Nếu như Chung Định báo cho biết trước thì Hứa Huệ Chanh đã nhớ mua một bó hoa. Bây giờ hai người tay không đến thế này, có chút không hợp lễ tiết.
Cô không khỏi cảm thấy áy náy.
Chiếc bật lửa của Chung Định “đinh” vài tiếng, chiếc nắp mở rồi lại đóng. “Tiểu Sơn Trà, giới thiệu cho em biết, đây là em trai của anh, em ruột.”
Hứa Huệ Chanh gật gật đầu.
Hắn kéo lấy tay cô, chuyển mắt nhìn về phía bia mộ, “Đó là, A Diên.”
Đối với cái tên “A Diên” này, cô không hề ngạc nhiên. Lúc trước cô đã đoán rằng, Kiều Diên chắc hẳn là tên thật của em trai Chung Định.
“Đây là chị dâu của em.” Chung Định nắm lấy tay cô, đút vào trong túi của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Em có thể yên tâm được rồi.”
Kiều Diên trên tấm bia cười rất dịu dàng.
Hứa Huệ Chanh nhìn chăm chú thế này, cô liền liên hệ nụ cười trên tấm bia mộ với “Kiều Diên” trước kia gặp được. Cô phát hiện ra, Chung Định và Kiều Diên vẫn có chỗ khác biệt: Kiều Diên thật sự khi cười lên, phía bên trái có một lúm đồng tiền cạn, còn Chung Định thì không có.
Cô nhìn tấm ảnh kia thêm mấy giây, sau đó lòng bàn tay truyền đến một trận đau.
Cô muốn rút tay ra, nhưng Chung Định lại nắm chặt không buông.
Hứa Huệ Chanh đau đến xuýt xoa thành tiếng.
Chung Định hừ khẽ, cuối cùng thả lỏng tay ra, “Nào, em chào hỏi em trai anh đi.”
Tay của cô rút ra khỏi túi áo của hắn, cô hơi khom người về phía tấm bia mộ, “Chào chú. Chị là Hứa Huệ Chanh, là….” Cô hơi khựng lại, “Bạn gái của anh trai chú.”
Chung Định cười cười. Sau đó hắn nhìn về phía bia mộ, không nói thêm gì nữa. Lại qua một hồi, hắn lấy bao thuốc ra, ngậm một điếu, đốt thuốc.
Hứa Huệ Chanh yên yên tĩnh tĩnh, đứng ở bên cạnh hắn, không lên tiếng làm phiền.
Cô nghĩ, chắc hẳn hắn có lời trong lòng nào đó muốn nói với Kiều Diên. Mà có vài chuyện riêng tư, nếu như Chung Định tình nguyện, thì hắn tự nhiên sẽ nói cho cô biết.
Không khí trầm mặc khoảng chừng 10 phút.
Sau cùng, Chung Định nói lời từ biệt, “A Diên, anh đi đây.”
Sau đó hắn nhéo nhéo mặt của Hứa Huệ Chanh, cười trong veo tuấn tú, “Trông anh có mắt nhìn chưa, chọn được một cô trắng trẻo tròn trịa.”
Cô cười đáp trả hắn.
Lúc rời khỏi, Hứa Huệ Chanh gập người thật thấp về phía Kiều Diên.
Đối với chú em chồng không duyên gặp gỡ này, tâm tình cô khá là phức tạp.
Dù sao thì cô cũng đã từng bị nụ cười ấm áp đó hấp dẫn. Tuy rằng, sự rung động lợt lạt này, sau khi cô và Chung Định tiếp xúc với nhau, đã dần dần tan biến.
----
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh đi biệt thự một chuyến.
Chính là nơi mà cô bị đuối nước hôm đó.
Chung Định cũng coi như thức thời, đặc biệt đi vòng tránh chỗ hồ bơi, kéo cô vào vườn sau.
Hứa Huệ Chanh đã nghe cái tên “Thiêm Tài” được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa từng được gặp mặt. Hứa Huệ Chanh tưởng con vật mà Chung Định nuôi, chắc phải danh giá lắm, thế nhưng khi nhìn thấy, cô cảm thấy chú chó này chẳng khác mấy con chó đất ở quê cô là bao.
Thiêm Tài nhào tới, cọ cọ lên chân của Chung Định.
Hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve lưng nó, “Thiêm Tài, giới thiệu cho mày một tiểu mỹ nhân.” Hắn nhấn mạnh điểm quan trọng, “Vị nhà tao, giống y chang mày.”
Thiêm Tài ngoắc ngoắc cái đuôi, chạy một vòng quanh Hứa Huệ Chanh.
Lúc Hứa Huệ Chanh khom lưng xuống vỗ vỗ đầu Thiêm Tài, sau đó chú ý thấy, mắt của chú cún này có điểm khác thường.
“Mắt rơi mất rồi.” Chung Định vuốt vuốt lưng nó, “Đã tìm bác sĩ để chữa trị. Sau này lại rơi ra nữa.”
Cô sửng người một chốc, khi nhìn lại Thiêm Tài, lòng cô nổi lên cảm giác thương xót. “Sao anh không đem nó theo bên cạnh?”
“Thiêm Tài thích thiên nhiên.” Chung Định vuốt vuốt đuôi của Thiêm Tài.
Thiêm Tài giống như nghe hiểu lời này, ngoắc ngoắc đuôi rồi phóng đến trung tâm khu vườn.
Hứa Huệ Chanh nhìn quanh khu vườn này. Bên trong là một bãi cỏ bằng phẳng rộng lớn, không có bất kỳ chướng ngại vật nào. Chắc hẳn là do Chung Định đặc biệt bố trí cho Thiêm Tài.
Chung Định nhìn Thiêm Tài sống động chạy nhảy, cười lên, “Thiêm Tài và em giống nhau y như đúc.”
Cô đờ ra, cuối cùng quyết định không cùng hắn tranh cãi điểm này nữa.
“Thiêm Tài là do em trai anh nhặt về.” Hắn quen cái trò nghịch nghịch tay của Hứa Huệ Chanh, hắn rà qua rà lại các khớp ngón tay của cô.
Hứa Huệ Chanh không còn đi chỉnh cái sở thích không biết từ đâu ra này của hắn nữa, chỉ là lời hắn nói thật đột ngột, cô không phản ứng lại kịp, “Hả?”
“Thiêm Tài là một chú chó lang thang, A Diên thấy nó tội nghiệp nên ôm về.”
“À.”
“Thiêm Tài cũng may mắn, nếu như người nó gặp được là anh.” Câu nói này của Chung Định cứ thế mà đứt đoạn.
Hứa Huệ Chanh sửng người. Lúc trước cô và Kiều Diên gặp gỡ, cũng là may mắn. Nếu như đổi lại là xuất hiện với tính cách của Chung Định thì… nghĩ thôi cũng đã đáng sợ rồi. Cô âm thầm nắm nắm tay lại, không kiềm được lên tiếng hỏi, “Chung tiên sinh, em trai anh là một người như thế nào?”
Chung Định híp mắt lại, “Nếu trong phim võ hiệp, em ấy chắc hẳn là minh chủ võ lâm đức cao vọng trọng.”
Kiểu ví von này khiến Hứa Huệ Chanh kinh ngạc, “Vậy còn anh?”
“Anh à?” Chung Định cười, “Ma đầu tà giáo.”
Cô cảm thấy cách hình dung này rất thích hợp. Cô nhớ lại lúc ở trong nghĩa trang, biểu hiện của Chung Định là huynh đệ tình thâm, cô nói, “Quan hệ của các anh… rất tốt.”
“Coi là vậy đi.” Chung Định nói xong cúi đầu kề gần sát cô, con ngươi thâm thúy có thứ cảm xúc không tên nào đó, “Tiểu Sơn Trà, nếu như em gặp A Diên sớm mấy năm, nhất định sẽ rất thích em ấy.”
Hứa Huệ Chanh ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, nói, “… Tại sao lại nói như vậy…”
“Bởi vì em ấy rất tốt.” Chung Định thu lại nét cười, bình bình trần thuật, “Em ấy không phải một động vật máu lạnh như anh.”
Cô lắc đầu, nhấn mạnh nói, “Em thích Chung tiên sinh.”
“Đó là bởi vì em chưa gặp em ấy.”
“Em thích Chung tiên sinh!” Hứa Huệ Chanh không hiểu vì sao lại tức giận, “Em thích một đại soái ca có nội hàm lại thích tự luyến.” Cô thích nhìn dáng vẻ tự luyến tự kiêu của hắn, chứ không phải dáng vẻ tự phủ nhận bản thân.
Chung Định im lặng nhìn gương mặt nổi giận của cô một hồi, sau đó khẽ cười, “Chỉ giả dụ với em thôi, sao mà nghiêm túc vậy.”
“Không thích giả dụ như thế.” Cho dù cô từng mơ tưởng đến Kiều Diên, thì đó cũng là xuất hiện với hình dáng của Chung Định. Lúc bắt đầu cô gặp được, đã không phải là Kiều Diên, mà là Chung Định, luôn luôn là hắn.
Chung Định nói một câu khó mà nghe thấy được, “Anh cũng không thích.”
----
Trong biệt thự có một căn phòng mặt trời, hướng chiếu và lấy sáng đều cực kỳ tốt, những mảng kính sát đất lớn, có thể nhìn bao quát hết phong cảnh bên ngoài.
Đây là phòng vẽ tranh của Kiều Diên lúc sinh thời.
Khung tranh lớn có nhỏ có, nhìn một cái, tựa như mặt biển sắc màu loang lỗ.
“Em ấy thích làm những thứ này.” Ánh mắt của Chung Định lướt qua những bức tranh đó, sau đó tìm thứ gì đó trong ngăn kéo.
Cuối cùng, hắn lục ra được một bản phác thảo.
Kiều Diên lúc rảnh rỗi sẽ viết viết vẽ vẽ vài thứ, đây chính là một cách thức suy nghĩ của anh ta. Có một thời gian, thứ anh ta vẽ đều là về những việc vặt vãnh giữa mình và Chung Định thời còn học trung học.
Mà quãng quá khứ đó, Chung Định lại không còn nhớ được bao nhiêu nữa.
Chung Định đẩy cửa sổ ra, phẩy phẩy những bụi bặm trên quyển phác thảo, sau đó đưa tay ra, ý bảo Hứa Huệ Chanh qua đây.
Hai người ngồi trên bệ cửa sổ.
Chung Định tùy tiện lật vài trang, sau đó đưa cho Hứa Huệ Chanh xem, “Đây là những bức tranh A Diên vẽ lúc nhàm chán, gọi là sổ kỷ niệm thời thanh xuân.”
Cô nghe mà cảm thấy rất hiếu kỳ, mau chóng cầm lấy.
Phong cách vẽ tương đối đơn giản qua quýt, có vài bức, ngũ quan chỉ dùng hai ba nét phác thảo, thế nhưng khi nhìn, cô lại có thể phân biệt được hai cậu thanh niên đó, ai là ai.
Chạy băng băng trên sân bóng, là Chung Định. Ngả ngớn ngậm điếu thuốc, là Chung Định. Đôi mắt cười cong cong nhưng lại mang ý xấu xa, là Chung Định.
Cô toàn nhìn thấy Chung Định trước, sau đó mới để ý tới Kiều Diên. Hơn nữa cô còn cảm thấy, thần thái của Chung Định vô cùng sinh động. Có lẽ người vẽ chính là bản thân Kiều Diên, nên đối với bản thân mình, anh ta lại không nắm bắt được như đối với những người bên cạnh.
Hứa Huệ Chanh dùng một góc nhìn đặc biệt, xuyên qua những năm tháng thiếu niên của Chung Định, “Chung tiên sinh, ngày trước anh đã hư như thế rồi à?”
“Nói thừa.”
Cô chú ý đến có một bức tranh hắn cùng một cô nữ sinh quàng vai đi sát rạt, bèn hỏi, “Đây là ai vậy?”
“Không quen biết.” Hắn vén mấy cọng tóc của cô lên, “Đã nói rồi, em là người đầu tiên, những người khác không có ấn tượng.” Những người chỉ đến vì tính dục đó, hắn nào còn ghi nhớ.
Hứa Huệ Chanh lật rồi lại lật, chợt nhìn thấy một bức tranh cực kỳ quen thuộc.
Đó chính là bức vẽ hình xăm của Chung Định.
Ban đầu nhìn thấy ở trong hang núi, cô cảm thấy rất kỳ dị. Sau này cùng Chung Định thân mật nhiều rồi, thì cũng quen dần.
Thế nhưng bây giờ cô nhìn, lại có chút cảm giác không thoải mái. Màu sắc trên bức tranh không phải là màu quýt tươi như hình xăm của Chung Định, mà là đỏ sậm. Hơn nữa màu nền là sắc đen lộn xộn, dưới sự đối lập, cảm giác rất u ám.
Chung Định liếc mắt qua, “Lúc đó anh muốn xăm mình chơi, tìm không được hình nào nên chọn cái này.”
“… Tại sao anh lại xăm ở nơi đó?”
“Lúc làm càng có cảm giác.” Chung Định nói thật.
Hứa Huệ Chanh nghe xong “Ừm” một tiếng, sau đó tiếp tục lật xem. Cô sẽ không bao giờ suốt ngày đi xoắn xuýt về chuyện trước kia hắn đã làm qua với ai, ban nãy cô hỏi, thuần túy chỉ muốn hiểu hơn về cách suy nghĩ của hắn mà thôi.
Không hiểu có phải cô ảo tưởng hay không, Kiều Diên mà cô nhìn thấy qua quyển phác họa này, và Kiều Diên mà Chung Định đóng giả, không hoàn toàn giống nhau. Cụ thể ở đâu, thì cô lại nói không được.
Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Dù sao Chung Định cũng lười nói thêm nhiều chuyện liên quan đến Kiều Diên với cô, thứ cô dựa vào, chẳng qua chỉ là trực giác khi xem những bức tranh màu mà thôi.
----
Dạo gần đây tâm tình của Chung lão thái gia rất vui vẻ. Ông đang đợi Chung Định trở về nhà.
Chung mẫu cũng cách dăm ba bữa qua một lần, vô tình hay cố ý lại nói vài câu tốt đẹp cho Chung Định.
Chung lão thái gia nghe vậy cũng cười ha hả cho qua.
Thế nhưng đợi chờ gần hai tuần lễ rồi, đứa cháu Chung Định đang gặp khủng hoảng tài chính lại vẫn không hề có động tĩnh.
Ngược lại, Phượng Hữu lại tỏ ra có chút nhịn không được nữa.
Sau chuyện đính hôn không thành, Chung lão thái gia và Thẩm nãi nãi thương lượng, điều kiện tiên quyết của việc bồi thuờng tổn thất của Chung gia, chính là để Phượng Hữu thay thế Chung Định, tiếp nhận Thẩm Thung Nhạn.
Phượng Hữu đối với chuyện này không có ý kiến gì.
Thoạt đầu gã tiếp cận Thẩm Thung Nhạn, nhắm đến chính là bối cảnh của cô nàng. Cùng quá thì sau khi kết hôn, gã sẽ tìm một lý do để giam cô nàng lại, không để cô ta ra ngoài phát điên là được.
Thế nhưng gã đã tính sai mức độ phát tác của một đứa bệnh thần kinh.
Tuần trước, Phượng Hữu đến Thẩm gia chào hỏi, nói cho hay là đi an ủi an ủi người trước kia là chị dâu, hiện nay là vợ sắp cưới.
Thẩm Thung Nhạn mặc Hán phục triều Minh, trâm cài tóc lộng lẫy, lấp lánh ánh kim dưới ánh nắng mặt trời. Cô nàng lệ ướt đẫm vạt áo, nói rằng lúc trước cô nàng đã xuyên không đến cổ đại, cùng một vị vương gia bí mật ước định chuyện chung thân.
Phượng Hữu dựa người vào bức tường, nhìn cô nàng biểu diễn một hồi, “Chị Thẩm à, ngày kết hôn cũng đã định xong rồi, trưởng bối nhà chị rất nóng ruột đấy.”
“Một người con gái không thể thờ hai chồng.” Thẩm Thung Nhạn khóc đến đỏ hai mắt, “Vương gia đối với ta tình thâm ý trọng, nếu ta phụ chàng, thiên địa bất dung.”
“Lúc đính hôn với anh trai tôi cũng chẳng thấy chị khóc thảm như thế này.” Phượng Hữu cười lạnh lẽo.
“Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau. Tổng giám đốc bỏ vợ là trước, vương gia bá đạo là sau.” Thẩm Thung Nhạn đỡ lấy mấy món trang sức trên đầu mình, than thở, “Mà ngươi, thì… quá muộn rồi!”
Tất nhiên là gã mặc kệ cô nàng.
Sau ngày hôm đó, tất cả mọi chuyện của Phượng Hữu đều không thuận lợi.
Tâm tình của gã xấu đi.
Ngay cả những lời nũng nịu thường ngày của Phượng Oanh Oanh, Phượng Hữu cũng cảm thấy rất giả dối.
Sau đó Chung lão thái gia hỏi đến chuyện Chung Định bao dưỡng Hứa Huệ Chanh, Phượng Hữu liền mang ý đồ xấu, nói rằng, “Con điếm nhỏ đó cuối năm ngoái nổi lên sau một đêm. Có mấy người cháu quen ngày trước từng mua cô ta, nhan sắc bình thường, nhưng vì tiền, cái gì cũng chịu làm.”
Chung lão thái gia nghe thấy ba chữ đầu tiên thì mặt đã nặng nề, “Chung Định vì thứ đàn bà này mà hủy hôn?”
“Ông nội đừng giận.” Phượng Hữu cười đến là vô tội, “Đợi khi anh Chung Định trở về nói chuyện đàng hoàng là được.”
Chung lão thái gia hừ lạnh, “Về cái gì! Ta khóa hết tài khoản của nó rồi. Có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng về nữa.”
Phượng Hữu âm thầm tính toán, nếu như Chung Định không có Chung thị hỗ trợ tiền bạc, thì có thể gắng gượng bao lâu chứ.
Phượng Hữu thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh quẫn bách của Chung Định ngay lập tức.
Cô không khỏi cảm thấy áy náy.
Chiếc bật lửa của Chung Định “đinh” vài tiếng, chiếc nắp mở rồi lại đóng. “Tiểu Sơn Trà, giới thiệu cho em biết, đây là em trai của anh, em ruột.”
Hứa Huệ Chanh gật gật đầu.
Hắn kéo lấy tay cô, chuyển mắt nhìn về phía bia mộ, “Đó là, A Diên.”
Đối với cái tên “A Diên” này, cô không hề ngạc nhiên. Lúc trước cô đã đoán rằng, Kiều Diên chắc hẳn là tên thật của em trai Chung Định.
“Đây là chị dâu của em.” Chung Định nắm lấy tay cô, đút vào trong túi của mình, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Em có thể yên tâm được rồi.”
Kiều Diên trên tấm bia cười rất dịu dàng.
Hứa Huệ Chanh nhìn chăm chú thế này, cô liền liên hệ nụ cười trên tấm bia mộ với “Kiều Diên” trước kia gặp được. Cô phát hiện ra, Chung Định và Kiều Diên vẫn có chỗ khác biệt: Kiều Diên thật sự khi cười lên, phía bên trái có một lúm đồng tiền cạn, còn Chung Định thì không có.
Cô nhìn tấm ảnh kia thêm mấy giây, sau đó lòng bàn tay truyền đến một trận đau.
Cô muốn rút tay ra, nhưng Chung Định lại nắm chặt không buông.
Hứa Huệ Chanh đau đến xuýt xoa thành tiếng.
Chung Định hừ khẽ, cuối cùng thả lỏng tay ra, “Nào, em chào hỏi em trai anh đi.”
Tay của cô rút ra khỏi túi áo của hắn, cô hơi khom người về phía tấm bia mộ, “Chào chú. Chị là Hứa Huệ Chanh, là….” Cô hơi khựng lại, “Bạn gái của anh trai chú.”
Chung Định cười cười. Sau đó hắn nhìn về phía bia mộ, không nói thêm gì nữa. Lại qua một hồi, hắn lấy bao thuốc ra, ngậm một điếu, đốt thuốc.
Hứa Huệ Chanh yên yên tĩnh tĩnh, đứng ở bên cạnh hắn, không lên tiếng làm phiền.
Cô nghĩ, chắc hẳn hắn có lời trong lòng nào đó muốn nói với Kiều Diên. Mà có vài chuyện riêng tư, nếu như Chung Định tình nguyện, thì hắn tự nhiên sẽ nói cho cô biết.
Không khí trầm mặc khoảng chừng 10 phút.
Sau cùng, Chung Định nói lời từ biệt, “A Diên, anh đi đây.”
Sau đó hắn nhéo nhéo mặt của Hứa Huệ Chanh, cười trong veo tuấn tú, “Trông anh có mắt nhìn chưa, chọn được một cô trắng trẻo tròn trịa.”
Cô cười đáp trả hắn.
Lúc rời khỏi, Hứa Huệ Chanh gập người thật thấp về phía Kiều Diên.
Đối với chú em chồng không duyên gặp gỡ này, tâm tình cô khá là phức tạp.
Dù sao thì cô cũng đã từng bị nụ cười ấm áp đó hấp dẫn. Tuy rằng, sự rung động lợt lạt này, sau khi cô và Chung Định tiếp xúc với nhau, đã dần dần tan biến.
----
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh đi biệt thự một chuyến.
Chính là nơi mà cô bị đuối nước hôm đó.
Chung Định cũng coi như thức thời, đặc biệt đi vòng tránh chỗ hồ bơi, kéo cô vào vườn sau.
Hứa Huệ Chanh đã nghe cái tên “Thiêm Tài” được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa từng được gặp mặt. Hứa Huệ Chanh tưởng con vật mà Chung Định nuôi, chắc phải danh giá lắm, thế nhưng khi nhìn thấy, cô cảm thấy chú chó này chẳng khác mấy con chó đất ở quê cô là bao.
Thiêm Tài nhào tới, cọ cọ lên chân của Chung Định.
Hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve lưng nó, “Thiêm Tài, giới thiệu cho mày một tiểu mỹ nhân.” Hắn nhấn mạnh điểm quan trọng, “Vị nhà tao, giống y chang mày.”
Thiêm Tài ngoắc ngoắc cái đuôi, chạy một vòng quanh Hứa Huệ Chanh.
Lúc Hứa Huệ Chanh khom lưng xuống vỗ vỗ đầu Thiêm Tài, sau đó chú ý thấy, mắt của chú cún này có điểm khác thường.
“Mắt rơi mất rồi.” Chung Định vuốt vuốt lưng nó, “Đã tìm bác sĩ để chữa trị. Sau này lại rơi ra nữa.”
Cô sửng người một chốc, khi nhìn lại Thiêm Tài, lòng cô nổi lên cảm giác thương xót. “Sao anh không đem nó theo bên cạnh?”
“Thiêm Tài thích thiên nhiên.” Chung Định vuốt vuốt đuôi của Thiêm Tài.
Thiêm Tài giống như nghe hiểu lời này, ngoắc ngoắc đuôi rồi phóng đến trung tâm khu vườn.
Hứa Huệ Chanh nhìn quanh khu vườn này. Bên trong là một bãi cỏ bằng phẳng rộng lớn, không có bất kỳ chướng ngại vật nào. Chắc hẳn là do Chung Định đặc biệt bố trí cho Thiêm Tài.
Chung Định nhìn Thiêm Tài sống động chạy nhảy, cười lên, “Thiêm Tài và em giống nhau y như đúc.”
Cô đờ ra, cuối cùng quyết định không cùng hắn tranh cãi điểm này nữa.
“Thiêm Tài là do em trai anh nhặt về.” Hắn quen cái trò nghịch nghịch tay của Hứa Huệ Chanh, hắn rà qua rà lại các khớp ngón tay của cô.
Hứa Huệ Chanh không còn đi chỉnh cái sở thích không biết từ đâu ra này của hắn nữa, chỉ là lời hắn nói thật đột ngột, cô không phản ứng lại kịp, “Hả?”
“Thiêm Tài là một chú chó lang thang, A Diên thấy nó tội nghiệp nên ôm về.”
“À.”
“Thiêm Tài cũng may mắn, nếu như người nó gặp được là anh.” Câu nói này của Chung Định cứ thế mà đứt đoạn.
Hứa Huệ Chanh sửng người. Lúc trước cô và Kiều Diên gặp gỡ, cũng là may mắn. Nếu như đổi lại là xuất hiện với tính cách của Chung Định thì… nghĩ thôi cũng đã đáng sợ rồi. Cô âm thầm nắm nắm tay lại, không kiềm được lên tiếng hỏi, “Chung tiên sinh, em trai anh là một người như thế nào?”
Chung Định híp mắt lại, “Nếu trong phim võ hiệp, em ấy chắc hẳn là minh chủ võ lâm đức cao vọng trọng.”
Kiểu ví von này khiến Hứa Huệ Chanh kinh ngạc, “Vậy còn anh?”
“Anh à?” Chung Định cười, “Ma đầu tà giáo.”
Cô cảm thấy cách hình dung này rất thích hợp. Cô nhớ lại lúc ở trong nghĩa trang, biểu hiện của Chung Định là huynh đệ tình thâm, cô nói, “Quan hệ của các anh… rất tốt.”
“Coi là vậy đi.” Chung Định nói xong cúi đầu kề gần sát cô, con ngươi thâm thúy có thứ cảm xúc không tên nào đó, “Tiểu Sơn Trà, nếu như em gặp A Diên sớm mấy năm, nhất định sẽ rất thích em ấy.”
Hứa Huệ Chanh ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, nói, “… Tại sao lại nói như vậy…”
“Bởi vì em ấy rất tốt.” Chung Định thu lại nét cười, bình bình trần thuật, “Em ấy không phải một động vật máu lạnh như anh.”
Cô lắc đầu, nhấn mạnh nói, “Em thích Chung tiên sinh.”
“Đó là bởi vì em chưa gặp em ấy.”
“Em thích Chung tiên sinh!” Hứa Huệ Chanh không hiểu vì sao lại tức giận, “Em thích một đại soái ca có nội hàm lại thích tự luyến.” Cô thích nhìn dáng vẻ tự luyến tự kiêu của hắn, chứ không phải dáng vẻ tự phủ nhận bản thân.
Chung Định im lặng nhìn gương mặt nổi giận của cô một hồi, sau đó khẽ cười, “Chỉ giả dụ với em thôi, sao mà nghiêm túc vậy.”
“Không thích giả dụ như thế.” Cho dù cô từng mơ tưởng đến Kiều Diên, thì đó cũng là xuất hiện với hình dáng của Chung Định. Lúc bắt đầu cô gặp được, đã không phải là Kiều Diên, mà là Chung Định, luôn luôn là hắn.
Chung Định nói một câu khó mà nghe thấy được, “Anh cũng không thích.”
----
Trong biệt thự có một căn phòng mặt trời, hướng chiếu và lấy sáng đều cực kỳ tốt, những mảng kính sát đất lớn, có thể nhìn bao quát hết phong cảnh bên ngoài.
Đây là phòng vẽ tranh của Kiều Diên lúc sinh thời.
Khung tranh lớn có nhỏ có, nhìn một cái, tựa như mặt biển sắc màu loang lỗ.
“Em ấy thích làm những thứ này.” Ánh mắt của Chung Định lướt qua những bức tranh đó, sau đó tìm thứ gì đó trong ngăn kéo.
Cuối cùng, hắn lục ra được một bản phác thảo.
Kiều Diên lúc rảnh rỗi sẽ viết viết vẽ vẽ vài thứ, đây chính là một cách thức suy nghĩ của anh ta. Có một thời gian, thứ anh ta vẽ đều là về những việc vặt vãnh giữa mình và Chung Định thời còn học trung học.
Mà quãng quá khứ đó, Chung Định lại không còn nhớ được bao nhiêu nữa.
Chung Định đẩy cửa sổ ra, phẩy phẩy những bụi bặm trên quyển phác thảo, sau đó đưa tay ra, ý bảo Hứa Huệ Chanh qua đây.
Hai người ngồi trên bệ cửa sổ.
Chung Định tùy tiện lật vài trang, sau đó đưa cho Hứa Huệ Chanh xem, “Đây là những bức tranh A Diên vẽ lúc nhàm chán, gọi là sổ kỷ niệm thời thanh xuân.”
Cô nghe mà cảm thấy rất hiếu kỳ, mau chóng cầm lấy.
Phong cách vẽ tương đối đơn giản qua quýt, có vài bức, ngũ quan chỉ dùng hai ba nét phác thảo, thế nhưng khi nhìn, cô lại có thể phân biệt được hai cậu thanh niên đó, ai là ai.
Chạy băng băng trên sân bóng, là Chung Định. Ngả ngớn ngậm điếu thuốc, là Chung Định. Đôi mắt cười cong cong nhưng lại mang ý xấu xa, là Chung Định.
Cô toàn nhìn thấy Chung Định trước, sau đó mới để ý tới Kiều Diên. Hơn nữa cô còn cảm thấy, thần thái của Chung Định vô cùng sinh động. Có lẽ người vẽ chính là bản thân Kiều Diên, nên đối với bản thân mình, anh ta lại không nắm bắt được như đối với những người bên cạnh.
Hứa Huệ Chanh dùng một góc nhìn đặc biệt, xuyên qua những năm tháng thiếu niên của Chung Định, “Chung tiên sinh, ngày trước anh đã hư như thế rồi à?”
“Nói thừa.”
Cô chú ý đến có một bức tranh hắn cùng một cô nữ sinh quàng vai đi sát rạt, bèn hỏi, “Đây là ai vậy?”
“Không quen biết.” Hắn vén mấy cọng tóc của cô lên, “Đã nói rồi, em là người đầu tiên, những người khác không có ấn tượng.” Những người chỉ đến vì tính dục đó, hắn nào còn ghi nhớ.
Hứa Huệ Chanh lật rồi lại lật, chợt nhìn thấy một bức tranh cực kỳ quen thuộc.
Đó chính là bức vẽ hình xăm của Chung Định.
Ban đầu nhìn thấy ở trong hang núi, cô cảm thấy rất kỳ dị. Sau này cùng Chung Định thân mật nhiều rồi, thì cũng quen dần.
Thế nhưng bây giờ cô nhìn, lại có chút cảm giác không thoải mái. Màu sắc trên bức tranh không phải là màu quýt tươi như hình xăm của Chung Định, mà là đỏ sậm. Hơn nữa màu nền là sắc đen lộn xộn, dưới sự đối lập, cảm giác rất u ám.
Chung Định liếc mắt qua, “Lúc đó anh muốn xăm mình chơi, tìm không được hình nào nên chọn cái này.”
“… Tại sao anh lại xăm ở nơi đó?”
“Lúc làm càng có cảm giác.” Chung Định nói thật.
Hứa Huệ Chanh nghe xong “Ừm” một tiếng, sau đó tiếp tục lật xem. Cô sẽ không bao giờ suốt ngày đi xoắn xuýt về chuyện trước kia hắn đã làm qua với ai, ban nãy cô hỏi, thuần túy chỉ muốn hiểu hơn về cách suy nghĩ của hắn mà thôi.
Không hiểu có phải cô ảo tưởng hay không, Kiều Diên mà cô nhìn thấy qua quyển phác họa này, và Kiều Diên mà Chung Định đóng giả, không hoàn toàn giống nhau. Cụ thể ở đâu, thì cô lại nói không được.
Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Dù sao Chung Định cũng lười nói thêm nhiều chuyện liên quan đến Kiều Diên với cô, thứ cô dựa vào, chẳng qua chỉ là trực giác khi xem những bức tranh màu mà thôi.
----
Dạo gần đây tâm tình của Chung lão thái gia rất vui vẻ. Ông đang đợi Chung Định trở về nhà.
Chung mẫu cũng cách dăm ba bữa qua một lần, vô tình hay cố ý lại nói vài câu tốt đẹp cho Chung Định.
Chung lão thái gia nghe vậy cũng cười ha hả cho qua.
Thế nhưng đợi chờ gần hai tuần lễ rồi, đứa cháu Chung Định đang gặp khủng hoảng tài chính lại vẫn không hề có động tĩnh.
Ngược lại, Phượng Hữu lại tỏ ra có chút nhịn không được nữa.
Sau chuyện đính hôn không thành, Chung lão thái gia và Thẩm nãi nãi thương lượng, điều kiện tiên quyết của việc bồi thuờng tổn thất của Chung gia, chính là để Phượng Hữu thay thế Chung Định, tiếp nhận Thẩm Thung Nhạn.
Phượng Hữu đối với chuyện này không có ý kiến gì.
Thoạt đầu gã tiếp cận Thẩm Thung Nhạn, nhắm đến chính là bối cảnh của cô nàng. Cùng quá thì sau khi kết hôn, gã sẽ tìm một lý do để giam cô nàng lại, không để cô ta ra ngoài phát điên là được.
Thế nhưng gã đã tính sai mức độ phát tác của một đứa bệnh thần kinh.
Tuần trước, Phượng Hữu đến Thẩm gia chào hỏi, nói cho hay là đi an ủi an ủi người trước kia là chị dâu, hiện nay là vợ sắp cưới.
Thẩm Thung Nhạn mặc Hán phục triều Minh, trâm cài tóc lộng lẫy, lấp lánh ánh kim dưới ánh nắng mặt trời. Cô nàng lệ ướt đẫm vạt áo, nói rằng lúc trước cô nàng đã xuyên không đến cổ đại, cùng một vị vương gia bí mật ước định chuyện chung thân.
Phượng Hữu dựa người vào bức tường, nhìn cô nàng biểu diễn một hồi, “Chị Thẩm à, ngày kết hôn cũng đã định xong rồi, trưởng bối nhà chị rất nóng ruột đấy.”
“Một người con gái không thể thờ hai chồng.” Thẩm Thung Nhạn khóc đến đỏ hai mắt, “Vương gia đối với ta tình thâm ý trọng, nếu ta phụ chàng, thiên địa bất dung.”
“Lúc đính hôn với anh trai tôi cũng chẳng thấy chị khóc thảm như thế này.” Phượng Hữu cười lạnh lẽo.
“Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau. Tổng giám đốc bỏ vợ là trước, vương gia bá đạo là sau.” Thẩm Thung Nhạn đỡ lấy mấy món trang sức trên đầu mình, than thở, “Mà ngươi, thì… quá muộn rồi!”
Tất nhiên là gã mặc kệ cô nàng.
Sau ngày hôm đó, tất cả mọi chuyện của Phượng Hữu đều không thuận lợi.
Tâm tình của gã xấu đi.
Ngay cả những lời nũng nịu thường ngày của Phượng Oanh Oanh, Phượng Hữu cũng cảm thấy rất giả dối.
Sau đó Chung lão thái gia hỏi đến chuyện Chung Định bao dưỡng Hứa Huệ Chanh, Phượng Hữu liền mang ý đồ xấu, nói rằng, “Con điếm nhỏ đó cuối năm ngoái nổi lên sau một đêm. Có mấy người cháu quen ngày trước từng mua cô ta, nhan sắc bình thường, nhưng vì tiền, cái gì cũng chịu làm.”
Chung lão thái gia nghe thấy ba chữ đầu tiên thì mặt đã nặng nề, “Chung Định vì thứ đàn bà này mà hủy hôn?”
“Ông nội đừng giận.” Phượng Hữu cười đến là vô tội, “Đợi khi anh Chung Định trở về nói chuyện đàng hoàng là được.”
Chung lão thái gia hừ lạnh, “Về cái gì! Ta khóa hết tài khoản của nó rồi. Có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng về nữa.”
Phượng Hữu âm thầm tính toán, nếu như Chung Định không có Chung thị hỗ trợ tiền bạc, thì có thể gắng gượng bao lâu chứ.
Phượng Hữu thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh quẫn bách của Chung Định ngay lập tức.
Danh sách chương