Beta:Minh Nguyệt
Uống xong một ly trà, Quyết Y vẫn cảm thấy không đủ, tự giác mà vươn tay ra, còn nghĩ muốn uống thêm một ly nữa, Quý Lạc thấy vậy liền giúp hắn rót thêm chén nữa.
Uống xong hai ly, Quyết Y thế nhưng lại duỗi tay ra lần nữa, nhìn bộ dáng hình như là còn muốn, nhưng Quý Lạc đã nhìn thấu tâm tư của hắn, tay đánh một cái, chén sứ cứ như vậy mà rớt xuống mặt đất, tuy rằng không có vỡ, nhưng nước bên trong lại chảy đầy đất.
"Sao ngươi lại làm vậy?"
Quyết Y tức giận đến cả người phát run, hắn lớn tới vậy rồi còn chưa có gặp qua người so với hắn còn ngang ngược hơn đâu.
Quý Lạc từ trên mặt đất nhặt chén sứ lên, rồi nói: "Ta làm thế nào?"
Được, là ngươi lợi hại, Quyết Y giận dỗi tiếp tục đứng tấn*, Quý Lạc cũng toàn tâm toàn ý mà nhìn chằm chằm hắn.
*Là một thế đứng trong võ
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thư Ninh đi học, nhưng bởi vì hắn thông minh, nên rất nhiều vấn đề vừa nghe đã hiểu, làm phu tử dạy học rất vừa lòng mà gật đầu, thật vất vả đợi tới tan học, hắn liền cầm hộp đồ ăn, rồi đi đến chỗ của Quý Lạc.
Thời điểm vừa đến, hắn cũng không có chú ý tới Quyết Y, trong mắt hắn tất cả đều là Quý Lạc, hắn vội chạy qua, bởi vì nguyên nhân thân thể, thế nên chỉ mới một lát mà hắn đã bắt đầu thở dốc.
Thanh âm hắn không lớn, nhưng Quý Lạc vẫn có thể nghe thấy được, thời điểm quay đầu lại nhìn thấy hắn, liền nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thư Ninh nhẹ giọng trả lời: "Ta đi học ở gần đây, còn có cái này, cho ngươi."
Quý Lạc mở hộp ra, một mùi hương lập tức xông vào mũi, cô vừa nhìn, bên trong thế nhưng lại là bánh đậu xanh cô thích ăn nhất, nếu Thư Ninh đã nói là cho cô, vậy cô liền không khách khí.
Vừa mới chuẩn bị cầm một cái lên để ăn, Quý Lạc bỗng liếc thấy Quyết Y ở bên cạnh đang nhìn về phía bên này, ánh mắt đáng thương của hắn cũng đủ khiến cô mềm lòng rồi, Quý Lạc gọi hắn lại đây, Quyết Y lập tức tiến lại, không chút do dự mà cầm lấy một miếng bánh lên ăn.
Thư Ninh không nghĩ tới sẽ có vị khách không mời mà đến như vậy, hắn thở nhẹ nói: "Đây là cho......"
Hắn còn chưa dứt lời, thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức im miệng lại.
Quý Lạc thấy vậy liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Thư Ninh lắc đầu, lén lút đem ngón tay bị thương giấu vào trong tay áo.
Mà Quyết Y rất là không có lương tâm, ăn xong đồ của người khác rồi mới chú ý tới hắn, thấy Thư Ninh có một khuôn mặt xuất sắc, Quyết Y liền bĩu môi, thấp giọng nói một câu: "Thố ti hoa*."
*Thố ti hoa chính là hoa Hải Đường, ở đây mang nghĩa là yếu đuối, phải dựa dẫm vào người khác
Thư Ninh nghe hiểu Quyết Y là đang châm chọc hắn, hắn cũng không có giận, mà chỉ đem hộp đồ ăn thu thập lại cho tốt, sau đó từ biệt Quý Lạc rồi liền đi.
Nếu như so sánh hai người với nhau, thì Quý Lạc cảm thấy Thư Ninh so với Quyết Y thì ưu tú hơn nhiều, cô bắt đầu nghĩ bản thân có nên nghiêm khắc đối đãi với hắn* hay không, vì thế cô liền bắt đầu sửa động tác không đạt tiêu chuẩn của Quyết Y lại cho đúng, đổi lại chính là kết quả so với vừa rồi còn mệt hơn nhiều.
*Hắn ở đây chắc là chỉ Quyết Y! Thư Ninh ở đằng xa quay đầu lại nhìn thấy một màn này, có chút tiếc nuối bản thân vì sao không có một cái thân thể khỏe mạnh, nếu không thì hắn cũng có thể hưởng được quyền lợi như vậy.
Quý Lạc cảm giác được mà quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thư Ninh, nhưng mới vừa tiếp xúc, cô liền nhìn thấy Thư Ninh chật vật rời đi.
Chờ Thư Ninh đi xa rồi, Quý Lạc mới thu hồi ánh mắt lại, mà Quyết Y lại đang dùng vẻ mặt hồ nghi mà nhìn cô.
"Ngươi cùng thố ti hoa kia rất quen thuộc?"
Lời hắn nói khiến Quý Lạc nghe thế nào cũng đều không thích, hắn không biết khát vọng trong nội tâm của người ốm yếu chính là muốn có được một cái thân thể khỏe mạnh sao, hơn nữa hắn nói chuyện không biết tôn trọng người khác như vậy, người như hắn tương lai mà làm đế vương thì nhất định không phải là một minh quân*.
*Vị vua sáng suốt
"Luyện thì không luyện, kỳ thật nếu ngươi thật sự không nghĩ muốn luyện nữa, thì tùy thời có thể rời khỏi đây, có điều ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi, lần này ngươi rời đi rồi, thì sau này ta sẽ không dạy cho ngươi nữa."
To tiếng cái gì chứ, hắn cũng chỉ nói thố ti hoa kia có hai câu chứ mấy, làm cô đến nỗi như vậy sao? Đi thì đi, ai hiếm lạ cô chứ.
Uống xong một ly trà, Quyết Y vẫn cảm thấy không đủ, tự giác mà vươn tay ra, còn nghĩ muốn uống thêm một ly nữa, Quý Lạc thấy vậy liền giúp hắn rót thêm chén nữa.
Uống xong hai ly, Quyết Y thế nhưng lại duỗi tay ra lần nữa, nhìn bộ dáng hình như là còn muốn, nhưng Quý Lạc đã nhìn thấu tâm tư của hắn, tay đánh một cái, chén sứ cứ như vậy mà rớt xuống mặt đất, tuy rằng không có vỡ, nhưng nước bên trong lại chảy đầy đất.
"Sao ngươi lại làm vậy?"
Quyết Y tức giận đến cả người phát run, hắn lớn tới vậy rồi còn chưa có gặp qua người so với hắn còn ngang ngược hơn đâu.
Quý Lạc từ trên mặt đất nhặt chén sứ lên, rồi nói: "Ta làm thế nào?"
Được, là ngươi lợi hại, Quyết Y giận dỗi tiếp tục đứng tấn*, Quý Lạc cũng toàn tâm toàn ý mà nhìn chằm chằm hắn.
*Là một thế đứng trong võ
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thư Ninh đi học, nhưng bởi vì hắn thông minh, nên rất nhiều vấn đề vừa nghe đã hiểu, làm phu tử dạy học rất vừa lòng mà gật đầu, thật vất vả đợi tới tan học, hắn liền cầm hộp đồ ăn, rồi đi đến chỗ của Quý Lạc.
Thời điểm vừa đến, hắn cũng không có chú ý tới Quyết Y, trong mắt hắn tất cả đều là Quý Lạc, hắn vội chạy qua, bởi vì nguyên nhân thân thể, thế nên chỉ mới một lát mà hắn đã bắt đầu thở dốc.
Thanh âm hắn không lớn, nhưng Quý Lạc vẫn có thể nghe thấy được, thời điểm quay đầu lại nhìn thấy hắn, liền nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thư Ninh nhẹ giọng trả lời: "Ta đi học ở gần đây, còn có cái này, cho ngươi."
Quý Lạc mở hộp ra, một mùi hương lập tức xông vào mũi, cô vừa nhìn, bên trong thế nhưng lại là bánh đậu xanh cô thích ăn nhất, nếu Thư Ninh đã nói là cho cô, vậy cô liền không khách khí.
Vừa mới chuẩn bị cầm một cái lên để ăn, Quý Lạc bỗng liếc thấy Quyết Y ở bên cạnh đang nhìn về phía bên này, ánh mắt đáng thương của hắn cũng đủ khiến cô mềm lòng rồi, Quý Lạc gọi hắn lại đây, Quyết Y lập tức tiến lại, không chút do dự mà cầm lấy một miếng bánh lên ăn.
Thư Ninh không nghĩ tới sẽ có vị khách không mời mà đến như vậy, hắn thở nhẹ nói: "Đây là cho......"
Hắn còn chưa dứt lời, thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức im miệng lại.
Quý Lạc thấy vậy liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Thư Ninh lắc đầu, lén lút đem ngón tay bị thương giấu vào trong tay áo.
Mà Quyết Y rất là không có lương tâm, ăn xong đồ của người khác rồi mới chú ý tới hắn, thấy Thư Ninh có một khuôn mặt xuất sắc, Quyết Y liền bĩu môi, thấp giọng nói một câu: "Thố ti hoa*."
*Thố ti hoa chính là hoa Hải Đường, ở đây mang nghĩa là yếu đuối, phải dựa dẫm vào người khác
Thư Ninh nghe hiểu Quyết Y là đang châm chọc hắn, hắn cũng không có giận, mà chỉ đem hộp đồ ăn thu thập lại cho tốt, sau đó từ biệt Quý Lạc rồi liền đi.
Nếu như so sánh hai người với nhau, thì Quý Lạc cảm thấy Thư Ninh so với Quyết Y thì ưu tú hơn nhiều, cô bắt đầu nghĩ bản thân có nên nghiêm khắc đối đãi với hắn* hay không, vì thế cô liền bắt đầu sửa động tác không đạt tiêu chuẩn của Quyết Y lại cho đúng, đổi lại chính là kết quả so với vừa rồi còn mệt hơn nhiều.
*Hắn ở đây chắc là chỉ Quyết Y! Thư Ninh ở đằng xa quay đầu lại nhìn thấy một màn này, có chút tiếc nuối bản thân vì sao không có một cái thân thể khỏe mạnh, nếu không thì hắn cũng có thể hưởng được quyền lợi như vậy.
Quý Lạc cảm giác được mà quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thư Ninh, nhưng mới vừa tiếp xúc, cô liền nhìn thấy Thư Ninh chật vật rời đi.
Chờ Thư Ninh đi xa rồi, Quý Lạc mới thu hồi ánh mắt lại, mà Quyết Y lại đang dùng vẻ mặt hồ nghi mà nhìn cô.
"Ngươi cùng thố ti hoa kia rất quen thuộc?"
Lời hắn nói khiến Quý Lạc nghe thế nào cũng đều không thích, hắn không biết khát vọng trong nội tâm của người ốm yếu chính là muốn có được một cái thân thể khỏe mạnh sao, hơn nữa hắn nói chuyện không biết tôn trọng người khác như vậy, người như hắn tương lai mà làm đế vương thì nhất định không phải là một minh quân*.
*Vị vua sáng suốt
"Luyện thì không luyện, kỳ thật nếu ngươi thật sự không nghĩ muốn luyện nữa, thì tùy thời có thể rời khỏi đây, có điều ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi, lần này ngươi rời đi rồi, thì sau này ta sẽ không dạy cho ngươi nữa."
To tiếng cái gì chứ, hắn cũng chỉ nói thố ti hoa kia có hai câu chứ mấy, làm cô đến nỗi như vậy sao? Đi thì đi, ai hiếm lạ cô chứ.
Danh sách chương