Beta:Minh Nguyệt
Lúc này rốt cuộc Úc Trầm cũng không làm phiền cô nữa, sau khi ăn xong mì gói, cô liền dọn dẹp rác, cái đuôi ở phía sau vẫn luôn đi theo cô.
Thùng rác ở nơi cửa, thời điểm tầm mắt Quý Lạc rơi vào cửa chính thì đột nhiên nói: "Nếu không thể đi ra ngoài, tôi đang sống sờ sờ sẽ đói chết ở nơi này."
"Đói?" Úc Trầm tỏ vẻ khó hiểu, "Vì sao lại đói?"
Quý Lạc vỗ trán, có lẽ mười mấy năm qua hắn vẫn chưa cảm giác được đói khát, cho nên nếu như quỷ ăn cơm thì sẽ là bộ dáng gì nhỉ? "Cô thật sự sẽ đói chết sao?"
"Đúng vậy!"
Cô vừa mới trả lời xong, liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Úc Trầm, lúc này Quý Lạc thật ra không thể hiểu được, cô vừa rồi nói cái gì buồn cười lắm sao?
Úc Trầm bay tới bên cạnh cô, hưng phấn mà nói: "Thì ra còn có thể đói chết, vậy đói chết cũng được, cô ở lại bồi tôi đi."
Quý Lạc xụ mặt nói: "Chẳng buồn cười chút nào."
Không có người nào muốn đói chết, có lẽ đây là sự khác nhau giữa người với quỷ, người thì muốn có thể sống sót, nhưng quỷ lại cảm thấy chết cũng không sao cả.
"Cô thật sự muốn rời khỏi đây?"
Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc đối diện với Quý Lạc, biểu tình trên mặt cô nói cho hắn biết cô muốn đi ra ngoài, rất muốn.
Đột nhiên, thân mình Quý Lạc bỗng bị ôm lấy, giây tiếp theo, cô cùng Úc Trầm đều tới trên mặt tường vây, Quý Lạc thử đưa bàn tay sờ sờ một chút, quả nhiên ở phía trước vẫn có một tấm chắn mà ai cũng không thể thấy được.
Lúc này, Úc Trầm đột nhiên để tay ở trên tay cô, một lạnh băng một ấm áp, hai người đều không khỏi sửng sốt.
Úc Trầm cầm chặt lấy tay cô, sau đó cầm theo tay cô cùng vươn ra, kỳ quái chính là, lần này lại không cảm giác được có trở ngại gì cả.
"Tôi đưa cô đi ra ngoài."
Hắn vừa mới nói xong, Quý Lạc liền cảm giác được có một ngọn gió xẹt qua bên tai, loại cảm giác kỳ diệu này làm tâm tình u ám mấy ngày nay của cô hơi có chút dễ chịu.
"Anh không giống với những con quỷ khác."
Úc Trầm một bên bay một bên cúi đầu hỏi cô: "Quỷ?"
Quý Lạc gật đầu, Úc Trầm chỉ cười trầm thấp một tiếng, sau đó mới nói: "Có lẽ là vậy."
Tốc độ hắn rất nhanh, ở dưới sự chỉ dẫn của Quý Lạc, bọn họ liền đáp xuống một con ngõ nhỏ, nếu như bị người khác thấy được thì tin tức đầu đề ngày mai đại khái chính là bọn họ.
Quý Lạc đi tới một cái siêu thị ở gần đó, rồi mua rất nhiều đồ ăn, vốn dĩ cô có ý niệm muốn chạy trốn, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu chỉ cần chạy trốn là có thể giải quyết được vấn đề thì nguyên chủ cũng sẽ không dùng linh hồn mình để làm trao đổi.
Tuy rằng căn phòng kia có rất nhiều quỷ, nhưng mà tốt xấu gì bên người cô có một con còn tính là bình thường, cùng với việc không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, thì không bằng cứ ngốc ở đó đi.
Nghĩ như vậy, cô liền dời tầm mắt sang Úc Trầm ở cách đó không xa đang tò mò mà nhìn chocolate.
Úc Trầm cảm nhận được tầm mắt của cô, khóe miệng liền nhếch lên: "Tôi đã lâu rồi chưa ăn cái này."
"......"
Cho nên đây là đang muốn cô mua cho? Được rồi, mua thì mua!
Hai người vừa đi vừa chọn thêm vài thứ, mãi cho đến khi xe mua sắm đầy ắp, thì mới chưa đã thèm mà đi tính tiền.
Thời điểm tính tiền Quý Lạc đột nhiên nghĩ đến việc bản thân không có tiền, cô khóc không ra nước mắt mà muốn hỏi Úc Trầm có hay không, có lẽ hắn có thì sao.
Nhưng mà vừa mới quay đầu lại, liền phát hiện có rất nhiều người đang vây quanh hắn, phần lớn là những thiếu nữ, những thiếu nữ đó hiển nhiên đối với khuôn mặt của Úc Trầm thì cảm thấy rất hứng thú.
"Soái ca có thể để lại số điện thoại không?"
"Soái ca anh có phải là diễn viên không?"
"Soái ca......"
Úc Trầm đứng ở giữa các cô, bộ dáng có chút không biết nên làm gì, nhìn thấy Quý Lạc đang nhìn về phía này, ánh mắt liền sáng lên, nghiễm nhiên hắn đã xem Quý Lạc là một cọng rơm cứu mạng.
Quý Lạc tức khắc có loại cảm giác đây chính là sứ mệnh, vì thế cô liền tiến lên, rồi giải cứu Úc Trầm thoát ra khỏi đó, trong lúc đó thì có một cô gái còn đẩy cô một cái.
Cô lảo đảo vài bước mới giữ vững được thân mình, Úc Trầm đang muốn tức giận, thì Quý Lạc đã giữ chặt hắn lại rồi nói: "Thôi, nhân quả báo ứng sẽ thay nhau tới."
Lúc này rốt cuộc Úc Trầm cũng không làm phiền cô nữa, sau khi ăn xong mì gói, cô liền dọn dẹp rác, cái đuôi ở phía sau vẫn luôn đi theo cô.
Thùng rác ở nơi cửa, thời điểm tầm mắt Quý Lạc rơi vào cửa chính thì đột nhiên nói: "Nếu không thể đi ra ngoài, tôi đang sống sờ sờ sẽ đói chết ở nơi này."
"Đói?" Úc Trầm tỏ vẻ khó hiểu, "Vì sao lại đói?"
Quý Lạc vỗ trán, có lẽ mười mấy năm qua hắn vẫn chưa cảm giác được đói khát, cho nên nếu như quỷ ăn cơm thì sẽ là bộ dáng gì nhỉ? "Cô thật sự sẽ đói chết sao?"
"Đúng vậy!"
Cô vừa mới trả lời xong, liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Úc Trầm, lúc này Quý Lạc thật ra không thể hiểu được, cô vừa rồi nói cái gì buồn cười lắm sao?
Úc Trầm bay tới bên cạnh cô, hưng phấn mà nói: "Thì ra còn có thể đói chết, vậy đói chết cũng được, cô ở lại bồi tôi đi."
Quý Lạc xụ mặt nói: "Chẳng buồn cười chút nào."
Không có người nào muốn đói chết, có lẽ đây là sự khác nhau giữa người với quỷ, người thì muốn có thể sống sót, nhưng quỷ lại cảm thấy chết cũng không sao cả.
"Cô thật sự muốn rời khỏi đây?"
Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc đối diện với Quý Lạc, biểu tình trên mặt cô nói cho hắn biết cô muốn đi ra ngoài, rất muốn.
Đột nhiên, thân mình Quý Lạc bỗng bị ôm lấy, giây tiếp theo, cô cùng Úc Trầm đều tới trên mặt tường vây, Quý Lạc thử đưa bàn tay sờ sờ một chút, quả nhiên ở phía trước vẫn có một tấm chắn mà ai cũng không thể thấy được.
Lúc này, Úc Trầm đột nhiên để tay ở trên tay cô, một lạnh băng một ấm áp, hai người đều không khỏi sửng sốt.
Úc Trầm cầm chặt lấy tay cô, sau đó cầm theo tay cô cùng vươn ra, kỳ quái chính là, lần này lại không cảm giác được có trở ngại gì cả.
"Tôi đưa cô đi ra ngoài."
Hắn vừa mới nói xong, Quý Lạc liền cảm giác được có một ngọn gió xẹt qua bên tai, loại cảm giác kỳ diệu này làm tâm tình u ám mấy ngày nay của cô hơi có chút dễ chịu.
"Anh không giống với những con quỷ khác."
Úc Trầm một bên bay một bên cúi đầu hỏi cô: "Quỷ?"
Quý Lạc gật đầu, Úc Trầm chỉ cười trầm thấp một tiếng, sau đó mới nói: "Có lẽ là vậy."
Tốc độ hắn rất nhanh, ở dưới sự chỉ dẫn của Quý Lạc, bọn họ liền đáp xuống một con ngõ nhỏ, nếu như bị người khác thấy được thì tin tức đầu đề ngày mai đại khái chính là bọn họ.
Quý Lạc đi tới một cái siêu thị ở gần đó, rồi mua rất nhiều đồ ăn, vốn dĩ cô có ý niệm muốn chạy trốn, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu chỉ cần chạy trốn là có thể giải quyết được vấn đề thì nguyên chủ cũng sẽ không dùng linh hồn mình để làm trao đổi.
Tuy rằng căn phòng kia có rất nhiều quỷ, nhưng mà tốt xấu gì bên người cô có một con còn tính là bình thường, cùng với việc không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, thì không bằng cứ ngốc ở đó đi.
Nghĩ như vậy, cô liền dời tầm mắt sang Úc Trầm ở cách đó không xa đang tò mò mà nhìn chocolate.
Úc Trầm cảm nhận được tầm mắt của cô, khóe miệng liền nhếch lên: "Tôi đã lâu rồi chưa ăn cái này."
"......"
Cho nên đây là đang muốn cô mua cho? Được rồi, mua thì mua!
Hai người vừa đi vừa chọn thêm vài thứ, mãi cho đến khi xe mua sắm đầy ắp, thì mới chưa đã thèm mà đi tính tiền.
Thời điểm tính tiền Quý Lạc đột nhiên nghĩ đến việc bản thân không có tiền, cô khóc không ra nước mắt mà muốn hỏi Úc Trầm có hay không, có lẽ hắn có thì sao.
Nhưng mà vừa mới quay đầu lại, liền phát hiện có rất nhiều người đang vây quanh hắn, phần lớn là những thiếu nữ, những thiếu nữ đó hiển nhiên đối với khuôn mặt của Úc Trầm thì cảm thấy rất hứng thú.
"Soái ca có thể để lại số điện thoại không?"
"Soái ca anh có phải là diễn viên không?"
"Soái ca......"
Úc Trầm đứng ở giữa các cô, bộ dáng có chút không biết nên làm gì, nhìn thấy Quý Lạc đang nhìn về phía này, ánh mắt liền sáng lên, nghiễm nhiên hắn đã xem Quý Lạc là một cọng rơm cứu mạng.
Quý Lạc tức khắc có loại cảm giác đây chính là sứ mệnh, vì thế cô liền tiến lên, rồi giải cứu Úc Trầm thoát ra khỏi đó, trong lúc đó thì có một cô gái còn đẩy cô một cái.
Cô lảo đảo vài bước mới giữ vững được thân mình, Úc Trầm đang muốn tức giận, thì Quý Lạc đã giữ chặt hắn lại rồi nói: "Thôi, nhân quả báo ứng sẽ thay nhau tới."
Danh sách chương