Từ góc tối đi ra, môi Văn Tiêu đã bị nghiền đến đỏ hồng, đeo cặp sách lên vai xong, cậu nghiêng đầu đi bên cạnh Trì Dã: “Tối nay không bận sao?”

Trì Dã không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Muốn gặp cậu.”

Hai người đi chung với nhau, bả vai sượt qua bả vai, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp như nhau, ngũ quan trẻ trung vẫn chưa trưởng thành hẳn. Sau lần thứ ba ngón tay chạm vào nhau, Trì Dã nâng cánh tay ôm lấy bả vai Văn Tiêu, “Vẫn là như này thoải mái nhất.”

Văn Tiêu liếc nhìn nụ cười trên gương mặt hắn, không biết thế nào cũng thả lỏng theo.

Thừa dịp tư thế đang khoác lên vai Văn Tiêu, giọng Trì Dã nhàn tản: “Sáng mai muốn ăn gì?”

“Ăn sáng? Sữa đậu nành, còn muốn ăn cả bánh rán lần trước cậu mua,” Văn Tiêu nhìn về phía trước, hỏi, “Ngày mai cậu muốn đến trường sao?”

Trì Dã: “Ừ, mang đồ ăn sáng qua cho cậu.”

“Tại sao?”

Nghe được hai chữ này, Trì Dã dừng bước chân, rũ mắt xuống thấy mình đang nắm vai cậu, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn trả lời: “Sợ lâu quá không gặp nhau, cậu sẽ quên tôi mất.”

Mấy giây sau Văn Tiêu mới mở miệng, giọng rất nghiêm túc: “Sẽ không quên, cho dù rất lâu không gặp mặt cũng sẽ không quên.”

Nói đến đây, hai người cùng dừng lại, không tiếp tục nói về chuyện này nữa.

Ngày hôm sau, Hứa Quang Khải dạy xong tiết đầu tiên, mới vừa cầm giáo án đi ra khỏi cửa trước thì Trì Dã mặc đồng phục xách đồ ăn sáng vào lớp từ cửa sau.

Đặt sữa đậu nành và bánh rán được gói kỹ lên mặt bàn, Trì Dã kéo ghế ra, ngồi xuống gác chân lên, “Bánh rán có hai loại nhân mới, một là nhân thịt, hai là nhân dăm bông, tôi chọn nhân thịt, cậu nếm thử xem sao, nếu không thích sau này sẽ không mua lại nữa.”

Triệu Nhất Dương đang gặm bánh mỳ, nhìn sang bánh rán vẫn còn bốc hơi trong tay Văn Tiêu rồi nhìn lại bản thân mình, có chút thê lương, “Người bán bánh rán đều biết sáng tạo ra khẩu vị mới, tại sao bánh mỳ lại không tích cực lên ý tưởng thế này?”

Trì Dã hạ chân xuống, chỉ ra: “Bánh mỳ còn có mứt hoa quả, phiên bản sang trọng đấy.”

Văn Tiêu ngồi bên cạnh cắn một miếng bánh rán, đánh giá: “Ăn ngon hơn lần trước.”

Trì Dã cong môi, trong mắt không giấu được sự vui vẻ: “Cậu thích là được.”

Văn Tiêu quay đầu sang: “Có muốn ăn thử một miếng không?”

“Được đó,” Trì Dã cúi đầu tiến tới, cắn một miếng bánh trong tay Văn Tiêu.

Triệu Nhất Dương nhai miếng bánh mỳ trong miệng mà không thấy được vị gì, nhìn hình ảnh này thầm nghĩ, mặc dù trong lớp bây giờ hầu như là chế độ công hữu, có thứ gì ngon đều chia cho mọi người, hình ảnh cậu một miếng tôi một miếng thường xuyên bắt gặp, thế nhưng Trì ca và Văn Tiêu…sao cảm thấy không khí xung quanh hình như không giống lắm? Đến khi nhìn thấy Trì Dã ngậm ống hút, uống một ngụm sữa đậu nành của Văn Tiêu, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn—–Mẹ nó, bộ dạng kia của Trì ca, sao lại thấy uống một ngụm sữa đậu nành mà như hôn môi gián tiếp thế này?

Ba người câu có câu không nói nhảm, cửa sau đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa: “Trì Dã!”

Một tiếng này, Hứa Quang Khải gọi đến bừng bừng khí thế.

Trì Dã quay người chạm mắt Hứa Quang Khải, nhận ra tỉ lệ bỏ chạy gần như bằng không.

Vẻ mặt Hứa Quang Khải đầy biểu cảm đắc ý “Bắt được em rồi”, “Lúc vừa ra khỏi phòng học còn tưởng mình nhìn nhầm, nghĩ tới nghĩ lui hay là quay lại xác nhận xem, không ngờ em còn đến thật,” ông ho nhẹ một tiếng, “Hiếm khi nào thấy em đến trường, chúng ta tranh thủ thời gian tán gẫu một chút, thúc đẩy giao lưu thầy trò?”

Trì Dã đứng dậy, thuận tay xoa tóc Văn Tiêu: “Tôi đến phòng làm việc.”

Văn Tiêu ghét bỏ: “Tay cậu dính dầu.”

“Mẹ nó,” Trì Dã cười xong, nhích người lại gần nói, “Tay Trì ca của cậu rất sạch sẽ,” nói xong còn bóp nhẹ rái tai trắng như ngọc của Văn Tiêu.

Văn Tiêu ngoài miệng thì chê nhưng lại không né tránh.

Triệu Nhất Dương nuốt bánh mỳ xuống, suy nghĩ xem nên dùng từ gì miêu tả lại cảnh tượng này—-trong ngoài không đồng nhất? Miệng ngại nhưng thân thể ngay thẳng? Ngoài miệng chê, hành động lại tự vả?

Tôi vẫn ăn bánh mỳ của tôi rất ngon miệng nhé.

Trì Dã đi theo Hứa Quang Khải ra ngoài, đúng lúc chuông vào tiết vang lên, học sinh đứng trên hành lang hóng mát lục tục trở về lớp, luôn có người xông lên từ cầu thang, đạp gió cưỡi lửa chạy như bay vào cửa sau lớp học.

Thời gian vẫn còn sớm, phòng làm việc trống không, những giáo viên có tiết đã lên lớp, Hứa Quang Khải ngồi xuống, chỉ ngón tay sang bên cạnh, “Tìm ghế ngồi đi.”

Trì Dã đứng ngay ngắn: “Không cần, em đứng.”

“Ngồi xuống tim lại đập mạnh lên chứ gì? Được rồi, em thích đứng thì cứ đứng đi,” Hứa Quang Khải sắp xếp lại đồ đạc chất đống trên bàn làm việc, không biết nên mở miệng bắt đầu từ đâu, “Chuyện đó..mới vừa rồi quan sát, quan hệ của em và Văn Tiêu không tệ nhỉ?”

Dù sao cũng phải mở đầu.

Trì Dã gật đầu: “Đúng, quan hệ rất tốt.”

Hứa Quang Khải lại hỏi: “Còn quan hệ tốt với ai không?”

“Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục, Hứa Duệ cũng không tệ lắm.”

“Hết rồi sao?”

“Hết rồi.”

“Không có nữ sinh nào sao?”

Trì Dã cười đáp: “Không có.”

Biết không thể tìm ra được câu trả lời, Hứa Quang Khải suy nghĩ rồi bỏ qua, lại đổi đề tài sang chuyện thi tháng: “Thi tháng sao em không đến? Trước đây chưa bao giờ thấy em vắng thi.”

Trì Dã không nói dối: “Sáng hôm thi tháng em gái em bị bệnh, sưng phổi, sốt cao 39 độ, em đưa con bé đến bệnh viện, nằm ở đó 4-5 ngày.”

Tình cảnh trong nhà Trì Dã Hứa Quang Khải đều biết, vừa nghe xong trong lòng không rõ cảm xúc, “Làm anh đúng là không dễ gì.” Ông là giáo viên dạy Toán, không giống giáo viên dạy Ngữ văn, ngôn ngữ tương đối phong phú, nói xong cũng không biết nói thêm điều gì.

Phải an ủi thế nào đây? Người thiếu niên 17 18 tuổi sớm đã phải nếm qua mùi vị vất vả của cuộc sống, trừ việc nuốt xuống không còn cách nào khác.

Cầm ly giữ nhiệt trong tay, giọng Hứa Quang Khải ôn hòa: “Mẹ em thì sao, tình trạng thế nào rồi?”

“Không tốt lắm, bác sĩ nói mọi phương pháp đều đã thử qua.” Trên mặt Trì Dã không rõ biểu cảm, giống như chỉ đang đơn giản trần thuật lại một sự thật, “Cũng khuyên em bỏ cuộc, nói rằng toàn bộ hiệu quả trị liệu đều không có tác dụng.”

Ngón tay đang dán lên ly giữ nhiệt cứng đờ, Hứa Quang Khải cau mày hỏi: “Em thấy sao?”

Một lúc lâu sau Trì Dã mới nói: “Từ lúc mẹ em bắt đầu nằm viện, rất nhiều người đã từng khuyên em như vậy, nói em còn quá nhỏ, bệnh của mẹ em không thể trị khỏi, chính là bắt đầu phải gánh vác nặng nề, em nên suy nghĩ vì bản thân và em gái. Nhưng,” Trì Dã mím môi thật chặt, “Nhưng lúc mẹ em một thân một mình nuôi em và em gái lớn lên, bà ấy cũng không sống vì bản thân mình. Hơn nữa, em cố gắng kiên trì lâu như vậy, không thể có lý do buông xuôi.”

Lúc đầu Hứa Quang Khải cũng từng khuyên qua. Nhưng sau đó ông tận mắt chứng kiến Trì Dã cố gắng hết sức dùng mọi cách, kiên trì không buông xuôi. Ông nhận ra được cái gọi là “sống tốt vì bản thân” kia tưởng rằng là lời khuyên, thật ra chỉ là lời nói từ kẻ thờ ơ lạnh nhạt không có quan hệ ở bên cạnh quan sát, không có chút tôn trọng nào đối với mọi sự cố gắng của Trì Dã.

Nghĩ đến đây, Hứa Quang Khải than nhẹ: “Gần một tháng rồi em không đến trường. Từ ngày 6 tháng 5 đến bây giờ, hôm nay đã là ngày 28, rất nhanh sẽ hết tháng 5.”

Lúc này, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân đến gần, trong chốc lát, một nam sinh mặc đồng phục đeo gọng kính đen hô một tiếng báo cáo, ôm một xấp bài thi đến gần bàn làm việc sát tường, còn tò mò quay đầu nhìn mấy lần.

Chờ người đi ra ngoài, Hứa Quang Khải mới tiếp tục: “Trì Dã, thầy muốn hỏi, bây giờ em còn muốn chú ý đến việc học không?” Không để hắn trả lời, Hứa Quang Khải tiếp tục nói, “Chẳng mấy chốc sẽ lên lớp 12, thầy tin tưởng năng lực học tập và khả năng của em, thế nhưng em bây giờ không để ý đến việc này, học trong học ngoài rất lộn xộn. Em có muốn…cân nhắc đến chuyện tạm thời nghỉ học không?”

Trì Dã không do dự: “Không cân nhắc.”

Nhận ra Trì Dã có ác cảm đối với đề nghị này, Hứa Quang Khải gõ ngón tay lên bàn làm việc, tiến một bước nói rõ: “Chắc em đã biết nghỉ học tương đối mà nói cũng là một sự lựa chọn tốt, có thể khiến em không cần mệt mỏi như bây giờ. Đến khi em quay lại trường học tiếp lớp 12 vẫn có thể tập trung thi vào Đại học.”

Câu trả lời của Trì Dã vẫn không có sự nhượng bộ nào: “Em không cân nhắc.”

Hứa Quang Khải không tức giận, chỉ không hiểu: “Nguyên nhân là gì?”

Đến cuối cùng Trì Dã vẫn không trả lời.

Tiết thứ hai diễn ra một nửa thì trời bắt đầu mưa, mưa rơi không nhỏ, giờ học thể dục không cần học nữa, người nằm xuống ngủ, người đội mưa cắm đầu chạy ra căng tin, rõ ràng chỉ cần không học thể dục nữa thì thời gian rảnh vẫn còn, dáng vẻ dạt dào vui sướng cứ như cả tầng cùng ăn tết.

Hứa Duệ vọt tới, “Văn Tiêu Văn Tiêu!” Thấy Trì Dã cũng ở đây, cậu ta kinh ngạc vội vàng hô to một tiếng “Trì ca”.

Văn Tiêu nhìn sang.

Hứa Duệ hưng phấn: “Tôi vừa mới nghe nói sáng sớm hôm nay cậu lại nhận được thư tình hả? Còn nói là của hoa khôi ban Khoa học xã hội đưa!”

Triệu Nhất Dương cười hì hì tiếp lời: “Học ủy, hôm nay tin tức của cậu quá chậm, không đủ kịp thời.”

“Mẹ kiếp, tối hôm qua tôi gật gù giải đề, sáng nay lại bận rộn đuổi theo bài tập, làm gì có tâm tư mà để ý tin tức nữa.” Hứa Duệ lại cảm thán, “Nếu tôi cũng được chào đón như vậy thì tốt quá, không cần quá tham lam, chỉ cần nhận được một vài bức thư tình, cuộc đời một học sinh lớp 11 của tôi đã có thể viên mãn!”

Trì Dã nghe xong cười cười nhìn sang Văn Tiêu: “Thư tình?”

Văn Tiêu thấy rõ hắn đang tức giận nhưng hết lần này đến lần khác vẫn giữ bộ dạng cười cợt, trái lại cậu cũng không vòng vo, nói thẳng một câu Trì Dã cần nghe nhất: “Vứt rồi, không mở, không đọc.”

Quả nhiên, nụ cười của Trì Dã chân thật hơn nhiều: “Hóa ra là vậy.”

Hứa Duệ nhận ra có gì không đúng: “Trường học không cho phép yêu sớm mà Văn Tiêu vẫn được chào đón như vậy, nếu vào Đại học rồi, chậc chậc chậc, tôi có thể tưởng tượng ra được sự rầm rộ thế nào.”

Trì Dã: “Rầm rộ cái gì?”

“Thì nữ sinh theo đuổi Văn Tiêu đó, chắc chắn có thể xếp hàng dài từ sân tập đến cổng trường luôn! Trì ca cậu nói xem có đúng không? Đại học không quá kín lịch, thời gian lại nhiều, còn không cấm đoán yêu đương.” Hứa Duệ nói xong nhận ra ánh mắt Trì Dã không bình thường, cậu ta xoắn xuýt, chẳng lẽ khen Văn Tiêu không khen Trì ca nên cậu ấy thấy bất bình sao? Vậy là vội vàng bổ sung thêm, “Dĩ nhiên, Trì ca cậu nếu học Đại học cũng chắc chắn rất được chào đón! Đến lúc đó số người theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài từ cổng trường đến nhà ăn!”

Đến khi Hứa Duệ đi vệ sinh trở lại, nhận ra bàn học cạnh Văn Tiêu lại trống không, ngón tay cậu ta chỉ chỉ: “Trì ca đi rồi sao?”

Triệu Nhất Dương đang hỏi đề Văn Tiêu, bút trong tay đang xoay rơi “cạch” một tiếng trên mặt bàn, không ngẩng đầu nói: ” Đi rồi.”

Hứa Duệ không về chỗ, nghĩ tới nghĩ lui, “Nhắc mới nhớ…mới vừa rồi ở nhà vệ sinh, tôi nghe được một tin mới.”

Triệu Nhất Dương ngẩng đầu: “Học ủy, nếu không sau này cậu học cái gì liên quan đến truyền thông tin tức đi, năng lực hóng hớt bát quái của cậu quá lợi hại, học chuyên ngành khác lại lãng phí thiên phú!”

“Xùy, làm phóng viên không có ý nghĩa, đây chẳng qua là hứng thú yêu thích có hiểu không?” Hứa Duệ hạ thấp giọng, “Mới vừa rồi tôi nghe thấy cán bộ môn tiếng Anh ở lớp 3 nói lúc cậu ta ôm bài tập qua phòng làm việc ở tiết hai, nhìn thấy Trì ca đang đứng cạnh bàn làm việc của lão Hứa nghe giáo huấn.”

Nghe thấy chuyện liên quan đến Trì Dã, Văn Tiêu ngẩng đầu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu ta không đi ngay, ôm bài tập đứng ở cửa phòng làm việc nghe lén, mơ hồ nghe thấy lão Hứa tận tình khuyên bảo Trì ca nghỉ học.”

Văn Tiêu vô thức nắm chặt bút trong tay, đốt ngón tay rất nhanh đã trắng bệch.

Triệu Nhất Dương kinh ngạc: “Mẹ kiếp, nghỉ học á? Sau đó thì sao, Trì ca nói thế nào?”

“Trì ca từ chối, nói không nghỉ học.” Hứa Duệ gãi đầu, cũng rầu rĩ theo, “Tôi cảm thấy lời lão Hứa nói rất có lý, các cậu nghĩ xem, hầu như Trì ca không đến trường, vậy cũng đâu có khác nhiều lắm với nghỉ học, đúng không? Nếu thật sự chuẩn bị tham gia thi Đại học, còn không bằng tranh thủ nghỉ ngơi luôn từ bây giờ. Học kỳ này rất nhanh sẽ kết thúc, lập tức lại bắt đầu học thêm, hoàn thành xong giờ học chính là lên lớp 12 rồi.”

Triệu Nhất Dương xoay bút: “Trì ca…Trì ca lợi hại như vậy, nói không cần cân nhắc chuyện nghỉ học nhất định là có lý do của cậu ấy, Hứa Duệ cậu quản miệng cho kín, đừng có lắm lời, không được nói gì trước mặt Trì ca đâu đấy.”

Hứa Duệ kêu oan: “Tôi là loại người miệng rộng thế sao? Hơn nữa bây giờ có thể gặp mặt được Trì ca cũng không dễ dàng, tôi cũng đâu có nhiều cơ hội để lải nhải đâu! Shakespeare đã từng nói, không thể gắn tag qua loa khiến người khác loạn thêm!”

“Chẳng lẽ cậu không phải sao?” Mặc kệ sự tủi thân của Hứa Duệ, nhận ra vấn đề còn chưa hỏi xong, Triệu Nhất Dương vội vàng thu lại sự chú ý, “Câu thứ hai…À câu thứ ba! Đúng, câu thứ ba tôi dùng phương pháp lão Hứa giảng hôm qua, viết cả quá trình giải ra rồi nhưng tính mãi vẫn không ra kết quả như đáp án, tôi xem lại nửa ngày cũng không nhìn ra lỗi ở đâu!”

Hỏi xong mới nhận ra Văn Tiêu mãi không đáp lại, Triệu Nhất Dương gọi một tiếng: “Văn Tiêu? Sao đột nhiên cậu lại xuất thần thế?”

Lông mi Văn Tiêu run lên, cậu phục hồi lại tinh thần, rũ mi mắt xuống che giấu cảm xúc: “Không có gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện