Hiếm khi nào thấy Văn Tiêu đang cầm bút viết nguệch ra ngoài.

“Cậu không cần nói gì nữa.”

Trì Dã nhịn cười, hai ngón tay thon dài khép lại đặt ở vị trí lông mày, trông bộ dạng cực kỳ thiếu đánh. Sau đó hắn thật sự không nói gì nữa, nhoài người ra bàn học.

So với Văn Tiêu thì phản ứng của Triệu Nhất Dương mới đáng nói, cậu ta nhìn chằm chằm bàn học trước mặt, trong lòng lặp đi lặp lại: Con mẹ nó, rốt cuộc tôi không cẩn thận nghe thấy cái gì thế này? Bài thi tiếng Anh được phát xong, không ít người không chịu được muốn đi ngủ, cuống quýt lấy tay xoa lên gương mặt sắp ngủ gật.

Quyển vở của Hứa Duệ bị viết một mảng lớn toàn dấu gạch chéo màu đỏ khiến cậu ta nhức mắt, vì vậy không thể nào yên lòng mà nằm bò ra bàn ngủ được. Quan sát xung quanh lớp một vòng, cuối cùng cậu xách ghế sang ngồi cạnh bàn của Thượng Quan Dục và Triệu Nhất Dương.

“Này, hai cậu không ngủ chứ?”

Triệu Nhất Dương nhấc mi mắt hỏi ngược lại, “Cậu ngủ được sao?”

Vẻ mặt Hứa Duệ đau khổ: “Ngủ được cái rắm, ngủ xong gặp ác mộng thì sao? Bài thi này tôi không thể mang về nhà, nếu để mẹ tôi nhìn thấy được, bà ấy sẽ không quan tâm độ khó đề thi thế nào, kiểu gì cũng phải mắng tôi nửa tiếng trước rồi tính sau.”

“Bố mẹ tôi gần đây bận rộn việc làm ăn, vốn dĩ cũng không về nhà, không phải đi họp thì cũng là đi công tác, khả năng bị mắng đã bị tiêu diệt tận gốc rồi.” Triệu Nhất Dương biết mẹ Hứa Duệ cả ngày chỉ đắm chìm ở quán mạt chược, “Không phải mẹ cậu bận đánh mạt chược sao, vẫn quản cậu gắt như vậy?”

“Cái này gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hai tay chơi bài vẫn không quên chú ý đến tôi.”

Hứa Duệ, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục có học lực khá ổn định, đều nằm trong top 10 của lớp. Bài thi của ba người bọn họ thường không sai nhiều lắm so với đáp án. Nếu cùng một đề mà cả ba người đều sai thì chỉ có thể nói độ khó của đề đó đạt mức năm sao.

Thấy trong phòng học có người đang ngủ, ví dụ như Trì Dã, Hứa Duệ hạ thấp giọng hỏi Văn Tiêu, “Văn Tiêu, cho tôi mượn bài thi tiếng Anh của cậu với.”

Văn Tiêu đưa bài thi ra.

Ba người mở bài thi ra nhìn, tưởng rằng nhìn đề sẽ nghĩ ra được cái gì, kết quả nhận ra câu nào bọn họ cũng không giống nhau.

Lúc bọn họ làm đề, bình thường sẽ luôn gạch chân hoặc khoanh tròn vào đề, tương tự với các hình ngũ giác hay tam giác sẽ gạch vào các từ khóa để làm bài—— đây là thói quen làm đề hình thành từ năm lớp 10.

Lại nhìn vở của Văn Tiêu một lần nữa, quyển vở sạch sẽ ngay ngắn, một ký hiệu hay viết tắt cũng không có, ngoại trừ ABCD thì chỉ còn DCBA.

Hứa Duệ líu lưỡi không nói thành lời, “Văn Tiêu, cậu không cần suy nghĩ hả? Làm bài bằng cảm giác?”

Triệu Nhất Dương thổn thức: “Hoặc là dựa vào cảm giác, hoặc là Văn Tiêu cậu đã quá thành thạo dạng bài này rồi, không cần suy nghĩ nhiều.”

Ba người nhìn nhau—–quả nhiên khí chất vương giả càng nổi bật bao nhiêu càng khiến bọn họ ý thức rõ ràng được bản thân càng kém cỏi bấy nhiêu.

Trì Dã nằm mấy phút cũng không có cảm giác buồn ngủ, lại thêm bọn Hứa Duệ đang nhỏ giọng trao đổi bài trước mặt, không thể che giấu được nữa, càng ngủ lại càng tỉnh táo. Hắn mở mắt, thấy trên bàn có tập giấy ghi chú, hắn thò tay xé một tờ, ngón tay nhanh nhẹn lật lên lật xuống gấp cái gì đó.

Cầm thành phẩm trong tay, Trì Dã đụng cùi chỏ vào bạn cùng bàn, “Cho cậu.”

Văn Tiêu dừng bút, ánh mắt rơi lên bàn tay đang nắm chặt của hắn, “Cái gì?”

“Đoán xem là cái gì?”

Văn Tiêu: “Thuyền?”

Biết Văn Tiêu không lờ đi đã là phản ứng rất phối hợp rồi, Trì Dã không vòng vo nữa, hắn mở lòng bàn tay ra, trên đó có một con hạc giấy.

Văn Tiêu nhìn con hạc giấy màu xanh da trời được gấp thành thạo, nhìn rất đẹp.

Có điều cậu chưa kịp nói cảm nhận sau khi xem đã nghe thấy giọng khiển trách trầm thấp, “Trì Dã! Bảo em không được làm ảnh hưởng đến việc học của bạn cùng bàn, em đang làm gì vậy? Gấp hạc giấy cho bạn cùng bàn cầu nguyện sao?

Hứa Quang Khải lặng lẽ đứng ở cửa sau âm thầm quan sát, phát hiện trong phòng học yên lặng, có người học có người ngủ, trong lòng đang cảm thấy ít nhiều được an ủi lại nhìn thấy thằng nhóc Trì Dã không biết trong tay đang làm gì mà không chịu ngồi yên.

Quay đầu lại thấy lão Hứa giống như rồng phun lửa, Trì Dã cười nói, “Em đang biểu diễn kỹ thuật gấp hạc giấy gia truyền cho bạn cùng bàn. Cầu nguyện sao? Lão Hứa, sao thầy lại mê tín như vậy?”

Nhận ra có người bị đánh thức, Hứa Quang Khải trợn mắt, giọng nói lại hạ thấp thêm vài phần, “Em tự giác đi, tự giác đi ngủ đi!”

Đến khi Hứa Quang Khải đi khỏi, Trì Dã lại thấy nhàm chán, hắn lười biếng nằm xuống, cố gắng chờ cơn buồn ngủ xuất hiện một lần nữa lại nghe thấy Văn Tiêu hỏi, “Sao cậu biết gấp cái này?”

“Hạc giấy?” Ngón tay Trì Dã cầm vào cánh hạc, di chuyển một đường vòng cung trên mặt bàn, “Nha Nha không chỉ ngốc mà tay cũng không khéo léo cho lắm, giờ thủ công ở nhà trẻ, tất cả các bạn học trong lớp đều học được, chỉ có con bé là không, lúc đón về kéo áo tôi khóc mãi.”

“Cho nên cậu học sao?”

“Ừ, tôi học được rồi dạy nó, phải mất đến ba ngày con bé ngốc nghếch này mới học được, vui vẻ cầm cả một hộp to đầy hạc giấy mang đến nhà trẻ trao đổi cùng các bạn nhỏ khác.”

Văn Tiêu quan sát thấy trong lời nói của Trì Dã mặc dù không nhịn được mà chê trách nhưng khi nhắc đến Nha Nha, ánh mắt hắn trở nên rất dịu dàng.

Thứ bảy, lúc Văn Tiêu ra ngoài, xuống đến tầng dưới mới phát hiện ngoài trời đang mưa, cậu lại leo thang bộ lên lấy dù.

Đường phố và tiểu khu đều đã cũ, chỉ cần một trận mưa là đủ khiến trên mặt đất xuất hiện nhiều vũng nước lẫn bùn, có một con ếch lớn từ trong bụi cỏ nhảy ra khiến bùn bắn tung tóe.

Không phải ngày làm việc nên học sinh không cần đi học, ông chủ tiệm bán điểm tâm trước cửa tiểu khu không bán được mấy, ngồi không rất rảnh rỗi. Lúc nhìn thấy Văn Tiêu liền chào hỏi, “Hôm nay là thứ bảy, sớm như vậy đã đi học lớp bổ túc sao?”

Văn Tiêu không nói nhiều, chỉ đáp một câu, sau đó trả tiền mua ly cháo bát bảo.

Ông chủ nhanh nhẹn múc cháo bát bảo nóng hổi vào ly nhựa, đóng nắp cắm ống hút, cười híp mắt khen ngơi, “Thật là chăm chỉ học tập, sau này chắc chắn sẽ có tương lai, hai đứa nhỏ nhà tôi giờ như hai con khỉ, vẫn còn đang làm ổ trên giường!”

Lúc đứng chờ xe ở trạm xe buýt, nước chảy từ cây dù nhỏ thành một hàng rơi trên mặt đất. Văn Tiêu nhìn chuyến xe buýt cậu phải lên đang chậm chạp di chuyển đến, bước chân vẫn không nhúc nhích.

Cậu không thích đến bệnh viện.

Hoặc phải nói rằng, cậu không thích nội tâm suy nghĩ của mình bị người khác mổ xẻ phân tích, một hồi nói này nói nọ, chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng dùng cây bút màu đen trung tính viết lên hồ sơ bệnh án mấy từ viết tắt bằng tiếng Anh hàm ý rất cao siêu “PTSD*”.

Ném cái ly nhựa trống không vào thùng rác, chuyến xe buýt thứ hai dừng ở trạm xe, mùi xăng khói xộc lên mũi. Vào giây phút cuối cùng trước khi cửa xe đóng lại, Văn Tiêu mới kéo mũ áo hoodie lên, bước lên xe.

Lúc từ phòng chẩn đoán bệnh đi ra đã gần trưa, buổi sáng ra khỏi nhà chỉ uống mấy ngụm cháo bát bảo, cậu đã hơi đói từ lâu. Dường như dạ dày bị đói đến mức đau nhức nhưng Văn Tiêu vẫn không muốn ăn thêm gì.

Đi theo con đường thẳng tắp trong bệnh viện dựa vào chỉ đường tìm được một siêu thị, mất 4 đồng mua một lon Coca mát lạnh, uống rất ngon miệng.

Sân sau của bệnh viện hẳn mới xây chưa được bao lâu, cơ sở rất mới, điều kiện cũng tốt, đằng sau siêu thị có một cái sân cỏ, còn có cả một hồ nước lớn. Vì trời đang mưa lất phất nên sân cỏ trống không, nửa bóng người cũng không có.

Văn Tiêu che dù, tay kia cầm lon Coca đến cạnh bờ hồ.

Đến gần mới phát hiện ra trong đình gỗ mới xây dựng đã có người ngồi, Văn Tiêu định quay người rời đi mới phát hiện người ngồi trong đó là người quen của cậu.

Cả người Trì Dã mặc đồ đen, áo hoodie màu đen cùng quần túi hộp cũng màu đen, hắn đang dựa lưng vào cột gỗ, chân co chân duỗi, cổ áo rộng thùng thình trễ xuống lộ ra áo phông trắng mặc bên trong. Hắn đang thờ ơ ném hòn đá vào trong nước, điểm rơi rất chuẩn, hẳn là đang chơi ném thia lia*.

*ném thia lia: là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước. Mục đích của trò chơi là để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống nước.

Văn Tiêu từng gặp qua không ít người ném thia lia nhưng chơi giỏi như Trì Dã thì chưa từng thấy qua. Trông hắn không quá nghiêm túc, trong miệng ngậm một cây kẹo que trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm từng đợt sóng gợn trên mặt hồ, chờ đến khi gợn sóng tan hết lại cầm đá ném tiếp.

Hòn đá tạo ra một vòng gợn sóng rồi lại hợp thêm một vòng nữa, cứ thế mở rộng đến rất xa.

Áo khoác lẫn mũ của Nha Nha đều màu trắng, trên mũ có một cặp sừng con nai, cô bé đang ngồi cạnh đọc thơ cổ, Trì Dã thi thoảng sẽ lên tiếng nhắc nhở vài câu.

“Giang Nam có thể hái sen, lá sen xanh tươi tốt, cá vui đùa*—-anh Coca!”

Trì Dã “chậc” một tiếng, không quay đầu nói, “Anh bảo này bạn học Nha Nha, em đang đọc thơ cổ cũng nghĩ đến anh Coca của em sao? Sao không thấy em nghĩ về anh? Hơn nữa, anh Coca của em chắc chắn sẽ không thích cá vui đùa với cậu ấy đâu.”

Nha Nha chỉ ngón tay về phía ngoài đình, “Anh Coca!”

Trì Dã nhìn theo hướng ngón tay cô bé đang chỉ mới phát hiện ra ngoài đình có người cầm ô đứng đó, trong tay cầm lon Coca, cả người mảnh khảnh cao gầy cùng mắt kính màu bạc tinh tế———không phải Văn Tiêu thì là ai.

Hình như lần trước gặp mặt cũng là thứ bảy?

Văn Tiêu bước vào đình, thu lại cây dù, đứng dựa một bên.

Trì Dã cong môi: “Bạn cùng bàn, trùng hợp quá.”

Tay cầm lon Coca uống một ngụm, Văn Tiêu đáp, “Ừ.”

Lon Coca lấy từ trong tủ lạnh ra nên mát lạnh, trên bề mặt lon còn xuất hiện một tầng giọt nước làm ướt tay Văn Tiêu.

Tâm trạng Trì Dã đang không tốt, không có hứng thú muốn nói chuyện trời đất, hắn lên tiếng chào hỏi xong cũng không quay đầu lại, tiếp tục ném đá thia lia lên mặt nước.

Nha Nha không đọc thơ cổ nữa, ngồi sát gần Văn Tiêu nói chuyện phiếm, “Anh Coca, anh đi ăn trưa sao? Dì hộ lý về nhà nên em và anh hai phải chăm sóc mẹ, một lúc nữa em và anh ấy sẽ đi ăn cơm trưa ở nhà ăn.”

Văn Tiêu liếc sang Trì Dã——-chắc chắn hắn nghe thấy, thế nhưng không thấy chặn lời Nha Nha đang nói.

“Cơm ở nhà ăn có ngon không?”

Nha Nha lè lưỡi, “Không ngon, thức ăn không có vị gì cả, em thích ăn ngon cơ.”

Nghe bọn họ một người hỏi một người đáp, chẳng rõ lý do gì mà tâm tình phiền muộn suốt từ sáng sớm khi ký xong giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của Trì Dã rốt cuộc mới khá hơn một chút.

Tính toán thời gian xong, Trì Dã đứng lên, giày ống thấp màu đen bước trên mặt đất, phủi sạch bụi bám trên tay, hắn gọi em gái, “Đi thôi, không phải đã sớm kêu đói bụng sao, đi ăn cơm.” Dắt Nha Nha đi, Trì Dã lại hỏi Văn Tiêu, “Cậu ăn chưa, có muốn ăn cùng nhau không?”

Văn Tiêu từ chối: “Không có khẩu vị.”

Không có khẩu vị chính là chưa ăn nhưng không muốn ăn.

Trạng thái này không khác Trì Dã bây giờ nhiều lắm.

“Ừ, vậy mai gặp.”

Hai người họ rời đi, Văn Tiêu ngồi vào vị trí Trì Dã vừa ngồi, ngẩn người một lúc. Đến khi lấy lại được tinh thần, cậu lượm mấy hòn đá người kia để lại, ném về phía mặt hồ.

Buổi tối ngày chủ nhật, Văn Tiêu làm được nửa đề thì buồn ngủ, lúc tỉnh lại mơ hồ nghe thấy có tiếng động từ phòng bếp.

Cậu đứng dậy mở cửa phòng ngủ đi ra phòng bếp, bóp ấn đường, “Mẹ, đã muộn thế này rồi không cần——”

Vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên giọng Văn Tiêu hơi khàn khàn, cậu đứng ở cửa phòng bếp mới nhìn rõ người đang đứng cạnh bếp, khàn giọng gọi, “Bà ngoại.”

Bếp đang mở lửa, nước trong nồi đang sôi phát ra âm thanh “ùng ục”, hơi nước màu trắng bốc hơi nghi ngút, cuối cùng ngưng tụ thành giọt nước đọng trên bề mặt tủ bếp.

Hai người đứng trong giây lát không biết làm cách nào để mở miệng phá tan sự yên lặng này.

Cuối cùng, Văn Tiêu lên tiếng trước, “Bà ngoại.”

“Ừ,” Môi bà ngoại hơi giật giật, nói, “Cháu không ăn cơm tối, bà đang chuẩn bị nấu cho cháu bát mỳ.”

Văn Tiêu nhìn ánh mắt đỏ ửng của bà, cố gắng xoa dịu tâm trạng, “Cháu không đói bụng, đã muộn thế này rồi bà mau đi ngủ đi, không phải ban ngày bà nói mùa xuân rất dễ buồn ngủ sao?”

Bà ngoại hơi còng lưng đi qua, nhìn chằm chằm nồi nước sôi một lúc mới tắt bếp, “Được rồi, được rồi.” Sau đó không nói thành lời.

Cho đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, Văn Tiêu dựa vào khung cửa phòng bếp, thất thần nhìn chằm chằm nồi nước sôi đang tỏa hơi nước. Nhấc chân bước vào, lấy vung đậy nồi lại, sau đó cất mỳ sợi lên tủ, chắc chắn đã đậy kĩ mọi thứ lại, cậu mới tắt đèn.

Văn Tiêu không quay lại phòng ngủ, cậu đứng ở cửa thay giày, cầm chìa khóa ra cửa.

Hai ngày gần đây đều mưa, nhiệt độ giảm vài độ, không khí ẩm ướt bị hút vào lồng ngực giống như bị nhét cả miếng bông gòn hút nước vào.

Văn Tiêu bước đi vô định trên phố, trong lúc nhất thời cậu không biết mình nên đi đâu.

Thành phố Minh Nam rất lớn, cũng rất sầm uất nhưng cậu và thành phố này giống như không có bất kỳ mối quan hệ thật sự nào.

Cậu không thể tự chủ được mà nhớ lại những chuyện trước khi xảy ra tai nạn. Vào cuối tuần, thường bố mẹ cậu sẽ không phải đi làm, bốn người họ sẽ ở cùng một nhà. Bố cậu sẽ cầm bút, dùng ngôn từ dễ hiểu nhất giải thích thuyết tương đối là gì cho Văn Sênh nghe. Mẹ bưng một đĩa trái cây đã được rửa sạch ra, nói rằng bố cậu dục tốc bất đạt*, sau này nhỡ đâu trong lòng Văn Sênh chán ghét Vật lý thì ông làm thế nào. Bố sẽ ngay lập tức phản bác lại, nói rằng khi Văn Tiêu còn nhỏ ông cũng dạy cậu như vậy, có thấy cậu ghét Vật lý đâu?

*dục tốc bất đạt: ý nói nôn nóng muốn xong việc sẽ càng nhanh mắc lỗi dẫn đến hỏng việc

Rõ ràng những chuyện đã từng xảy ra trước đây đến bây giờ lại trở thành giấc mộng không thể nào chạm tới được nữa.

Văn Tiêu hít một hơi, ngửi thấy mùi khói cùng mùi hạt tiêu thơm nồng——-phía trước có hai sạp bán thịt nướng giống như cùng xây hai cái ống khói. Trên mặt đất bày ra rất nhiều ghế nhựa nhưng không có mấy người ngồi.

Lơ đãng nhìn qua, cậu thấy Trì Dã.

Trì Dã không ngồi một mình, cùng bàn với hắn còn có người đàn ông trung niên mặc jacket màu vàng đất, Văn Tiêu hơi có ấn tượng với người này, đây là người đã chuốc rượu cho Trì Dã ngày hôm đó. Người kia hình như đã uống nhiều, một cước đá bay băng ghế nhựa, khua tay múa chân nói gì đó, nói xong còn vỗ ngực giống như một con tinh tinh đen trông rất buồn cười.

Trong tay Trì Dã cầm một ly thủy tinh, nửa ly chứa rượu, đôi mắt nhìn người đàn ông kia nói.

Văn Tiêu không nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng theo bản năng cảm thấy người này chắc chắn sẽ cười nhưng cảm xúc trong mắt lại không hề vui vẻ.

Cũng thật kỳ lạ, Minh Nam không nhỏ nhưng cậu lại liên tục hai ngày liền gặp cùng một người ở những nơi khác nhau.

Trì Dã nhìn người kia vỗ ngực, miệng đầy mùi rượu nói, “Cháu yên tâm, sau này chú của cháu có miếng cơm để ăn, cháu cũng sẽ có canh để uống! Bây giờ người trẻ hiểu chuyện được như cháu thật khó tìm! Tên nhóc nhà cháu chắc chắn tương lai sẽ rất có triển vọng, sau này phát đạt, ngàn vàn lần đừng quên chú của cháu.”

“Chú Phùng cứ nói đùa.”

Phùng Vạn Lý ngồi xuống, ngang nhiên mở thêm một chai rượu nữa rót, sắc mặt đỏ lừ, đôi mắt trông rất hiền lành, miệng lưỡi không chịu im lặng, “Cháu đó, lúc vừa nhìn thấy cháu chú đã nghĩ đến mẹ cháu. Lúc còn trẻ mẹ cháu, ợ, rất xinh đẹp! Cháu không biết lúc đó có bao nhiêu người thích mẹ cháu đâu, họ tặng quà đưa thư tình sau lưng mẹ cháu nhiều lắm. Có điều mẹ cháu rất kiêu ngạo, không để ý tới ai cả, cuối cùng lại vừa ý với người đàn ông đoản mệnh như bố cháu!”

Vẻ mặt Trì Dã không thay đổi, ngón tay nắm chặt ly rượu đã uống hơn một nửa.

Phùng Vạn Lý uống một ngụm rượu, “Chuyện mẹ cháu nằm viện chú đã nghe người ta nói, trước đó vài ngày, chú, chú vẫn còn rất thương người anh em của mình, đáng tiếc, mẹ cháu dù có tuổi nhưng vẫn còn dáng vẻ thướt tha năm nào, nếu không cùng người đàn ông kia, nếu như đi theo chú, phúc hưởng không hết! Không đúng! Ha ha, nếu mẹ cháu không bị bệnh, chú cũng không ngại lập tức cưới bà ấy, hương vị của bà ấy, chú nếm thử một chút, cũng đã muộn mười mấy hai mươi năm rồi, cũng là giấc mộng tuổi trẻ của chú, cháu nói xem—–”

“Choang” một tiếng, chai bia màu xanh lá cây bị Trì Dã đập vỡ lên cạnh bàn. Thủy tinh nhọn càng trở nên sắc bén dưới ánh đèn giống như lưỡi dao.

Không biết từ lúc nào Trì Dã đã thu lại nụ cười, vị trí đập vỡ chai bia vừa vặn ở gần mu bàn tay Phùng Vạn Lý, hắn nói chuyện rất ung dung lại thong thả, “Nghe ý của chú, chú hẳn là muốn làm cha ghẻ của tôi sao?”

Mu bàn tay truyền đến sự đau nhói, Phùng Vạn Lý hơi hơi tỉnh rượu, ông ta ngồi cứng ngắc, cảm giác thủy tinh nhọn rạch trên da không thấy máu chảy nhưng sự đau đớn càng khiến ông ta sợ hãi hơn. Ông ta nuốt nước bọt, “Cháu, cháu nghe nhầm rồi!”

“Nghe nhầm sao?” Trì Dã dùng lực ở tay, thủy tinh nhọn đâm rách da, máu bắt đầu tràn ra.

Phùng Vạn Lý vốn đã nhút nhát, nửa đời ông ta chỉ biết co đầu rụt cổ, nhát gan sợ gây chuyện, đến tuổi trung niên mới có chút dáng điệu biết đùa giỡn của bọn tư bản nông cạn. Ông ta ỷ vào việc Trì Dã đến chỗ mình xin việc nên rất ngang ngược nhưng bây giờ bị dọa đến mức hai bắp chân đều run rẩy.

Chuyện Trì Dã ở trường đánh người đến gãy xương phải nằm viện đến mấy tháng, cùng việc hắn cả ngày không đi học ông ta đều biết. Ông ta hối hận rồi, không nên nhìn nhầm chó sói thành chó!

“Không nghe nhầm, không, không phải nghe nhầm!” Dù nhìn thấy Phùng Vạn Lý chảy máu trên mặt bàn nhưng Trì Dã vẫn không có ý định buông tay. Ông ta sợ mình nói sai thêm câu nào, mảnh thủy tinh kia sẽ đâm xuyên bàn tay ông ta!

Tóc gáy sau lưng đều dựng hết lên, “Ông nội Trì! Tôi không dám nói xấu bố cậu nữa, cậu là ông nội tôi! Cậu chính là tổ tông của tôi! Sau này tôi không dám nói bậy bạ nữa, cậu mau thả tay ra!”

“Ông nội ông ư? Ông đây cũng không muốn có người cháu trai như ông.” Trì Dã vứt nửa chai bia lên bàn, ánh mắt sắc bén như dao cạo, “Sau này mồm miệng nói năng sạch sẽ một chút, hiểu chưa?”

“Hiểu…hiểu rồi!” Phùng Vạn Lý chắc chắn trong tay hắn không cầm vũ khí nữa, lại thêm sự can đảm do vừa uống rượu, vẻ mặt ông ta chợt thay đổi, đột nhiên cầm chai bia trên bàn đập về phía Trì Dã, “Hiểu con mẹ mày! Loại tạp chủng như mày dám uy hiếp——-”

“Ầm” một tiếng, cái mồm đang văng toàn câu từ thô tục biến thành kêu đau——- chồng ghế nhựa đang đặt gần đó bị đạp đổ, hung hãn đập lên lưng Phùng Vạn Lý. Cùng lúc đó, Trì Dã buông nửa chai thủy tinh xuống, một quyền đánh ông ta ngã xuống đất.

Ngẩng mặt lên đột nhiên thấy Văn Tiêu xuất hiện, Trì Dã không bất ngờ lắm.

Chỉ là hắn cảm thấy mỗi lần mình gặp chuyện tồi tệ đều bị Văn Tiêu chứng kiến.

Hắn vuốt cằm, cười nói, “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ?”

Văn Tiêu đứng thẳng người, dáng người gầy gò cao ngất, hai tay nhét trong túi áo sửa lời, “Phải là anh hùng cứu mỹ nhân.”

*PTSD (Posttraumatic Stress Disorder): Hậu chấn tâm lý hay rối loạn stress sau sang chấn là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.

*Thơ cổ khuyết danh của Trung Quốc, một trong những bản dịch đầy đủ như sau:

Giang Nam có thể hái sen,

Lá sen xanh tươi tốt,

Cá vui đùa ở giữa lá sen!

Cá vui đùa phía đông lá sen,

Cá vui đùa phía tây lá sen,

Cá vui đùa phía nam lá sen,

Cá vui đùa phía bắc lá sen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện