nói: “Đau lòng.”

“Vậy  biến đuôi ra cho em….”

Du Khinh Trần ngăn lại lời của con người này, mặt đỏ lên: “Xằng bậy.”

Thiều Nhiễm cười xấu xa, đang muốn nói cái gì, chợt nghe Du Khinh Trần nghiêm nghị nói: “Sau này làm lại biến ra.”

Mặt Thiều Nhiễm vèo một cái liền đỏ: “Em nói là hiện tại biến đuôi ra cho em xoa xoa, đơn thuần chỉ muốn xoa xoa mà thôi, anh đang suy nghĩ gì?”

Không khí nháy mắt im lặng, hai người đều đỏ mặt, trường hợp hơi buồn cười.

Cuối cùng là tố chất tâm lý của Du Khinh Trần lớn mạnh, bình tĩnh nói: “Anh không nghĩ cái gì.”

Thiều Nhiễm: “…” hồ ly thối.

Thiều Nhiễm ở trong ngực người này lười biếng trong chốc lát, ngáp một cái: “Mấy giờ rồi?”

Du Khinh Trần nâng tay che mắt con người này: “Nghỉ ngơi đi.”

Thiều Nhiễm lắc đầu, ở trong ngực người này thay đổi một tư thế thoải mái, gãi gãi cằm người này: “Du Khinh Trần anh sao lại mạnh như vậy, làm em không xuống giường được.”

Vành tai Du Khinh Trần đỏ lên, lại muốn ngăn chặn miệng con người này.

“Vốn là,” Thiều Nhiễm ủy khuất lui vào trong ngực người này, “Em lại không nói lung tung, chỉ là trình bày sự thật mà thôi…..”

Nghe con người này nói thế, Du Khinh Trần hơi áy náy, cúi đầu hôm mặt người này.

Thiều Nhiễm buồn buồn ở trong ngực người này nói tiếp: “Chỗ kia khẳng định đã sưng lên, không tin anh nhìn xem.”

Du Khinh Trần: “….”

“Thật mà,” Thanh âm Thiều Nhiễm hơi hồi hộp, “Anh mau nhìn xem có phải là sưng lên thật không?”

Du Khinh Trần không nói lời nào, con ngươi cùng vành tai đều là màu đỏ đáng sợ.

Thiều Nhiễm không cần nhìn cũng biết người này đang rất xấu hổ, ở trong lòng cười trộm.

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần giống như là hạ quyết tâm rất lớn, giơ tay cởi quần con người này.

Thiều Nhiễm biết da mặt người này mỏng, nghĩ rằng người này sẽ xấu hổ kêu mình đừng ầm ĩ, nhưng không nghĩ tới lần này người này lại nghe lời vậy, thân thể liền cứng đờ.

Du Khinh Trần: “Anh xem xem.”

Thiều Nhiễm bình tĩnh nói: “Quên đi, không đau.”

Mặt Du Khinh Trần lại không chút thay đổi lập lại một lần nữa: “Anh xem có sưng lên không?”

“Không cần,” Thiều Nhiễm hơi né tránh: “Đừng, trời còn đang sáng, em vừa rồi chỉ đùa anh….”

“Đừng ầm ĩ.” Giọng nói Du Khinh Trần bình tĩnh, nói xong lại kéo quần người này.

Thiều Nhiễm: “Du Khinh Trần, anh thật không biết xấu hổ!”

Có thể là cảm thấy mình không biết thẹn thùng, Du Khinh Trần dừng lại động tác, tự hỏi trong chốc lát, lui từng bước: “Anh sờ sờ một chút?”

Thiều Nhiễm: “…..”

Thời gian kiểm tra thật dài, thanh âm Du Khinh Trần vang lên: “Không có sưng.”

Thiều Nhiễm một mực giả làm rùa ở trong lòng người này, nghe nói như thế nhịn không được giương mắt quan sát biểu tình của người này.

Tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau, khóe miệng Du Khinh Trần hơi hơi cong lên, trong ánh mắt tất cả là ôn nhu: “Nếu sưng lên cũng không sợ.”

Thiều Nhiễm nhìn người này.

Du Khinh Trần kề trán với con người này, nhỏ giọng nói: “Anh có thể giúp em hôn nhẹ.”

Thiều Nhiễm không nghĩ tới khẩu vị của Du Khinh Trần lại nặng như vậy, trừng lớn ánh mắt, không thể tưởng nổi nói: “…. Hôn, hôn sao?”

Du Khinh Trần đang nâng mặt Thiều Nhiễm, còn thật sự ngăn chặn môi con người này.

Trong phòng khách, Bạch Trầm ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hai người đi ra từ trong phòng.

Mới vừa làm chuyện xấu Thiều Nhiễm xuýt nữa bị dọa, chột dạ cười cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Bạch Trầm quả nhiên mở miệng: “Hai người các cậu sao lại cùng đi ra?”

Thiếu Nhiễm nói một câu mà ngay cả mình cũng không tin: “kỳ thật anh ấy đặc biệt đến phòng cháu kêu cháu rời giường.”

Môi Du Khinh Trần bĩu xuống một cái.

Bạch Trầm liếc mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên hốc mắt đỏ bừng của con người này, hoài nghi nói: “Tối hôm qua cậu không ngủ ngon sao?”

Thanh âm Thiều Nhiễm đề cao gấp đôi: “Ngủ rất sớm! còn ngủ rất ngon!”

Bạch Trầm: “giọng làm sao vậy?”

Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, nhanh chóng ngậm miệng, lắc đầu.

Ứng phó con người hoàn mĩ, Thiều Nhiễm nhanh chóng bỏ chạy, mắt thấy sẽ tránh được một kiếp, Bạch Trầm đột nhiên gọi Du Khinh Trần lại: “Chúng ta nói chuyện người trong lòng con.”

Hoàn hảo, Thiều Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nhu thuận cười cười: “Vậy hai người cứ nói chuyện cháu đi trước.”

“Ngồi xuống.” Bạch Trầm chỉ ghế đối diện,  hiển nhiên không có ý tứ thả Thiều Nhiễm rời đi.

Vẻ mặt Thiều Nhiễm như muốn khóc, nhìn Du Khinh Trần xin giúp đỡ.

Du Khinh Trần kéo cánh tay con người này, cùng nhau ngồi xuống chỗ đối diện Bạch Trầm.

Bạch Trầm giương mắt: “Người kia của con thật sự tốt như vậy?”

….. đúng, rất là tốt! Thiều Nhiễm cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, khiến cho mình nhìn rất là nghe lời.

Du Khinh Trần nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Thiều Nhiễm, hơi hơi cười, gật gật đầu: “Vâng.”

“Nói xem hắn là người như thế nào?” Bạch Trầm hắng hắng giọng.

Đầu Thiều Nhiễm cúi còn thấp hơn cái bàn, vô ý thức gảy móng tay, trong lòng bất ổn.

Du Khinh Trần nghĩ nghĩ: “Không  lễ….”

Thiều Nhiễm bình tĩnh dịch dịch chân, hung hăng đạp người này một cái, ngăn cản người này tiếp tục nói.

Du Khinh Trần: “Bạo lực.”

Thiều Nhiễm muốn khóc, lấy lòng cọ cọ chân người này.

Du Khinh Trần: “Nhưng bình thường cũng rất ôn nhu.”

“Còn gì nữa?” Bạch Trầm hỏi.

Du Khinh Trần: “Thích một ít phim có cảm giác mạnh….”

…… anh em hồ lô! Thiều Nhiễm thầm nghĩ không tốt, khụ khụ đến tê tâm liệt phế.

Du Khinh Trần từ từ nói: “Phim tài liệu.”

“….” Thiều Nhiễm xấu hổ cười cười, “Thật có lỗi, vừa rồi cổ họng không thoải mái.”

Bạch Trầm nheo ánh mắt lại, con người này sao lại kỳ quái như vậy?

“Còn thích mặc bậy….” thấy con người này sắp sụp đổ, Du Khinh Trần không nhẫn tâm đùa con người này, há miệng, “Thích thử nghiệm những quần áo có thể tạo ra bầu không khí.”

Thiều Nhiễm: “….”

Du Khinh Trần liếc mắt nhìn Thiều Nhiễm, thản nhiên nói, “Đúng không?”

“Hình như là đúng vậy….” Thiều Nhiễm kiên trì khen mình, “Đây là chuyện rất tình thú.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện