Dung Ngọc nhìn Cẩm Thanh, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, dường như hắn đã từng gặp hắn ta ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra.

Nhìn dáng vẻ của Cẩm Thanh thì hẳn là sẽ không tạo thành uy hiếp gì với củ cải, hơn nữa hắn ta cũng không có năng lực này, có người chơi với cô thì cũng tốt.

“Ngươi phải ngoan đấy, ta giải quyết xong mọi chuyện rồi thì sẽ về.”

“Tiên Tôn còn chưa giải quyết xong sao?”

“Ừm.”

Vì thế Quý Lạc đành phải lưu luyến nhìn Dung Ngọc biến mất.

Cẩm Thanh thì lại trào phúng ở trong lòng, chuyện ở đảo Đông Li nguy hiểm như vậy, nhưng Dung Ngọc vẫn thoát ra về thăm cô, xem ra, lần này, Dung Ngọc đã hoàn toàn ngã xuống rồi.

Nếu Dung Ngọc không có tình cảm thì vô địch, vậy Dung Ngọc bây giờ, vẫn có thể không sợ trời không sợ đất sao? Màn đêm buông xuống, Cẩm Thanh nhìn trong phòng Quý Lạc đã tắt đèn rồi, lúc này mới dựa vào cây, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, một nghìn con hạc giấy bỗng nhiên bay đến trước mặt hắn, trên mặt hắn lập tức hiện lên sự không kiên nhẫn, giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện ở trong cung điện.

Có một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế đằng trước ở trong điện, người phụ nữ kia mặc hoa phục, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hết sức tao nhã, chỉ thấy nàng ta bưng một chén trà nhỏ, chỉ bưng lên, nhưng không uống.

Bởi vì không tiện nên Cận Hề đã cho tỳ nữ trong điện lui ra ngoài từ lâu, lúc này nhìn qua toàn bộ cung điện hết sức quạnh quẽ.

Hai người không ai lên tiếng, Cận Hề dừng mắt ở trên mặt Cẩm Thanh, mới thoáng cái đã lập tức rời mắt đi, sau đó mở miệng bằng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

“Bản thần nữ sai ngươi làm một chuyện, đã nhiều ngày vậy rồi, sao còn chưa thành công?”

Cẩm Thanh rũ mắt xuống, trả lời: “Cận Hề thần nữ, trên người con củ cải kia bị Dung Ngọc Tiên Tôn làm tiên pháp, Cẩm Thanh không thể tới gần.”

Dáng vẻ nhún nhường của hắn vốn đã khiến Cận Hề hết sức không thích, lại nghe thấy hắn nói Dung Ngọc đối xử với Quý Lạc khác biệt như vậy, cơn tức nhất thời dâng lên, cái ly bay thẳng đến trên người Cẩm Thanh rồi rơi xuống đất, trà nóng bên trong hắt hết lên người hắn.

Mà Cẩm Thanh dường như không cảm nhận được, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Cận Hề xả giận rồi, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vội dỗ Cẩm Thanh.

“Cẩm Thanh, bản thần nữ cũng chỉ  nhất thời tức giận, ngươi sẽ không trách ta chứ?”

“Cẩm Thanh không dám.”

Hừ, tin rằng ngươi cũng không dám, Cận Hề trào phúng ở trong lòng, nếu không phải bây giờ Cẩm Thanh còn có giá trị lợi dụng, thì nàng sẽ không ăn nói khép nép dỗ hắn như vậy.

“Nếu Dung Ngọc đã suy nghĩ ra một cách tốt như vậy thì không phải chúng ta cũng nên làm chút gì đó sao, nghe nói tiên pháp ở Long Uyên cốc sẽ không dùng được, như vậy, ngươi đã biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Cẩm Thanh nghe thấy Long Uyên cốc, con ngươi vốn như ao tù nước đọng cuối cùng cũng nổi lên một tia gợn sóng, nhưng trong nháy mắt sau lại yên ả.

“Ta đã biết.”

“Ừm.”

Lúc này Cận Hề mới hài lòng gật đầu, “Đổi khuôn mặt khác đi, bản thần nữ không thích gương mặt này.”

Chờ sau khi Cẩm Thanh đổi khuôn mặt khác rồi, Cận Hề vốn ngồi ở trên ghế bỗng nhiên đứng dậy, sau đó tới gần hắn, thân thể mềm mại dứt khoát dựa vào lòng ngực hắn.

“Dung Ngọc, ôm ta một cái.”

Trên khuôn mặt giống với dáng vẻ của Dung Ngọc kia hiện lên ý cười, sau đó Cẩm Thanh giơ tay, ôm lấy Cận Hề.

Nếu không phải hắn có thể biến ảo khuôn mặt giống Dung Ngọc, nếu không phải giọng nói của hắn không khác mấy Dung Ngọc, có lẽ hắn đã không còn trên đời này từ lâu rồi, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế nên hắn càng ghét Dung Ngọc hơn bất kì ai khác, cho nên hắn nhất định sẽ tự mình khiến Dung Ngọc biến mất.

Mà hắn cũng sẽ không tha cho người phụ nữ trong ngực này.

Cận Hề rúc vào trong lòng Cẩm Thanh với vẻ thỏa mãn, chờ con yêu quái củ cải kia chết rồi, nhất định Dung Ngọc sẽ nhìn nàng, đến lúc đó, nàng sẽ có thể thật sự có được Dung Ngọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện