Điền Tú Vân tiếp tục nói, “Bình thường thì khách thể sẽ biết đến sự tồn tại của chủ thể, nhưng chủ thể lại không biết đến khách thể.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu liên tục. Lúc cô nói với Kiều Diên về Chung Định, Kiều Diên quả thật biết rõ, nhưng khi cô hỏi Chung Định chuyện liên quan đến em trai, thì Chung Định đều chỉ tỏ thái độ qua quýt miễn cưỡng.
Thấy Hứa Huệ Chanh đặc biệt quan tâm đến chủ đề này, Điền Tú Vân thận trọng hỏi, “Trừ chuyện này ra, bệnh nhân còn có biểu hiện nào khác không? Ví như tự tổn hại bản thân chẳng hạn.”
Hứa Huệ Chanh lắc đầu. Bệnh tự luyến thì lại có đấy.
“Tình trạng của bệnh nhân thế này đã bao lâu rồi?”
“Tôi không biết…” Hứa Huệ Chanh truy hỏi, “Bác sĩ, loại bệnh này có khi nào không thể chữa khỏi không?”
“Cái này không nhất định.” Các trường hợp bị chứng phân liệt rất kỳ lạ, lối tư duy bình thường không thể hiểu được. “Cũng có thể không trị mà tự khỏi.”
Hứa Huệ Chanh nghe rồi nghe, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng. Nói cho cùng, Chung Định cũng không biết bản thân mắc bệnh, làm sao mà trị? Điền Tú Vân lấy hai tay bưng ly trà, nhìn Hứa Huệ Chanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô ta cũng giữ im lặng.
Sau khi cuộc đối thoại này kết thúc không bao lâu, thì Chung Định đã trở về.
Hắn nhìn thấy Điền Tú Vân ngồi trong phòng khách, liền treo lên nụ cười bỡn cợt đời, “Bác sĩ Điền hôm nay thật rỗi rảnh.”
Điền Tú Vân gật đầu chào, “Chung thiếu gia.”
Vào một khắc này, Hứa Huệ Chanh đột nhiên nghĩ, Chung Định và cô bác sĩ này hình như có gì mờ ám. Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô liền chuyển về phía Chung Định. Cô cảm thấy nụ cười của hắn, rất có ý vị sâu xa.
Chung Định đáp trả cho cô bằng một cái nhướng mày.
Điền Tú Vân rất không tự nhiên. Trong khoảng thời gian ban nãy, cô đã cảm nhận được, căn nhà này có quá nhiều dấu vết sinh hoạt của Hứa Huệ Chanh. Ngay cả cuốn tạp trí giải trí tùy tiện đặt trên kệ sách kia, trong đống sách vở đa chủng loại liên quan đến tài chính, cũng cực kỳ bắt mắt.
Điền Tú Vân luôn có một nghi vấn, kiểu tính cách ngang tàng, kiêu ngạo chừng thế của Chung Định, nếu một ngày nào đó bị thuần phục, thì sẽ như thế nào. Mà hiện giờ, cô nhìn hành động giữa hắn và Hứa Huệ Chanh, cảm thấy chắc hẳn là thế này đây.
Ánh mắt mà hắn nhìn Hứa Huệ Chanh, thật sự rất mê người.
Bàn ăn đều là tay nghề của Hứa Huệ Chanh. Vốn dĩ Chung Định tính kêu chị Vương đến lo liệu, thế nhưng Hứa Huệ Chanh nghĩ nhà chị Vương cũng đang bận rộn lo đón tết, bản thân cô cũng rỗi rảnh, thế nên cô liền từ chối.
Hứa Huệ Chanh quấn tạp dề bận rộn trong nhà bếp.
Chung Định ở ngoài phòng khách cùng Điền Tú Vân thỉnh thoảng nói qua lại vài câu.
Điền Tú Vân hối hận việc bản thân đã đồng ý dùng bữa cơm này. Mặc dù cô và hắn đã quen biết mấy năm, nhưng bình thường, ngoại trừ những lời trêu ghẹo của hắn, thì dường như chẳng có chủ đề nào khác.
“Chung tiên sinh, bác sĩ Điền, ăn cơm thôi.” Sau khi Hứa Huệ Chanh bày bộ đồ ăn lên bàn xong thì liền chạy qua bên phòng khách gọi.
Lúc đi qua phòng ăn, Chung Định nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng của Hứa Huệ Chanh. Biên độ của động tác này không lớn, trông thì cứ như là vô ý đụng phải.
Điền Tú Vân ở phía sau nhìn thấy, nhưng lại hiểu được sự thân mật trong đó.
Thì ra người phụ nữ có thể chinh phục Chung Định, không phải là một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, thậm chí cô vợ hiền này cũng không cần phải là một cô gái quốc sắc thiên hương về mặt dung mạo hay thân hình.
Lúc dùng cơm, Chung Định và Hứa Huệ Chanh cũng không trò chuyện bao nhiêu, thế nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của họ lại chạm nhau, càng khiến cho Điền Tú Vân hiểu rất rõ ràng, cô là một người ngoài.
Điền Tú Vân nghĩ, đây chính là bữa cơm chua chát nhất mà cô đã từng ăn trong kiếp này.
----
Sau bữa cơm chẳng mùi vị này, Điền Tú Vân liền cáo biệt rời khỏi.
Ở trong bếp, Hứa Huệ Chanh vừa rửa chén vừa nhớ lại bộ dáng của Chung Định và Điền Tú Vân. Bây giờ xem ra, hai người họ chẳng có chút gì mờ ám cả.
Thật ra nếu lấy điều kiện của Chung Định mà nói, Hứa Huệ Chanh thật sự không mấy tin tưởng hắn chưa từng có mối tình nào. Thế nhưng hắn đã nói như thế rồi, cô sẽ không để ý nữa.
Lúc Chung Định im hơi lặng tiếng ôm lấy cô từ phía sau, cô sợ đến giật nảy mình, suýt chút thì làm rơi chén.
“Tiểu Sơn Trà, em muốn rửa chén đến bao giờ hả.”
“Sắp xong rồi.” Cũng có thể bởi vì suy nghĩ quá nhiều, động tác của cô thật sự chậm chạp hơn bình thường.
Hắn ngắt lấy phần thịt nơi eo cô bóp vài cái, “Đến tết em muốn đi đâu chơi?”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cô lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ở thành phố này, cô chỉ đơn độc một mình, mấy cái tết rồi cô đều chỉ ăn những món ăn mà ngày trước mẹ cô hay làm, hồi tưởng lại những niềm vui trước kia từng có.
Không còn thứ gì khác nữa.
Cô hỏi, “Không phải anh sẽ đón tết với ba mẹ sao?”
“Chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm với họ là được.” Hắn gẩy gẩy tóc mái của cô, “Ăn xong cơm tôi sẽ trở về.”
Hứa Huệ Chanh biết mình không nên biểu hiện niềm vui sướng quá rõ ràng như thế, nhưng cô kiềm chế không được, khóe miệng cô càng lúc lại càng cong lên.
Cuối cùng cô cũng có một cái tết để mong chờ rồi.
----
Tết là một mùa lễ lớn.
Cho nên Thẩm Thung Nhạn chuẩn bị trang phục, trang điểm lộng lẫy, đi chúc mừng năm mới ba mẹ chồng tương lai.
Lúc ở trong phòng trang phục chọn quần áo, cô nàng lẩm bẩm mãi, “Xã hội thời nay, đi đâu lấy một người con dâu tri thư đạt lý (có tri thức, hiểu lễ nghĩa) như mình vậy chứ.”
Phòng trang phục xếp từng dãy từng dãy này, đều là loại phục trang xa hoa lộng lẫy, thật sự là chẳng chút dính dán đến chuyện tri thư đạt lý gì cả. Cô nàng xem lướt qua một lượt tất cả trang phục mình có, sau đó đi ra khỏi phòng, đắc ý nói, “Thật may, căn phòng này thiết kế đến ba phòng để quần áo.”
Một căn phòng khác, thì trang phục đều thuộc loại giản dị mộc mạc.
Chỉ là, Thẩm Thung Nhạn đứng ở ngoài cửa, chần chừ mãi không bước vào.
Cho đến khi có một cô gái vội vàng chạy vào, giơ tấm bảng thư ký trường quay lên, hô to, “Con dâu thảo của Chung gia, cảnh thứ 22, ACTION.”
Thần thái của Thẩm Thung Nhạn đột nhiên biến chuyển, nhẹ nhàng bước vào, y hệt một người phụ nữ hiền lành lương thiện. Cô nàng quay đầu lại nói với cô gái, “Tiểu Hoàn, hôm nay em đến trễ.”
Tiểu Hoàn cực kỳ phối hợp, “Xin tiểu thư trách phạt.”
“Lần sau không được thế nữa.” Thẩm Thung Nhạn mỉm cười.
----
Chuyện Chung Định công khai cùng tình nhân xuất hiện có đôi, hai nhà Chung Thẩm đều đã nghe đến.
Nhưng với Chung gia mà nói, chỉ cần cuộc hôn nhân lợi ích của Chung Định và Thẩm Thung Nhạn không xảy ra chuyện gì thì hắn ở bên ngoài chơi bời trác táng thế nào, Chung gia đều sẽ mắt nhắm mắt mở. Thế nhưng, bữa vũ hội đó, có hơi vượt quá giới hạn. Đặc biệt là Chung mẫu còn nghe nói Thẩm Thung Nhạn từ sớm đã mong đợi muốn được Chung Định mời làm bạn gái cùng tham dự.
Thái độ của Chung mẫu đối với Thẩm Thung Nhạn, cực kỳ khách sáo. Đôi bên đều có loại cảm giác giữ kẽ.
“Con trai bác từ nhỏ đã bướng bỉnh, có chút chuyện, sau khi bị thêm mắm dặm muối vào, thật sự càng ngày càng cách xa sự thật rồi.” Chung mẫu dùng nắp ly nhè nhẹ gạt hơi trà trong ly, “Đợi chút nó về rồi, bác sẽ nói chuyện với nó.”
Thẩm Thung Nhạn cười khẽ, giọng điệu ôn hòa, “Đàn ông mà, bên ngoài gặp dịp mua vui, không thể tránh được.”
Chung mẫu cười càng thêm hiền từ, “Cháu Nhạn hiểu lòng người như thế, thằng con trai của bác thật có phúc.”
Thẩm Thung Nhạn thoáng thẹn thùng rũ màn mi, hai má đỏ hây hây.
Chung mẫu âm thầm đánh giá Thẩm Thung Nhạn.
Lúc trước Chung gia đều đã gặp qua Thẩm Thung Nhạn, nhưng không nhìn tỉ mỉ. Chung gia rất coi trọng gien của thế hệ sau. Tướng mạo của Chung Định, là di truyền từ ưu điểm của cha và mẹ, cũng phú cho hắn vốn liếng để tự luyến.
Dung mạo và vóc dáng của Thẩm Thung Nhạn không chê vào đâu được, lại có bối cảnh nhà họ Thẩm, tất nhiên Chung gia rất vui vẻ với cuộc hôn nhân này.
Những kiểu thông gia thế này, mọi người trong lòng hiểu rõ, đó đều là giao dịch. Nam nữ đương sự, ngay cả mặt mũi vẫn chưa thấy qua, thế mà chuyện chung thân đã được định đoạt.
Thế nhưng, bây giờ biểu hiện của Thẩm Thung Nhạn, hình như lại có chút ý tứ với Chung Định.
Chung mẫu thổi nhẹ trà nóng trong ly.
Bà và Chung Định không thân thiết.
Cái nhà họ Chung này, đối với Chung phụ Chung mẫu mà nói, đại khái chính là một khách sạn ngắn hạn. Hai người bọn họ mỗi năm lễ tết trở về ở vài ngày, thời gian còn lại, cầu quy cầu, lộ quy lộ. Chung phụ ở ngoài kim ốc tàng kiều, Chung mẫu cũng bí mật có người khác.
Có lúc, Chung mẫu nhìn dáng vẻ xa cách của Chung Định thì lại nhớ đến đứa con trai khác của mình. Đứa con đó quá ưu tú, đến nỗi, cán cân công bằng của bà đã hoàn toàn bị lệch mất. Thậm chí bà cảm thấy, Chung Định ngoại trừ tướng mạo và gia thế ra, thì chẳng tìm được một điểm sáng nào nữa.
Tướng mạo, là cha mẹ cho. Bối cảnh, cũng thế.
Nói cách khác, Chung Định rời khỏi Chung gia, chẳng là cái gì cả.
Chung mẫu cho rằng. Thẩm Thung Nhạn đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Chung Định. Đến sau khi bản chất của hắn bộc lộ, Thẩm Thung Nhạn sẽ phải chịu khổ rồi.
Thẩm Thung Nhạn hỏi thăm Chung mẫu xong thì đi qua bên Chung lão thái gia.
Chung lão thái gia nhìn thấy dáng vẻ đoan trang của Thẩm Thung Nhạn, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Thẩm Thung Nhạn ngoan ngoãn lễ phép, hỏi thăm hết lượt Chung gia gia và Chung nãi nãi (ông nội và bà nội). Thái độ của trưởng bối không tính là thân thuộc, chỉ nói mấy câu thì đã hết chủ đề.
Cuối cùng, Chung nãi nãi lên tiếng giữ Thẩm Thung Nhạn lại dùng bữa, vừa hay có thể cùng Chung Định bồi đắp tình cảm.
Thẩm Thung Nhạn thẹn thùng đáp dạ, sau đó thì lui ra ngoài.
Lúc ra ngoài, cô nàng quay đầu nhìn lại khối kiến trúc xa hoa lộng lẫy, thấp giọng nói, “Nếu như một đời ở cái nơi buồn chán thế này, thế mới thật sự đáng thương.”
Cô nàng đi dạo quanh Chung gia, lúc ở hành lang thì đã nhìn thấy bóng dáng Chung Định ở đằng xa, cô nở nụ cười xinh đẹp, chăm chú nhìn hắn.
Khóe mắt của Chung Định lướt qua cô nàng, sau đó liền chuyển đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Thung Nhạn chậm rãi tiến lên tiếp đón, điệu bộ xinh đẹp, “Hôn Phu tiên sinh, chúng ta thật có duyên.”
Chung Định coi như không trông thấy.
“Một ngày có 24 giờ, một giờ có 60 phút, tại sao chúng ta lại gặp nhau vào giây phút này?” Cô nàng trầm bổng du dương, tán tụng, “Đây chính là mũi tên của thần tình yêu Cupid, đã kết đôi tim của chúng ta lại với nhau.”
“Cô là ai?” Hắn vẫn lạnh lùng trước sau như một.
“Hôn Phu tiên sinh thế mà lại quên em rồi.” Cô nàng thở dốc vì kinh ngạc, sau đó thê lương nói, “Em biết mà, kiểu mỹ nữ trăm biến vạn hóa như em, mỗi hình tượng đều lưu lại dấu ấn khó quên trong lòng anh, cho nên anh chỉ nhớ được một cái em thôi.”
Chung Định chẳng thèm để ý, chỉ muốn đi lướt qua cô nàng.
Cô nàng bước sang bên cạnh một bước, vừa vặn chặn đường của hắn.
Cuối cùng thì hắn cũng coi như nhìn thẳng vào Thẩm Thung Nhạn.
“Hôn Phu tiên sinh.” Thẩm Thung Nhạn chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình, “Tháng sau hai chúng ta đính hôn rồi, anh nói khoảng thời gian tết nết này, có phải là nên vun đắp tình cảm cho tốt không?”
Chung Định nhếch miệng cười châm biếm, “Hôn Thê tiểu thư muốn vun đắp như thế nào?”
“Ai ya.” Cô nàng bưng hai gò má, thẹn thùng không thôi, “Em là một cô gái nhỏ thuần khiết thế này, những chuyện khác, em không nghĩ đến đâu. Khoảnh khắc đẹp đẽ nhất phải để dành cho ngày đại hôn.”
“Đó là tất nhiên.” Ánh mắt của hắn lướt một vòng trên người cô nàng. Thẩm Thung Nhạn thanh mảnh cân đối, so với người ở nhà kia, cô nàng càng phù hợp với gu thẩm mỹ đương thời hơn.
Thẩm Thung Nhạn cười híp mắt lại, “Vậy Hôn Phu tiên sinh, chọn ngày không bằng đụng ngày, chúng ta hôm nay bắt đầu vun đắp đi.”
“Không rảnh.” Chung Định thu hồi ánh mắt, lướt qua cô nàng, tiến về phía trước.
Vẻ mặt của cô nàng trở nên bi thương, “Còn có chuyện gì quan trọng hơn bồi đắp tình cảnh với vợ chưa cưới của anh chứ?”
Chung Định chẳng thèm quay đầu lại, “Tôi bận ở bên bạn gái.”
----
Không khí trong bữa cơm của Chung gia rất nặng nề.
Thỉnh thoảng Chung nãi nãi mới nói vài câu với Thẩm Thung Nhạn, cũng kêu Chung Định chăm sóc vợ chưa cưới của mình cho tốt.
Chung Định nhàn nhạt đáp lời, nhưng trên thực tế thì lại không có chút biểu hiện hành động gì.
Bộ dáng vừa e thẹn vừa nhút nhát của Thẩm Thung Nhạn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Chung Định với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến cho Chung mẫu cũng không kiềm được mà liếc mắt qua phía Chung Định.
Chung gia chẳng cảm thấy Chung Định có gì xuất sắc.
Bởi vì hắn chẳng làm được việc gì. Vốn đang học đại học một cách bình thường, thế mà đột nhiên lại bỏ học. Sản nghiệp của Chung gia, theo lý mà nói, người thừa kế sẽ là hắn, nhưng hắn lại không có thiên phú kinh doanh. Kết quả là, Chung Định chỉ treo cái danh hiệu cổ đông, mà người làm việc thật sự, chính là đứa con riêng của Chung phụ.
Chung mẫu nghĩ, Chung Định đại khái chính là sản phẩm gien thất bại nhất của Chung gia.
Hứa Huệ Chanh gật đầu liên tục. Lúc cô nói với Kiều Diên về Chung Định, Kiều Diên quả thật biết rõ, nhưng khi cô hỏi Chung Định chuyện liên quan đến em trai, thì Chung Định đều chỉ tỏ thái độ qua quýt miễn cưỡng.
Thấy Hứa Huệ Chanh đặc biệt quan tâm đến chủ đề này, Điền Tú Vân thận trọng hỏi, “Trừ chuyện này ra, bệnh nhân còn có biểu hiện nào khác không? Ví như tự tổn hại bản thân chẳng hạn.”
Hứa Huệ Chanh lắc đầu. Bệnh tự luyến thì lại có đấy.
“Tình trạng của bệnh nhân thế này đã bao lâu rồi?”
“Tôi không biết…” Hứa Huệ Chanh truy hỏi, “Bác sĩ, loại bệnh này có khi nào không thể chữa khỏi không?”
“Cái này không nhất định.” Các trường hợp bị chứng phân liệt rất kỳ lạ, lối tư duy bình thường không thể hiểu được. “Cũng có thể không trị mà tự khỏi.”
Hứa Huệ Chanh nghe rồi nghe, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng. Nói cho cùng, Chung Định cũng không biết bản thân mắc bệnh, làm sao mà trị? Điền Tú Vân lấy hai tay bưng ly trà, nhìn Hứa Huệ Chanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô ta cũng giữ im lặng.
Sau khi cuộc đối thoại này kết thúc không bao lâu, thì Chung Định đã trở về.
Hắn nhìn thấy Điền Tú Vân ngồi trong phòng khách, liền treo lên nụ cười bỡn cợt đời, “Bác sĩ Điền hôm nay thật rỗi rảnh.”
Điền Tú Vân gật đầu chào, “Chung thiếu gia.”
Vào một khắc này, Hứa Huệ Chanh đột nhiên nghĩ, Chung Định và cô bác sĩ này hình như có gì mờ ám. Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô liền chuyển về phía Chung Định. Cô cảm thấy nụ cười của hắn, rất có ý vị sâu xa.
Chung Định đáp trả cho cô bằng một cái nhướng mày.
Điền Tú Vân rất không tự nhiên. Trong khoảng thời gian ban nãy, cô đã cảm nhận được, căn nhà này có quá nhiều dấu vết sinh hoạt của Hứa Huệ Chanh. Ngay cả cuốn tạp trí giải trí tùy tiện đặt trên kệ sách kia, trong đống sách vở đa chủng loại liên quan đến tài chính, cũng cực kỳ bắt mắt.
Điền Tú Vân luôn có một nghi vấn, kiểu tính cách ngang tàng, kiêu ngạo chừng thế của Chung Định, nếu một ngày nào đó bị thuần phục, thì sẽ như thế nào. Mà hiện giờ, cô nhìn hành động giữa hắn và Hứa Huệ Chanh, cảm thấy chắc hẳn là thế này đây.
Ánh mắt mà hắn nhìn Hứa Huệ Chanh, thật sự rất mê người.
Bàn ăn đều là tay nghề của Hứa Huệ Chanh. Vốn dĩ Chung Định tính kêu chị Vương đến lo liệu, thế nhưng Hứa Huệ Chanh nghĩ nhà chị Vương cũng đang bận rộn lo đón tết, bản thân cô cũng rỗi rảnh, thế nên cô liền từ chối.
Hứa Huệ Chanh quấn tạp dề bận rộn trong nhà bếp.
Chung Định ở ngoài phòng khách cùng Điền Tú Vân thỉnh thoảng nói qua lại vài câu.
Điền Tú Vân hối hận việc bản thân đã đồng ý dùng bữa cơm này. Mặc dù cô và hắn đã quen biết mấy năm, nhưng bình thường, ngoại trừ những lời trêu ghẹo của hắn, thì dường như chẳng có chủ đề nào khác.
“Chung tiên sinh, bác sĩ Điền, ăn cơm thôi.” Sau khi Hứa Huệ Chanh bày bộ đồ ăn lên bàn xong thì liền chạy qua bên phòng khách gọi.
Lúc đi qua phòng ăn, Chung Định nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng của Hứa Huệ Chanh. Biên độ của động tác này không lớn, trông thì cứ như là vô ý đụng phải.
Điền Tú Vân ở phía sau nhìn thấy, nhưng lại hiểu được sự thân mật trong đó.
Thì ra người phụ nữ có thể chinh phục Chung Định, không phải là một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, thậm chí cô vợ hiền này cũng không cần phải là một cô gái quốc sắc thiên hương về mặt dung mạo hay thân hình.
Lúc dùng cơm, Chung Định và Hứa Huệ Chanh cũng không trò chuyện bao nhiêu, thế nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của họ lại chạm nhau, càng khiến cho Điền Tú Vân hiểu rất rõ ràng, cô là một người ngoài.
Điền Tú Vân nghĩ, đây chính là bữa cơm chua chát nhất mà cô đã từng ăn trong kiếp này.
----
Sau bữa cơm chẳng mùi vị này, Điền Tú Vân liền cáo biệt rời khỏi.
Ở trong bếp, Hứa Huệ Chanh vừa rửa chén vừa nhớ lại bộ dáng của Chung Định và Điền Tú Vân. Bây giờ xem ra, hai người họ chẳng có chút gì mờ ám cả.
Thật ra nếu lấy điều kiện của Chung Định mà nói, Hứa Huệ Chanh thật sự không mấy tin tưởng hắn chưa từng có mối tình nào. Thế nhưng hắn đã nói như thế rồi, cô sẽ không để ý nữa.
Lúc Chung Định im hơi lặng tiếng ôm lấy cô từ phía sau, cô sợ đến giật nảy mình, suýt chút thì làm rơi chén.
“Tiểu Sơn Trà, em muốn rửa chén đến bao giờ hả.”
“Sắp xong rồi.” Cũng có thể bởi vì suy nghĩ quá nhiều, động tác của cô thật sự chậm chạp hơn bình thường.
Hắn ngắt lấy phần thịt nơi eo cô bóp vài cái, “Đến tết em muốn đi đâu chơi?”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cô lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ở thành phố này, cô chỉ đơn độc một mình, mấy cái tết rồi cô đều chỉ ăn những món ăn mà ngày trước mẹ cô hay làm, hồi tưởng lại những niềm vui trước kia từng có.
Không còn thứ gì khác nữa.
Cô hỏi, “Không phải anh sẽ đón tết với ba mẹ sao?”
“Chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm với họ là được.” Hắn gẩy gẩy tóc mái của cô, “Ăn xong cơm tôi sẽ trở về.”
Hứa Huệ Chanh biết mình không nên biểu hiện niềm vui sướng quá rõ ràng như thế, nhưng cô kiềm chế không được, khóe miệng cô càng lúc lại càng cong lên.
Cuối cùng cô cũng có một cái tết để mong chờ rồi.
----
Tết là một mùa lễ lớn.
Cho nên Thẩm Thung Nhạn chuẩn bị trang phục, trang điểm lộng lẫy, đi chúc mừng năm mới ba mẹ chồng tương lai.
Lúc ở trong phòng trang phục chọn quần áo, cô nàng lẩm bẩm mãi, “Xã hội thời nay, đi đâu lấy một người con dâu tri thư đạt lý (có tri thức, hiểu lễ nghĩa) như mình vậy chứ.”
Phòng trang phục xếp từng dãy từng dãy này, đều là loại phục trang xa hoa lộng lẫy, thật sự là chẳng chút dính dán đến chuyện tri thư đạt lý gì cả. Cô nàng xem lướt qua một lượt tất cả trang phục mình có, sau đó đi ra khỏi phòng, đắc ý nói, “Thật may, căn phòng này thiết kế đến ba phòng để quần áo.”
Một căn phòng khác, thì trang phục đều thuộc loại giản dị mộc mạc.
Chỉ là, Thẩm Thung Nhạn đứng ở ngoài cửa, chần chừ mãi không bước vào.
Cho đến khi có một cô gái vội vàng chạy vào, giơ tấm bảng thư ký trường quay lên, hô to, “Con dâu thảo của Chung gia, cảnh thứ 22, ACTION.”
Thần thái của Thẩm Thung Nhạn đột nhiên biến chuyển, nhẹ nhàng bước vào, y hệt một người phụ nữ hiền lành lương thiện. Cô nàng quay đầu lại nói với cô gái, “Tiểu Hoàn, hôm nay em đến trễ.”
Tiểu Hoàn cực kỳ phối hợp, “Xin tiểu thư trách phạt.”
“Lần sau không được thế nữa.” Thẩm Thung Nhạn mỉm cười.
----
Chuyện Chung Định công khai cùng tình nhân xuất hiện có đôi, hai nhà Chung Thẩm đều đã nghe đến.
Nhưng với Chung gia mà nói, chỉ cần cuộc hôn nhân lợi ích của Chung Định và Thẩm Thung Nhạn không xảy ra chuyện gì thì hắn ở bên ngoài chơi bời trác táng thế nào, Chung gia đều sẽ mắt nhắm mắt mở. Thế nhưng, bữa vũ hội đó, có hơi vượt quá giới hạn. Đặc biệt là Chung mẫu còn nghe nói Thẩm Thung Nhạn từ sớm đã mong đợi muốn được Chung Định mời làm bạn gái cùng tham dự.
Thái độ của Chung mẫu đối với Thẩm Thung Nhạn, cực kỳ khách sáo. Đôi bên đều có loại cảm giác giữ kẽ.
“Con trai bác từ nhỏ đã bướng bỉnh, có chút chuyện, sau khi bị thêm mắm dặm muối vào, thật sự càng ngày càng cách xa sự thật rồi.” Chung mẫu dùng nắp ly nhè nhẹ gạt hơi trà trong ly, “Đợi chút nó về rồi, bác sẽ nói chuyện với nó.”
Thẩm Thung Nhạn cười khẽ, giọng điệu ôn hòa, “Đàn ông mà, bên ngoài gặp dịp mua vui, không thể tránh được.”
Chung mẫu cười càng thêm hiền từ, “Cháu Nhạn hiểu lòng người như thế, thằng con trai của bác thật có phúc.”
Thẩm Thung Nhạn thoáng thẹn thùng rũ màn mi, hai má đỏ hây hây.
Chung mẫu âm thầm đánh giá Thẩm Thung Nhạn.
Lúc trước Chung gia đều đã gặp qua Thẩm Thung Nhạn, nhưng không nhìn tỉ mỉ. Chung gia rất coi trọng gien của thế hệ sau. Tướng mạo của Chung Định, là di truyền từ ưu điểm của cha và mẹ, cũng phú cho hắn vốn liếng để tự luyến.
Dung mạo và vóc dáng của Thẩm Thung Nhạn không chê vào đâu được, lại có bối cảnh nhà họ Thẩm, tất nhiên Chung gia rất vui vẻ với cuộc hôn nhân này.
Những kiểu thông gia thế này, mọi người trong lòng hiểu rõ, đó đều là giao dịch. Nam nữ đương sự, ngay cả mặt mũi vẫn chưa thấy qua, thế mà chuyện chung thân đã được định đoạt.
Thế nhưng, bây giờ biểu hiện của Thẩm Thung Nhạn, hình như lại có chút ý tứ với Chung Định.
Chung mẫu thổi nhẹ trà nóng trong ly.
Bà và Chung Định không thân thiết.
Cái nhà họ Chung này, đối với Chung phụ Chung mẫu mà nói, đại khái chính là một khách sạn ngắn hạn. Hai người bọn họ mỗi năm lễ tết trở về ở vài ngày, thời gian còn lại, cầu quy cầu, lộ quy lộ. Chung phụ ở ngoài kim ốc tàng kiều, Chung mẫu cũng bí mật có người khác.
Có lúc, Chung mẫu nhìn dáng vẻ xa cách của Chung Định thì lại nhớ đến đứa con trai khác của mình. Đứa con đó quá ưu tú, đến nỗi, cán cân công bằng của bà đã hoàn toàn bị lệch mất. Thậm chí bà cảm thấy, Chung Định ngoại trừ tướng mạo và gia thế ra, thì chẳng tìm được một điểm sáng nào nữa.
Tướng mạo, là cha mẹ cho. Bối cảnh, cũng thế.
Nói cách khác, Chung Định rời khỏi Chung gia, chẳng là cái gì cả.
Chung mẫu cho rằng. Thẩm Thung Nhạn đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Chung Định. Đến sau khi bản chất của hắn bộc lộ, Thẩm Thung Nhạn sẽ phải chịu khổ rồi.
Thẩm Thung Nhạn hỏi thăm Chung mẫu xong thì đi qua bên Chung lão thái gia.
Chung lão thái gia nhìn thấy dáng vẻ đoan trang của Thẩm Thung Nhạn, nhàn nhạt ừm một tiếng.
Thẩm Thung Nhạn ngoan ngoãn lễ phép, hỏi thăm hết lượt Chung gia gia và Chung nãi nãi (ông nội và bà nội). Thái độ của trưởng bối không tính là thân thuộc, chỉ nói mấy câu thì đã hết chủ đề.
Cuối cùng, Chung nãi nãi lên tiếng giữ Thẩm Thung Nhạn lại dùng bữa, vừa hay có thể cùng Chung Định bồi đắp tình cảm.
Thẩm Thung Nhạn thẹn thùng đáp dạ, sau đó thì lui ra ngoài.
Lúc ra ngoài, cô nàng quay đầu nhìn lại khối kiến trúc xa hoa lộng lẫy, thấp giọng nói, “Nếu như một đời ở cái nơi buồn chán thế này, thế mới thật sự đáng thương.”
Cô nàng đi dạo quanh Chung gia, lúc ở hành lang thì đã nhìn thấy bóng dáng Chung Định ở đằng xa, cô nở nụ cười xinh đẹp, chăm chú nhìn hắn.
Khóe mắt của Chung Định lướt qua cô nàng, sau đó liền chuyển đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Thung Nhạn chậm rãi tiến lên tiếp đón, điệu bộ xinh đẹp, “Hôn Phu tiên sinh, chúng ta thật có duyên.”
Chung Định coi như không trông thấy.
“Một ngày có 24 giờ, một giờ có 60 phút, tại sao chúng ta lại gặp nhau vào giây phút này?” Cô nàng trầm bổng du dương, tán tụng, “Đây chính là mũi tên của thần tình yêu Cupid, đã kết đôi tim của chúng ta lại với nhau.”
“Cô là ai?” Hắn vẫn lạnh lùng trước sau như một.
“Hôn Phu tiên sinh thế mà lại quên em rồi.” Cô nàng thở dốc vì kinh ngạc, sau đó thê lương nói, “Em biết mà, kiểu mỹ nữ trăm biến vạn hóa như em, mỗi hình tượng đều lưu lại dấu ấn khó quên trong lòng anh, cho nên anh chỉ nhớ được một cái em thôi.”
Chung Định chẳng thèm để ý, chỉ muốn đi lướt qua cô nàng.
Cô nàng bước sang bên cạnh một bước, vừa vặn chặn đường của hắn.
Cuối cùng thì hắn cũng coi như nhìn thẳng vào Thẩm Thung Nhạn.
“Hôn Phu tiên sinh.” Thẩm Thung Nhạn chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình, “Tháng sau hai chúng ta đính hôn rồi, anh nói khoảng thời gian tết nết này, có phải là nên vun đắp tình cảm cho tốt không?”
Chung Định nhếch miệng cười châm biếm, “Hôn Thê tiểu thư muốn vun đắp như thế nào?”
“Ai ya.” Cô nàng bưng hai gò má, thẹn thùng không thôi, “Em là một cô gái nhỏ thuần khiết thế này, những chuyện khác, em không nghĩ đến đâu. Khoảnh khắc đẹp đẽ nhất phải để dành cho ngày đại hôn.”
“Đó là tất nhiên.” Ánh mắt của hắn lướt một vòng trên người cô nàng. Thẩm Thung Nhạn thanh mảnh cân đối, so với người ở nhà kia, cô nàng càng phù hợp với gu thẩm mỹ đương thời hơn.
Thẩm Thung Nhạn cười híp mắt lại, “Vậy Hôn Phu tiên sinh, chọn ngày không bằng đụng ngày, chúng ta hôm nay bắt đầu vun đắp đi.”
“Không rảnh.” Chung Định thu hồi ánh mắt, lướt qua cô nàng, tiến về phía trước.
Vẻ mặt của cô nàng trở nên bi thương, “Còn có chuyện gì quan trọng hơn bồi đắp tình cảnh với vợ chưa cưới của anh chứ?”
Chung Định chẳng thèm quay đầu lại, “Tôi bận ở bên bạn gái.”
----
Không khí trong bữa cơm của Chung gia rất nặng nề.
Thỉnh thoảng Chung nãi nãi mới nói vài câu với Thẩm Thung Nhạn, cũng kêu Chung Định chăm sóc vợ chưa cưới của mình cho tốt.
Chung Định nhàn nhạt đáp lời, nhưng trên thực tế thì lại không có chút biểu hiện hành động gì.
Bộ dáng vừa e thẹn vừa nhút nhát của Thẩm Thung Nhạn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Chung Định với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến cho Chung mẫu cũng không kiềm được mà liếc mắt qua phía Chung Định.
Chung gia chẳng cảm thấy Chung Định có gì xuất sắc.
Bởi vì hắn chẳng làm được việc gì. Vốn đang học đại học một cách bình thường, thế mà đột nhiên lại bỏ học. Sản nghiệp của Chung gia, theo lý mà nói, người thừa kế sẽ là hắn, nhưng hắn lại không có thiên phú kinh doanh. Kết quả là, Chung Định chỉ treo cái danh hiệu cổ đông, mà người làm việc thật sự, chính là đứa con riêng của Chung phụ.
Chung mẫu nghĩ, Chung Định đại khái chính là sản phẩm gien thất bại nhất của Chung gia.
Danh sách chương