Chung Định siết chặt hộp quà, một lúc sau mới bóc giấy gói ra.

Hứa Huệ Chanh nhìn dáng vẻ không nói gì của hắn, chỉ đành tiếp tục giải thích, “Em không biết phải tặng thứ gì thì tốt… chưa từng tặng…”

Nói xong cô liếc nhìn hắn, hắn vẫn tỉ mỉ tháo gỡ, không hề nhìn cô một cái.

Cô thấp giọng nói, “Đi tìm rất lâu đấy…”

Chung Định mở hộp ra, nhìn mặt dây chuyền bên trong, vẫn không nói một lời.

Hứa Huệ Chanh thầm nghĩ, nếu muốn lấy được một lời cảm ơn của hắn, chắc hẳn là vô vọng rồi.

Hắn cầm mặt dây chuyền lên, lật qua lật lại ngắm nhìn, ngón tay khẽ vuốt ve đóa hoa chạm rỗng kia, “Hoa Sơn Trà?”

“Đúng thế…” Cô cảm thấy ẩn ý của món quà này rất rõ ràng.

Chung Định một tay quơ lấy cô, nhẹ nhàng vén mái tóc rối loạn trên mặt cô lên, cười nói, “Tiểu Sơn Trà thật có lòng.”

“Anh…” Hứa Huệ Chanh hỏi rất dè dặt, “Thích không?”

“Ừm.”

Nhất thời cô cũng cười lên, “Vốn dĩ em còn muốn đi mua sợi dây chuyền nữa, thế nhưng tìm không thấy kiểu thích hợp.”

“Cứ như vậy là tốt lắm rồi.” Chung Định nắm chặt món quà, có một loại ảo giác ấm nóng trong lòng bàn tay, “Rất tốt.”

Khi Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn bỏ mặt dây chuyền vào túi áo trong của áo sơ mi, cô càng thêm vui mừng.

Nơi đó để chiếc bật lửa của hắn.

Cô đã sớm biết, chiếc bật lửa đó đối với Chung Định mà nói, cực kỳ quan trọng. Mà nay, tâm ý của cô được hắn dùng thái độ đồng đẳng mà xem trọng.

Cô đã hài lòng thỏa dạ.

---- 

Liên quan đến cuộc liên hôn Chung Thẩm, Chung Định và Hứa Huệ Chanh đều tránh nhắc đến.

Thế nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

Cô biết có những lúc hắn ra ngoài chính là vì việc đính hôn.

Ba ngày trước, một nhà thiết kế đích thân đến nhà, chuẩn bị đo người cho Chung Định để may lễ phục cho tiệc cưới.

Hứa Huệ Chanh mở cửa, nghe xong lý do đến nhà của người đó, nụ cười của cô lập tức trở nên gượng gạo. Theo phép tắc, cô mời đối phương vào nhà.

Nhưng mà Chung Định chẳng nói hai lời thì đã đuổi nhà thiết kế ra khỏi cửa.

Sau khi đóng sầm cửa lại, Chung Định quay đầu lại nói một câu, “Đây là nhà của chúng ta.”

Hứa Huệ Chanh sửng người, lập tức hiểu được ý tứ trong lời hắn nói. Đây là nhà của hắn và cô, cho nên hắn chặn đứng hết những chuyện rối rắm phiền nhiễu ở tại bên ngoài cửa.

Nhà.

Cái từ này, cô đã trông mong mấy năm nay rồi. Thậm chí có một dạo cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô không nhớ được bản thân đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào, cô chỉ muốn ghi nhớ kỹ hiện tại.

Cuối cùng, trợ lý của Chung lão thái gia gọi điện đến, mời Chung Định đến phòng làm việc của nhà thiết kế, hoàn thành nhiệm vụ lễ phục.

Chung Định không che giấu Hứa Huệ Chanh, tất nhiên Chung gia đều biết được sự tồn tại của cô. Chỉ là, đám đàn ông dọc ngang trong thương trường đó, đối với chuyện phong nguyệt ái tình đều đã nhìn quen mọi thứ quái lạ rồi, trước điều kiện tiên quyết là có thể bảo vệ được lợi ích, Chung gia đều không nhúng tay can thiệp.

Ngày đính hôn, tiết trời tương đối u ám, từ sáng sớm 4 giờ hơn đã bắt đầu có mưa phùn.

Hứa Huệ Chanh nửa đêm ngủ cảm thấy hơi lành lạnh, cô co người rúc về phía Chung Định. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mình bị hắn kéo vào trong lòng.

Chẳng mấy chốc, cô lại say giấc nồng.

Khoảng thời gian này, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt.

Buổi sáng ngủ đến khi tự tỉnh dậy, không chút áp lực. Chỉ là vào ngày hôm nay, chắc do trong lòng luôn ghi nhớ ngày của hắn, cho nên cô tỉnh dậy đặc biệt sớm.

Cô nằm trong ổ chăn dựa gần vào cánh tay ấm áp của hắn, cảm thấy niềm hạnh phúc của kiếp này chính là thế này đây.

Một người đàn ông mà cô yêu, và một người đàn ông yêu thương cô.

Còn mong cầu điều gì chứ.

Chung Định thức dậy như thường ngày, hắn sờ sờ chăn mền ở bên cạnh, chúng đã lạnh.

Hẳn là cô đang làm bữa sáng.

Sau khi xuống giường, hắn kéo rèm cửa lên, nhìn ra màn mưa mù ở bên ngoài, khóe miệng nhếch lên cười.

Lúc đầu Thẩm Thung Nhạn yêu cầu phải phô trương, bèn chọn nơi tổ chức nghi thức đính hôn ở ngoài trời rộng rãi.

Hắn thật hy vọng trận mưa này kéo dài cả ngày.

Lễ phục vốn là ngày hôm qua được mang tới, thế nhưng Chung Định từ chối ký nhận, cho nên bên phòng làm việc không còn cách nào đành mang qua địa điểm tổ chức lễ đính hôn.

Chung Định vận động, ăn sáng theo giờ giấc như ngày thường.

Quần áo chọn mặc cũng là loại rộng rãi thoải mái, dù sao thì hôm nay hắn cũng chỉ đi dạo một cái thôi.

Lúc gần ra ngoài, hắn ôm lấy Hứa Huệ Chanh mà hôn, “Có muốn ăn bánh kem không? Lúc về anh mang về cho.”

Cô cười khanh khách gật đầu.

Chung Định bóp bóp lòng bàn tay của cô, “Đợi anh về.”

“Ừm.”

Hứa Huệ Chanh nhìn hắn ra khỏi nhà, đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng ngủ.

Tấm thiệp mời kia, cô vẫn luôn giấu trong túi xách. Cô lấy tấm thiệp ra, bỏ nó vào trong máy hủy giấy.

Chung Định không muốn cô tham dự lễ đính hôn của hắn, cho nên khi ở trước mặt hắn, cô không nhắc đến tấm thiệp này.

Thật ra Hứa Huệ Chanh rất tò mò về chuyện mà Thẩm Thung Nhạn nói. Theo kiểu nói của Thẩm Thung Nhạn, gia đình của Chung Định chắc hẳn có chút chuyện gì đó. Cũng có thể hôm nay có thể nhìn thấu được chút gì.

Thế nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, Hứa Huệ Chanh vẫn quyết định không đến xem. Cô chầm chậm đứng dậy xuống lầu quét dọn.

Bận rộn một hồi lâu, cho đến khi có một cuộc điện thoại đến.

Là Thẩm Thung Nhạn.

“Tình Địch tiểu thư, sao cô còn chưa xuất hiện vậy?” Bên kia truyền đến giọng nói cao ngạo, “Hừm hừm, nhất định là không muốn đưa tiền mừng!”

“… Thái Mỹ tiểu thư, tôi không đi nữa.”

Lý do của Hứa Huệ Chanh rất đơn giản, bây giờ chỗ dựa duy nhất chỉ có Chung Định, vậy thì cô sẽ tin tưởng hắn. Nếu như cô là một phụ nữ có thân thế trong sạch, có lẽ cô sẽ ghen tuông đố kị. Thế nhưng, những gian khổ nặng nề trước kia, đã khiến cô học được cách trân trọng và biết ơn.

Cô thật sự rất muốn tìm hiểu về gia đình của Chung Định, nhưng cô không muốn giấu giếm hắn đi đào xới chuyện này, cô hy vọng, hắn có thể đích thân thẳng thắn nói cho cô biết.

Bây giờ hắn và cô là người một nhà, không phải sao? Thẩm Thung Nhạn ngạc nhiên, “Nếu hôm nay mà cô đến, thì có thể nhìn thấy bạn gái của em trai anh ta rồi. Ôi ôi ôi, phụ nữ nhất thiết đừng có nhìn hẹp trông ngắn như thế, tứ phía chém giết tình địch thì mới có thể bảo vệ được địa vị lâu dài chứ.”

Hứa Huệ Chanh cười cười, “Tôi tin anh ấy.”

Thẩm Thung Nhạn ở bên này híp nửa con mắt lại, nở ra một nụ cười duyên dáng, “Một ngày thú vị thế này, cô không đến thật đáng tiếc quá.”

Thế là, cuộc điện thoại ngắn gọn này kết thúc.

Hứa Huệ Chanh lại quét dọn thêm một hồi, sau đó thì không còn việc gì để làm nữa.

Cô lật mấy tờ báo cũ ra, tìm được tờ báo mấy hôm trước có đăng tin về cuộc liên hôn của hai nhà Chung Thẩm, chỉ ngắn gọn vài hàng chữ.

Ngày đó cô ngồi trên sofa đọc báo, còn Chung Định thì ở bên cạnh vọc máy tính.

Lúc nhìn thấy tin tức này, cô theo bản năng gập tờ báo lại, sau đó tỏ ra như không có chuyện gì, chồng sấp báo đó lên. Tờ báo có tin về cuộc liên hôn, cô để nó xuống dưới cùng.

Sau này cô để ý thấy, báo chí gần đây không còn tiếp tục đưa về tin đó nữa.

Nghĩ thì, hiện trường của cuộc đính hôn hôm nay, truyền thông cũng không theo tiếp nữa đâu.

Chung Định chắc hẳn phải bận rộn đến chiều.

Hứa Huệ Chanh nhìn ra cơn mưa dầm dề ở bên ngoài, không có tâm trạng nấu cơm, Cô chuẩn bị đi dạo dạo ở khu phụ cận, dời sự chú ý,  để bản thân mình đừng mãi nhớ đến cuộc đính hôn này nữa.

Cô mặc áo khoác phao lên, ra khỏi cửa.

Cổng của tiểu khu này cơ bản là không có xe taxi. Chung Định từng dạy cô, trước khi ra cửa nhớ gọi xe đến, quan trọng nhất là, đừng có dè xẻn mấy khoản phí nhỏ này.

Hứa Huệ Chanh mới bung dù bước ra bên ngoài thì đã bị lạnh đến run lên cầm cập. Cô đi chưa được bao nhiêu, thì bề mặt giày đã dính đầy mưa bụi.

Thời tiết này thật sự không thích hợp tổ chức hỷ sự, trời âm u thế kia.

Ra đến cổng tiểu khu, bảo vệ lễ phép chào hỏi cô.

Xe taxi vẫn chưa đến, cô bèn tiếp tục đi dọc theo đường cái.

Lúc Hứa Huệ Chanh vẫn còn ở trong nhà, đã chần chừ do dự, rốt cuộc thì có nên đi ra ngoài trong cái thời tiết thế này không. Do dự đến do dự đi, cuối cùng thì vẫn ra khỏi nhà.

Nếu như trên đời này có thuốc hối hận, thì nhất định cô sẽ không ra ngoài.

Cô vốn là cúi đầu bước về phía trước, nhưng đột nhiên trong lòng không biết thế nào, cảm giác hỗn loạn ập đến.

Cô ngẩng đầu nhìn về bên phải cách đó không xa.

Cái liếc mắt này, khiến cô hoàn toàn đông cứng.

Trong ý thức của Hứa Huệ Chanh, Chu Cát Vũ có thể gợi lên cho cô toàn bộ nỗi kinh hoàng. Cô trợn trừng hai mắt, kinh hãi đến một câu cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể thở gấp gáp.

Cơ thể của cô suýt chút thì không cử động được.

Là cô nói với bản thân: Đi về! Đi về thì sẽ an toàn! Sau khi câu mệnh lệnh này truyền đi, cô vứt bỏ cây dù, xoay người co cẳng chạy.

Chu Cát Vũ không ngờ tới, ở khoảng cách còn khoảng 10 mét này, cô lại đột nhiên phát hiện ra gã. Gã vốn nghĩ sẽ trực tiếp tiến đến trước mặt cô, khiến cô trở tay không kịp.

Gã đuổi theo sau.

Gã phải chặn cô lại trước khi cô đến cổng tiểu khu.

Hứa Huệ Chanh chạy không lại Chu Cát Vũ. Gã thân cao chân dài, cô chạy trối chết cũng không bỏ xa gã được.

Con đường này người ở thưa thớt, căn bản chỉ những chiếc xe vào tiểu khu mới chạy qua đây. Lúc này, ngay cả một người để kêu cứu cô cũng tìm không thấy.

Ban nãy cô bước đi rất chậm, quãng đường đi được cũng không dài. Cô chỉ hy vọng có thể đến đích sớm được một giây.

Thế nhưng chưa chạy được mấy bước, bàn tay của gã đã vươn tới.

Vào khoảnh khắc này, cổ họng của Hứa Huệ Chanh rốt cuộc cũng phát ra âm thanh. Cô thảm thiết hét lên một tiếng, dùng âm lượng lớn nhất của mình.

Tay phải của Chu Cát Vũ túm lấy vai của cô, tay trái bịt chặt miệng cô.

Cô ra sức vẫy vùng, tung một cước vào đầu gối gã.

Chân gã rụt lại, nhưng lực bàn tay bịt lấy miệng cô lại thêm mạnh.

Nước mắt của Hứa Huệ Chanh đã ứa cả ra. Cô rất hận. Cô chưa từng làm qua chuyện xấu xa mất nhân tính nào, tại sao số phận lại trêu cợt cô như thế này. Rõ ràng là cô đã tìm được một ngôi nhà mới.

“Sơn Trà.” Chu Cát Vũ cũng đang thở gấp, “Đi theo tôi.”

Nước mắt cô rơi càng nhiều, hai tay cạy bàn tay trái của gã ra.

Trước sự chống trả, sức lực của gã giảm đi đôi chút.

Cô cắn thật mạnh xuống.

Chu Cát Vũ bị đau, vung ra một cái tát.

Hứa Huệ Chanh lảo đảo một thoáng, hoảng hốt tiếp tục chạy về phía cổng tiểu khu, vừa chạy vừa hô hoán.

Âm thanh này, cuối cùng cũng lôi kéo được hai bảo vệ.

Bảo vệ Giáp phản ứng trước tiên, từ xa xa đã nhận ra cô, anh ta vội vàng chạy đến.

Bảo vệ Ất theo sát phía sau.

Sắc mặt của Chu Cát Vũ làm cho người khác khiếp sợ, ban nãy vì tránh rút dây động rừng, gã đã đỗ xe ở khúc quanh kia. Bây giờ gã không chắc rằng có thể nhanh chóng bắt được Hứa Huệ Chanh hay không.

Thế nhưng gã sao có thể buông tha cho cô được.

Gã tiến lên túm lấy cô, chụp lấy cổ họng cô.

Hứa Huệ Chanh tung một cú đá hậu.

Gã ta tránh khỏi.

Chính vào khoảnh khắc này, cô vùng thoát được.

Hai anh bảo vệ huơ côn cảnh sát, la mắng chất vấn.

Chu Cát Vũ cũng hận, rõ ràng chỉ thiếu một chút là gã đã có thể tóm được cô. Gã không cam tâm, nhưng cũng không tiếp tục ở lại. Nếu như kéo cảnh sát đến đây, thì gã sẽ rất khó mà thoát thân.

Bảo vệ Giáp đỡ Hứa Huệ Chanh dậy, vội vàng nói, “Hứa tiểu thư, cô có làm sao không?”

Cô lắc đầu, nước mắt cũng lay động theo. Mái tóc bị xối mưa ướt sũng vẫy ra những hạt nước nhỏ.

Bảo vệ Ất tiếp tục đuổi theo, cho đến khi Chu Cát Vũ lên xe. Bảo vệ Ất muốn ghi nhớ biển số xe, nhưng lại phát hiện ra, biển số của chiếc xe đó đã bị một vật phản quang chắn lại.

Hứa Huệ Chanh chầm chậm lấy lại hơi.

Bảo vệ Giáp nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, an ủi nói, “Về nhà cho đỡ sợ trước đã.”

Cô lẩm nhẩm nói, “Cám ơn… các anh…”

Sau khi ngơ ngơ ngẩn ngẩn về đến nhà, Hứa Huệ Chanh liền ngồi bệt xuống ghế sofa.

Cô vẫn còn rất kinh hoàng. Cô co rút người lại, nhắm chặt hai mắt, nhớ đến hơi ấm trong vòm ngực của Chung Định.

Bây giờ, cô chỉ muốn núp trong lồng ngực của hắn.

Thế nhưng hiện thực tàn khốc đó là, hôm nay hắn phải hoàn thành nghĩa vụ với một người phụ nữ khác.

Cô biết đây là điều bất đắc dĩ của con cái những nhà giàu có, tâm tư của cô cũng đã mặc kệ rồi. Thế nhưng ở vào lúc cô cần đến hắn thế này, cô không thể nào có thể thuyết phục bản thân nữa.

Những ngày tháng gần đây, cô sống rất vui vẻ, cho đến mức cô tưởng rằng mình đã thoát khỏi những năm tháng kinh khủng đó.

Sau đó, chỉ cần một ánh mắt của Chu Cát Vũ, thì cô đã hoàn toàn đông cứng.

Bỗng, cô ngồi bật dậy, đi kiểm tra xem cửa nẻo đã đóng hết lại chưa. Sau đó cô đóng tất thảy cửa sổ lại, đóng thật chặt.

Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, sắc trời trở nên càng thêm mù mịt.

Một mình Hứa Huệ Chanh ở trong bầu không khí thế này, càng lúc càng hoảng sợ. Căn phòng rộng lớn khiến cô chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả. Cô rất muốn Chung Định trở về. Trở về ôm lấy cô, nói cho cô biết, Chu Cát Vũ sẽ không bao giờ tìm được cô nữa.

Tại sao vào lúc cô khủng hoảng thế này, hắn lại không ở bên cạnh cô?

Đầu óc của cô càng nghĩ càng luẩn quẩn, khi một tia sét lóe lên bên ngoài cửa sổ, cô đột nhiên tưởng tượng ra một cảnh tượng đáng sợ.

Ngón tay của ba cô, mẹ cô, em trai cô, tất cả đều bị cắt sạch.

Hứa Huệ Chanh sụp đổ.

Cô không để ý tới cái gì mà tự ti, nhơ bẩn nữa. Cô dùng thân phận của một người bạn gái bất lực, để gọi điện cho bạn trai của mình.

“Chung tiên sinh…”

---- 

Đối với buổi lễ đính hôn này, Chung Định thật sự làm như những gì hắn đã nói, chỉ là đến lộ cái mặt mà thôi.

Thẩm Thung Nhạn đã đến từ sáng sớm.

Bên người còn có Tiểu Hoàn cầm tấm bản thư ký trường quay.

Thẩm Thung Nhạn đắc ý cười, “Con dâu thảo của Chung gia sắp sửa vào hậu kỳ rồi.”

Tiểu Hoàn ở bên cạnh tiếp lời, “Tiểu thư vất vả rồi.”

Thẩm Thung Nhạn trang điểm rất thanh nhã đoan trang, mái tóc dài nhuộm hồng phân nửa nay đã đen tuyền óng mượt. Cô nàng kẹp một chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay, “Chỉ còn đợi Hôn Phu tiên sinh đến đeo nhẫn cho ta thôi.”

Cái gọi là lễ đính hôn, vốn có thể làm cho đơn giản là được. Thế nhưng hai bên đều là gia tộc lớn, tất nhiên sẽ diễn biến thành kiểu long trọng xa hoa.

Thẩm Thung Nhạn ở trong phòng nghỉ đợi đến sắp sửa ngủ gục, đàng trai vẫn chưa xuất hiện.

Ngược lại, em trai của nam chính lại đến chào hỏi.

“Chị Thẩm.” Phượng Hữu cười đến là thanh xuân phơi phới, “Để tôi xem hôm nay chị có trở thành cô vợ bị chồng ruồng bỏ không nhé.”

“Thật đáng ghét.” Thẩm Thung Nhạn dáng vẻ yếu đuối như vừa bị cú shock rất nặng, “Tôi chỉ lớn hơn anh có 45 ngày, chỉ có 45 ngày thôi! Vậy mà anh dám dùng cái xưng hô tàn nhẫn đó.” Sau đó, cô nàng nhìn vào trong gương, “Nghiệp chướng mà, tôi trẻ trung xinh đẹp như thế này, rốt cuộc phải ác độc đến mức nào mới kêu một tiếng “chị” được chứ.”

“Chị theo thằng anh không được coi trọng của tôi, không có tiền đồ gì đâu.”

“Chú em tương lai thật lo lắng nhiều quá.” Thẩm Thung Nhạn treo lên nụ cười tự tin, “Tình yêu của Hôn Phu tiên sinh đối với tôi, trời đât có thể làm chứng.”

Phượng Hữu vẫn nụ cười đó, nhưng càng cười càng lạnh.

Thẩm nãi nãi đợi không nổi, cũng đi vào phòng nghỉ. Lúc đụng phải Phượng Hữu, sắc mặt của bà hơi giận. Sau đó, khi biết Chung Định còn chưa đến, sắc mặt của Thẩm nãi nãi trầm xuống.

“Bà đừng tức giận.” Thẩm Thung Nhạn cười duyên dáng, “Xã hội bây giờ kẹt xe là chuyện thường. Chắc là Hôn Phu tiên sinh bị kẹt xe rồi, thật ra thì, anh ấy là người nóng ruột nhất đấy.”

Thẩm nãi nãi nặng nề “Ừm” một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.

Đến khi cánh cửa phòng nghỉ lần nữa đóng lại, Thẩm Thung Nhạn mím môi cười, “Cũng có khả năng, Hôn Phu tiên sinh lưu luyến mỹ nhân, quên mất thời gian rồi.”

Tiểu Hoàn thấy thế, nói, “Nếu như hôm nay tiểu thư bị cho leo cây, bị truyền ra ngoài thì danh tiếng khó nghe lắm.”

“Danh tiếng?” Thẩm Thung Nhạn lắc lắc ngón trỏ, “Thứ mà mấy ông anh của ta muốn, không phải là cái này. Đầu óc bọn họ xoay chuyển tới lui, nếu như ta bị vứt bỏ rồi, thì Chung gia phải bồi thường bao nhiêu tiền phí tổn thất cho Thẩm gia nhỉ.”

Tiểu Hoàn không nói gì.

Cô tiểu thư này của cô, lối suy nghĩ thật sự rất quái lạ, cả cô cũng không thể hiểu được. Cô nhìn Thẩm Thung Nhạn diễn hết một màn lại một màn, sau khi hạ màn, mặc kệ kết quả vui buồn thế nào cũng không hối hận.

Sau khi Chung Định đến nơi, vẫn không vội không gấp, chỉ mỗi thay quần áo thôi cũng tốn hết 20 phút đồng hồ.

Điệu bộ đó thật sự khiến Thẩm gia không hài lòng chút nào, nhưng vì vấn đề thời gian, Thẩm gia ngoài mặt không biểu lộ gì cả.

Sau khi thay đồ xong, Chung Định ngậm một điếu thuốc, bước vào phòng nghỉ.

“Chào anh, Hôn Phu tiên sinh.” Thẩm Thung Nhạn mỉm cười, “Em còn tưởng anh lạc đường rồi chứ.”

Khóe miệng hắn mấp máy, lại rít vào một hơi thuốc.

Căn phòng bài trí rất có không khí đám cưới, còn có hoa hồng đủ các sắc màu điểm xuyết nữa. Hắn cảm thấy chướng mắt. Bây giờ, loài hoa hắn thích là hoa sơn trà.

Thẩm Thung Nhạn chủ động đưa tay ra, tỏ ý muốn hắn đến bên kéo cô dậy. “Vợ chồng vốn là chim cùng một rừng.”

“Đại nạn đến nơi mỗi con bay một phương.”

“Hôn Phu tiên sinh nói câu này thật không may mắn mà.” Cô nàng nhìn hắn không hề nhúc nhích bèn rụt tay lại, sửa lại, “Vợ chồng vốn là chim cùng một rừng, trăm năm tu mới được cùng chung gối.”

Hắn nhả ra một hơi thuốc.

Chung Định và Thẩm Thung Nhạn một trước một sau, đi ra khỏi phòng nghỉ, không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.

Dáng vẻ vừa ngượng ngùng kèm chút e thẹn của Thẩm Thung Nhạn, rất phù hợp với ngày hôm nay.

Chung Định thờ ơ tiếp tục hút thuốc.

Bởi vì cơn mưa, bữa tiệc rốt cuộc đã chuyển vào bên trong nhà. Thẩm Thung Nhạn liếc nhìn màn mưa phùn, tiếc hận nói, “Ngày đại hỷ không có ánh mắt trời, thật là một chuyện đáng tiếc.”

Chung Định lười đáp trả.

“Ấy?” Thẩm Thung Nhạn nhìn ra bên ngoài, “Đó… kia là ai vậy?” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện