Hứa Huệ Chanh không hỏi Thẩm Thung Nhạn tỉ mỉ nguyên nhân trong đó.

Chắc hẳn là Chung Định cảm thấy cô quá chậm, nên đã tìm đến nơi.

Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn thấy hắn, không nén nổi hé miệng ra cười.

Chung Định không nhìn tới Thẩm Thung Nhạn ở bên cạnh, trọng tâm chỉ tập trung về phía Hứa Huệ Chanh. Hắn nói với cái giọng điệu lành lạnh quen thuộc, “Lề mề gì thế.”

Thế nhưng Thẩm Thung Nhạn lại không cam lòng bị gạt ra rìa, cô nàng ưỡn ngực cong mông, nghễnh đầu lên, “Hôn Phu tiên sinh đã lâu vậy không thấy em rồi, có phải là vô cùng mong nhớ không?”

Chung Định liếc mắt qua, “Cô là ai?”

Thẩm Thung Nhạn bị chấn động, thụt lùi về phía sau liền mấy bước, dáng vẻ như không chịu đựng nổi cú shock này, trong cơn hốt hoảng, cô nàng bắt lấy tay của Hứa Huệ Chanh, “Hãy nghe những lời này đi, ông trời sao lại không giáng một tia sét xuống đánh chết kẻ phụ tình này đi chứ.”

Hứa Huệ Chanh đã có phần quen thuộc với kiểu động kinh của Thẩm Thung Nhạn, cô đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã quỵ của cô nàng.

“Tình Địch tiểu thư.” Thẩm Thung Nhạn sụp đổ, “Tôi thành tâm khuyên cô, cô thật sự phải suy nghĩ thật kỹ cho tương lai của mình, loại đàn ông này đáng cho cô gửi gắm sao? Hôm nay anh ta đối với tôi tuyệt tình đến thế, thì sau này cũng sẽ vứt bỏ cô như thế thôi.”

“Tiểu Sơn Trà, qua đây.” Chung Định nhìn chằm chằm vào bàn tay mà Thẩm Thung Nhạn nắm lấy của Hứa Huệ Chanh, ánh mắt lạnh lùng.

Thẩm Thung Nhạn bèn buông Hứa Huệ Chanh ra, sau đó run rẩy một cách cường điệu, “Vừa máu lạnh vừa tàn nhẫn. Thật đáng thương cho ta mỹ mạo như hoa, nhưng lại không thắng nổi lòng dạ sắt đá của tình lang.”

Hứa Huệ Chanh đứng ở bên cạnh suy nghĩ về tình cảnh hiện tại, lại càng thêm rối bời. Tâm tư của Thái Mỹ tiểu thư, cho đến nay Hứa Huệ Chanh vẫn không sao hiểu nổi.

Nhưng bên Chung Định thì thái độ lại rất rõ ràng. Hắn căn bản là không định gặp cô vợ chưa cưới này. Đối với chuyện này, Hứa Huệ Chanh rất vui. Tuy rằng, phần tâm tình này rất ích kỷ.

“Qua đây.” Chung Định không kiên nhẫn được nữa, tính lên trước túm lấy Hứa Huệ Chanh.

Hứa Huệ Chanh rất thức thời, chủ động đi về phía hắn, nhè nhẹ nắm lấy tay hắn.

Chung Định giơ tay của cô lên, chùi chùi mấy lượt nơi Thẩm Thung Nhạn mới nắm ban nãy, “Bớt qua lại với thứ người bệnh thần kinh.”

“… Số ta thật khổ mà.” Thẩm Thung Nhạn nức nở một tiếng, “Ngay cả Hôn Phu tiên sinh cũng ganh ghét với nhan sắc của ta. Thái Mỹ ơi Thái Mỹ, tại sao ngươi lại đẹp thế chứ.”

Chung Định hoàn toàn coi như Thẩm Thung Nhạn không có mặt tại đó, hắn kéo Hứa Huệ Chanh, xoay người đi mất.

Nhưng Hứa Huệ Chanh quay đầu lại, nói lời từ biệt với Thẩm Thung Nhạn, “Thái Mỹ tiểu thư, tạm biệt.”

“Ừm.” Thẩm Thung Nhạn giương quạt lên, nước mắt nói ngừng là ngừng ngay, mím môi mỉm cười, “Nếu như hữu duyên, chúng ta trên giang hồ tái kiến.”

---- 

Cái gọi là vũ hội, đương nhiên là có nam có nữ dán dính lấy nhau nhảy múa.

Hứa Huệ Chanh trở về hội trường thì nhạc đã vào nhịp điệu trữ tình. Cô chủ động nói thật, “Chung tiên sinh, em không biết nhảy.”

“Tôi từng nói qua muốn nhảy cùng em à?” Chung Định nhớ lại điệu múa kỳ quái của cô ở trong hang động ngày đó, hắn cười lên, cúi đầu nói bên tai cô, “Bữa sau em múa cho tôi ngắm.”

Cô cảm thấy người đàn ông này sao lại có thể xấu xa thế cơ chứ, rõ ràng biết khả năng nhảy múa của cô kém, thế mà còn muốn xem chuyện xấu hổ của cô. Cô thoáng oán giận, “Không múa.”

“Nhỏ mọn, nhảy múa một chút thì sao chứ.”

“Cứ không múa đấy.”

Hắn cười cười bóp bóp mặt của cô, “Tính tình của Tiểu Sơn Trà cao ngạo thật.”

Những hành động tán tỉnh ve vản của hai người ở góc này, rơi vào trong mắt người khác, đều là cảnh khác thường.

Những thị thị phi phi đó, bọn họ không dám rì rầm ở trước mặt Chung Định, nhưng ở sau lưng hắn, lại đem chuyện của đôi nam nữ môn không đăng hộ không đối này miêu tả đến mức không thể nào chịu nổi. Đương nhiên, trong đó còn có cả chuyện liên quan đến Thẩm Thung Nhạn.

Chỉ là, ba đương sự này, Chung Định và Thẩm Thung Nhạn đều có tính cách chuyện ta ta làm, Hứa Huệ Chanh tuy rằng tự ti, nhưng cô ôm lấy tâm tình chỉ quan tâm đến những gì mình có được, cũng giả vờ không biết gì cả.

Kiều Lăng và Chung Định coi như là bạn bè nhiều năm, nhưng gã cũng không thật sự hiểu được mục đích tối nay của Chung Định là gì. Gã nói với Trần Hành Quy, “Sau hôm nay, không biết hai nhà Chung Thẩm còn làm ra chuyện gì nữa đây.”

“Ai mà biết.” Trần Hành Quy khẽ cười.

“Chung Định kim ốc tàng kiều cũng thôi đi, bây giờ còn quang minh chính đại kéo đến đây.” Kiều Lăng lắc lắc đầu, “Vậy không phải là hủy đi cái bục của Thẩm gia sao.”

“Vậy thì sao chứ?” Trần Hành Quy nhìn về phía Chung Định và Hứa Huệ Chanh, “Mày tưởng Chung Định tại sao cứ luôn nghe theo sự sắp đặt của Chung gia?”

Sắc mặt của Kiều Lăng có chút trầm xuống.

“Chỉ bởi vì nó chưa từng gặp được thứ mà nó muốn.” Chung Định chẳng thiếu thứ gì cả, chỉ thiếu mỗi tình yêu.

Kiều Lăng lờ mờ nghe ra gì đó, “Mày nói con điếm đó là thứ mà nó muốn?”

“Nghe tao khuyên một câu, đừng nhắc đến hai chữ đó nữa.” Trần Hành Quy vỗ vỗ vai của của Kiều Lăng, “Chung Định đã san bằng hoàn toàn cái hội sở đó rồi.”

“Thật không.” Kiều Lăng đã hiểu ra rồi, gã đột nhiên cười nói, “Nếu ban đầu tao chịu bỏ tiền, nói không chừng con bé đó bây giờ thuộc về tao rồi.”

Trần Hành Quy cũng cười, “Không có đâu.” Bởi vì Chung Định và Kiều Lăng không giống nhau.

Muốn nắm giữ Chung Định, thật ra rất đơn giản. Chỉ cần thật lòng đối xử tốt với hắn, là được.

Thế nhưng đáng tiếc là, số ít phụ nữ vì tính cách quái dị của hắn mà chùn chân dừng bước. Còn đa số phụ nữ thì, thứ mà mắt họ nhìn thấy, chỉ có cái họ “Chung” mà thôi.

---- 

Chung Định và Hứa Huệ Chanh rời khỏi buổi tiệc từ sớm.

Lúc hắn tạm biệt Trần Hành Quy, Kiều Lăng ở bên cạnh cứ nhìn chòng chọc vào Hứa Huệ Chanh, như thể nhìn thế nào cũng nhìn không ra được cô ta có điểm gì hơn người, đáng cho Chung Định đặc biệt chiếu cố đến vậy.

Chung Định chỉ liếc nhìn Kiều Lăng một cái, sau đó ôm lấy vai của Hứa Huệ Chanh, đi ra ngoài.

Hứa Huệ Chanh cúi thấp đầu, cho đến khi ra khỏi căn phòng, mặc cảm tự ti trong cô mới giảm bớt.

Thế giới xa hoa tráng lệ đó hoàn toàn xa lạ với cô. Cô đứng ở bên trong, có thể cảm nhận được khác biệt trời vực giữa cô và Chung Định. Khi cô và hắn ở riêng cùng nhau, thì cô sẽ trở nên đôi phần tự tin hơn. Nhất thời, cô cũng không thể nào phân tích được nguyên do của chuyện này là thế nào.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Chung Định quay đầu lại nhìn cô, “Thế nào?”

Hứa Huệ Chanh cười.

“Bởi vì tôi quá đẹp trai, khiến em không rời mắt được à?”

“Ha ha.” Cô chỉ có thể trả lời như thế.

“Ha ha.”

“Ha ha ha ha.”

Chung Định không tiếp tục cười với cô nữa, hắn hừ một tiếng rồi nói, “Vậy em nói ban nãy nhìn khắp toàn hội trường, ai đẹp trai nhất?”

“Chung tiên sinh.” Dù sao thì trong lòng cô, hắn vẫn đẹp trai nhất.

“Vậy còn được.” Chung Định cực kỳ hài lòng với câu trả lời của cô, hắn nắm lấy mặt của cô, hôn mấy cái lên má của cô.

Hứa Huệ Chanh có chút không tự nhiên, cô còn chưa quen chuyện ở bên ngoài anh anh em em với hắn thế này. Hắn nói hắn chưa từng yêu đương, nhưng cô cảm thấy, hắn là một người yêu rất tốt, những cử chỉ thân mật ngẫu nhiên thế này, đều khiến cho trái tim cô rung động không thôi. Tuy rằng cái tính độc mồm độc miệng thì sửa đổi không được, nhưng những lời nói đó cũng có chừng có mực, hắn hiểu rất rõ điều đó. Hắn ghẹo cô mập, chê cô không có văn hóa, nhưng chưa từng chê bai quá khứ của cô.

Cô làm sao mà không đắm chìm trong lòng hắn được chứ. Cho dù là tháng sau hắn sẽ phải đính hôn với người phụ nữ khác rồi.

Có lẽ cô thật sự đã thất lạc trong chốn phong trần quá lâu, cho nên ngay cả quan niệm đạo đức cơ bản cũng đã phai nhạt mất. Hiện giờ cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn làm một kẻ thứ ba.

Chung Định rũ mắt nhìn vào đôi mắt của cô. Cô của trước kia, trong mắt luôn có một nỗi bi thương dày đặc, gần đây thì đã dần dần bị một thứ cảm xúc khác thay thế rồi. Nguyên do là bởi vì hắn.

Lúc đó vẫn còn sớm, Chung Định lái xe chở Hứa Huệ Chanh đi dạo phố.

Khi đi qua con đường cách hội sở một con phố, Hứa Huệ Chanh lại bắt đầu căng thẳng. Sau khi hội sở xảy ra chuyện, cô chưa hề đi đến khu vực gần đây.

Chung Định nhân lúc dừng đèn đỏ, hắn kéo lấy tay của cô, cùng cô mười ngón tay đan nhau. “Có muốn đi ăn khuya không?”

Cô ngây người một hồi, sau đó gập tay lại nắm lấy tay hắn thật chặt, gật đầu.

Đi thẳng trên con đường này chính là nhà trọ trước kia cô từng ở, hắn đánh vô lăng, quẹo trái vào một con đường khác.

Liên quan đến chuyện của hội sở, ngoại trừ tin thời sự lần trước, sau này không có tin tức gì nữa. Hứa Huệ Chanh không biết Chu Cát Vũ chạy đến nơi nào, đáy lòng cô vẫn luôn ẩn chứa nỗi sợ hãi đối với gã. Bây giờ đi qua nơi này, cô vẫn còn nhớ lại cuộc sống trước kia: mua vui chuốc cười, sống không bằng chết.

Lòng bàn tay của cô truyền đến độ nhiệt ấm nóng của Chung Định. Tất cả những may mắn của cô đều bắt đầu từ ngày gặp được hắn, tuy rằng đó là một hắn khác.

Lúc này Hứa Huệ Chanh lại nhớ đến lời Thẩm Thung Nhạn nói.

Về chuyện tính cách của Chung Định đột nhiên thay đổi, Hứa Huệ Chanh không rõ có bao nhiêu người biết được nội tình. Cô đoán điểm mấu chốt là căn phòng kia của Kiều Diên, cho nên khi Chung Định bước từ đó ra, thì lại đổi thành một người khác.

Thế nhưng loại biến đổi đó, rốt cuộc hắn có nhận thức được hay là thật sự có bệnh, thì vẫn chưa biết.

Chung Định cảm nhận được tay cô càng nắm càng chặt, bèn nghiêng đầu nhìn cô. Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, hắn liền lắc lắc tay của cô, “Nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.”

“Cùng tôi đi ăn bánh gato.”

“Sẽ mập…” ‘Nhẹ lòng nặng người’, cuộc sống của cô thoải mái rồi, thế nhưng vóc dáng lại càng tròn trịa hơn.

“Em nhìn tôi ăn.” Hắn liếc mắt nhìn ngực cô, “Nhưng mà em mập lên cũng có chỗ tốt.” Ít nhất thì ôm rất dễ chịu.

Chung Định trước nay luôn thích những cô em có thân hình ma quỷ, kiểu thân hình hơi tròn trịa thế này của Hứa Huệ Chanh, không nằm trong phạm vi liếc mắt của hắn. Sau khi thật sự động lòng, những điều kiện bên ngoài kia hắn đều vứt sạch hết. Bên người hắn gái đẹp thế nào mà chẳng có, hắn không thiếu những cô nàng có vẻ ngoài nông cạn thế kia.

Hứa Huệ Chanh áng chừng phần eo của mình, “con gái làm đẹp vì người mình thích”, cô nghĩ cô quả thật nên giảm béo rồi.

Cho nên bữa ăn khuya sau đó, cô chỉ làm một khán giả.

Hứa Huệ Chanh hai tay nâng má, nhìn Chung Định ngồi ở phía đối diện. Thân thể đó của hắn, thật sự rất đẹp. Đương nhiên, khuôn mặt cũng rất đẹp. Cô đột nhiên hỏi, “Chung tiên sinh, anh có tập thể dục thường xuyên không?”

“Trời sinh đã đẹp, đành bó tay.” Hắn cúi đầu gẩy gẩy quả mân xôi trên bánh.

“Anh đừng có gạt em.” Múi bụng đó làm sao có thể trời sinh được.

Chung Định cười, “Biết tôi gạt em còn hỏi.”

Có khoảng hai ba lần Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn bước ra từ phòng tập gym. Lúc trước thì cô bận rộn nấu bữa sáng cho hắn, sau này rỗi rảnh, cô vẫn có thói quen ra ngoài sân phơi tưới hoa nhặt cỏ, không có thời gian ngày nào cũng đi truy hỏi hắn những lúc đó thì làm những gì. “Anh nói… em cũng có thể tập luyện không?” Mấy năm nay cô luôn rất mệt mỏi, chẳng vận động bao nhiêu.

Hắn nâng mắt lên, ánh mắt lượn một vòng ở trước ngực cô, “Em cứ đơn giản vui chơi một chút là được rồi, đừng có thật sự tập ra cơ bắp đấy, ôm cộm tay.”

“Em chỉ muốn… ốm một chút.”

Mắt mày hắn nhướng lên, “Ốm cho ai ngắm?”

Hứa Huệ Chanh không nói gì.

Cái người đàn ông ôm cô rồi nói cô mập, rất thong thả tự tại, ăn hết phần bánh gato lại ăn đồ ngọt, chẳng có chút khách khí gì cả.

Còn cô thì cố nhịn cơn thèm ăn.

Chung Định còn xấu xa hơn chính là, trên đường về nhà, hắn còn nói khoác mà không biết ngượng rằng, “Đợi đến ngày nào em luyện được cái trình “mặc áo thấy ốm cởi áo thấy thịt” như tôi, thì lúc đó tôi càng hài lòng đấy.”

Hứa Huệ Chanh lẳng lặng lườm hắn.

Cô càng ngày càng cảm thấy, hắn rất ấu trĩ, cực kỳ ấu trĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện