Beta:MinhNguyệt
...........
Lúc này sắc trời còn chưa có sáng, đại khái là tầm ba giờ sáng, nhưng Quý Lạc làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô mở to mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bởi vì bức màn không được thả ra, thế nên cô nhìn không sót bất kì cảnh sắc bên ngoài nào, cô đang nhìn đến xuất thần, thì bên ngoài có một thứ đồ bỗng hiện lên, cô liền cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại.
Thứ đồ kia cũng không có rời khỏi, mà lại đi vào đây, Quý Lạc cảm giác được bên gối có chút lạnh lẽo, sau đó một bàn tay lạnh lẽo liền tinh tế mà vuốt ve khuôn mặt của cô, ngay sau đó liền chậm rãi trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, hắn tựa hồ đang cảm nhận mạch đập nhảy lên, tay đặt ở trên cũng không có nhúc nhích.
Là Úc Trầm, hắn quả nhiên có chút không thích hợp.
Quý Lạc làm bộ ngủ say mà trở mình, tay Úc Trầm bởi vì động tác của cô mà liền trượt xuống, cô rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chuyện này còn chưa có xong, Úc Trầm thế nhưng lại để tay mình vào trong chăn của cô, hơn nữa thân thể hắn còn có khuynh hướng sắp đè lên trên người cô, mắt thấy hắn càng ngày càng quá phận, Quý Lạc rốt cuộc cũng nhịn không được, mở mắt ra, căm tức mà nhìn hắn.
Mới trừng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của hắn, hắn rầu rĩ mà cười hai tiếng, sau đó nói: "Khẩn trương như vậy làm gì?"
"Anh biết tôi chưa có ngủ?"
"Ừm." Úc Trầm ôn nhu mà vén vài sợi tóc hỗn độn trên mặt cô sang một bên, "Thời điểm tôi tiến vào liền nhìn thấy cô ở trong chăn động hai cái."
Quý Lạc do dự trong chốc lát, mới hỏi ra vấn đề mà cô muốn hỏi: "Anh thật sự...... Không còn nhớ rõ những chuyện khi còn sống sao?"
Vấn đề này vừa được hỏi ra, cô liền cảm giác được thân thể của Úc Trầm hơi cứng một chút, một lúc sau, hắn mới nói: "Tôi nhớ rõ, cô có muốn biết mọi chuyện của tôi không?"
Lần đầu tiên, hắn bỗng sinh ra ý niệm muốn nói hết mọi chuyện cho người khác, tuy rằng hắn sẽ không kể hết cho cô nghe, nhưng nói một ít cho cô biết cũng không sao.
Quý Lạc gật đầu, Úc Trầm xoay người lại nằm ở bên cạnh Quý Lạc.
"Kỳ thật tôi vẫn chưa chết."
"?"
Đây là có ý gì? "Rất kinh ngạc có phải không? Tôi còn sống, lẽ ra không nên sống mà lại còn sống, những người muốn tôi chết nhất định vẫn chưa biết tôi kỳ thật còn sống đi."
"Anh còn sống? Vậy anh......"
"Kỳ thật không phải cô đã sớm phát hiện ra rồi sao? Tôi không giống với những con quỷ khác, tôi có thể ăn cơm, cũng không có sợ ánh mặt trời, tôi dẫn cô đi xem bản thân tôi."
Nói xong, thân thể Quý Lạc liền bị hắn bế lên, hắn vòng qua hành lang, đi tới gian phòng có chứa quan tài, hắn đến gần, sau đó mới buông Quý Lạc ra.
Lúc này nắp quan tài đã bị mở ra, bên trong có một người đàn ông mặt mày như họa đang nằm, hắn nhắm hai mắt lại, giống như là đang ngủ, vô cùng an tĩnh tường hòa, nếu không phải ngực hắn không có dấu vết phập phồng, Quý Lạc thiếu chút nữa đã cho rằng Úc Trầm đang nằm ngủ ở bên trong.
"Tôi như vậy, cô có cảm thấy sợ không?"
Hắn như vậy, không phải người cũng chẳng phải quỷ, có đôi lúc hắn cũng thấy ghét bỏ bản thân.
Quý Lạc lắc đầu: "Anh không có làm tổn thương người khác, vì sao lại phải sợ anh?"
Úc Trầm nghe được lời này của cô, liền dùng mu bàn tay che lại đôi mắt cô, không muốn để cho Quý Lạc nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn.
"Tôi đã từng hại người, còn không chỉ là một người."
Hắn nói, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Nơi này lúc trước cũng từng có vài người, nhưng cuối cùng đều chết hết, những con quỷ trong phòng này, chính là những người đó."
Quý Lạc vốn dĩ cho rằng hắn rất thiện lương, tuy rằng có đôi khi hơi quá phận, nhưng ít ra không có tâm tư hại người, lúc này những lời hắn nói làm cô không thể không cảm thấy sợ hãi.
Cô lui về phía sau hai bước, trên mặt Úc Trầm hiện lên vài tia bi thương, "Thì ra cô vẫn thấy sợ."
"Đúng vậy, tôi thấy sợ." Quý Lạc đối diện với mắt hắn, "Tôi sợ bản thân cũng sẽ giống với bọn họ."
Úc Trầm nhấp nhấp môi, sau đó xoay người nói với Quý Lạc: "Cô đi đi, cách tôi xa ra."
Quý Lạc đứng ở đó không động đậy, cô nhìn Úc Trầm đóng lại nắp quan tài, sau đó hắn nói: "Sáng ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, bằng không kết cục của cô cũng sẽ giống với bọn họ."
...........
Lúc này sắc trời còn chưa có sáng, đại khái là tầm ba giờ sáng, nhưng Quý Lạc làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô mở to mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bởi vì bức màn không được thả ra, thế nên cô nhìn không sót bất kì cảnh sắc bên ngoài nào, cô đang nhìn đến xuất thần, thì bên ngoài có một thứ đồ bỗng hiện lên, cô liền cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại.
Thứ đồ kia cũng không có rời khỏi, mà lại đi vào đây, Quý Lạc cảm giác được bên gối có chút lạnh lẽo, sau đó một bàn tay lạnh lẽo liền tinh tế mà vuốt ve khuôn mặt của cô, ngay sau đó liền chậm rãi trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, hắn tựa hồ đang cảm nhận mạch đập nhảy lên, tay đặt ở trên cũng không có nhúc nhích.
Là Úc Trầm, hắn quả nhiên có chút không thích hợp.
Quý Lạc làm bộ ngủ say mà trở mình, tay Úc Trầm bởi vì động tác của cô mà liền trượt xuống, cô rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chuyện này còn chưa có xong, Úc Trầm thế nhưng lại để tay mình vào trong chăn của cô, hơn nữa thân thể hắn còn có khuynh hướng sắp đè lên trên người cô, mắt thấy hắn càng ngày càng quá phận, Quý Lạc rốt cuộc cũng nhịn không được, mở mắt ra, căm tức mà nhìn hắn.
Mới trừng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của hắn, hắn rầu rĩ mà cười hai tiếng, sau đó nói: "Khẩn trương như vậy làm gì?"
"Anh biết tôi chưa có ngủ?"
"Ừm." Úc Trầm ôn nhu mà vén vài sợi tóc hỗn độn trên mặt cô sang một bên, "Thời điểm tôi tiến vào liền nhìn thấy cô ở trong chăn động hai cái."
Quý Lạc do dự trong chốc lát, mới hỏi ra vấn đề mà cô muốn hỏi: "Anh thật sự...... Không còn nhớ rõ những chuyện khi còn sống sao?"
Vấn đề này vừa được hỏi ra, cô liền cảm giác được thân thể của Úc Trầm hơi cứng một chút, một lúc sau, hắn mới nói: "Tôi nhớ rõ, cô có muốn biết mọi chuyện của tôi không?"
Lần đầu tiên, hắn bỗng sinh ra ý niệm muốn nói hết mọi chuyện cho người khác, tuy rằng hắn sẽ không kể hết cho cô nghe, nhưng nói một ít cho cô biết cũng không sao.
Quý Lạc gật đầu, Úc Trầm xoay người lại nằm ở bên cạnh Quý Lạc.
"Kỳ thật tôi vẫn chưa chết."
"?"
Đây là có ý gì? "Rất kinh ngạc có phải không? Tôi còn sống, lẽ ra không nên sống mà lại còn sống, những người muốn tôi chết nhất định vẫn chưa biết tôi kỳ thật còn sống đi."
"Anh còn sống? Vậy anh......"
"Kỳ thật không phải cô đã sớm phát hiện ra rồi sao? Tôi không giống với những con quỷ khác, tôi có thể ăn cơm, cũng không có sợ ánh mặt trời, tôi dẫn cô đi xem bản thân tôi."
Nói xong, thân thể Quý Lạc liền bị hắn bế lên, hắn vòng qua hành lang, đi tới gian phòng có chứa quan tài, hắn đến gần, sau đó mới buông Quý Lạc ra.
Lúc này nắp quan tài đã bị mở ra, bên trong có một người đàn ông mặt mày như họa đang nằm, hắn nhắm hai mắt lại, giống như là đang ngủ, vô cùng an tĩnh tường hòa, nếu không phải ngực hắn không có dấu vết phập phồng, Quý Lạc thiếu chút nữa đã cho rằng Úc Trầm đang nằm ngủ ở bên trong.
"Tôi như vậy, cô có cảm thấy sợ không?"
Hắn như vậy, không phải người cũng chẳng phải quỷ, có đôi lúc hắn cũng thấy ghét bỏ bản thân.
Quý Lạc lắc đầu: "Anh không có làm tổn thương người khác, vì sao lại phải sợ anh?"
Úc Trầm nghe được lời này của cô, liền dùng mu bàn tay che lại đôi mắt cô, không muốn để cho Quý Lạc nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn.
"Tôi đã từng hại người, còn không chỉ là một người."
Hắn nói, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Nơi này lúc trước cũng từng có vài người, nhưng cuối cùng đều chết hết, những con quỷ trong phòng này, chính là những người đó."
Quý Lạc vốn dĩ cho rằng hắn rất thiện lương, tuy rằng có đôi khi hơi quá phận, nhưng ít ra không có tâm tư hại người, lúc này những lời hắn nói làm cô không thể không cảm thấy sợ hãi.
Cô lui về phía sau hai bước, trên mặt Úc Trầm hiện lên vài tia bi thương, "Thì ra cô vẫn thấy sợ."
"Đúng vậy, tôi thấy sợ." Quý Lạc đối diện với mắt hắn, "Tôi sợ bản thân cũng sẽ giống với bọn họ."
Úc Trầm nhấp nhấp môi, sau đó xoay người nói với Quý Lạc: "Cô đi đi, cách tôi xa ra."
Quý Lạc đứng ở đó không động đậy, cô nhìn Úc Trầm đóng lại nắp quan tài, sau đó hắn nói: "Sáng ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, bằng không kết cục của cô cũng sẽ giống với bọn họ."
Danh sách chương