Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Mẹ Hứa, tâm tình của Hứa Huệ Chanh không thể nào bình tĩnh được nữa. Cô nóng ruột muốn về nhà ngay lập tức, không thể chờ đợi được.
Hứa Thất Trúc thấy thế, dịu dàng nói, “Chị, chị đừng kích động, trong nhà hiện rất tốt.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, rồi lại gật đầu.
Mặc dù nói vậy, nhưng cô thật sự rất muốn nhìn thấy bố mẹ. Đã sáu năm rồi cô không được gặp họ. Trụ cột tinh thần để cô có thể kiên trì nhiều năm như vậy, không gì ngoài mái nhà đó.
Bỗng chốc, Hứa Huệ Chanh cảm giác được ánh nhìn ở bên cạnh, thế là cô quay đầu sang, bắt gặp đôi mắt của Chung Định.
Đôi mắt hắn thâm thúy như đầm đen, không gợn chút sóng.
Cô đột nhiên ý thức được gì đó, thế là dần dần bình tĩnh lại. Chung Định vì cô, dường như đã buông bỏ tất thảy, nếu như cô chỉ để ý đến mỗi chuyện đoàn tụ của mình, vậy sẽ đưa hắn vào vị trí nào đây.
Hứa Huệ Chanh khẽ khàng nắm lấy tay Chung Định.
Hắn tránh khỏi.
Cô lại nắm lấy.
Hắn trực tiếp đút tay vào túi.
Cô lại quýnh quáng lên rồi. Nhưng mà, lần này là vì hắn.
Hứa Thất Trúc nhìn hành động của đôi nam nữ này, đủ loại phán đoán lướt qua đầu. Trong những phán đoán đó, tình huống có khả năng lớn nhất chính là, chị gái của cậu đang phải nhẫn nhục chịu khổ.
Nhất thời, tinh thần trách nhiệm bảo vệ chị gái của Hứa Thất Trúc theo đó mà đến.
Trong cặp của cậu có đôi găng tay, lúc này vừa khéo có nơi để dùng. Cậu đưa đôi găng tay qua, “Chị, nếu như chị lạnh, đôi găng tay này chị lấy đi.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người, mờ mịt.
Chung Định thì lại lập tức hiểu ra, hắn thoáng giễu cợt liếc nhìn cô.
Hứa Huệ Chanh nhận được ánh mắt của Chung Định, vội vàng phất phất tay với Hứa Thất Trúc, “Chị không có lạnh.”
Sau đó cô túm lấy tay trái của Chung Định, “Chung tiên sinh, chúng ta đi Tứ Xuyên du lịch được không?”
Chung Định không trả lời.
Đầu xuân, nhiệt độ tương đối thấp, cô mặc đồ rất dày, nhưng ngón tay thì vẫn có chút lạnh lẽo. Nhiệt độ đó tiếp xúc với lòng bàn tay của hắn, có chút gai buốt.
Kỳ thật hắn đã lường trước được tình cảnh này. Sư kiên trì của cô với người nhà sâu sắc như vậy, làm sao có thể chỉ độc nhất đặt hắn vào trong đáy lòng chứ.
“Chung tiên sinh…” Âm thanh của cô thật thấp, “Chúng ta đi Tứ Xuyên du lịch được không?”
Hắn dùng tay phải móc hộp thuốc ra, “Tùy.” Tay trái vẫn mặc cô túm lấy.
Hứa Huệ Chanh cười. Trong lòng cô biết lúc này hắn không hoàn toàn thoải mái, nhưng mà ở trước mặt của Hứa Thất Trúc, cô cũng không tiện bộc bạch cõi lòng với Chung Định, chỉ có thể tạm hoãn lại.
Cô quay đầu nhìn Hứa Thất Trúc.
Vẻ mặt của Hứa Thất Trúc tỏ rõ là không tán thành.
“Thất Trúc.” Cô tiếp tục cười, “Chung tiên sinh cũng là người nhà của chị.”
Động tác kẹp điếu thuốc của Chung Định chậm lại trong khoảnh khắc, sau đó lại thuần thục ngậm lấy, đốt thuốc.
Hứa Thất Trúc nhìn thế nào cũng cảm thấy, biểu hiện của Chung Định thật sự vô cùng lạnh nhạt, có chỗ nào giống bạn trai chứ. Nhưng nhìn thái độ bảo vệ của Hứa Huệ Chanh, Hứa Thất Trúc có trăm lời ngàn chữ cũng phải nuốt trở xuống.
Bữa cơm trưa này, ăn hết cả một tiếng rưỡi đồng hồ.
Cơ bản đều là Hứa Huệ Chanh và Hứa Thất Trúc nói chuyện, cơm rau cũng là hai người họ giải quyết.
Chung Định không ăn cay, ở bên cạnh hút điếu thuốc, rồi gác đũa.
Hôm nay cô và Hứa Thất Trúc gặp mặt, là do Chung Định an bài. Nhưng Chung Định không ngờ tới, nhìn thấy dáng vẻ kích động nồng nhiệt thế này của cô, hắn lại có cảm giác khó chịu.
Cô có cha mẹ, em trai.
Còn hắn, chỉ có mỗi mình cô.
Nghe chuyện cũ của hai chị em này, hắn hồi tưởng lại một chút giữa mình và Kiều Diên.
Hai anh em họ là thụ tinh trong ống nghiệm. Chung Phụ và Chung Mẫu, trước khi kết hôn chưa từng nói chuyện với nhau, sau khi kết hôn cũng chưa từng nằm chung một giường. Cho dù là trong những dịp hội họp gia tộc, Chung Phụ và Chung Mẫu cũng có khoảng cách.
Chung Định trời sinh lạnh lùng, từ hồi còn nhỏ đã như vậy. Nhưng mà, có lẽ tình thân khác thì hắn không có, nhưng đối với vai trò của một người anh trai, hắn lại cực kỳ để tâm.
Đây lại rất giống với tình thương của Hứa Huệ Chanh đối với Hứa Thất Trúc.
Chung Định dùng tâm tình loại suy này để nghĩ, liền cảm thấy sự tồn tại của em trai cô không còn chướng mắt đến thế nữa.
Hắn nhìn về phía ruộng rau ở đối diện đường cái, sau đó cảm thấy quần áo của mình như bị kéo một chút. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh giương đôi mắt trong vắt, khẽ cười tủm tỉm.
“Chung tiên sinh, buổi chiều Thất Trúc còn phải làm việc tại cửa hàng, chúng ta đi dạo dạo nhé.”
“Ừm.” Vẫn giọng điệu không nóng không lạnh như cũ.
Hứa Huệ Chanh chẳng để bụng chuyện này, thế nhưng Hứa Thất Trúc nghe vào tai, lại cảm thấy chị gái mình tủi thân rồi.
Lúc thanh toán, Hứa Huệ Chanh tỏ ra mình chẳng có một xu lẻ nào.
Hứa Thất Trúc lập tức nói, “Chị, em có tiền.”
Cô lại ngăn động tác móc tiền ra của cậu, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía Chung Định.
Thế là, Chung Định trả tiền.
Hứa Huệ Chanh thế này rõ ràng là lệ thuộc tiền bạc, khiến cho sự ngờ vực của Hứa Thất Trúc càng thêm sâu.
Vào khoảng trống lấy tiền, Hứa Huệ Chanh đi vào toilet.
Cô vừa đi, đám nữ sinh bàn bên càng chú ý về bên này.
Tướng mạo của Hứa Thất Trúc cũng không tệ, chỉ là vẫn ở độ tuổi thanh niên, hơn nữa ăn vận cũng mộc mạc.
Chung Định thì lại không như thế. Với cái sự cao quý bẩm sinh mà có, khuôn mặt dáng vóc xuất chúng, quả thật khiến cho mấy cô nữ sinh đỏ mắt tim run.
Hứa Thất Trúc lễ phép châm trà cho Chung Định, “Chung tiên sinh, anh và chị tôi quen biết nhau bao lâu rồi vậy?” Cậu nghe chị mình xưng hô như vậy, cũng bèn gọi theo.
Chung Định nhìn xoáy nước trong ly trà của mình, hơi nhướng mày, “Rất lâu.”
Rất lâu là bao lâu? Hứa Thất Trúc không hỏi tiếp, mà đổi chủ đề khác, “Tôi hy vọng… sau này chị ấy sẽ hạnh phúc vui vẻ.”
Chung Định cầm ly trà lên, “Đó là tất nhiên.”
Hứa Thất Trúc cười cười.
Chung Định lắc lắc ly trà, sau đó đặt xuống. Hắn nhìn Hứa Thất Trúc, “Cô ấy sẽ hạnh phúc.” Câu này đã là cực hạn mà hắn có thể nói ra rồi. Những lời hứa hẹn khác, hắn chỉ nói cho Hứa Huệ Chanh nghe thôi.
Hứa Thất Trúc bán tín bán nghi, bởi vì giọng điệu của Chung Định lơ đãng bình thường, bày ra chẳng bao nhiêu thành ý.
Không bao lâu thì Hứa Huệ Chanh đã quay trở lại.
Lúc ra khỏi quán cơm, cô rất tự nhiên quàng tay của hắn, cười rất vui vẻ, “Thất Trúc, em đi làm đi. Chị và Chung tiên sinh ở đây dạo dạo.”
Hứa Thất Trúc cũng cười theo, “Nghe chị hết.”
Chung Định đưa Hứa Thất Trúc về cửa hàng tiện lợi, sau đó chở Hứa Huệ Chanh lòng vòng xung quanh.
Niềm vui sướng của Hứa Huệ Chanh không che đậy được, “Chung tiên sinh, anh đối với em thật tốt.” Hắn quả thật là ánh sáng hy vọng trong cuộc đời của cô.
“Lời này đi nói với em trai của em ấy.”
Cô xoay đầu nhìn hắn, “Hả?”
Chung Định nhìn thẳng đèn đỏ phía trước, cả cái liếc mắt cũng chẳng cho cô.
Hứa Huệ Chanh mờ mịt, “Nói với Thất Trúc cái gì?”
Hắn lười để ý đến cô, dứt khoát không nói tiếng nào.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, cô khe khẽ kêu, “Chung tiên sinh.”
Đèn xanh sáng, hắn nổ máy xe.
Hứa Huệ Chanh nhớ lại hoản cảnh lúc ăn cơm, ý thức được cô thật sự đã bỏ lơ hắn, bèn nịnh nọt nói, “Đã mấy năm trời em không gặp Thất Trúc rồi, có rất nhiều chuyện còn chưa kịp nói với em ấy.”
Sườn mặt của Chung Định vẫn như cũ.
“Buổi tối em sẽ long trọng giới thiệu Chung tiên sinh của em với Thất Trúc.” Cô cười nói, “Chung tiên sinh của em đẹp trai nhất trên đời này.”
Cuối cùng hắn cũng liếc cô một cái.
Hứa Huệ Chanh tiếp tục nói, “Đại soái ca!” Cô hiểu hắn, nói lời ngon ngọt nào cũng không bằng khen hắn đẹp trai. Bởi vì hắn ấu trĩ như thế này đấy.
Quả nhiên, Chung Định hừ một tiếng, biểu thị đáp lại.
----
Hứa Huệ Chanh thích dạo quanh vườn trường, trước kia thỉnh thoảng cô lại đi tản bộ trong ngôi trường đại học gần phố ẩm thực. Chỉ là bởi vì cái liên tưởng này, cô nhớ lại dáng vẻ đứng đợi của Kiều Diên ở trước cổng trường.
Chung Định đã từng nói, mối tình đầu của hắn là cô.
Vậy thì, đối tượng thất tình mà Kiều Diên đã nói, là ai chứ.
Lúc trước Chung Định đưa cho cô một chồng bản vẻ phác. Bởi vì dạo này khá bận rộn, cho nên cô đều chỉ lật xem đứt quãng.
Sau khi câu chuyện thời kỳ trung học kết thúc, tranh vẽ của Kiều Diên liền trở nên tùy ý, phong cảnh con người đều có cả. Cô không có tế bào nghệ thuật, nếu đã không có quan hệ gì nhiều đến Chung Định, khi xem cô cũng chẳng mấy để tâm.
Bây giờ cô suy nghĩ, có lẽ có thể tìm thấy manh mối trong đó không chừng.
Chung Định dừng ở khu vực đỗ xe chỗ lầu học.
Bắt đầu từ khi hắn bước xuống xe là đã thu hút đủ loại ánh nhìn chăm chú.
Hứa Huệ Chanh không quen những ánh mắt đó, thế là cô bèn chọn một con đường tương đối vắng vẻ.
Cô và Chung Định tay nắm tay, chậm rãi bước từng bước.
Cô đã từng nghĩ, tương lai có một ngày cô có thể thoải mái đi dạo trong sân trường. Không gánh nặng, chẳng áp lực.
Khung cảnh trong ảo tưởng khi đó, bên cạnh không có anh chàng nào bầu bạn.
Mà hiện thực bây giờ, còn tươi đẹp hơn cả miêu tả.
Chung Định cảm thấy cứ đi chậm rãi không mục đích thế này, rất lãnh phí thời gian. Nhưng khi nhìn thấy cô hào hứng hăng hái, hắn lại không nói gì.
Tâm tình của Hứa Huệ Chanh hoàn toàn thả lỏng, trở nên ríu rít như chim chích, không ngừng nói về những chuyện ngày xưa ở quê nhà.
Chung Định thỉnh thoảng đáp lại cô một hai câu.
Lúc mới đầu khi gặp gỡ, cô luôn là bộ dáng chết lặng trì độn, bây giờ qua vài tháng, cái đơn thuần ngờ nghệch trong tính cách vốn có đã dần dần lộ ra, làm cho thần sắc của cô cực kỳ sinh động.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô cười tươi như hoa nở, đột nhiên hắn vươn tay ra, nhéo nhéo gương mặt của cô, “Tiểu Sơn Trà.”
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn hì hì cười hai tiếng.
“Qua một khoảng thời gian nữa được rảnh rỗi, chúng ta đi Tứ Xuyên ngắm hoa Sơn Trà.”
Đôi mắt cô sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ. “Chung tiên sinh, cám ơn anh.” Nói xong cô kích động ôm lấy hắn một cái. Khi ý thức được đây là sân trường, cô lại vội vàng buông ra.
Chung Định ôm lấy cô lại, “Liệu em có ở lại quê nhà, không trở lại nơi này nữa không?”
Cô lắc đầu, “Em vẫn sẽ theo anh.”
Tình cảm của cô và hắn, cùng với tình cảm giữa cha mẹ em trai, không giống nhau. Cô muốn về nhà thăm cha mẹ, nhưng cô cũng biết, hắn là chồng của cô, hắn đã hứa cho cô cả một đời.
“Lời này bùi tai.” Chung Định cong cong đôi mắt, “Để khen thưởng, anh mời em bữa thịt cá xả láng.”
Cô cựa khỏi vòng ôm của hắn, nhắc lại, “Em đang giảm cân…”
Buổi tối mấy ngày trước, không biết làm sao, khi cô đang tắm thì Chung Định đột nhiên xông vào, dọa cho cô sợ giật bắn cả mình. Hắn tung hứng chiếc chìa khóa, dựa vào bên cửa, cười như đang câu hồn.
Chỉ lúc ở trên giường hắn mới cười như thế này.
Sau đó, khi cô nhìn thấy bóng dáng hai người đang triền miên qua chiếc giương, khóc không ra nước mắt. Hắn vai rộng hông hẹp, cô chỗ nào cũng là thịt. Sự chênh lệch này khiến cô tự ti đến nỗi muốn độn thổ.
“Không phải đã giảm rồi sao?” Chung Định cảm thấy, khi ôm cô không còn đầy đặn như trước nữa.
“Chỉ mới giảm một chút xíu thôi!” Hứa Huệ Chanh khẩy ngón tay cái, tỏ ý đại khải chỉ có nửa cm.
“Rất tốt.” Hắn bắt lấy tay cô, “Để khen thưởng, anh mời em thịt cá xả láng.”
“…”
Cô nghi ngờ, có phải hắn lấy cách thức nuôi heo để đối xử với cô hay không.
----
Từ sau khi biết tăm tích của Hứa Thất Trúc, Hứa Huệ Chanh bèn thường xuyên đến làng đại học.
Bởi vì công việc làm thêm, thời gian rảnh của Hứa Thất Trúc không nhiều, đa phần đều là hai chị em ăn bữa cơm.
Còn về chuyện quá khứ, Hứa Huệ Chanh tùy tiện bịa một câu chuyện. Đại khái nói rằng năm đó cô tìm việc làm gặp tai nạn bất ngờ, đụng phải đầu, bị mất trí nhớ, nửa năm gần đây mới hồi phục.
Câu chuyện này là cô bịa ra. Khi cô và Chung Định nói chuyện, còn hỏi, “Chung tiên sinh, Thất Trúc có tin không?”
“Chắc là không.” Chung Định trả lời như thế.
Cô vừa nghe đã khẩn trương, “Vậy phải làm sao? Anh bịa một chuyện cho em đi.”
“Không rảnh suy nghĩ.” Hắn nhìn chằm chặp màn hình máy tính, “Em cứ nói thế với cậu ấy đi.”
Thật giả của câu chuyện, cũng không quan trọng. Quan trọng là, lý do mà cô che giấu, là bởi vì chua xót và đau khổ. Là người thân của cô, việc nên làm chính là chôn cất quá khứ của cô, chứ không phải hết lần này đến lần khác xé toạt vết thương của cô ra.
Về điều này, Chung Định nghĩ, nếu như Hứa Thất Trúc thật sự yêu thương chị mình, cậu ta sẽ hiểu. Nhưng nếu Hứa Thất Trúc ngu xuẩn không nhanh nhạy, Chung Định cũng chẳng ngại lên lớp cho cậu em vợ này một phen.
Bởi vì, hạnh phúc của Hứa Huệ Chanh, là chuyện mà Chung Định phải lo lắng cả một đời.
Hứa Thất Trúc thấy thế, dịu dàng nói, “Chị, chị đừng kích động, trong nhà hiện rất tốt.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu, rồi lại gật đầu.
Mặc dù nói vậy, nhưng cô thật sự rất muốn nhìn thấy bố mẹ. Đã sáu năm rồi cô không được gặp họ. Trụ cột tinh thần để cô có thể kiên trì nhiều năm như vậy, không gì ngoài mái nhà đó.
Bỗng chốc, Hứa Huệ Chanh cảm giác được ánh nhìn ở bên cạnh, thế là cô quay đầu sang, bắt gặp đôi mắt của Chung Định.
Đôi mắt hắn thâm thúy như đầm đen, không gợn chút sóng.
Cô đột nhiên ý thức được gì đó, thế là dần dần bình tĩnh lại. Chung Định vì cô, dường như đã buông bỏ tất thảy, nếu như cô chỉ để ý đến mỗi chuyện đoàn tụ của mình, vậy sẽ đưa hắn vào vị trí nào đây.
Hứa Huệ Chanh khẽ khàng nắm lấy tay Chung Định.
Hắn tránh khỏi.
Cô lại nắm lấy.
Hắn trực tiếp đút tay vào túi.
Cô lại quýnh quáng lên rồi. Nhưng mà, lần này là vì hắn.
Hứa Thất Trúc nhìn hành động của đôi nam nữ này, đủ loại phán đoán lướt qua đầu. Trong những phán đoán đó, tình huống có khả năng lớn nhất chính là, chị gái của cậu đang phải nhẫn nhục chịu khổ.
Nhất thời, tinh thần trách nhiệm bảo vệ chị gái của Hứa Thất Trúc theo đó mà đến.
Trong cặp của cậu có đôi găng tay, lúc này vừa khéo có nơi để dùng. Cậu đưa đôi găng tay qua, “Chị, nếu như chị lạnh, đôi găng tay này chị lấy đi.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người, mờ mịt.
Chung Định thì lại lập tức hiểu ra, hắn thoáng giễu cợt liếc nhìn cô.
Hứa Huệ Chanh nhận được ánh mắt của Chung Định, vội vàng phất phất tay với Hứa Thất Trúc, “Chị không có lạnh.”
Sau đó cô túm lấy tay trái của Chung Định, “Chung tiên sinh, chúng ta đi Tứ Xuyên du lịch được không?”
Chung Định không trả lời.
Đầu xuân, nhiệt độ tương đối thấp, cô mặc đồ rất dày, nhưng ngón tay thì vẫn có chút lạnh lẽo. Nhiệt độ đó tiếp xúc với lòng bàn tay của hắn, có chút gai buốt.
Kỳ thật hắn đã lường trước được tình cảnh này. Sư kiên trì của cô với người nhà sâu sắc như vậy, làm sao có thể chỉ độc nhất đặt hắn vào trong đáy lòng chứ.
“Chung tiên sinh…” Âm thanh của cô thật thấp, “Chúng ta đi Tứ Xuyên du lịch được không?”
Hắn dùng tay phải móc hộp thuốc ra, “Tùy.” Tay trái vẫn mặc cô túm lấy.
Hứa Huệ Chanh cười. Trong lòng cô biết lúc này hắn không hoàn toàn thoải mái, nhưng mà ở trước mặt của Hứa Thất Trúc, cô cũng không tiện bộc bạch cõi lòng với Chung Định, chỉ có thể tạm hoãn lại.
Cô quay đầu nhìn Hứa Thất Trúc.
Vẻ mặt của Hứa Thất Trúc tỏ rõ là không tán thành.
“Thất Trúc.” Cô tiếp tục cười, “Chung tiên sinh cũng là người nhà của chị.”
Động tác kẹp điếu thuốc của Chung Định chậm lại trong khoảnh khắc, sau đó lại thuần thục ngậm lấy, đốt thuốc.
Hứa Thất Trúc nhìn thế nào cũng cảm thấy, biểu hiện của Chung Định thật sự vô cùng lạnh nhạt, có chỗ nào giống bạn trai chứ. Nhưng nhìn thái độ bảo vệ của Hứa Huệ Chanh, Hứa Thất Trúc có trăm lời ngàn chữ cũng phải nuốt trở xuống.
Bữa cơm trưa này, ăn hết cả một tiếng rưỡi đồng hồ.
Cơ bản đều là Hứa Huệ Chanh và Hứa Thất Trúc nói chuyện, cơm rau cũng là hai người họ giải quyết.
Chung Định không ăn cay, ở bên cạnh hút điếu thuốc, rồi gác đũa.
Hôm nay cô và Hứa Thất Trúc gặp mặt, là do Chung Định an bài. Nhưng Chung Định không ngờ tới, nhìn thấy dáng vẻ kích động nồng nhiệt thế này của cô, hắn lại có cảm giác khó chịu.
Cô có cha mẹ, em trai.
Còn hắn, chỉ có mỗi mình cô.
Nghe chuyện cũ của hai chị em này, hắn hồi tưởng lại một chút giữa mình và Kiều Diên.
Hai anh em họ là thụ tinh trong ống nghiệm. Chung Phụ và Chung Mẫu, trước khi kết hôn chưa từng nói chuyện với nhau, sau khi kết hôn cũng chưa từng nằm chung một giường. Cho dù là trong những dịp hội họp gia tộc, Chung Phụ và Chung Mẫu cũng có khoảng cách.
Chung Định trời sinh lạnh lùng, từ hồi còn nhỏ đã như vậy. Nhưng mà, có lẽ tình thân khác thì hắn không có, nhưng đối với vai trò của một người anh trai, hắn lại cực kỳ để tâm.
Đây lại rất giống với tình thương của Hứa Huệ Chanh đối với Hứa Thất Trúc.
Chung Định dùng tâm tình loại suy này để nghĩ, liền cảm thấy sự tồn tại của em trai cô không còn chướng mắt đến thế nữa.
Hắn nhìn về phía ruộng rau ở đối diện đường cái, sau đó cảm thấy quần áo của mình như bị kéo một chút. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh giương đôi mắt trong vắt, khẽ cười tủm tỉm.
“Chung tiên sinh, buổi chiều Thất Trúc còn phải làm việc tại cửa hàng, chúng ta đi dạo dạo nhé.”
“Ừm.” Vẫn giọng điệu không nóng không lạnh như cũ.
Hứa Huệ Chanh chẳng để bụng chuyện này, thế nhưng Hứa Thất Trúc nghe vào tai, lại cảm thấy chị gái mình tủi thân rồi.
Lúc thanh toán, Hứa Huệ Chanh tỏ ra mình chẳng có một xu lẻ nào.
Hứa Thất Trúc lập tức nói, “Chị, em có tiền.”
Cô lại ngăn động tác móc tiền ra của cậu, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía Chung Định.
Thế là, Chung Định trả tiền.
Hứa Huệ Chanh thế này rõ ràng là lệ thuộc tiền bạc, khiến cho sự ngờ vực của Hứa Thất Trúc càng thêm sâu.
Vào khoảng trống lấy tiền, Hứa Huệ Chanh đi vào toilet.
Cô vừa đi, đám nữ sinh bàn bên càng chú ý về bên này.
Tướng mạo của Hứa Thất Trúc cũng không tệ, chỉ là vẫn ở độ tuổi thanh niên, hơn nữa ăn vận cũng mộc mạc.
Chung Định thì lại không như thế. Với cái sự cao quý bẩm sinh mà có, khuôn mặt dáng vóc xuất chúng, quả thật khiến cho mấy cô nữ sinh đỏ mắt tim run.
Hứa Thất Trúc lễ phép châm trà cho Chung Định, “Chung tiên sinh, anh và chị tôi quen biết nhau bao lâu rồi vậy?” Cậu nghe chị mình xưng hô như vậy, cũng bèn gọi theo.
Chung Định nhìn xoáy nước trong ly trà của mình, hơi nhướng mày, “Rất lâu.”
Rất lâu là bao lâu? Hứa Thất Trúc không hỏi tiếp, mà đổi chủ đề khác, “Tôi hy vọng… sau này chị ấy sẽ hạnh phúc vui vẻ.”
Chung Định cầm ly trà lên, “Đó là tất nhiên.”
Hứa Thất Trúc cười cười.
Chung Định lắc lắc ly trà, sau đó đặt xuống. Hắn nhìn Hứa Thất Trúc, “Cô ấy sẽ hạnh phúc.” Câu này đã là cực hạn mà hắn có thể nói ra rồi. Những lời hứa hẹn khác, hắn chỉ nói cho Hứa Huệ Chanh nghe thôi.
Hứa Thất Trúc bán tín bán nghi, bởi vì giọng điệu của Chung Định lơ đãng bình thường, bày ra chẳng bao nhiêu thành ý.
Không bao lâu thì Hứa Huệ Chanh đã quay trở lại.
Lúc ra khỏi quán cơm, cô rất tự nhiên quàng tay của hắn, cười rất vui vẻ, “Thất Trúc, em đi làm đi. Chị và Chung tiên sinh ở đây dạo dạo.”
Hứa Thất Trúc cũng cười theo, “Nghe chị hết.”
Chung Định đưa Hứa Thất Trúc về cửa hàng tiện lợi, sau đó chở Hứa Huệ Chanh lòng vòng xung quanh.
Niềm vui sướng của Hứa Huệ Chanh không che đậy được, “Chung tiên sinh, anh đối với em thật tốt.” Hắn quả thật là ánh sáng hy vọng trong cuộc đời của cô.
“Lời này đi nói với em trai của em ấy.”
Cô xoay đầu nhìn hắn, “Hả?”
Chung Định nhìn thẳng đèn đỏ phía trước, cả cái liếc mắt cũng chẳng cho cô.
Hứa Huệ Chanh mờ mịt, “Nói với Thất Trúc cái gì?”
Hắn lười để ý đến cô, dứt khoát không nói tiếng nào.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, cô khe khẽ kêu, “Chung tiên sinh.”
Đèn xanh sáng, hắn nổ máy xe.
Hứa Huệ Chanh nhớ lại hoản cảnh lúc ăn cơm, ý thức được cô thật sự đã bỏ lơ hắn, bèn nịnh nọt nói, “Đã mấy năm trời em không gặp Thất Trúc rồi, có rất nhiều chuyện còn chưa kịp nói với em ấy.”
Sườn mặt của Chung Định vẫn như cũ.
“Buổi tối em sẽ long trọng giới thiệu Chung tiên sinh của em với Thất Trúc.” Cô cười nói, “Chung tiên sinh của em đẹp trai nhất trên đời này.”
Cuối cùng hắn cũng liếc cô một cái.
Hứa Huệ Chanh tiếp tục nói, “Đại soái ca!” Cô hiểu hắn, nói lời ngon ngọt nào cũng không bằng khen hắn đẹp trai. Bởi vì hắn ấu trĩ như thế này đấy.
Quả nhiên, Chung Định hừ một tiếng, biểu thị đáp lại.
----
Hứa Huệ Chanh thích dạo quanh vườn trường, trước kia thỉnh thoảng cô lại đi tản bộ trong ngôi trường đại học gần phố ẩm thực. Chỉ là bởi vì cái liên tưởng này, cô nhớ lại dáng vẻ đứng đợi của Kiều Diên ở trước cổng trường.
Chung Định đã từng nói, mối tình đầu của hắn là cô.
Vậy thì, đối tượng thất tình mà Kiều Diên đã nói, là ai chứ.
Lúc trước Chung Định đưa cho cô một chồng bản vẻ phác. Bởi vì dạo này khá bận rộn, cho nên cô đều chỉ lật xem đứt quãng.
Sau khi câu chuyện thời kỳ trung học kết thúc, tranh vẽ của Kiều Diên liền trở nên tùy ý, phong cảnh con người đều có cả. Cô không có tế bào nghệ thuật, nếu đã không có quan hệ gì nhiều đến Chung Định, khi xem cô cũng chẳng mấy để tâm.
Bây giờ cô suy nghĩ, có lẽ có thể tìm thấy manh mối trong đó không chừng.
Chung Định dừng ở khu vực đỗ xe chỗ lầu học.
Bắt đầu từ khi hắn bước xuống xe là đã thu hút đủ loại ánh nhìn chăm chú.
Hứa Huệ Chanh không quen những ánh mắt đó, thế là cô bèn chọn một con đường tương đối vắng vẻ.
Cô và Chung Định tay nắm tay, chậm rãi bước từng bước.
Cô đã từng nghĩ, tương lai có một ngày cô có thể thoải mái đi dạo trong sân trường. Không gánh nặng, chẳng áp lực.
Khung cảnh trong ảo tưởng khi đó, bên cạnh không có anh chàng nào bầu bạn.
Mà hiện thực bây giờ, còn tươi đẹp hơn cả miêu tả.
Chung Định cảm thấy cứ đi chậm rãi không mục đích thế này, rất lãnh phí thời gian. Nhưng khi nhìn thấy cô hào hứng hăng hái, hắn lại không nói gì.
Tâm tình của Hứa Huệ Chanh hoàn toàn thả lỏng, trở nên ríu rít như chim chích, không ngừng nói về những chuyện ngày xưa ở quê nhà.
Chung Định thỉnh thoảng đáp lại cô một hai câu.
Lúc mới đầu khi gặp gỡ, cô luôn là bộ dáng chết lặng trì độn, bây giờ qua vài tháng, cái đơn thuần ngờ nghệch trong tính cách vốn có đã dần dần lộ ra, làm cho thần sắc của cô cực kỳ sinh động.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô cười tươi như hoa nở, đột nhiên hắn vươn tay ra, nhéo nhéo gương mặt của cô, “Tiểu Sơn Trà.”
Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn hì hì cười hai tiếng.
“Qua một khoảng thời gian nữa được rảnh rỗi, chúng ta đi Tứ Xuyên ngắm hoa Sơn Trà.”
Đôi mắt cô sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ. “Chung tiên sinh, cám ơn anh.” Nói xong cô kích động ôm lấy hắn một cái. Khi ý thức được đây là sân trường, cô lại vội vàng buông ra.
Chung Định ôm lấy cô lại, “Liệu em có ở lại quê nhà, không trở lại nơi này nữa không?”
Cô lắc đầu, “Em vẫn sẽ theo anh.”
Tình cảm của cô và hắn, cùng với tình cảm giữa cha mẹ em trai, không giống nhau. Cô muốn về nhà thăm cha mẹ, nhưng cô cũng biết, hắn là chồng của cô, hắn đã hứa cho cô cả một đời.
“Lời này bùi tai.” Chung Định cong cong đôi mắt, “Để khen thưởng, anh mời em bữa thịt cá xả láng.”
Cô cựa khỏi vòng ôm của hắn, nhắc lại, “Em đang giảm cân…”
Buổi tối mấy ngày trước, không biết làm sao, khi cô đang tắm thì Chung Định đột nhiên xông vào, dọa cho cô sợ giật bắn cả mình. Hắn tung hứng chiếc chìa khóa, dựa vào bên cửa, cười như đang câu hồn.
Chỉ lúc ở trên giường hắn mới cười như thế này.
Sau đó, khi cô nhìn thấy bóng dáng hai người đang triền miên qua chiếc giương, khóc không ra nước mắt. Hắn vai rộng hông hẹp, cô chỗ nào cũng là thịt. Sự chênh lệch này khiến cô tự ti đến nỗi muốn độn thổ.
“Không phải đã giảm rồi sao?” Chung Định cảm thấy, khi ôm cô không còn đầy đặn như trước nữa.
“Chỉ mới giảm một chút xíu thôi!” Hứa Huệ Chanh khẩy ngón tay cái, tỏ ý đại khải chỉ có nửa cm.
“Rất tốt.” Hắn bắt lấy tay cô, “Để khen thưởng, anh mời em thịt cá xả láng.”
“…”
Cô nghi ngờ, có phải hắn lấy cách thức nuôi heo để đối xử với cô hay không.
----
Từ sau khi biết tăm tích của Hứa Thất Trúc, Hứa Huệ Chanh bèn thường xuyên đến làng đại học.
Bởi vì công việc làm thêm, thời gian rảnh của Hứa Thất Trúc không nhiều, đa phần đều là hai chị em ăn bữa cơm.
Còn về chuyện quá khứ, Hứa Huệ Chanh tùy tiện bịa một câu chuyện. Đại khái nói rằng năm đó cô tìm việc làm gặp tai nạn bất ngờ, đụng phải đầu, bị mất trí nhớ, nửa năm gần đây mới hồi phục.
Câu chuyện này là cô bịa ra. Khi cô và Chung Định nói chuyện, còn hỏi, “Chung tiên sinh, Thất Trúc có tin không?”
“Chắc là không.” Chung Định trả lời như thế.
Cô vừa nghe đã khẩn trương, “Vậy phải làm sao? Anh bịa một chuyện cho em đi.”
“Không rảnh suy nghĩ.” Hắn nhìn chằm chặp màn hình máy tính, “Em cứ nói thế với cậu ấy đi.”
Thật giả của câu chuyện, cũng không quan trọng. Quan trọng là, lý do mà cô che giấu, là bởi vì chua xót và đau khổ. Là người thân của cô, việc nên làm chính là chôn cất quá khứ của cô, chứ không phải hết lần này đến lần khác xé toạt vết thương của cô ra.
Về điều này, Chung Định nghĩ, nếu như Hứa Thất Trúc thật sự yêu thương chị mình, cậu ta sẽ hiểu. Nhưng nếu Hứa Thất Trúc ngu xuẩn không nhanh nhạy, Chung Định cũng chẳng ngại lên lớp cho cậu em vợ này một phen.
Bởi vì, hạnh phúc của Hứa Huệ Chanh, là chuyện mà Chung Định phải lo lắng cả một đời.
Danh sách chương