Beta:Minh Nguyệt
Cô cúi đầu, muốn nhặt hoa tai lên. Đột nhiên, một trận gió thổi qua, mạnh đến mức cô có chút không mở mắt ra được. Trận gió này tới vô cùng kì lạ, dường như không muốn cô nhặt đồ vật kia lên.
Hừ, không cho cô nhặt? Cô càng muốn nhặt.
Cô muốn nhìn thử, thứ này có gì mà khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy.
Thời điểm tay cô vừa chạm vào, cảm giác lạnh thấu xương tràn qua da thịt. Mất một lúc lâu sau, nó mới trở nên ấm áp.
Căn cứ vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của cô, thứ này nhất định là có tác dụng rất lớn, tỷ như trừ tà.
Cô cắt một đoạn dây, sau đó trực tiếp đeo ngọc trụy lên cổ.
Căn phòng ở phía sau vẫn là bộ dáng như lúc đầu. Lần đầu tiên, trong lòng Quý Lạc bỗng dâng lên cảm giác muốn xem xét nơi này rốt cuộc là có thứ gì. Hù dọa cô, vậy cô liền diệt.
Lầu một chỉ có một cái phòng bếp. Vậy hẳn là ở lầu hai.
Trên lầu hai, bởi vì phòng ở được thiết kế không tốt, ánh mặt trời không thể chiếu vào. Cho nên dù là ban ngày ban mặt nhưng vẫn mang bộ dáng âm u, ngột ngạt. Rất thích hợp cho một thứ gì đó muốn làm xằng làm bậy.
Quý Lạc cầm lấy nến, bắt đầu bước lên lầu xem xét.
Cô đi vô cùng chậm, tuy rằng bản thân nói không được sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm Thẳng cho đến khi cô tới trước cửa một căn phòng, cô mới dừng bước chân lại. Cô do dự một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa ra.
Bài trí trong căn phòng này cùng căn phòng Quý Lạc ở trước kia rất giống nhau, chỉ là không có giường, nhưng cũng đủ để cho Quý Lạc nhìn thấy rõ ràng cấu tạo hoàn chỉnh của toàn bộ căn phòng. Không có một chút gì khác thường.
Nơi này không có, Quý Lạc đi ra ngoài, mở cửa căn phòng cách vách.
Vừa mới bước vào, ngọn nến trong tay cô đã bị một trận gió thổi tắt. Cửa phòng "phanh" một tiếng, đóng lại.
Quý Lạc sợ tới mức ném cây nến trong tay xuống, quay đầu muốn chạy
Bên tai cô truyền đến một tiếng cười khẽ. Vô cùng nhẹ, như có như không. Nếu không phải thính lực của Quý Lạc tốt, cô hẳn đã cho rằng mình nghe lầm.
"Xuy."
Giá cắm nến trong phòng đột nhiên sáng lên, Quý Lạc thành công mà thấy được bài trí trong gian phòng này. Chính giữa phòng thế nhưng lại đặt một chiếc quan tài! Quan tài kia nhìn qua đã thấy giá trị xa xỉ, đủ để chứng minh thân phận người chết không phú thì cũng quý.
Nương theo ánh sáng, Quý Lạc chậm rãi đi về phía quan tài. Đi được một nửa, thứ vẫn luôn khiến cô hoang mang kia rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nam quỷ kia ngồi ở trên quan tài, hai chân đều không mang giày, treo ở giữa không trung. Tuổi tác hắn xem chừng không lớn, trên dưới hai mươi tuổi. Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn tú, da trắng nõn, mắt mờ mịt hơi nước, môi cũng không hề có một tia huyết sắc. Nhưng bên dưới đuôi mắt hắn có một nốt ruồi lệ, khi hắn câu môi cười, bảy phần vũ mị ba phần hồn nhiên. Lệ chí* dưới đuôi mắt lập tức sinh động lên, cả người đẹp đến mức khiến người khác không rời được mắt.
*Lệ chí: nốt ruồi lệ.
“Cô không sợ tôi?”
Quý Lạc không trả lời nam quỷ, ngược lại đi về phía hắn. Nam quỷ cho rằng Quý Lạc đã sa vào trong mỹ mạo của hắn, cũng không phát ra tiếng đánh gãy cô, đôi mắt vẫn mang ý cười như cũ, nhìn cô từ từ đi tới.
Đồng thời, trong lòng hắn lại thở dài. Thật vất vả mới tìm thấy một món đồ chơi. Vốn dĩ hắn còn cho rằng cô sẽ khác với những kẻ trước, dù sao biểu hiện hôm qua của cô vô cùng tốt.
Quý Lạc không chút nào ý thức được tử vong đang tiếp cận mình. Thẳng cho đến khi cô cùng nam quỷ chỉ còn cách nửa thước, nam quỷ động thân thể, tựa hồ muốn làm cái gì đó.
Chính là hiện tại!
Trong lòng Quý Lạc mặc niệm trấn định lại bản thân, vốn đang nghĩ phải làm gì đó, đột nhiên cô lại phát hiện bản thân bỗng không động đậy nổi.
Mà nam quỷ trước mặt cô, cười đến thập phần giảo hoạt, ánh nến trong mắt cô, tựa như là vũ trụ bao la, lộng lẫy vô cùng.
Cô cúi đầu, muốn nhặt hoa tai lên. Đột nhiên, một trận gió thổi qua, mạnh đến mức cô có chút không mở mắt ra được. Trận gió này tới vô cùng kì lạ, dường như không muốn cô nhặt đồ vật kia lên.
Hừ, không cho cô nhặt? Cô càng muốn nhặt.
Cô muốn nhìn thử, thứ này có gì mà khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy.
Thời điểm tay cô vừa chạm vào, cảm giác lạnh thấu xương tràn qua da thịt. Mất một lúc lâu sau, nó mới trở nên ấm áp.
Căn cứ vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của cô, thứ này nhất định là có tác dụng rất lớn, tỷ như trừ tà.
Cô cắt một đoạn dây, sau đó trực tiếp đeo ngọc trụy lên cổ.
Căn phòng ở phía sau vẫn là bộ dáng như lúc đầu. Lần đầu tiên, trong lòng Quý Lạc bỗng dâng lên cảm giác muốn xem xét nơi này rốt cuộc là có thứ gì. Hù dọa cô, vậy cô liền diệt.
Lầu một chỉ có một cái phòng bếp. Vậy hẳn là ở lầu hai.
Trên lầu hai, bởi vì phòng ở được thiết kế không tốt, ánh mặt trời không thể chiếu vào. Cho nên dù là ban ngày ban mặt nhưng vẫn mang bộ dáng âm u, ngột ngạt. Rất thích hợp cho một thứ gì đó muốn làm xằng làm bậy.
Quý Lạc cầm lấy nến, bắt đầu bước lên lầu xem xét.
Cô đi vô cùng chậm, tuy rằng bản thân nói không được sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm Thẳng cho đến khi cô tới trước cửa một căn phòng, cô mới dừng bước chân lại. Cô do dự một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa ra.
Bài trí trong căn phòng này cùng căn phòng Quý Lạc ở trước kia rất giống nhau, chỉ là không có giường, nhưng cũng đủ để cho Quý Lạc nhìn thấy rõ ràng cấu tạo hoàn chỉnh của toàn bộ căn phòng. Không có một chút gì khác thường.
Nơi này không có, Quý Lạc đi ra ngoài, mở cửa căn phòng cách vách.
Vừa mới bước vào, ngọn nến trong tay cô đã bị một trận gió thổi tắt. Cửa phòng "phanh" một tiếng, đóng lại.
Quý Lạc sợ tới mức ném cây nến trong tay xuống, quay đầu muốn chạy
Bên tai cô truyền đến một tiếng cười khẽ. Vô cùng nhẹ, như có như không. Nếu không phải thính lực của Quý Lạc tốt, cô hẳn đã cho rằng mình nghe lầm.
"Xuy."
Giá cắm nến trong phòng đột nhiên sáng lên, Quý Lạc thành công mà thấy được bài trí trong gian phòng này. Chính giữa phòng thế nhưng lại đặt một chiếc quan tài! Quan tài kia nhìn qua đã thấy giá trị xa xỉ, đủ để chứng minh thân phận người chết không phú thì cũng quý.
Nương theo ánh sáng, Quý Lạc chậm rãi đi về phía quan tài. Đi được một nửa, thứ vẫn luôn khiến cô hoang mang kia rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nam quỷ kia ngồi ở trên quan tài, hai chân đều không mang giày, treo ở giữa không trung. Tuổi tác hắn xem chừng không lớn, trên dưới hai mươi tuổi. Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn tú, da trắng nõn, mắt mờ mịt hơi nước, môi cũng không hề có một tia huyết sắc. Nhưng bên dưới đuôi mắt hắn có một nốt ruồi lệ, khi hắn câu môi cười, bảy phần vũ mị ba phần hồn nhiên. Lệ chí* dưới đuôi mắt lập tức sinh động lên, cả người đẹp đến mức khiến người khác không rời được mắt.
*Lệ chí: nốt ruồi lệ.
“Cô không sợ tôi?”
Quý Lạc không trả lời nam quỷ, ngược lại đi về phía hắn. Nam quỷ cho rằng Quý Lạc đã sa vào trong mỹ mạo của hắn, cũng không phát ra tiếng đánh gãy cô, đôi mắt vẫn mang ý cười như cũ, nhìn cô từ từ đi tới.
Đồng thời, trong lòng hắn lại thở dài. Thật vất vả mới tìm thấy một món đồ chơi. Vốn dĩ hắn còn cho rằng cô sẽ khác với những kẻ trước, dù sao biểu hiện hôm qua của cô vô cùng tốt.
Quý Lạc không chút nào ý thức được tử vong đang tiếp cận mình. Thẳng cho đến khi cô cùng nam quỷ chỉ còn cách nửa thước, nam quỷ động thân thể, tựa hồ muốn làm cái gì đó.
Chính là hiện tại!
Trong lòng Quý Lạc mặc niệm trấn định lại bản thân, vốn đang nghĩ phải làm gì đó, đột nhiên cô lại phát hiện bản thân bỗng không động đậy nổi.
Mà nam quỷ trước mặt cô, cười đến thập phần giảo hoạt, ánh nến trong mắt cô, tựa như là vũ trụ bao la, lộng lẫy vô cùng.
Danh sách chương