Chuyến bay của Hứa Huệ Chanh cất cánh vào lúc 8 giờ 20, cô tính toán thời gian, sau đó chỉnh đồng hồ báo thức reng vào lúc 5 giờ rưỡi.

Mấy ngày nay, buổi sáng cô thức dậy vào khoảng 7 giờ rưỡi. Hôm nay cô cũng ngủ tới giờ đó. Rèm cửa rất dày, ánh mặt trời bên ngoài không thể xuyên vào được. Lúc cô tỉnh dậy trời vẫn mờ mịt, cô còn tưởng là nửa đêm. Khi mò được điện thoại xem giờ, cô nhất thời giật bắn cả mình.

Cô hoảng đến không rảnh mà suy nghĩ tại sao chuông báo thức lại không kêu. Cô vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, hỗn loạn bối rối thành một nùi.

Lúc ra ngoài, cô đã bình tĩnh lại đôi chút, vội vàng gọi điện thoại đến công ty hàng không xem còn có thể thay đổi thời gian hay không. Sau khi được biết là không thể đổi được nữa, Hứa Huệ Chanh kích động đến muốn khóc.

Vé máy bay trước tết đã được đặt chỗ hết rồi. Cô lại gọi điện đến trạm xe lửa hỏi thăm, cũng không thu hoạch được gì. Cô nhìn hành lý mình đã thu dọn xong, trong nhất thời, cô thật sự bật khóc một hồi.

Hứa Huệ Chanh đợi khi mình bình tĩnh lại rồi mới xem xem đồng hồ báo thức trong điện thoại của mình. Cô nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ còn xác nhận, trạng thái của đồng hồ báo thức cũng đang mở.

Thế nào mà lại mất tác dụng rồi? Tiếp sau đó, là cảm giác mù mịt.

Cô không biết liệu Chung Định có đồng ý tiếp tục thu nhận cô hay không. Nếu như Chung Định đuổi cô đi, thì cô thật sự chẳng còn chốn nào để đi được nữa. Bên nhà trọ, cô không dám trở về. Những nơi khác, cho dù có ở, thì cô cũng thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ không biết ngày nào thì Chu Cát Vũ tìm đến.

Cô bước ra khỏi phòng, đứng ở ngưỡng cầu thang, nhìn lên trên lầu. Bình thường Chung Định đều đến gần 9 giờ mới đi xuống.

Cô vào nhà bếp nấu bữa sáng, sau đó thì lau bàn, ra ngoài sân phơi lớn quét dọn.

Sau khi cô làm hết một đống việc, cuối cùng thì Chung Định cũng xuất hiện.

Hắn nhìn thấy cô, cũng không quá kinh ngạc, hỏi rất bình thản, “Tại sao chưa đi?”

Lời này khiến cho Hứa Huệ Chanh ngập ngừng, cô cúi đầu trả lời, “Tôi ngủ quên mất…”

Trong mắt Chung Định có tia cười thoáng qua, nhưng lập tức đã bình lặng không gợn sóng. “Sau đó thì?”

Cô nhìn nhìn hắn, cân nhắc can đảm khẽ hỏi, “Chung tiên sinh, anh có thể… tiếp tục thu nhận… tôi không?”

“Lớn tiếng chút.” Giọng điệu của hắn nghe ra chẳng chút vui vẻ.

Cô nâng cao âm lượng lặp lại lần nữa, trong lòng vẫn không đáy.

Qua một hồi, hắn đã thưởng thức xong dáng vẻ nhút nhát rụt rè của cô, mới đồng ý, “Quy tắc cũ, không được ăn không ở không.”

Hứa Huệ Chanh gật gật đầu, tràn lòng cảm kích, “Tôi sẽ làm việc thật đàng hoàng. Đợi khi tôi mua được vé về nhà rồi _____”

Hắn cắt ngang lời cô nói, “Cô xem nơi đây là khách sạn hả?”

Cô phẩy tay, “Không phải, tôi không có ý đó. Là tôi làm phiền anh lâu quá rồi…”

Hắn lười nghe những lời khách sáo của cô, “Chị Vương phải về nhà đón tết, không có ai nấu cơm, cô làm đi.”

“Vâng… ạ…” Thật ra bản thân Hứa Huệ Chanh cũng hiểu rõ, vé trước tết cô chắc chắn là không mua được rồi. Ở nơi này đón tết, cũng xem như là một lựa chọn.

Thế là, cuộc sống ở chung của một nam một nữ lại tiếp tục.

Vẫn là một người lầu trên, một người lầu dưới. Một cậu thiếu gia, một cô người làm.

Theo từng ngày từng ngày trôi qua, Hứa Huệ Chanh cảm nhận được, chủ nhân của căn nhà này, tính cách thật ra không giống như vẻ lạnh lùng cao quý bên ngoài. Thỉnh thoảng hắn rất lơ mơ, đột nhiên tìm không ra bóp tiền của mình để ở đâu. Cứ như trong nhận định của hắn, tiền là một vật không chút quan trọng.

Cô thật sự kiềm chế không được nỗi hiếu kỳ, “Chung tiên sinh, anh không đi làm hả?”

“Thỉnh thoảng đi.”

“Anh không phải tổng giám đốc sao?”

“Vai trò bá đạo như thế, tôi không làm.” Chung Định bĩu môi, “Tới lúc chia hoa hồng thì tôi đến ló ló mặt thôi.”

Còn may là hắn không làm, nếu không, với cái bộ dáng ăn không ngồi rồi thế này, vậy thì công ty chắc hẳn chẳng bao lâu phải đóng cửa rồi.

---- 

Tin tức liên quan đến hội sở, một tối nào đó, Hứa Huệ Chanh xem tivi mới biết được. Hội sở dính líu đến các loại giao dịch đen, nên bị cưỡng chế tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh. Những người phụ trách quan trọng của hội sở đều không biết đi đâu.

Hứa Huệ Chanh nhìn chằm chằm bốn chữ “không biết đi đâu”, trong lòng cô nghĩ, Chu Cát Vũ có thể trốn ở đâu chứ?

Sau khi Chung Định đi ra ngoài phòng khách, liền nhìn thấy cô dán mắt vào tivi đến ngây người. Hắn nghe thấy được hai câu cuối cùng của bản tin, đi đến vỗ vỗ mặt cô, “Cô đừng lo lắng.”

Cô sửng người một chốc, “Chung tiên sinh, hắn… có đi uy hiếp người nhà tôi không?”

“Không đâu.” Câu này hắn nói chắc nịch.

“Thật sao?”

“Hắn ta tự thân còn khó bảo, làm gì rảnh đi lo chuyện của cô.” Hắn không muốn nói nhiều, chuyển chủ đề, “Tôi muốn ăn khuya, món brulee kiểu Pháp. Cô đi làm cho tôi đi.”

Hứa Huệ Chanh gật đầu, đi vào nhà bếp. Dưới sự huấn luyện của hắn, khả năng nấu nướng của cô đã tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là làm các món ngọt. Cô bận rộn bận rộn, những lo lắng về Chu Cát Vũ chẳng còn thời gian để suy nghĩ kỹ nữa.

Khoảng thời gian này cô cũng không có nhiều tâm tư để để ý đến chuyện bên ngoài, cõi lòng thật sự cũng không mệt mỏi như thế nữa.

Cho nên, cứ làm việc mệt nhoài thế này, cũng có vài chỗ tốt.

Thời điểm cuối năm gần kế, Hứa Huệ Chanh nghĩ, Chung Định phải về nhà đón tết, cô một mình ở nơi này, cũng không khác gì những năm trước cả. Chỉ là, bây giờ thì cô tự do rồi, chắc là có thể đón một cái tết thoải mái.

Cho dù là chỉ một mình.

Sáng ngày 21 tháng chạp, Chung Định kéo cô ra ngoài sân phơi lớn hong nắng.

Cô ở đây lâu rồi, đã quen với kiểu sinh hoạt thoải mái của hắn thế này. Theo như cô thấy, hắn chính là một cậu chủ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng.

Có lẽ đời này của cô cũng chẳng còn cơ hội để tiếp xúc với loại nhân vật này nữa, thời gian này, cứ coi như là một thể nghiệm hiếm có đi.

Tuy nói rằng có ánh mặt trời ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, thế nhưng Chung Định lại giống như không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo len phong phanh, để lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh.

Hứa Huệ Chanh vốn không muốn ra ngoài này hong nắng, cô còn có cả đống việc phải làm.

Nhưng hôm nay Chung thiếu gia rất có tâm trạng, ngay cả những việc lặt vặt cũng miễn cho cô.

Cô nằm trên chiếc ghế ngoài vườn, được ánh nắng ấm áp chiếu vào, cảm giác mơ màng buồn ngủ ập đến. Hắn nửa ngồi ở bên cạnh, ngón tay qua lại giữa mái tóc đen của cô không ngừng.

Phá vỡ không khí êm dịu này là chiếc điện thoại màu trắng của hắn.

Tiếng chuông chợt vang lên, hắn lạnh lùng quét mắt qua màn hình.

Sau đó, hắn đứng dậy đi đến phía ngoài lan can của sân phơi, ấn nhận cuộc gọi.

Hứa Huệ Chanh vừa mới thiu thiu ngủ, đột nhiên bị đánh thức dậy, cô có chút mờ mịt. Cô ngồi dậy nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt. Sau khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cũng đã trở về.

Vẻ mặt của hắn rõ ràng không vui, “Tôi ra ngoài một chuyến, cô tự chơi nhé.”

Cô nhận thấy được tâm tình của hắn thay đổi, im lặng gật đầu.

Sau khi Chung Định rời khỏi, Hứa Huệ Chanh lại quay lại làm việc nhà. Hắn không nói có về ăn cơm hay không, nên cô vẫn để phần cho hắn.

Buổi trưa, hắn không trở về.

Hứa Huệ Chanh một mình ngồi trong phòng ăn rộng lớn, tràn ra cảm giác quạnh quẽ. Thật ra, lúc ăn cơm Chung Định không thích nói chuyện, mà cho dù có nói chuyện, thì cũng là trêu chọc cô. Nhưng có hắn ở đây, căn phòng này mới có sức sống.

Cô ở thành phố D này mấy năm rồi, đều là cô độc một mình.

Mà giờ đây, chẳng qua chỉ mới chung sống với hắn một khoảng thời gian ngắn, nhưng đã cô quyến luyến cảm giác bầu bạn nào đó rồi.

---- 

Hứa Huệ Chanh ngủ một giấc trưa, sau đó lên lầu quét dọn phòng phẩm rượu.

Cô muốn tìm cho bản thân chút gì đó để làm, nhưng vào lúc bận rộn, cô vẫn đồng thời để ý đến thời gian.

Chung Định mãi vẫn chưa trở về, cũng không báo cô biết có cần chuẩn bị bữa tối hay không.

Cô có chút tâm thần không yên, lại ra ngoài sân phơi lớn. Ở ngoài một hồi, vẫn không tĩnh tâm được.

Thế là, cô xuống dưới tiểu khu đi dạo.

Lúc trước Chung Định có nói cho cô biết, khu dân cư này không phú cũng quý, Chu Cát Vũ không thể tìm đến được, nếu như cô ở nhà thấy buồn, lúc nào cũng có thể xuống dưới đây đi dạo.

Chỉ là ngày thường hắn đều ở nhà, cô cũng không cảm thấy buồn bã gì.

Hôm nay thật sự là ngồi không yên rồi.

Hứa Huệ Chanh xuống dưới dạo một hồi, nhưng lòng vẫn nghĩ đến Chung Định có phải đã trở về rồi hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui như thế, cô không tiếp tục đi dạo nữa, trực tiếp quay về.

Cô đi đến đại sảnh, nhìn thấy đèn hiển thị của thang máy báo đang từ tầng một đi lên, cô chạy bước nhỏ qua ấn giữ. Cũng may là đuổi kịp.

Cửa vừa mở ra, cô liền sửng người.

Đó là… Chung Định?

Hay là… Kiều Diên?

Cô ấn giữ nút thang máy, ngây ngẩn nhìn người đàn ông bên trong.

Anh cười cười, “Hứa tiểu thư?”

Hứa Huệ Chanh nói không rõ tâm tình lúc đấy, tại sao lại có một thoáng thất vọng thế kia. Cô mỉm cười đáp trả, “Kiều tiên sinh, chào anh.”

“Đi lên à?” Kiều Diên giúp cô ấn giữ nút mở cửa, dịch sang bên cạnh một chút.

Cô gật đầu, bước vào thang máy, giữ một khoảng cách hai thước với anh.

Anh lễ độ hỏi thăm, “Hứa tiểu thư lên tầng nào?”

“Tầng trên cùng.” Cô liếc nhìn nút bấm các tầng, kinh ngạc phát hiện, lúc nãy Kiều Diên ấn, chính là tầng trên cùng.

“Thật trùng hợp.” Kiều Diên cười cười, không nói gì nữa.

Tòa nhà này, thiết kế mỗi tầng có hai căn hộ. Vậy thì, tầng trên cùng ngoại trừ căn của Chung Định ra, căn còn lại chính là của Kiều Diên. Lúc này Hứa Huệ Chanh cảm thấy, Kiều Diên và Chung Định chắc chắn có quan hệ với nhau, nếu không thì tướng mạo sao có thể giống nhau đến mức độ đó được.

Khi cửa thang máy mở ra, Kiều Diên nhường cô bước ra trước.

Sau khi cám ơn, cô liền đi về phía căn phòng của Chung Định.

Kiều Diên thì đi về hướng khác.

Chỉ là, bỗng nhiên cô không kiềm nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu lại hỏi, “Kiều tiên sinh… anh ở đây à?”

“Đúng thế.” Anh mỉm cười, trả lời, “Hứa tiểu thư ở đối diện?”

Hứa Huệ Chanh lắc đầu, “Tôi… đến đây làm giúp việc.”

“Thì ra là vậy.” Kiều Diên vẫn cười, “Bắt đầu cuộc sống mới, là một chuyện tốt.”

“Kiều tiên sinh… anh…” Cô chỉ chỉ vào anh, sau đó lại chỉ chỉ vào căn nhà của Chung Định, “Quen anh ấy chứ?”

“Anh ấy là ai?”

“Chung Định.” Hứa Huệ Chanh giải thích, “Dạo này tôi đang giúp việc nhà cho anh ấy.”

Lúc Kiều Diên nghe thấy cái tên này, thần sắc chuyển biến rất nhỏ, “Ồ, anh ta à…”

Cô truy hỏi, “Anh quen không?”

Kiều Diên điều chỉnh một chút biểu tình của mình, lại khôi phục nụ cười ấm áp, “Quen.”

“Thật ư?” Cô kêu lên kinh ngạc, “Kiều tiên sinh, tướng mạo của anh và anh ấy giống nhau thật đấy.”

“Ừm, tôi biết.” Tiếng nói của Kiều Diên hạ thấp xuống, “Nhưng mà, cũng chỉ có tướng mạo mà thôi.”

Hứa Huệ Chanh không nghe thấy rõ nửa câu sau anh ta thấp giọng nói, cô bày ra nụ cười, “Hai người mà đứng cùng nhau, thì chẳng phân biệt được ai là ai đâu.”

“Vậy làm sao cô phân biệt được?”

Cô trả lời ngay thật, “Thần thái và cách ăn mặc.”

“Có thể thấy Hứa tiểu thư là một người tỉ mỉ.” Kiều Diên dịu dàng hỏi, “Có muốn vào trong ngồi một lát không?”

“Để tôi về xem Chung tiên sinh trở về hay chưa đã.”

Hứa Huệ Chanh quẹt vân tay, bước vào nhà của Chung Định thì ngay lập tức liền liếc nhìn tủ để giày. Đôi dép lê của Chung Định vẫn còn đó. Cô bèn dự tính qua bên Kiều Diên ngồi một chút, coi như là để lại chút hồi ức cho mình.

Nhưng khi cô vừa bước chân vào căn hộ của Kiều Diên, thì đã bắt đầu cảm thấy bất an.

Căn nhà đó cho cô một cảm giác, vô cùng đè nén.

Sắc điệu âm u, không khí bí bứt. Ngay cả cường độ sáng của đèn cũng yếu ớt.

So với con người ấm áp của Kiều Diên, hoàn toàn khác biệt như trời và vực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện