Xét thấy con hồ ly nào đó càng ngày càng càn rở, Thiều Nhiễm cùng người này nghiêm túc mở hội nghị gia đình, cũng đưa ra ba điều quy ước:

Một: Ở trên giường không được tùy tiện lộ đuôi ra.

Hai: Không ở trong tình huống đặc thù thì không được dùng đuôi trói người.

Ba: rời xa phòng bếp.

“Tạm thời vậy đi,” Thiều Nhiễm lười biếng tựa vào ngực người này, nâng tay gãi gãi cằm người này, “Nghe hiểu không…. Này…..”

Nói một nửa liền nhanh chóng nghiến răng, phòng ngừa phát ra tiếng.

Đuôi cuốn lấy thắt lưng con người này, phía cuối nhẹ nhàng gãi lên gãi xuống, lại chăm sóc rất chu đáo tất cả những nơi mẫn cảm. Bên hông Thiều Nhiễm mềm nhũn, theo bản năng đẩy đẩy người này.

Trong nháy mắt khi tay đụng vào lông xù, đã bị lông xù không biết từ nơi nào lộ ra cuốn lấy cổ tay, đông thời một cái đuôi khác ở cổ tay Thiều Nhiễm quét tới quét lui, như gần như xa, khiến cho người ta ngứa ngày.

“Du Khinh Trần.” Thiều Nhiễm mặt đỏ tai hồng, hầu như là cắn răng nói ra ba chữ này.

Du Khinh Trần dán mặt vào con người này, thản nhiên “ừ” một tiếng. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với hành vi ác liệt ở phía dưới hình thành hình ảnh đối lập.

Thiều Nhiễm bị thanh âm của người này khiến cho yết hầu căng thẳng, nói năng hơi lộn xộn: “Đem, đem đuôi rút về….”

“Không thoải mái sao?” giọng nói Du Khinh Trần bình thản, một chút cũng không để ý đến hành vi xấu xa của mình.

Thiều Nhiễm cảm thấy giữa hai chân nhột nhột, trong khoảnh khắc, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, chỉ đành cắn răng mắng chửi người: “Có đuôi nhiều thì có cái gì hơn người chứ?”

Du Khinh Trần không trả lời, ở khóe miệng người này hôn một cái, lông xù theo chân con người này hướng lên trên, ra mòi sẽ tiến công đến tiểu Nhiễm Nhiễm, muốn chứng minh mình giỏi bao nhiêu.

Trong đầu Thiều Nhiễm oanh một cái, nhanh chóng cầu cứu: “Chúng ta không phải là đã mở hội nghị gia đình rồi sao?”

“Không nhớ.” Thanh âm Du Khinh Trần hơi buồn, cũng dỗi đem lông xù bao trùm lên tiểu Nhiễm Nhiễm.

Bởi vì hành động này, Thiều Nhiễm miệng khô lưỡi khô, cảm giác máu mình đều đọng lại, nội tâm sinh ra cảm giác nói không nên lời.

Lông xù lặng lẽ, không hề động tĩnh. Người phía sau ôm càng chặt, đuôi lại càng gãi bậy, hiển nhiên đối với ba điều quy ước không vừa lòng.

Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, kiên trì nói: “Đuôi….. cái kia…..”

Cái đuôi thử chạm vào tiểu Nhiễm Nhiễm. Cả người Thiều Nhiễm liền cứng lại, vô ý thức cầm lấy ống tay áo Du Khinh Trần, hô hấp ồ ồ lên.

Sau đó lông xù không động, ngoan ngoãn rũ xuống.

Thiều Nhiễm hơi có bất mãn nho nhỏ, dán vào người này cọ cọ.

Nhưng lông xù lại không hiểu phong tình, nói không động liền không động.

“Du Khinh Trần.”

Du Khinh Trần : « Làm sao vậy ? »

Thiều Nhiễm hơi rối rắm, yếu ớt nói : « Anh gãi giúp em được không ? »

Du Khinh Trần lập tức liền hiểu ra cái gì là gãi gãi, vanh tai đỏ lên, lãnh diễm phun ra hai chữ : « Không muốn. »

Thiều Nhiễm nhẹ nhàng cọ cọ vào người này : « Xin hỏi đuôi của anh đang làm gì ? »

Du Khinh Trần nghe vậy, cái đuôi theo bản năng di chuyển. Thiều Nhiễm lập tức cảm giác được khoái cảm đánh úp lại, cả người đều kéo căng.

Du Khinh Trần đương nhiên cũng cảm giác được dị thường của người này, thử di chuyển đuôi.

Sắc mặt Thiều Nhiễm ửng hồng, nói cũng không rõ : « Này….. Du Khinh Trần….. »

Du Khinh Trần xấu xa động động hai cái, nghiêm mặt nói : « Anh không thích ba điều quy ước kia. »

Thiếu Nhiễm hơi khó nhịn cắn răng : « Buông tay trước. »

Du Khinh Trần nắm tay con người này càng chặt, một cái đuôi lông xù nào đó tiến vào trong quần áo, ở trước ngực người này quét tới quét lui.

Trong ngực Thiều Nhiễm phập phồng kịch liệt, thở phì phó nói : « Hồ ly thối em…… »

Du Khinh Trần dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt môi người này, cúi đầu hôn lên khóe mắt đỏ hoe, cho đến khi nghe được thanh âm thoải mái, mới buông tay con người này ra.

Thiều Nhiễm ôm cổ người này, răng nanh ở vành tai người này ma sát, cả người đều bị lông xù bao vây.

Sau một lúc lâu, Thiều Nhiễm cuối cùng bình phục lại, hồ ly ngây thơ ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình, sử dụng cả đuôi cùng tay, gắt gao ôm lấy mình.

Thiều Nhiễm bị người này ôm đến không thở nổi, trong lòng bất đắc dĩ :  « Được rồi, có thể tùy tiện lộ đuôi ra. »

Bị thương trên mặt Du Khinh Trần nháy mắt tan biến thành mây khói, nhanh chóng giống như kẻ trộm.

Thiếu Nhiễm nháy mắt bị kinh sợ : « Du Khinh Trần, anh sao có thể biến sắc mặt nhanh như vậy ? đã học từ bao giờ hả ? »

Du Khinh Trần không trả lời, thật kiêu ngạo hôn nhẹ lên mặt con người này.

« Du Khinh Trần, anh sao lại biến thành như vậy ? » Thiều Nhiễm túm lấy tay áo người này, ý đồ muốn người này khôi phục lại tiên khí nghiêm nghị trước kia, « Như vậy không tốt, thực không có tiết tháo ! »

Du Khinh Trần : « Anh không ngại. »

Thiều Nhiễm vẫn không buông tha : « Em thích nhất người trong trẻo nhưng lạnh lùng. »

Du Khinh Trần nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn con người này. Hai giây sau, lại dán mặt cùng với con người này.

Thiều Nhiễm : « …. »

« Vừa rồi thoải mái không ? » Du Khinh Trần nhẹ giọng hỏi.

Mặt Thiều Nhiễm đỏ lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, thực nhẹ nhàng vui đùa lưu manh : « Thoải mái, sau này mỗi ngày cứ như vậy là được ? »

Du Khinh Trần ôn nhu hôn hôn tóc con người này, không nói gì.

Thiều Nhiễm có thể cảm giác được dịu dàng của người này, kìm lòng không được nói : « Du Khinh Trần em thích anh ! »

Nói xong lập tức chôn mặt vào trong lồng ngực người này.

Thiều Nhiễm âm thầm tức giận mình sao lại không có tiền đồ như vậy. rõ ràng có thể dễ dàng nói ra lời thô tục, không đứng đắn, nhưng nói mấy lời đơn giản như « thích », sẽ ngượng ngùng, ngây thơ giống như Du Khinh Trần dễ bị dụ.

Du Khinh Trần nhìn con người này đột nhiên thẹn thùng, nhịn không được cong khóe miệng lên.

Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, ghé vào bên tai người này mờ ám nói : « Ôm em đi tắm rửa. »

Bình thường có thể dễ dàng ôm lấy người này, nhưng lần này Du Khinh Trần ôm lấy thắt lưng con người này, bế nửa ngày cũng không động.

Thiều Nhiễm nháy nháy  mắt, cố gắng dùng suy nghĩ nhắc nhở mình nhẹ hơn một chút.

Du Khinh Trần dùng sức, nhưng vẫn không động đậy.

Thiều Nhiễm : « …. » Làm sao bây giờ ? trường hợp này hơi xấu hổ ! Quả nhiên, Du Khinh Trần trêu chọc nói : « Gần đây có phải ăn nhiều lắm đúng không ? »

Thiều Nhiễm giống như bị sỉ nhục rất lớn, cực lực phủ nhận : « Không có. »

Du Khinh Trần không nói lời nào, đưa tay vào trong quần áo người này.

Thiều Nhiễm hơi chột dạ né tránh, mạnh miệng nói : « Đó là cơ bụng ! »

Du Khinh Trần nhéo nhéo phần thịt trên bụng con người này, trong mắt mỉm cười : « Cơ bụng của em mềm như vậy ? »

Bị chọc phá Thiều Nhiễm giả vờ bình tĩnh, cao ngạo nhìn người này : « Không cho anh bế ! »

Nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng không quay đầu lại đi đến phong tắm, đi được một nửa quay đầu lại, trừng mắt người này : « Không cho anh vào ! »

Biểu tình thực hung dữ, tay lại len lén che bụng, trong lòng có một vạn tiểu nhân đang giơ tay múa chân ! sao lại đột nhiên có nhiều thịt như vậy ! phiền muốn chết !

Sau khi tắm rửa xong, Thiều Nhiễm ngồi trên giường : « giúp em làm khô tóc. »

Du Khinh Trần cầm lấy máy sấy, tay hơi run rẩy, sau khi phát giác mình bất thường, cố gắng khống chế vẻ mặt của mình thật tốt, vẻ mặt hơi lạnh nhạt.

Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, khó tin nói: “Rất nặng sao ? »

Du Khinh Trần : « …. Không nặng lắm. »

Thiều Nhiễm không nói gì đoạt lấy máy sấy, một bàn tay cầm lấy máy sấy, hơi sửng sốt, sau đó khinh bỉ nhìn người này.

Du Khinh Trần không hề tôn nghiêm : « …. »

Thiều Nhiễm kiêu ngạo huýt sáo, nhướng mày với người này : « Đêm nay cẩn thận một chút, ức hiếp chết anh. »

Du Khinh Trần không nói gì.

Khi Du Khinh Trần gian nan ôm lấy chăn, Thiều Nhiễm rốt cục nhìn thấy không thích hợp, nghi ngờ nhìn chằm chằm người này.

Tuy rằng Du Khinh Trần cố gắng biểu hiện bình tĩnh, nhưng Thiều Nhiễm vẫn phát hiện hơi thở Du Khinh Trần run run.

Thảm nhỏ không hề nặng, người này lại ôm khó nhọc như vậy, kết hợp với mấy hành động khác thường mấy ngày nay của Du Khinh Trần, trong lòng Thiều Nhiễm đau nhói, trong lòng có cảm giác không tốt.

Nghĩ nghĩ Thiều Nhiễm đè lại tay người này, ngón tay ấp áp chạm vào lòng bàn tay : « Anh không phải có chuyện gì gạt em đấy chứ ? »

Vẻ mặt Du Khinh Trần thay đổi, giữ chặt tay con người này : « Nhiễm Nhiễm….. »

Thiều Nhiễm đan mười ngón tay với người này : « Ừ, em ở đây. »

Trong phòng im lặng một lát, Du Khinh Trần mở miệng : « Anh có thể phải về yêu giới một thời gian. »

« Ừ, » Thiều Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, « Đi nhanh về nhanh, có gì phải gạt em ? »

Du Khinh Trần nhìn con người này, rốt cục quyết tâm nói ra : « Không biết phải ở bao lâu. »

Thiều Nhiễm há miệng : « Vì sao ? »

Du Khinh Trần : « Thiên kiếp sắp tới rồi, nếu độ kiếp thất bại, có thể vĩnh viễn không thể nhìn thấy em. »

Hai người không nói gì thật lâu, cuối cùng vẫn là Du Khinh Trần đánh vỡ im lặng : « Thực xin lỗi, em một mình phải chăm sóc….. »

« Đừng nói nhảm, » Thiều Nhiễm nắm chặt cánh tay người này, ngẩng đầu quật cường nhìn người này, « Em chăm sóc mình không tốt. »

Du Khinh Trần : « Nhiễm Nhiễm, anh…. »

« Cho nên trở về sớm một chút, em chờ anh, » Thiều Nhiễm cúi đầu, không cho người này nhìn thấy vẻ mặt của mình, « Mười năm hai mươi năm ba mươi năm, thời gian bao lâu em cũng chờ. Sinh mạng của con người có thể dài như vậy, nếu anh rất lâu mới trở về, nhớ rõ tới tìm em. »

Thiều Nhiễm ra vẻ thoải mái : « Đừng ngại, anh chỉ cần nghĩ con người này đã sờ vào đuôi của mình, nhất định phải dây dưa với hắn đến chết. »

« Cũng đừng ngại phiền, anh cứ nghĩ, » mũi Thiều Nhiễm chua xót, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, không biết nên nói gì, « Đã nghĩ….. »

Du Khinh Trần đem con người này ôm vào trong ngực : « Anh cứ nghĩ, xứng đáng, ai bảo mình thích hắn như vậy ? »

Mỗi ngày Thiều Nhiễm đều lo lắng cầm lấy tay người này, sợ người này đột nhiên biến mất. một ngày, hai ngày,….. thực bình tĩnh, giống như bình thường, Thiều Nhiễm từ từ thở ra, hầu như đã quên mất Du Khinh Trần phải đi.

Hai người mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, Thiều Nhiễm nhàm chán lấy chăn trùm lên đầu, thần bí nói : « Anh đoán xem em đang ở đâu ? »

Du Khinh Trần đem đống chăn ôm vào trong ngực, miệng phối hợp một chút : « không biết. »

Thiều Nhiễm từ trong chăn đi ra, ở trên mặt người này hôn một cái, xoa xoa mặt người này : « Anh cũng thật lợi hại, vậy mà cũng tìm ra được. »

« Lại một lần nữa. » Tròng mắt Thiều Nhiễm xoay chuyển, rất nhanh nhảy xuống giường, chân không nhảy xuống giường.

Nhưng mặc kệ là trốn ở phía sau cửa, dưới giường, sau bức màn, không quá ba phút đã bị người này tìm được.

« Anh khẳng định chơi ăn gian,” Thiều Nhiễm hơi không phục, lên án người này chơi xấu, « Có phải len lén ngửi mùi của em không ? lần này không tính. »

Nói xong lại muốn trốn thêm một lần nữa.

Du Khinh Trần ôm chặt con người này, nhẹ nhàng ngửi đầu hắn, lúc này mới phát hiện không thể ngửi được hương vị của người này.

« Nếu không em tìm anh ? » trong mắt Thiều Nhiễm  trong suốt, « Sau khi tìm được hứa sẽ không lộ đuôi ra, ngoan ngoãn nghe lời. »

Du Khinh Trần : « Không chơi đùa, không chơi. »

Cũng bởi vì như vậy mới đưa ra điều khoản bá đạo như vậy ! trong lòng Thiều Nhiễm cười xấu xa, không giải thích gì mà xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại : « Được rồi, em bắt đầu đếm nha, ba mươi, hai mươi chín, hai mươi….. »

Du Khinh Trần bật cười, phối hợp với người này tùy tiện tìm nơi chốn.

Thiều Nhiễm mở mắt ra, cố ý nói : « Trốn tốt rồi chưa ? »

Du Khinh Trần không có mắc mưu, không lên tiếng trả lời.

« Tốt lắm, » Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, « Em bắt đầu tìm nha. »

Thiều Nhiễm kéo màn ra, phía sau không có ai, lại theo thứ tự đến những chỗ mình thường ẩn nấp, cũng không thấy bóng dáng ai. Thậm chí còn quỳ rạp trên mặt đất, ở kẽ hở của sô pha cũng tìm.

Cuối cùng Thiều Nhiễm đẩy ra cửa phòng ngủ, cố ý lớn tiếng : « Trốn tốt, em đã nhìn thấy đuôi anh. »

Trong ngăn tủ phát ra thanh âm rất nhỏ.

Thiều Nhiễm cười xấu xa đi tới ngăn tủ, cố ý bước thật nhẹ, mạnh mẽ mở ngăn tủ ra : « Em đã biết….. »

Trong ngăn tủ trống trơn, giá áo bị đổ sang một bên.

Thế mà không có ai ? Thiều Nhiễm hơi sợ, nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại, lại đi tới bên giường xốc chăn lên, không tìm được người, tìm khắp cả phòng một lần cũng không tìm được thân ảnh.

« Lợi hại như vậy còn nói mình không chơi ? » Thiều Nhiễm nhìn xung quanh phòng, lầm bầm, « Rốt cuộc là trốn ở đâu ? »

Lại tìm trong chốc lát, vẫn không thu hoạch được gì.

« Đã đến giờ, anh xuất hiện đi. » Thiều Nhiễm không biết người trốn ở chỗ nào, đành phải hướng không khí gọi to.

Trong không khí thực im lặng.

“Hồ ly thối, anh rốt cuộc trốn ở đâu?” trong lòng Thiều Nhiễm hơi bối rối, chưa từ bỏ ý định cúi người nhìn dưới bàn, “Anh đứng trốn loạn, có một số nơi rất tối, tất cả đều là vi khuẩn.”

Một câu đáp lại cũng không có, Thiều Nhiễm rốt cục hơi sợ hãi: “Du Khinh Trần?”

“Du Khinh Trần!” sợ người kia không nghe thấy, Thiều Nhiễm đành lớn tiếng gọi: “Anh đi ra, sau này có thể tùy tiện lộ đuôi ra.”

“Chỉ cần anh đi ra, không có ba điều quy ước,” Thiều Nhiễm không từ bỏ ý định ở trong phòng tìm tới tìm lui, mũi đau xót, “Nếu muốn buộc cũng không thể không thỏa thuận …..”

Thấy dụ dỗ như thế nào cũng không xuất hiện. sau khi ý thức được điều này, Thiều Nhiễm rốt cục buông tha từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, đầu chôn ở trong cánh tay, nhỏ giọng thì thào: “Du Khinh Trần…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện