Ánh dao lóe lên, Chung Định giơ tay chém xuống.
Gan bàn tay của Chu Cát Vũ lại bị xẻo mất một miếng, ngay cả sức lực để bịt miệng vết thương lại, gã cũng không còn, chỉ có thể cắn răng ráng nhịn cơn đau buốt óc này. Gã chưa từng nghĩ đến, một Hứa Huệ Chanh như thế, mà vẫn có thằng đàn ông khác muốn có được.
Lúc Chung Định nhìn về phía bức hình, có một tia sáng mờ lướt qua đáy mắt hắn. Ngón trỏ của hắn nhè nhẹ chấm lên giọt lệ trên mặt Hứa Huệ Chanh, giống như muốn giúp cô lau đi vậy. Trong cuộc đọ sức ban nãy, hắn cũng bị thương. Thế nhưng vết thương lớn thương nhỏ cộng lại, thì cũng không bằng nỗi đau của ngàn mũi tên găm vào nơi đáy lòng. Bảo bối mà hắn muốn nâng niu, đã từng bị vỡ nát tan tành. Sau đó, cô đã một mình gom nhặt những mảnh vỡ đó lại, từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Chung Định đá một cú vào xương sườn của Chu Cát Vũ, đè gã xuống, sau đó đặt con dao lên ngực trái của gã, chầm chậm ấn xuống.
Chu Cát Vũ lại đau đến nín thở, gã gào thét, “Muốn chém muốn giết thì nhanh lên!”
“Yên tâm, tao sẽ để cái mạng chó này của mày lại.” Chung Định nhếch miệng cười, giống như ác quỷ, hắn tránh vị trí trái tim của Chu Cát Vũ, hung hãn đâm xuống một nhát.
Chu Cát Vũ đau đến kêu thét.
Chung Định nhìn dòng máu phụt ra dưới con dao, mắt không hề chớp, “Sau này cô ấy hạnh phúc bao lâu, thì mày sẽ đau khổ bấy lâu.”
----
Sau khi rời khỏi căn hộ của Chu Cát Vũ, Chung Định lẩn vào căn hộ kế bên.
Hayakawa Riho vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng hoảng hốt.
Chung Định cứ như vừa mới lăn lộn qua một vũng máu vậy, mùi máu tanh tưởi sộc lên. Chỉ là toàn thân đều đen sẫm, màu máu không quá rõ ràng.
Cô ta lùi lại một bước, nhường đường cho hắn, “Chung tiên sinh, quần áo mới đã chuẩn bị xong rồi.”
Chung Định gật đầu, bước vào phòng tắm. Khi đi ra, đã sạch sẽ gọn gàng.
Hayakawa Riho mỉm cười, “Chung tiên sinh đi thong thả, tôi đi giải quyết nốt mọi chuyện.”
Chung Định phất phất tay rời khỏi.
Hayakawa Riho mở cửa căn hộ của Chu Cát Vũ ra, lần theo vết máu bước vào trong phòng.
Chu Cát Vũ phủ phục dưới đất, cong lưng, bất động.
Cô lạnh lùng nhìn khắp phòng một lượt, những tấm hình kia đều nhuốm màu đỏ của máu. “Không ngờ ông chủ Chu còn có loại sở thích này.”
Chu Cát Vũ không phản ứng.
Cô đi đến giẫm lên gan bàn tay khuyết một miếng thịt của Chu Cát Vũ, “Loại đàn ông chỉ biết dùng bạo lực để khiến phụ nữ khuất phục, thật thất bại.”
Bàn tay của Chu Cát Vũ co rút một hồi, gã xoay đầu, nhìn về bức hình trên vách tường.
Bởi vì thương tích trên mặt, tầm mắt của gã rất mờ mịt. Nhưng hình dáng của người trong bức hình đó, đã sớm in đậm trong đầu gã.
Gã vẫn nhớ ngày đầu gặp gỡ giữa gã và cô.
Đó là lúc cô đương đôi chín tuổi hoa, xinh đẹp mơn mởn…
----
Hứa Huệ Chanh sinh ra ở một sơn thôn nhỏ tương đối hẻo lánh, vì giao thông không thuận tiện nên thôn làng khá khép kín.
Cô đi học sớm đi tối về. Trường học ở xa, cô phải đi rất lâu rất lâu mới đến được trường. Lúc tan học về còn phải phụ giúp việc nhà, bận rộn suốt.
Cha Hứa mẹ Hứa đều làm nông trong thôn, kinh tế gia đình có hạn. Đến sau khi Hứa Thất Trúc ra đời, mẹ Hứa liền nhờ bà con ra ngoài lĩnh xâu chuỗi hạt về làm.
Lúc Hứa Huệ Chanh sắp học xong cấp hai, đôi mắt của mẹ Hứa xảy ra chuyện, phải chữa trị ở bệnh viện huyện một khoảng thời gian. Vì vấn đề phí điều trị, cộng thêm phải chăm sóc mẹ Hứa, Hứa Huệ Chanh phải từ bỏ việc học lên cấp ba, bắt đầu thay mẹ làm công việc xâu chuỗi.
Cha Hứa mẹ Hứa rất đau lòng vì chuyện này, nhưng vì lúc đó gia đình thật sự không còn cách nào khác.
Sau này, mắt của mẹ Hứa chuyển biến tốt, bà khuyên Hứa Huệ Chanh tiếp tục đi học, nhưng Hứa Huệ Chanh đều cự tuyệt.
Hứa Huệ Chanh có dự định của riêng mình. Cô từng nghe một cô gái ra ngoài làm công nói rằng, thành phố lớn có rất nhiều công việc, tiền cũng nhiều. Cô tính đợi khi Hứa Thất Trúc lớn thêm một chút nữa thì mình sẽ ra ngoài làm công, gửi tiền về cho gia đình.
Ngày nào đó, cô gái kia lại ra ngoài kiếm việc làm. Hứa Huệ Chanh nghe thấy vậy, bèn khẩn trương bàn bạc với gia đình.
Lúc này, lớp thanh niên trong thôn dần dà ra đi khỏi thôn, cha Hứa mẹ Hứa nghĩ, nếu như cuộc đời của con gái giống họ, cứ mãi ở trong sơn thôn này, thật sự là không có tương lai. Thế là họ đồng ý.
Sau đó, lần đi này của Hứa Huệ Chanh, rất lâu sau này cha Hứa mẹ Hứa cũng không được nhìn thấy lại con gái của họ.
Ở thành phố C, cô gái kia có một người bạn trai thân thiết, cô ta cảm thấy đưa Hứa Huệ Chanh đến thành phố lớn thì nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô ta tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, đến một công ty tìm một chân thư ký để làm.
Học lực của Hứa Huệ Chanh thế này, lại không biết vi tính, nên chỉ có thể tìm loại việc nhân viên phục vụ trong quán ăn.
Ở trên đường, cô nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của một xưởng làm đồ trang trí, chính là tìm những người học lực thấp. Cô tìm đến nơi, nhưng lại chỉ là một quầy hàng sơ sài. Chủ của quầy hàng đó nói xưởng ở khá xa, cho nên ở trong thành phố chỉ bố trí một bàn tuyển dụng.
Vừa hay Chu Cát Vũ cũng ở đó, sau khi nhìn thấy cô, gã đánh giá mấy lượt.
Vì Hứa Huệ Chanh làm việc lâu năm, da dẻ tương đối ngăm đen, nhưng về ngũ quan thì, lại thật sự rất ưa nhìn.
Cô cảm giác được ánh mắt chú ý của gã, nên lễ phép cười đáp lại.
Chủ quầy và Chu Cát Vũ bước vào phòng trong, không biết là nói chuyện gì, khi bước ra, chủ quầy giới thiệu rằng, Chu Cát Vũ chính là người làm ở bên xưởng, để cho gã đưa Hứa Huệ Chanh qua đó làm việc.
Người trong thôn của Hứa Huệ Chanh đều là kiểu chất phác, tính tình của cô cũng đơn thuần, thật sự tưởng rằng đã gặp được một công việc tốt. Lúc đó cô rất cởi mở, rất hay cười, cô cảm ơn Chu Cát Vũ, “Chu đại ca, làm phiền anh rồi.”
Ánh mắt của Chu Cát Vũ lướt qua chiếc răng khểnh nhỏ xinh của cô, cười theo, “Không cần khách sáo. Cô mấy tuổi rồi?” Cô trông có vẻ còn rất trẻ, gã ngờ rằng cô chỉ mới có 16 tuổi.
Gương mặt cô rạng rỡ, “18 rồi ạ.”
Hứa Huệ Chanh và Chu Cát Vũ lên một chiếc xe chở hàng nhỏ. Ban đầu cô rất hiếu kỳ, dọc đường nhìn phong cảnh bên ngoài. Chỉ là càng đi xa, thì đường xá lại càng hẻo lánh, trong lòng bất an, cô hỏi, “Chu đại ca, công xưởng đó ở đâu vậy?”
“Sắp rồi.”
Hỏi hết mấy lần, Chu Cát Vũ cũng vẫn trả lời như thế.
Cô hoảng lên, “Tôi không đến đó làm nữa.”
Mắt Chu Cát Vũ thấy đã sắp đến nơi, cũng không tiếp tục giả vờ nữa, “Tiền tôi trả hết rồi, cô thuộc về phía bên tôi.”
Cô nghe không hiểu, nhưng biết rằng mình đã bị lừa rồi. Cô bắt đầu giãy dụa muốn kéo cửa xe ra.
Gã kéo cô lại, “Nghe lời thì tất thảy đều dễ nói chuyện.”
Tất nhiên là cô không nghe lời, vung tay lên muốn phản kháng.
Chu Cát Vũ để ý thấy tài xế xe hàng liếc nhìn qua phía bên này, gã quýnh lên, cho cô một cái tát tai, “Ồn ào nữa thì khỏi cho cô ăn cơm.”
Hứa Huệ Chanh làm sao có thể chịu được sức mạnh của gã, cô bị đánh đến nổ đom đóm mắt, cả nửa gương mặt đều tê rần lên. Cô chống không lại Chu Cát Vũ, bị gã tóm chặt kéo về thôn của gã.
Cho đến khi vào nhà của Chu gia, Hứa Huệ Chanh mới biết rõ đây là như thế nào.
Cô bị bán rồi.
So với thôn của cô thì thôn này phát triển hơn một chút. Con trai cả của Chu gia, Chu Thường Văn, đầu óc có vấn đề, nên mãi không cưới được vợ. Chu gia bèn để cho con trai thứ hai ra ngoài dùng tiền mua về. Cái nơi gọi là quầy hàng, thật ra chính là một điểm giao dịch đen.
Đương nhiên là Hứa Huệ Chanh không nghe theo, cô cầu xin vợ chồng Chu gia thả cho cô đi.
Chu Cát Vũ trực tiếp bước đến chụp miệng cô lại, dùng sức mạnh để khiến cô không nói được gì.
Chu Cát Vũ đem Hứa Huệ Chanh trói vào trong phòng mình, bỏ đói cô hai ngày.
Trước lúc ngủ, ban đêm thức dậy đi tiểu, buổi sáng tỉnh lại, Chu Cát Vũ đều trông chừng cô. Gã cảm thấy, ánh nắng buổi sớm chiếu lên gương mặt cô, là lúc cô ưa nhìn nhất. Nếu như, cô không có gương mặt đau khổ ấy.
Sau khi Hứa Huệ Chanh bị bỏ đói đến tay chân bủn rủn thì cuối cùng, cô cũng được ăn một bữa cơm. Nhưng đó lại là bữa tiệc cưới của cô và Chu Thường Văn.
Chu Thường Văn căn bản không biết thế nào gọi là kết hôn, anh ta chỉ biết ngoác miệng cười ngây dại, kéo tay cô xoa xoa. Anh ta cũng không biết cái gì gọi là động phòng, chỉ biết buổi tối phải ôm lấy cô, sau đó thì tự anh ta ngủ ngáy khò khò, tiếng sau vang hơn tiếng trước.
Qua mấy ngày, Chu Cát Vũ cũng phát hiện, anh trai và chị dâu của gã vẫn chưa hành sự.
Chu Cát Vũ giảng giải lý thuyết một hồi cho Chu Thường Văn.
Chu Thường Văn vẫn cười đần độn.
Đến tối, Chu Cát Vũ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của Hứa Huệ Chanh, gã bụm ngực mình. Đang tính rời khỏi thì gã lại nghe thấy tiếng khóc của Chu Thường Văn. Thế là ở bên trong, một nam một nữ đều đang khóc.
Chu Cát Vũ cắn răng, gõ cửa hỏi, “Anh hai, chuyện gì vậy?”
Chu Thường Văn hu hu nói, “Tiểu Vũ, mau vào đây.”
Chu Cát Vũ bất đắc dĩ, sau khi đẩy cửa ra thì bị tình cảnh trước mắt làm rung chuyển.
Hứa Huệ Chanh đang rúc ở góc giường, quần áo xốc xếch, để lộ ra một mảng lớn vai trần trắng tuyết, đang run rẩy không ngừng.
Còn Chu Thường Văn thì giơ cái thứ đồ mềm oặt của mình lên, gương mặt đau khổ, “Tiểu Vũ, nó phải để vào đâu?”
Vào giây phút đó, Chu Cát Vũ rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng nhớ lại lời dặn của cha mẹ, gã chỉ còn có thể nhắm mắt bước vào.
Tối đó trở về sau, đã lưu lại bóng ma trong lòng Hứa Huệ Chanh.
Chu Cát Vũ ở đầu giường khống chế tất thảy sự vùng vẫy phản kháng của cô, từng bước từng bước chỉ dạy Chu Thường Văn phải làm thế nào, cho đến khi hoàn thành nghĩa vụ động phòng.
Chu Thường Văn duy trì không đến 10 phút.
Chu Cát Vũ nhìn hai khối mềm mại trước ngực Hứa Huệ Chanh khẽ rung động, không kiềm được nuốt nuốt nước miếng. Sau đó, gã lại cúi đầu nhìn vào đôi mắt trống rỗng của cô, bất giác hơi buông lỏng sự kiềm chế đối với cô.
Hứa Huệ Chanh đã hoàn toàn bất động, chết lặng như một cái xác nằm đó. Mắt cô mở trừng, tiêu cự tan tác.
Sau khi đứng dậy, Chu Thường Văn dụi dụi mắt muốn đi ngủ.
Chu Cát Vũ vươn tay chạm lên trán Hứa Huệ Chanh, sau đó giúp cô kéo chăn lên, “Sau này nơi này chính là nhà của cô, cô cứ yên tâm mà ở.”
Lúc nghe thấy chữ “nhà”, mắt cô hấp háy, sau đó càng chìm vào màn đêm tuyệt vọng sâu thẳm.
Ngay ngày hôm sau, Hứa Huệ Chanh lao đầu xuống giếng.
Bà Chu phát hiện kịp thời, thét lớn gọi Chu Cát Vũ cứu Hứa Huệ Chanh lên.
Nhìn bộ dáng trầm lặng như chết của cô, Chu gia sợ cô lại tìm cách tự sát, nên họ lại trói cô lại, nhét một mảnh vải vào miệng cô, phòng cô cắn lưỡi.
Lúc đút cơm cho cô, Chu Cát Vũ to tiếng nói, “Sinh đứa con trai cho anh trai của tôi, cha mẹ tôi vui vẻ thì tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô.”
Hứa Huệ Chanh suốt ngày nằm trên giường, tâm thần bay đi chốn khác. Muốn chết, nhưng chết không được.
Ngày qua ngày, sức sống của cô dần dần kiệt quệ.
Cho đến một ngày, lúc Chu Cát Vũ đút cơm cho cô, Hứa Huệ Chanh nôn khan một trận.
Cha mẹ Chu gia rất vui mừng, cho rằng cô mang thai rồi. Thế nên họ đi mời một vị bác sĩ có kinh nghiệm đến kiểm tra.
Kết quả là, không có thai. Bởi vì Hứa Huệ Chanh bị hành hạ trong hơn hai tháng này, dẫn đến cơ thể mệt mỏi, thân thể hư nhược.
Cũng có thể vì lý do bệnh tật, thái độ của Chu gia đối với cô thêm đôi phần ôn hoà.
Họ không trói cô lại nữa, họ dọn một khoảng sân nhỏ ở phía sau nhà, chỉ cho cô hoạt động trong đó.
Sau khi cơn kích động tự vẫn qua đi, Hứa Huệ Chanh liền nghĩ đến chuyện chạy trốn. Cô vẫn còn cha mẹ, em trai đang đợi mình. Bây giờ hẳn là họ cũng đang rất mong nhớ cô, cô không thể cứ thế này mà chết đi được.
Thế nhưng bà Chu canh chừng quá sít sao, Hứa Huệ Chanh chưa chạy được mấy bước thì đã bị tóm trở lại.
Sau này, Hứa Huệ Chanh bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đôi mắt của cô đã mất hết ánh sáng.
Bây giờ Chu Thường Văn không còn cần Chu Cát Vũ giúp đỡ nữa. Chu Cát Vũ sẽ trói Hứa Huệ Chanh lại trước, sau đó Chu Thường Văn nằm lên chuyển động có lệ mấy cái, thế là xong việc. Đối với chuyện này, Chu Thường Văn không có hứng thú gì, nếu không phải vì Chu Cát Vũ căn dặn, Chu Thường Văn thà nằm xuống ngủ khò còn hơn.
Mỗi khi Chu Cát Vũ bước vào trói Hứa Huệ Chanh lại, cô đều hận thù trừng mắt nhìn gã, đá gã, cắn gã. Thế nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được sự ngoan độc của gã.
Ngày nào đó, không biết Chu Cát Vũ tìm ở đâu về cái máy chụp hình, nói là muốn chụp tấm hình cưới cho anh hai chị dâu.
Đôi mắt Hứa Huệ Chanh nhìn vào ống kính chỉ toàn thù hận.
Chu Cát Vũ sầm mặt xuống, kéo tóc của cô, “Cười cho tôi!”
“Phụt!” Cô nhổ bãi nước bọt vào gã.
Gã tức giận kéo đầu cô đập vào cửa.
Chu Thường Văn sợ giật cả mình, oa oa nhào đến, “Vợ đau.”
Vào lúc đầu bị va vào cửa, Hứa Huệ Chanh lại có ý nghĩ kết thúc hết mọi chuyện.
Chu Cát Vũ kịp thời ngăn hành động này lại.
Chu Thường Văn ôm lấy cô, vỗ vỗ lên ngực cô, “Ôm ôm, không đau.”
Chu Cát Vũ nhìn chằm chằm người đang nằm trong ngực của Chu Thường Văn, cảnh cáo, “Còn trừng nữa, tôi móc mắt cô ra.”
Hứa Huệ Chanh tránh khỏi ánh mắt hung ác của gã, vùi đầu vào trong ngực Chu Thường Văn.
Cuối cùng, Chu Thường Văn ở bên cạnh gãi đầu cả nửa ngày mới khiến cho tâm tình của Hứa Huệ Chanh hòa hoãn đôi chút, nhưng cô vẫn rất không cam tâm tình nguyện. Chu Thường Văn đại khái biết được mình đã chọc cô giận, không dám ngồi quá gần, cách cô một quãng, nhưng vẫn gập người ôm lấy cô.
Bức hình này, Hứa Huệ Chanh không được nhìn thấy.
Chu Cát Vũ chụp xong hình thì không nói gì nữa.
Sau này, gã hay cầm máy ảnh chụp hình, Chu gia cũng không biết rốt cuộc thì gã chụp cái gì.
Gan bàn tay của Chu Cát Vũ lại bị xẻo mất một miếng, ngay cả sức lực để bịt miệng vết thương lại, gã cũng không còn, chỉ có thể cắn răng ráng nhịn cơn đau buốt óc này. Gã chưa từng nghĩ đến, một Hứa Huệ Chanh như thế, mà vẫn có thằng đàn ông khác muốn có được.
Lúc Chung Định nhìn về phía bức hình, có một tia sáng mờ lướt qua đáy mắt hắn. Ngón trỏ của hắn nhè nhẹ chấm lên giọt lệ trên mặt Hứa Huệ Chanh, giống như muốn giúp cô lau đi vậy. Trong cuộc đọ sức ban nãy, hắn cũng bị thương. Thế nhưng vết thương lớn thương nhỏ cộng lại, thì cũng không bằng nỗi đau của ngàn mũi tên găm vào nơi đáy lòng. Bảo bối mà hắn muốn nâng niu, đã từng bị vỡ nát tan tành. Sau đó, cô đã một mình gom nhặt những mảnh vỡ đó lại, từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Chung Định đá một cú vào xương sườn của Chu Cát Vũ, đè gã xuống, sau đó đặt con dao lên ngực trái của gã, chầm chậm ấn xuống.
Chu Cát Vũ lại đau đến nín thở, gã gào thét, “Muốn chém muốn giết thì nhanh lên!”
“Yên tâm, tao sẽ để cái mạng chó này của mày lại.” Chung Định nhếch miệng cười, giống như ác quỷ, hắn tránh vị trí trái tim của Chu Cát Vũ, hung hãn đâm xuống một nhát.
Chu Cát Vũ đau đến kêu thét.
Chung Định nhìn dòng máu phụt ra dưới con dao, mắt không hề chớp, “Sau này cô ấy hạnh phúc bao lâu, thì mày sẽ đau khổ bấy lâu.”
----
Sau khi rời khỏi căn hộ của Chu Cát Vũ, Chung Định lẩn vào căn hộ kế bên.
Hayakawa Riho vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng hoảng hốt.
Chung Định cứ như vừa mới lăn lộn qua một vũng máu vậy, mùi máu tanh tưởi sộc lên. Chỉ là toàn thân đều đen sẫm, màu máu không quá rõ ràng.
Cô ta lùi lại một bước, nhường đường cho hắn, “Chung tiên sinh, quần áo mới đã chuẩn bị xong rồi.”
Chung Định gật đầu, bước vào phòng tắm. Khi đi ra, đã sạch sẽ gọn gàng.
Hayakawa Riho mỉm cười, “Chung tiên sinh đi thong thả, tôi đi giải quyết nốt mọi chuyện.”
Chung Định phất phất tay rời khỏi.
Hayakawa Riho mở cửa căn hộ của Chu Cát Vũ ra, lần theo vết máu bước vào trong phòng.
Chu Cát Vũ phủ phục dưới đất, cong lưng, bất động.
Cô lạnh lùng nhìn khắp phòng một lượt, những tấm hình kia đều nhuốm màu đỏ của máu. “Không ngờ ông chủ Chu còn có loại sở thích này.”
Chu Cát Vũ không phản ứng.
Cô đi đến giẫm lên gan bàn tay khuyết một miếng thịt của Chu Cát Vũ, “Loại đàn ông chỉ biết dùng bạo lực để khiến phụ nữ khuất phục, thật thất bại.”
Bàn tay của Chu Cát Vũ co rút một hồi, gã xoay đầu, nhìn về bức hình trên vách tường.
Bởi vì thương tích trên mặt, tầm mắt của gã rất mờ mịt. Nhưng hình dáng của người trong bức hình đó, đã sớm in đậm trong đầu gã.
Gã vẫn nhớ ngày đầu gặp gỡ giữa gã và cô.
Đó là lúc cô đương đôi chín tuổi hoa, xinh đẹp mơn mởn…
----
Hứa Huệ Chanh sinh ra ở một sơn thôn nhỏ tương đối hẻo lánh, vì giao thông không thuận tiện nên thôn làng khá khép kín.
Cô đi học sớm đi tối về. Trường học ở xa, cô phải đi rất lâu rất lâu mới đến được trường. Lúc tan học về còn phải phụ giúp việc nhà, bận rộn suốt.
Cha Hứa mẹ Hứa đều làm nông trong thôn, kinh tế gia đình có hạn. Đến sau khi Hứa Thất Trúc ra đời, mẹ Hứa liền nhờ bà con ra ngoài lĩnh xâu chuỗi hạt về làm.
Lúc Hứa Huệ Chanh sắp học xong cấp hai, đôi mắt của mẹ Hứa xảy ra chuyện, phải chữa trị ở bệnh viện huyện một khoảng thời gian. Vì vấn đề phí điều trị, cộng thêm phải chăm sóc mẹ Hứa, Hứa Huệ Chanh phải từ bỏ việc học lên cấp ba, bắt đầu thay mẹ làm công việc xâu chuỗi.
Cha Hứa mẹ Hứa rất đau lòng vì chuyện này, nhưng vì lúc đó gia đình thật sự không còn cách nào khác.
Sau này, mắt của mẹ Hứa chuyển biến tốt, bà khuyên Hứa Huệ Chanh tiếp tục đi học, nhưng Hứa Huệ Chanh đều cự tuyệt.
Hứa Huệ Chanh có dự định của riêng mình. Cô từng nghe một cô gái ra ngoài làm công nói rằng, thành phố lớn có rất nhiều công việc, tiền cũng nhiều. Cô tính đợi khi Hứa Thất Trúc lớn thêm một chút nữa thì mình sẽ ra ngoài làm công, gửi tiền về cho gia đình.
Ngày nào đó, cô gái kia lại ra ngoài kiếm việc làm. Hứa Huệ Chanh nghe thấy vậy, bèn khẩn trương bàn bạc với gia đình.
Lúc này, lớp thanh niên trong thôn dần dà ra đi khỏi thôn, cha Hứa mẹ Hứa nghĩ, nếu như cuộc đời của con gái giống họ, cứ mãi ở trong sơn thôn này, thật sự là không có tương lai. Thế là họ đồng ý.
Sau đó, lần đi này của Hứa Huệ Chanh, rất lâu sau này cha Hứa mẹ Hứa cũng không được nhìn thấy lại con gái của họ.
Ở thành phố C, cô gái kia có một người bạn trai thân thiết, cô ta cảm thấy đưa Hứa Huệ Chanh đến thành phố lớn thì nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô ta tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, đến một công ty tìm một chân thư ký để làm.
Học lực của Hứa Huệ Chanh thế này, lại không biết vi tính, nên chỉ có thể tìm loại việc nhân viên phục vụ trong quán ăn.
Ở trên đường, cô nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của một xưởng làm đồ trang trí, chính là tìm những người học lực thấp. Cô tìm đến nơi, nhưng lại chỉ là một quầy hàng sơ sài. Chủ của quầy hàng đó nói xưởng ở khá xa, cho nên ở trong thành phố chỉ bố trí một bàn tuyển dụng.
Vừa hay Chu Cát Vũ cũng ở đó, sau khi nhìn thấy cô, gã đánh giá mấy lượt.
Vì Hứa Huệ Chanh làm việc lâu năm, da dẻ tương đối ngăm đen, nhưng về ngũ quan thì, lại thật sự rất ưa nhìn.
Cô cảm giác được ánh mắt chú ý của gã, nên lễ phép cười đáp lại.
Chủ quầy và Chu Cát Vũ bước vào phòng trong, không biết là nói chuyện gì, khi bước ra, chủ quầy giới thiệu rằng, Chu Cát Vũ chính là người làm ở bên xưởng, để cho gã đưa Hứa Huệ Chanh qua đó làm việc.
Người trong thôn của Hứa Huệ Chanh đều là kiểu chất phác, tính tình của cô cũng đơn thuần, thật sự tưởng rằng đã gặp được một công việc tốt. Lúc đó cô rất cởi mở, rất hay cười, cô cảm ơn Chu Cát Vũ, “Chu đại ca, làm phiền anh rồi.”
Ánh mắt của Chu Cát Vũ lướt qua chiếc răng khểnh nhỏ xinh của cô, cười theo, “Không cần khách sáo. Cô mấy tuổi rồi?” Cô trông có vẻ còn rất trẻ, gã ngờ rằng cô chỉ mới có 16 tuổi.
Gương mặt cô rạng rỡ, “18 rồi ạ.”
Hứa Huệ Chanh và Chu Cát Vũ lên một chiếc xe chở hàng nhỏ. Ban đầu cô rất hiếu kỳ, dọc đường nhìn phong cảnh bên ngoài. Chỉ là càng đi xa, thì đường xá lại càng hẻo lánh, trong lòng bất an, cô hỏi, “Chu đại ca, công xưởng đó ở đâu vậy?”
“Sắp rồi.”
Hỏi hết mấy lần, Chu Cát Vũ cũng vẫn trả lời như thế.
Cô hoảng lên, “Tôi không đến đó làm nữa.”
Mắt Chu Cát Vũ thấy đã sắp đến nơi, cũng không tiếp tục giả vờ nữa, “Tiền tôi trả hết rồi, cô thuộc về phía bên tôi.”
Cô nghe không hiểu, nhưng biết rằng mình đã bị lừa rồi. Cô bắt đầu giãy dụa muốn kéo cửa xe ra.
Gã kéo cô lại, “Nghe lời thì tất thảy đều dễ nói chuyện.”
Tất nhiên là cô không nghe lời, vung tay lên muốn phản kháng.
Chu Cát Vũ để ý thấy tài xế xe hàng liếc nhìn qua phía bên này, gã quýnh lên, cho cô một cái tát tai, “Ồn ào nữa thì khỏi cho cô ăn cơm.”
Hứa Huệ Chanh làm sao có thể chịu được sức mạnh của gã, cô bị đánh đến nổ đom đóm mắt, cả nửa gương mặt đều tê rần lên. Cô chống không lại Chu Cát Vũ, bị gã tóm chặt kéo về thôn của gã.
Cho đến khi vào nhà của Chu gia, Hứa Huệ Chanh mới biết rõ đây là như thế nào.
Cô bị bán rồi.
So với thôn của cô thì thôn này phát triển hơn một chút. Con trai cả của Chu gia, Chu Thường Văn, đầu óc có vấn đề, nên mãi không cưới được vợ. Chu gia bèn để cho con trai thứ hai ra ngoài dùng tiền mua về. Cái nơi gọi là quầy hàng, thật ra chính là một điểm giao dịch đen.
Đương nhiên là Hứa Huệ Chanh không nghe theo, cô cầu xin vợ chồng Chu gia thả cho cô đi.
Chu Cát Vũ trực tiếp bước đến chụp miệng cô lại, dùng sức mạnh để khiến cô không nói được gì.
Chu Cát Vũ đem Hứa Huệ Chanh trói vào trong phòng mình, bỏ đói cô hai ngày.
Trước lúc ngủ, ban đêm thức dậy đi tiểu, buổi sáng tỉnh lại, Chu Cát Vũ đều trông chừng cô. Gã cảm thấy, ánh nắng buổi sớm chiếu lên gương mặt cô, là lúc cô ưa nhìn nhất. Nếu như, cô không có gương mặt đau khổ ấy.
Sau khi Hứa Huệ Chanh bị bỏ đói đến tay chân bủn rủn thì cuối cùng, cô cũng được ăn một bữa cơm. Nhưng đó lại là bữa tiệc cưới của cô và Chu Thường Văn.
Chu Thường Văn căn bản không biết thế nào gọi là kết hôn, anh ta chỉ biết ngoác miệng cười ngây dại, kéo tay cô xoa xoa. Anh ta cũng không biết cái gì gọi là động phòng, chỉ biết buổi tối phải ôm lấy cô, sau đó thì tự anh ta ngủ ngáy khò khò, tiếng sau vang hơn tiếng trước.
Qua mấy ngày, Chu Cát Vũ cũng phát hiện, anh trai và chị dâu của gã vẫn chưa hành sự.
Chu Cát Vũ giảng giải lý thuyết một hồi cho Chu Thường Văn.
Chu Thường Văn vẫn cười đần độn.
Đến tối, Chu Cát Vũ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của Hứa Huệ Chanh, gã bụm ngực mình. Đang tính rời khỏi thì gã lại nghe thấy tiếng khóc của Chu Thường Văn. Thế là ở bên trong, một nam một nữ đều đang khóc.
Chu Cát Vũ cắn răng, gõ cửa hỏi, “Anh hai, chuyện gì vậy?”
Chu Thường Văn hu hu nói, “Tiểu Vũ, mau vào đây.”
Chu Cát Vũ bất đắc dĩ, sau khi đẩy cửa ra thì bị tình cảnh trước mắt làm rung chuyển.
Hứa Huệ Chanh đang rúc ở góc giường, quần áo xốc xếch, để lộ ra một mảng lớn vai trần trắng tuyết, đang run rẩy không ngừng.
Còn Chu Thường Văn thì giơ cái thứ đồ mềm oặt của mình lên, gương mặt đau khổ, “Tiểu Vũ, nó phải để vào đâu?”
Vào giây phút đó, Chu Cát Vũ rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng nhớ lại lời dặn của cha mẹ, gã chỉ còn có thể nhắm mắt bước vào.
Tối đó trở về sau, đã lưu lại bóng ma trong lòng Hứa Huệ Chanh.
Chu Cát Vũ ở đầu giường khống chế tất thảy sự vùng vẫy phản kháng của cô, từng bước từng bước chỉ dạy Chu Thường Văn phải làm thế nào, cho đến khi hoàn thành nghĩa vụ động phòng.
Chu Thường Văn duy trì không đến 10 phút.
Chu Cát Vũ nhìn hai khối mềm mại trước ngực Hứa Huệ Chanh khẽ rung động, không kiềm được nuốt nuốt nước miếng. Sau đó, gã lại cúi đầu nhìn vào đôi mắt trống rỗng của cô, bất giác hơi buông lỏng sự kiềm chế đối với cô.
Hứa Huệ Chanh đã hoàn toàn bất động, chết lặng như một cái xác nằm đó. Mắt cô mở trừng, tiêu cự tan tác.
Sau khi đứng dậy, Chu Thường Văn dụi dụi mắt muốn đi ngủ.
Chu Cát Vũ vươn tay chạm lên trán Hứa Huệ Chanh, sau đó giúp cô kéo chăn lên, “Sau này nơi này chính là nhà của cô, cô cứ yên tâm mà ở.”
Lúc nghe thấy chữ “nhà”, mắt cô hấp háy, sau đó càng chìm vào màn đêm tuyệt vọng sâu thẳm.
Ngay ngày hôm sau, Hứa Huệ Chanh lao đầu xuống giếng.
Bà Chu phát hiện kịp thời, thét lớn gọi Chu Cát Vũ cứu Hứa Huệ Chanh lên.
Nhìn bộ dáng trầm lặng như chết của cô, Chu gia sợ cô lại tìm cách tự sát, nên họ lại trói cô lại, nhét một mảnh vải vào miệng cô, phòng cô cắn lưỡi.
Lúc đút cơm cho cô, Chu Cát Vũ to tiếng nói, “Sinh đứa con trai cho anh trai của tôi, cha mẹ tôi vui vẻ thì tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô.”
Hứa Huệ Chanh suốt ngày nằm trên giường, tâm thần bay đi chốn khác. Muốn chết, nhưng chết không được.
Ngày qua ngày, sức sống của cô dần dần kiệt quệ.
Cho đến một ngày, lúc Chu Cát Vũ đút cơm cho cô, Hứa Huệ Chanh nôn khan một trận.
Cha mẹ Chu gia rất vui mừng, cho rằng cô mang thai rồi. Thế nên họ đi mời một vị bác sĩ có kinh nghiệm đến kiểm tra.
Kết quả là, không có thai. Bởi vì Hứa Huệ Chanh bị hành hạ trong hơn hai tháng này, dẫn đến cơ thể mệt mỏi, thân thể hư nhược.
Cũng có thể vì lý do bệnh tật, thái độ của Chu gia đối với cô thêm đôi phần ôn hoà.
Họ không trói cô lại nữa, họ dọn một khoảng sân nhỏ ở phía sau nhà, chỉ cho cô hoạt động trong đó.
Sau khi cơn kích động tự vẫn qua đi, Hứa Huệ Chanh liền nghĩ đến chuyện chạy trốn. Cô vẫn còn cha mẹ, em trai đang đợi mình. Bây giờ hẳn là họ cũng đang rất mong nhớ cô, cô không thể cứ thế này mà chết đi được.
Thế nhưng bà Chu canh chừng quá sít sao, Hứa Huệ Chanh chưa chạy được mấy bước thì đã bị tóm trở lại.
Sau này, Hứa Huệ Chanh bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đôi mắt của cô đã mất hết ánh sáng.
Bây giờ Chu Thường Văn không còn cần Chu Cát Vũ giúp đỡ nữa. Chu Cát Vũ sẽ trói Hứa Huệ Chanh lại trước, sau đó Chu Thường Văn nằm lên chuyển động có lệ mấy cái, thế là xong việc. Đối với chuyện này, Chu Thường Văn không có hứng thú gì, nếu không phải vì Chu Cát Vũ căn dặn, Chu Thường Văn thà nằm xuống ngủ khò còn hơn.
Mỗi khi Chu Cát Vũ bước vào trói Hứa Huệ Chanh lại, cô đều hận thù trừng mắt nhìn gã, đá gã, cắn gã. Thế nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được sự ngoan độc của gã.
Ngày nào đó, không biết Chu Cát Vũ tìm ở đâu về cái máy chụp hình, nói là muốn chụp tấm hình cưới cho anh hai chị dâu.
Đôi mắt Hứa Huệ Chanh nhìn vào ống kính chỉ toàn thù hận.
Chu Cát Vũ sầm mặt xuống, kéo tóc của cô, “Cười cho tôi!”
“Phụt!” Cô nhổ bãi nước bọt vào gã.
Gã tức giận kéo đầu cô đập vào cửa.
Chu Thường Văn sợ giật cả mình, oa oa nhào đến, “Vợ đau.”
Vào lúc đầu bị va vào cửa, Hứa Huệ Chanh lại có ý nghĩ kết thúc hết mọi chuyện.
Chu Cát Vũ kịp thời ngăn hành động này lại.
Chu Thường Văn ôm lấy cô, vỗ vỗ lên ngực cô, “Ôm ôm, không đau.”
Chu Cát Vũ nhìn chằm chằm người đang nằm trong ngực của Chu Thường Văn, cảnh cáo, “Còn trừng nữa, tôi móc mắt cô ra.”
Hứa Huệ Chanh tránh khỏi ánh mắt hung ác của gã, vùi đầu vào trong ngực Chu Thường Văn.
Cuối cùng, Chu Thường Văn ở bên cạnh gãi đầu cả nửa ngày mới khiến cho tâm tình của Hứa Huệ Chanh hòa hoãn đôi chút, nhưng cô vẫn rất không cam tâm tình nguyện. Chu Thường Văn đại khái biết được mình đã chọc cô giận, không dám ngồi quá gần, cách cô một quãng, nhưng vẫn gập người ôm lấy cô.
Bức hình này, Hứa Huệ Chanh không được nhìn thấy.
Chu Cát Vũ chụp xong hình thì không nói gì nữa.
Sau này, gã hay cầm máy ảnh chụp hình, Chu gia cũng không biết rốt cuộc thì gã chụp cái gì.
Danh sách chương