Trong hồ bốc lên mùi thuốc nhân nhẫn, Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn Chung Định, trong lòng lại toàn vị ngòn ngọt.
Cô vẫn không đủ gan đi ra khu vực nước sâu hơn, chỉ ngồi nguyên tại chỗ, một tay túm chặt lấy tay hắn.
Nước hồ âm ấm dập dềnh, dịu dàng lướt qua da thịt của cô. Dần dà, cô không còn sợ nữa. Trong lúc ngẩn ngơ, cô còn nhớ đến con suối nhỏ ở quê mình.
Hứa Huệ Chanh bất giác ngân nga một câu hát.
Chung Định không nghe được rõ, hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô.
Mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
Con mắt của Chung Định cong lên, “Tiểu Sơn Trà đang hát gì đó?”
“Bài hát ở quê.” Cô cười rất vui vẻ, hát lên, “Những cô thôn nữ đôi chín xuân, một nhóm lên núi hái hoa trà, trên đường qua suối gặp người ấy, chuyện trò khe khẽ thẹn thùng nha.”
“Em từng thẹn thùng?”
“Không…” Năm đó cô bận quán xuyến chuyện nhà, nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó. Hơn nữa, nhũ danh của cô là “Sửu nha” (Cô bé xấu xí), cô vẫn mãi tưởng mình xấu thật, nên lại càng không mong chờ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó. Cô vẫn cười cười nhìn hắn, mắt cũng đã híp hết lại, “Chung tiên sinh là người đầu tiên.”
Câu nói này thật bùi tai. Chung Định cười càng thêm sâu, “Tiểu Sơn Trà cũng là người đầu tiên.” Hắn đã nói từ sớm, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau. Cả tâm hồn lẫn thể xác.
Ngâm nước cũng kha khá rồi, Chung Định ôm Hứa Huệ Chanh đứng dậy.
Mặt của cô đã bị xông đến đỏ bừng lên, hắn nhìn mà không kiềm được hôn lên một cái, “Cuối cùng cũng ấm lên rồi.”
Hai tay của cô ôm lấy cần cổ hắn, “Anh có đi hồ khác ngâm một chút không?”
Đây là hồ tàng dược, những chức năng phụ trợ đều có liên quan đến nữ tính. Chung Định vì để đi cùng với cô, hắn chỉ có thể ở bên cạnh chờ.
“Không đi.” Hắn đắp áo khoác ngoài lên cho cô, lúc giúp cô buộc lại dây, hắn quen thói nhéo nhéo phần eo của cô, “Chúng ta có thể về phòng ngâm nước nóng.”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi đổi sang phòng có suối nước nóng rồi.” Chung Định chuyển sang giọng điệu đầy ám muội, “Tối nay hai ta cùng nhau.”
Hứa Huệ Chanh hiểu ra ý tứ, hai má lại càng thêm đỏ.
Khoảng thời gian cô theo hắn, địa điểm hành sự đều khá bảo thủ, tư thế cũng kiểu truyền thống. Hắn chú ý đến cô tương đối chậm chạp, hơn nữa dù cô đã bán thân nhiều năm, nhưng thực chất mà nói thì vẫn là mới đầu được nếm trải mây mưa. Cho nên, thời gian trước khi “nhập tiệc” hắn rất khắc chế, hắn đều để cô nằm trên giường, còn hắn đóng vai trò chủ đạo.
Lần này, đoán chừng Chung Định muốn làm một lần trong suối nước nóng đây.
----
Hứa Huệ Chanh thay lại quần áo, cùng Chung Định đi xuống dưới núi.
Trên đường đi qua cửa một hồ nước nóng khác, vừa khéo đụng phải Kiều Lăng ôm lấy một cô gái đi ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh nhìn qua.
Vào một ngày rét như thế này, vậy mà người phụ nữ kia chỉ mặc có hai món đồ mỏng. Cằm của cô ta có một mảng hồng, trên cổ cũng có vết tụ máu.
Hơn nữa, Hứa Huệ Chanh phát hiện ra, người này và người ban trưa cùng Kiều Lăng chơi bài không phải là cùng một người. Người ban trưa tóc thẳng, còn người này thì tóc xoăn.
Sau khi Chung Định và Kiều Lăng chào hỏi nhau thì hắn liền kéo Hứa Huệ Chanh, tiếp tục đi đường của mình.
“Chung Định.” Kiều Lăng ở phía sau kêu lên, “Hành Quy đã sắp xếp bữa tối rồi, nhớ đấy nhé.” Kiều Lăng vốn có ý mời Chung Định qua tụ tập một chút, ai ngờ Chung Định đi đến đâu cũng dắt theo người phụ nữ kia.
Chung Định ừm một tiếng.
Hứa Huệ Chanh bước theo Chung Định vài bước thì đã nghe thấy, ở phía sau, Kiều Lăng cùng người phụ nữ kia vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Hứa Huệ Chanh đoán được, Kiều Lăng lại giở trò rồi.
Cô không nhịn được cười khổ một tiếng.
Vào lúc khi chưa từng trải nghiệm những năm tháng đau khổ, cô là một người lương thiện đơn thuần và dễ bị lừa. Mà giờ đây, nhìn thấy những vết thương của bạn gái của Kiều Lăng, cô lại chẳng có phản ứng gì quá nhiều cả. Ở hội sở nhiều năm như thế, cô đã tê dại rồi. Làm cái nghề này, không thể trông chờ sẽ nhận được sự tôn trọng. Có nhiều người, thật sự là vì đồng tiền mà bán rẻ thân xác của mình, mà cái loại người này, không phải số ít.
Sự đồng tình của Hứa Huệ Chanh cũng ở trong hoàn cảnh như thế mà dần dần biến mất, trở nên trì trệ. Có lúc, cô nghi ngờ bản thân mình, có còn là một người lương thiện nữa hay không.
Chung Định tùy ý liếc nhìn cô một cái, lập tức nhận ra cảm xúc của cô đã thay đổi, hắn cài chặt các ngón tay của cô lại, “Sao thế?”
“Chung tiên sinh, anh cảm thấy em tốt ở điểm nào vậy?” Nếu như là cô của lúc 17 tuổi, cô tin mình có rất nhiều ưu điểm. Tỷ như lạc quan, tỷ như lương thiện. Mà nay, cô toàn thân bùn đất, cá tính lặng lẽ.
“Điểm nào cũng tốt cả.”
Thật sự nếu bảo thích cô ở điểm nào, Chung Định không nói ra được. Ngược lại, thích cũng không nhất định phải cần lý do.
Đây là một người phụ nữ cực kỳ vững chắc. Tuy rằng đa số thời gian, cô rất hèn mọn nhu nhược, nhưng mỗi lúc hy vọng sắp sửa mất hết, cô lại khơi dậy dũng khí tiếp tục tranh đấu.
Hắn cảm thấy cô rất tốt, chỉ cần bằng lòng tiếp nhận quá khứ của cô, là được. Tất nhiên, hắn biết bọn bạn bè của hắn đều coi khinh cô, thế nhưng, hắn cũng chẳng phải một người đàn ông còn trinh bạch, dựa vào cái gì mà yêu cầu cô phải trắng ngần như giấy chứ.
Hắn là một người theo phái hành động, thay vì nội tâm mâu thuẫn xoắn xuýt vì quá khứ của cô, cũng không bằng trực tiếp đi thử nghiệm. Thời gian sẽ cho hắn biết đáp án thật sự.
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn Chung Định.
Có lẽ trong mắt người khác, hắn không được coi là một người tốt. Một tên công tử ngậm thìa vàng khi mới chào đời, kiêu ngạo phóng túng, hung ác âm trầm. Thế nhưng, đó lại là người đối đãi tử tế nhất với cô trong mấy năm này.
Hắn nói cô điểm nào cũng tốt.
Hứa Huệ Chanh cười, “Chung tiên sinh, gặp được anh thật tốt.”
“Đó là đương nhiên.” Chung Định chẳng chút khách sáo, “Chỉ có một chữ đẹp trai.”
Cô gật đầu lia lịa.
Mắt của cô không thể chứa được người đàn ông nào khác nữa, tất nhiên hắn là nhất của nhất rồi.
----
Bữa cơm mà Trần Hành Quy sắp đặt chỉ có mấy người đặc biệt thân thiết, ăn uống nói chuyện.
Giang Tấn chỉ tương đối thân quen với Kiều Lăng, quan hệ với những người khác cũng thường thường, cho nên lúc Trần Hành Quy mở lời mời, Giang Tấn đã khéo léo từ chối.
Hứa Huệ Chanh nghe những đề tài của đám đàn ông đó, không xen vào được câu nào, cô chỉ im lặng ngồi ăn.
Chung Định lười biếng dựa vào lưng ghế. Trong chén của hắn đầy ắp thức ăn mà Hứa Huệ Chanh gắp cho, toàn bộ đều là món hắn thích. Ngoại trừ chị Vương nấu ăn cho hắn, trước nay chưa có người phụ nữ nào hiểu được khẩu vị của hắn.
Bỗng, trong giây phút đó hắn nhớ đến Điền Tú Vân.
Hai người họ quen biết mấy năm trời, nhưng chưa từng chọc thủng tầng giấy mỏng kia. Cho dù cô ta từng vì hắn mà nấu qua ba lần mì, nhưng hắn cũng chưa từng nói thẳng ra như đối với Hứa Huệ Chanh.
Nói ra thì, còn không phải do trong lòng hắn biết tỏng, rằng Điền Tú Vân xem thường hắn hay sao.
Cô vẫn không đủ gan đi ra khu vực nước sâu hơn, chỉ ngồi nguyên tại chỗ, một tay túm chặt lấy tay hắn.
Nước hồ âm ấm dập dềnh, dịu dàng lướt qua da thịt của cô. Dần dà, cô không còn sợ nữa. Trong lúc ngẩn ngơ, cô còn nhớ đến con suối nhỏ ở quê mình.
Hứa Huệ Chanh bất giác ngân nga một câu hát.
Chung Định không nghe được rõ, hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô.
Mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
Con mắt của Chung Định cong lên, “Tiểu Sơn Trà đang hát gì đó?”
“Bài hát ở quê.” Cô cười rất vui vẻ, hát lên, “Những cô thôn nữ đôi chín xuân, một nhóm lên núi hái hoa trà, trên đường qua suối gặp người ấy, chuyện trò khe khẽ thẹn thùng nha.”
“Em từng thẹn thùng?”
“Không…” Năm đó cô bận quán xuyến chuyện nhà, nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó. Hơn nữa, nhũ danh của cô là “Sửu nha” (Cô bé xấu xí), cô vẫn mãi tưởng mình xấu thật, nên lại càng không mong chờ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó. Cô vẫn cười cười nhìn hắn, mắt cũng đã híp hết lại, “Chung tiên sinh là người đầu tiên.”
Câu nói này thật bùi tai. Chung Định cười càng thêm sâu, “Tiểu Sơn Trà cũng là người đầu tiên.” Hắn đã nói từ sớm, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau. Cả tâm hồn lẫn thể xác.
Ngâm nước cũng kha khá rồi, Chung Định ôm Hứa Huệ Chanh đứng dậy.
Mặt của cô đã bị xông đến đỏ bừng lên, hắn nhìn mà không kiềm được hôn lên một cái, “Cuối cùng cũng ấm lên rồi.”
Hai tay của cô ôm lấy cần cổ hắn, “Anh có đi hồ khác ngâm một chút không?”
Đây là hồ tàng dược, những chức năng phụ trợ đều có liên quan đến nữ tính. Chung Định vì để đi cùng với cô, hắn chỉ có thể ở bên cạnh chờ.
“Không đi.” Hắn đắp áo khoác ngoài lên cho cô, lúc giúp cô buộc lại dây, hắn quen thói nhéo nhéo phần eo của cô, “Chúng ta có thể về phòng ngâm nước nóng.”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi đổi sang phòng có suối nước nóng rồi.” Chung Định chuyển sang giọng điệu đầy ám muội, “Tối nay hai ta cùng nhau.”
Hứa Huệ Chanh hiểu ra ý tứ, hai má lại càng thêm đỏ.
Khoảng thời gian cô theo hắn, địa điểm hành sự đều khá bảo thủ, tư thế cũng kiểu truyền thống. Hắn chú ý đến cô tương đối chậm chạp, hơn nữa dù cô đã bán thân nhiều năm, nhưng thực chất mà nói thì vẫn là mới đầu được nếm trải mây mưa. Cho nên, thời gian trước khi “nhập tiệc” hắn rất khắc chế, hắn đều để cô nằm trên giường, còn hắn đóng vai trò chủ đạo.
Lần này, đoán chừng Chung Định muốn làm một lần trong suối nước nóng đây.
----
Hứa Huệ Chanh thay lại quần áo, cùng Chung Định đi xuống dưới núi.
Trên đường đi qua cửa một hồ nước nóng khác, vừa khéo đụng phải Kiều Lăng ôm lấy một cô gái đi ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh nhìn qua.
Vào một ngày rét như thế này, vậy mà người phụ nữ kia chỉ mặc có hai món đồ mỏng. Cằm của cô ta có một mảng hồng, trên cổ cũng có vết tụ máu.
Hơn nữa, Hứa Huệ Chanh phát hiện ra, người này và người ban trưa cùng Kiều Lăng chơi bài không phải là cùng một người. Người ban trưa tóc thẳng, còn người này thì tóc xoăn.
Sau khi Chung Định và Kiều Lăng chào hỏi nhau thì hắn liền kéo Hứa Huệ Chanh, tiếp tục đi đường của mình.
“Chung Định.” Kiều Lăng ở phía sau kêu lên, “Hành Quy đã sắp xếp bữa tối rồi, nhớ đấy nhé.” Kiều Lăng vốn có ý mời Chung Định qua tụ tập một chút, ai ngờ Chung Định đi đến đâu cũng dắt theo người phụ nữ kia.
Chung Định ừm một tiếng.
Hứa Huệ Chanh bước theo Chung Định vài bước thì đã nghe thấy, ở phía sau, Kiều Lăng cùng người phụ nữ kia vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Hứa Huệ Chanh đoán được, Kiều Lăng lại giở trò rồi.
Cô không nhịn được cười khổ một tiếng.
Vào lúc khi chưa từng trải nghiệm những năm tháng đau khổ, cô là một người lương thiện đơn thuần và dễ bị lừa. Mà giờ đây, nhìn thấy những vết thương của bạn gái của Kiều Lăng, cô lại chẳng có phản ứng gì quá nhiều cả. Ở hội sở nhiều năm như thế, cô đã tê dại rồi. Làm cái nghề này, không thể trông chờ sẽ nhận được sự tôn trọng. Có nhiều người, thật sự là vì đồng tiền mà bán rẻ thân xác của mình, mà cái loại người này, không phải số ít.
Sự đồng tình của Hứa Huệ Chanh cũng ở trong hoàn cảnh như thế mà dần dần biến mất, trở nên trì trệ. Có lúc, cô nghi ngờ bản thân mình, có còn là một người lương thiện nữa hay không.
Chung Định tùy ý liếc nhìn cô một cái, lập tức nhận ra cảm xúc của cô đã thay đổi, hắn cài chặt các ngón tay của cô lại, “Sao thế?”
“Chung tiên sinh, anh cảm thấy em tốt ở điểm nào vậy?” Nếu như là cô của lúc 17 tuổi, cô tin mình có rất nhiều ưu điểm. Tỷ như lạc quan, tỷ như lương thiện. Mà nay, cô toàn thân bùn đất, cá tính lặng lẽ.
“Điểm nào cũng tốt cả.”
Thật sự nếu bảo thích cô ở điểm nào, Chung Định không nói ra được. Ngược lại, thích cũng không nhất định phải cần lý do.
Đây là một người phụ nữ cực kỳ vững chắc. Tuy rằng đa số thời gian, cô rất hèn mọn nhu nhược, nhưng mỗi lúc hy vọng sắp sửa mất hết, cô lại khơi dậy dũng khí tiếp tục tranh đấu.
Hắn cảm thấy cô rất tốt, chỉ cần bằng lòng tiếp nhận quá khứ của cô, là được. Tất nhiên, hắn biết bọn bạn bè của hắn đều coi khinh cô, thế nhưng, hắn cũng chẳng phải một người đàn ông còn trinh bạch, dựa vào cái gì mà yêu cầu cô phải trắng ngần như giấy chứ.
Hắn là một người theo phái hành động, thay vì nội tâm mâu thuẫn xoắn xuýt vì quá khứ của cô, cũng không bằng trực tiếp đi thử nghiệm. Thời gian sẽ cho hắn biết đáp án thật sự.
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn Chung Định.
Có lẽ trong mắt người khác, hắn không được coi là một người tốt. Một tên công tử ngậm thìa vàng khi mới chào đời, kiêu ngạo phóng túng, hung ác âm trầm. Thế nhưng, đó lại là người đối đãi tử tế nhất với cô trong mấy năm này.
Hắn nói cô điểm nào cũng tốt.
Hứa Huệ Chanh cười, “Chung tiên sinh, gặp được anh thật tốt.”
“Đó là đương nhiên.” Chung Định chẳng chút khách sáo, “Chỉ có một chữ đẹp trai.”
Cô gật đầu lia lịa.
Mắt của cô không thể chứa được người đàn ông nào khác nữa, tất nhiên hắn là nhất của nhất rồi.
----
Bữa cơm mà Trần Hành Quy sắp đặt chỉ có mấy người đặc biệt thân thiết, ăn uống nói chuyện.
Giang Tấn chỉ tương đối thân quen với Kiều Lăng, quan hệ với những người khác cũng thường thường, cho nên lúc Trần Hành Quy mở lời mời, Giang Tấn đã khéo léo từ chối.
Hứa Huệ Chanh nghe những đề tài của đám đàn ông đó, không xen vào được câu nào, cô chỉ im lặng ngồi ăn.
Chung Định lười biếng dựa vào lưng ghế. Trong chén của hắn đầy ắp thức ăn mà Hứa Huệ Chanh gắp cho, toàn bộ đều là món hắn thích. Ngoại trừ chị Vương nấu ăn cho hắn, trước nay chưa có người phụ nữ nào hiểu được khẩu vị của hắn.
Bỗng, trong giây phút đó hắn nhớ đến Điền Tú Vân.
Hai người họ quen biết mấy năm trời, nhưng chưa từng chọc thủng tầng giấy mỏng kia. Cho dù cô ta từng vì hắn mà nấu qua ba lần mì, nhưng hắn cũng chưa từng nói thẳng ra như đối với Hứa Huệ Chanh.
Nói ra thì, còn không phải do trong lòng hắn biết tỏng, rằng Điền Tú Vân xem thường hắn hay sao.
Danh sách chương