“Gặp phải kiến thức trong câu này, trăm phần trăm sẽ đưa ra đúng dạng bài này! Phần này rất đơn giản, các em chỉ cần nhớ….” Giọng nói của Hứa Quang Khải dường như truyền tới từ nơi rất xa, nghe không quá rõ ràng.
Dưới bàn học, mười ngón tay của hai người dây dưa cùng một chỗ, ai cũng không muốn buông trước.
Chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc khiến Văn Tiêu nhớ lại cảm giác vừa mới chạm vào lưng Trì Dã, sống lưng đó, với những đường cong bắp thịt căng tràn sức sống. Lòng bàn tay nóng lên, cậu rũ hàng mi dày che đi cảm xúc trong mắt, đè thấp giọng xuống, “Cậu thì sao?”
“Hả?”
“Nắm tay tôi, chịu trách nhiệm đi.”
“Mẹ nó,” Trì Dã nhếch miệng, giả vờ suy nghĩ một lúc, giọng nói tản mạn như gió chiều mùa hè, “Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ chịu trách nhiệm, thế nào?”
Trong lòng hai người như muốn thông qua những ngón tay đang nắm chặt truyền đạt đến cùng một điều, Văn Tiêu không lên tiếng, ngược lại còn tự ý gối đầu lên cánh tay nhắm hai mắt.
Thế nhưng tay vẫn chưa có buông ra.
Dù là giáo viên môn nào đi chăng nữa cũng đều có sự tín nhiệm và lòng bao dung cực lớn đối với một học sinh xuất sắc như Văn Tiêu. Thậm chí khi nhìn thấy Văn Tiêu nằm bò ra bàn ngủ, Hứa Quang Khải còn không nhịn được suy nghĩ trong lòng, có phải mình giảng bài nghe chán quá không? Hoặc nội dung bài giảng quá đơn giản khiến Văn Tiêu cảm thấy thà ngủ một giấc còn hơn nghe giảng? Ông còn lo lắng có phải buổi tối hôm trước cậu học quá muộn cho nên mới không chịu được mà ngủ gật hay không.
Đôi mắt chìm vào bóng tối, cảm giác càng rõ ràng hơn, Văn Tiêu có thể cảm nhận được độ ấm những ngón tay của Trì Dã, trên những ngón tay thon dài là một lớp chai thô ráp.
Không chắc chắn có phải Văn Tiêu muốn ngủ là vì muốn lừa gạt để qua cửa hay là do mệt mỏi mà buồn ngủ thật sự, Trì Dã thăm dò muốn thử rút một ngón tay bên ngoài ra, kết quả một giây tiếp theo, ngón tay hắn lại một lần nữa bị Văn Tiêu cuốn lấy, còn dây dưa càng chặt hơn.
Trong lòng như có thứ gì đó nổ tung vào giờ khắc này, sau đó sinh trưởng mạnh mẽ.
Không có ai nhìn thấy, ánh mắt Trì Dã trở nên cực kỳ dịu dàng.
Bàn tay Văn Tiêu gầy, khớp ngón tay mảnh mai đẹp đẽ, cứ nắm tay nhau cùng một chỗ thế này có cảm giác như mắc kẹt cứng ngắc, sau đó như bị ngâm lạnh trong nước suối chảy ra từ trong kẽ đá vậy. Trì Dã chưa bao giờ biết cảm giác nắm tay người khác thế nào, nhưng hắn nắm một lần liền không muốn buông ra nữa.
Hơi lắc lắc nhẹ nắm tay hai người, lông mi Văn Tiêu run run nhưng vẫn không mở mắt ra —– Đây là sự ngầm cho phép.
Trì Dã lại không kìm lòng được mà bật cười.
Mãi đến khi chuông hết tiết vang lên, hai người ăn ý cùng lúc buông lỏng tay. Giữ nguyên tư thế đó suốt cả một tiết, ngón tay đã sớm tê cứng lại, vì vậy lúc Triệu Nhất Dương quay đầu xuống liền phát hiện ra, hai người ngồi sau lưng cậu đang cùng một động tác cử động khớp xương tay.
Tiết Toán học cũng đâu có ghi chép gì nhiều đâu, chẳng lẽ là…. Văn Tiêu vừa sửa lại nội dung bài môn khác? Còn Trì Dã, chắc là mỏi tay do chơi game?
“Văn Tiêu, tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy câu thứ hai trong đề mà lão Hứa nói, sao ông ấy lại tìm được tập xác định của x? Tôi nghe không hiểu.”
Văn Tiêu im lặng vài giây, đáp lại: “Rất đơn giản, cậu đọc quá trình giải ngược từ dưới lên một lần là hiểu.”
“Có lý, tôi không thể cái gì không biết cũng đi hỏi cậu, tôi muốn tự mình suy nghĩ!” Triệu Nhất Dương vừa lĩnh ngộ được thái độ học tập, chắp tay về phía Văn Tiêu, quay người lên đọc ngược lại quá trình bài giải một lần.
Ngồi bên cạnh quan sát toàn bộ cuộc đối thoại, Trì Dã nhịn cười——bạn cùng bàn của hắn nhìn như nghiêm túc chỉ bảo cho Triệu Nhất Dương như vậy nhưng mà thật ra xác suất lớn lão Hứa nói câu nào cậu ấy cũng chẳng biết.
Dường như nhận ra được điều gì, Văn Tiêu quay sang nhìn Trì Dã, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, “Không được phép.”
Trì Dã phối hợp gật đầu, “Được được được, tôi không cười, nghe cậu hết.”
Bên ngoài hành lang lớp học có người chạy ngang qua cùng tiếng giáo viên quở trách, trong lớp học có người đang cướp quà vặt, có người kể chuyện một thành viên mới bị tập thể phân biệt đối xử như thế nào, ồn ào láo nháo đến nhức đầu. Dù vậy nhưng không khí lớp thế này lại khiến Trì Dã cảm thấy rất khoan khoái.
Trước đây hắn từng nói với Văn Tiêu, hắn thích nhất là đến trường, những lời này không phải nói dối.
Đến khi Văn Tiêu lật một vài trang sách đọc xong, biết rõ những nội dung lão Hứa vừa giảng, lại nhìn sang Trì Dã lần nữa thì phát hiện hắn đã ngủ. Mặt nghiêng về hướng mình, tay tùy ý đặt trên bàn, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng nhưng vẻ mặt đã thả lỏng.
Ánh mắt nhìn theo ngũ quan của Trì Dã một lượt, Văn Tiêu cởi áo đồng phục của mình xuống đắp lên người Trì Dã, giúp hắn che hết những tia nắng nhức mắt chiếu vào ngoài cửa sổ cùng với tất cả những ồn ào xung quanh.
An tâm ngủ một giấc.
Buổi tối, lúc đi ngang qua chợ, Văn Tiêu mua cải xanh về nhà, đang nấu mỳ thì bà ngoại gọi video tới.
Phòng bếp đang bị hơi nóng dày đặc bao phủ, Văn Tiêu cầm đũa, nhìn vào màn hình chào hỏi, “Bà ngoại, bà mới về khách sạn sao?”
“Đúng vậy, vừa mới về, trước đây từng làm việc cùng một sở nghiên cứu với một đàn chị, mấy chục năm rồi không gặp lại, một lát nữa bà có hẹn đến phòng bà ấy tán gẫu nên về phòng thay một bộ quần áo khác cho thoải mái.”
Thấy bà ngoại đang mặc một chiếc sườn xám tối màu nhìn rất xa lạ, Văn Tiêu nói đùa: “Trước khi ra ngoài, có phải bộ váy này bà không nỡ mặc đúng không?”
Bà ngoại lườm Văn Tiêu quở trách: “Trang phục đẹp vẫn đẹp, chỉ là lúc đi bộ cần ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng, kém hơn so với lúc còn trẻ rồi, bà bây giờ, hầy, nửa ngày thôi cũng đã không chịu nổi.”
Văn Tiêu cho cải xanh đã được rửa sạch sẽ vào trong nồi, “Lúc đi lại bà nhớ đổi thành dép, nếu không chân cũng không chịu được đâu.”
“Được rồi, cháu còn cẩn thận hơn bà.” Nhìn đồng hồ trên cổ tay, bà ngoại “ôi chao” một tiếng, “Sắp đến giờ rồi, cháu làm xong bài tập rồi ngủ sớm nhé, bà cúp máy trước đây.”
“Vâng, bà chú ý an toàn.”
Rửa bát xong, ngồi xuống trước bàn học, Văn Tiêu theo bản năng lại nhìn về phía cửa sổ hướng đối diện.
Nhà Trì Dã đang bật đèn—-rõ ràng cách một khoảng xa giống hệt như những cửa sổ nhà khác nhưng Văn Tiêu nhìn qua đã nhận ra.
Đến khi cậu làm xong hai tờ bài thi, lại sửa sang kiểm tra lại bài một lần nữa, lúc sau ngẩng đầu lên, ánh đèn từ ô cửa sổ đối diện đã tắt.
Vừa mới qua 12 giờ, sớm như vậy đã đi ngủ rồi sao?
Tâm trạng của Văn Tiêu có hơi không yên tâm, cậu vẫn chưa viết xong câu này, không nhịn được lại ngẩng lên nhìn về phía đối diện nhưng ngoài một khoảng không tối om, chẳng có gì khác.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngòi bút đặt trên giấy đâm mạnh xuống, Văn Tiêu giật mình vài giây, đặt bút xuống bước nhanh ra cửa.
Mở cửa ra, quả nhiên là Trì Dã.
Lo lắng ngổn ngang trong lòng dần tan hết, Văn Tiêu nghe thấy mình hỏi, “Nhà lại mất nước sao?”
“Không, ống nước sửa xong rồi, tạm thời chắc là sẽ không mất nữa.” Trì Dã quơ quơ chai thuốc xịt trong tay, “Đến làm phiền thầy Tiểu Văn giúp đỡ bôi thuốc.”
Đợi Trì Dã ngồi xuống bên mép giường trong phòng ngủ, Văn Tiêu chỉnh đèn đến mức sáng nhất, “Trên lưng?”
“Đúng, chỗ đó tôi không với tới được.” Trì Dã đánh giá biểu cảm của Văn Tiêu, “Còn có một chỗ nữa.”
“Chỗ nào?”
Một tay Trì Dã kéo cổ áo sơ mi đến khi mở rộng nhất, lộ ra hơn nửa bờ vai và xương quai xanh, “Chỗ này.”
Trên xương quai xanh có một vệt máu khô, một khoảng đỏ rất lớn, rõ ràng vừa mới bị thương còn chưa kịp xử lý qua.
Không đợi Văn Tiêu hỏi, Trì Dã tự mình thẳng thắn trước: “Huấn luyện viên lần trước tăng gấp ba tiền, nhờ tôi đi giúp hai tiếng, hơn nữa còn đảm bảo đối thủ lần này chắc chắn sẽ không chơi bẩn. Tôi muốn đi nên đi ngay.” Hắn nhếch mép, “Xin lỗi.”
“Không cần nói xin lỗi với tôi.” Văn Tiêu nhìn vết thương của Trì Dã, “Cậu mang chai thuốc xịt không thể dùng như vậy, tôi đi lấy bông băng, phải sát trùng trước.”
Ra phòng khách lấy hộp thuốc, tìm cồn và bông băng, Văn Tiêu mới nhận ra ngón tay mình đang run rẩy. Phải hít thở sâu mấy lần, cậu mời đè xuống được những tâm tư rối loạn trong lòng.
Trì Dã cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Ánh mắt đột nhiên căng thẳng, đến khi ngón tay gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn mới ép được nước mắt chảy ngược trở lại.
Cậu sao có thể không hiểu cảm giác yếu ớt khi phải đối mặt lúc hi vọng sắp vụt tắt, muốn khẩn thiết nắm chặt lấy?
Nắm chặt bông băng trong tay, lúc Văn Tiêu trở lại phòng ngủ, trên gương mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ. Sợ bị nhìn ra, cậu còn đeo mắt kính để ở cửa lên sống mũi.
Trì Dã nhìn chằm chằm đôi mắt sau tròng kính của Văn Tiêu vài giây.
Bóc bao bì, lấy cồn sát trùng và bông băng ra, Văn Tiêu nói, “Gỡ khuy áo ra.”
Trì Dã đang mặc một chiếc sơ mi trắng, hắn ngại phiền phức nên không đủ kiên nhẫn cởi từng khuy áo ra một, dứt khoát vạch cổ áo bên vai trái ra luôn, “Như vậy được không?”
“Được.”
Đến khi chỗ đau hoàn toàn lộ ra, Văn Tiêu cầm bông gòn chạm nhẹ lên da, không biết do đau hay buốt mà Trì Dã hơi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng kêu “Sh” một tiếng.
Môi Văn Tiêu càng mím chặt hơn.
Càng ngày càng thấy lực tay nhẹ đi, Trì Dã giống như không yên lòng, tay phải chạm lên khóe miệng Văn Tiêu một cái, “Sao thế, giận hả? Hay là đau lòng vì tôi?”
Văn Tiêu không lên tiếng, thậm chí còn không nhìn hắn một cái, chỉ là miếng bông gòn đang sát trùng ở chỗ xương quai xanh lại đè thêm lực, “Không đau lòng.”
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng lại xen lẫn chút khàn khàn của Văn Tiêu, Trì Dã lại dò xét nghiên cứu đôi mắt sau tròng kính của đối phương, nhất thời không biết nên nói gì.
Thoa thuốc xong, Văn Tiêu đứng thẳng lên, vứt bông gòn vào thùng rác, lại cầm chỗ bông băng còn lại mang đi cất ở phòng khách.
Văn Tiêu vừa rời đi, Trì Dã ngồi ở mép giường kéo cổ tay cậu, “Thật sự không có sao?”
Cảm xúc trong nháy mắt như bị thiêu đốt, Văn Tiêu không thể phân biệt rõ rốt cuộc thứ nham thạch đang trào lên từ đáy lòng là tâm trạng gì. Có cảm giác tức giận muốn nổ tung, có sự đau lòng không biết đã bị dồn nén bao lâu, có sự bất lực không thể phát tiết sự tức giận đối với người này, cũng có thể mọi chuyện ở hiện tại đang tạo thành gánh nặng khiến con người ta cảm thấy vô lực.
Bàn tay phía bên kia nắm chặt thành nắm đấm, rồi lại buông lỏng trong vô vọng.
Văn Tiêu cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt Trì Dã, không chờ đối phương kịp nói ra lời gì trước, cậu đột nhiên siết chặt tay hắn, hung hăng đẩy người lên giường, giọng nói trầm khàn lại lạnh băng như ngâm nước, “Đau lòng, tôi thừa nhận, sao nào, cậu hài lòng chưa?”
Rèm cửa sổ được kéo kín, ánh đèn trong phòng ngủ rất sáng khiến vẻ mặt hai người không bị che giấu được chút nào.
Eo Trì Dã bị chân Văn Tiêu vắt ngang khống chế, cả người dường như không có chút sức lực phản kháng nào bị đè trên giường, không thể động đậy.
Trong đáy mắt Văn Tiêu tất cả đều là bóng tối xao động, tựa như chỉ cần một que diêm quẹt cháy là có thể nổ tung như thuốc nổ. Đường cong ở cằm căng chặt, do ngược sáng cho nên gương mặt rơi vào bóng tối mờ ảo.
Thật đối lập.
Ngay giây phút này, thời gian như ngừng trôi, lưng Trì Dã đột nhiên dùng sức, hắn bật dậy nắm chặt vai Văn Tiêu, tránh thoát khỏi sự khống chế của đối phương, cùng lúc đó đứng dậy, thuận theo sức lực đẩy cậu về phía bàn học trong chớp mắt.
Văn Tiêu lùi lại mấy bước, bàn tay duỗi ra đằng sau chống lên mặt bàn mới tránh khỏi việc lưng bị va mạnh vào bàn.
Nụ cười hời hợt biếng nhác như bình thường của Trì Dã bị thu lại, hắn trở nên giống như thú dữ, toàn thân tràn ra khí thế cực kỳ hung hãn, hoang dã lại thuần khiết. Nhưng động tác của hắn lại trái ngược mà rất ôn nhu—–giống như thấy chướng mắt vì bị gọng kính màu bạc trên sống mũi Văn Tiêu cản trở, hắn giơ tay lên, ung dung chậm rãi gỡ mắt kính xuống.
Không còn gì cản trở.
Trì Dã thấy hài lòng.
Một giây sau đó, hắn nặng nề hôn xuống đôi môi mỏng nhợt nhạt của Văn Tiêu, tùy ý làm loạn.