Đợi mãi mới tới ngày khai giảng lớp võ thuật mà Tuấn Anh tâm đắc nhất, nhưng cảm giác hào hứng của tôi hoàn toàn bị thay thế bởi hoang mang dâng tràn.
Kia kia kia không phải là cái chú kiệm lời lái xe công nông chở thuốc về giùm tôi đấy sao? Không, bây giờ phải gọi là thầy mới đúng.
Đấy vẫn chưa phải chuyện kinh thiên động địa nhất. Cái anh ngồi xem trò vui lẫn hỗ trợ An Bình ở quán bia cóc ngày đó cũng đang đứng bên cạnh thầy, còn là huấn luyện viên của lớp chúng tôi.
Ủa? Cả buổi hôm đó, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, nếu không phải hai người kia liên tục bắn ánh mắt về phía này thì tôi còn nghĩ do mình choáng váng nên gặp người giống người rồi tưởng tượng bậy bạ. Nhưng giống thì giống một người thôi, làm gì mà trùng hợp đến cả hai như vậy? Trong tiết học, thầy Khương cực kì nghiêm khắc nhưng anh Tuấn Minh thì không giống vậy. Rõ ràng cũng là huấn luyện viên, còn vừa đoạt giải nhất Taekwondo tại Đại hội thể dục thể thao toàn quốc tổ chức tại Thủ đô, nhưng lúc nào cũng làm trò cười đùa cợt nhả, không ra dáng người lớn chút nào.
Có thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra dáng vẻ Tuấn Anh trong tương lai có phải cũng giống vậy hay không?
Đừng nhìn anh Tuấn Minh vui vẻ mà lầm, anh ấy xuống đòn rất nhanh và mạnh, đánh cho lớp đai đen bên cạnh phải kêu oai oái. Tôi học lớp vỡ lòng bên này nên toàn trẻ con, anh ấy mới nương tay hơn.
Cuối buổi, tôi nấn ná lại hỏi cho ra lẽ. Thầy Khương nói rằng hôm đó ngồi trong phòng dụng cụ thì nghe được hai anh em tôi nói chuyện rồi xin phép nghỉ nên mới đi theo xem thế nào, tất cả các bé theo học tại nhà văn hoá thì đều là học trò của thầy hết, đấy gọi là trách nhiệm chứ chưa đến mức quan tâm đâu.
Vốn dĩ tôi cũng chưa nghĩ được đến đoạn hai thầy quan tâm mình, nên nghe vào tai thì vừa sửng sốt vừa ngại không thể tả. Vậy là vội vội vàng vàng cảm ơn rối rít rồi đạp quắn đít về nhà. Tối về được giọng Tuấn Anh dịu dàng vỗ về mới thấy đầu óc tỉnh táo ra không ít, quyết tâm hôm sau phải hỏi lại cho bằng được.
"Nhưng lúc em đến thì thầy đã có mặt rồi mà?" Đi theo thì phải đi phía sau chứ.
Thầy Khương mỉm cười, "Tụi thầy đi xe máy thì đương nhiên phải nhanh hơn em đạp xe."
"..."
Rõ ràng là câu từ đúng cú pháp lẫn ngữ nghĩa nhưng nghe vào tai cứ vô lý thế nào ấy!
Anh Tuấn Minh ấn vào tay tôi ly nước ấm rồi tiện thể kéo ghế gỗ đến sau lưng tôi, đợi tôi thẫn thờ ngồi xuống rồi mới chậm rãi lên tiếng giải thích rõ ràng.
"Anh với anh Khương chỉ tình cờ nghe thấy em nói chuyện thôi, lúc đó cũng vừa về, chưa đứng lớp nên đi theo. Em và em trai còn dừng lại một lúc lâu, nhớ không? Nên tụi anh đi trước một đoạn. Thực ra cũng không đến mức cố ý để xảy ra trùng hợp như em vừa nói, nếu là học trò khác thì anh Khương vẫn đi theo xem sao, lúc đó lại đổi thành trùng hợp với bạn khác, đúng không? Huống chi nhà anh Khương ngay đỉnh dốc, hiệu thuốc quanh đó cũng chỉ có một, sau đó chỉ ăn may thấy đang dỡ thùng thuốc xuống nên tụi anh thuê lại xe công nông tiện thể giúp chút sức chứ đâu có biết mặt mũi ba em như em vừa thắc mắc. À, chú ngồi bên cạnh anh ở quán cóc mới là chủ xe."
Tôi bấu chặt lấy ly nước, không nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này là gì.
Thất vọng à?
Chúng tôi không trò chuyện thêm bao nhiêu, lúc đứng dậy đi ra đến cửa rồi nhưng tôi vẫn quay lại, run giọng hỏi: "Thật sự không phải Tuấn Anh nhờ thầy ư?"
Đêm qua, lòng tôi đã nôn nao thắp lên một ngọn nến hi vọng le lói.
"Tuấn Anh nào?" Cả hai cùng khó hiểu hỏi lại.
Tối hôm đó, trên đường đạp xe về, tôi không ngăn được những giọt nước mắt nghẹn ngào.
Biết rằng không thể nào...
Tuấn Anh cũng còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ thầy ấy lại nghe lời một thằng nhóc con mà đi theo giúp tôi hay sao? Huống hồ, cả hai thầy đều không biết tôi nói đến Tuấn Anh nào, tên cậu ấy rất đẹp nên mấy lớp võ đều có người mang tên y như thế. Cả hai đều nói rằng chỉ là tình cờ nghe được và đi theo, nếu là người khác thì thầy cũng làm vậy chứ không phải tôi là ngoại lệ, rất nhiều bạn có năng khiếu còn được thầy đến tận nhà vận động đi học miễn phí, đó mới là quan tâm.
Biết rằng không có chuyện Tuấn Anh gửi gắm nhưng trong lòng tôi vẫn mong mỏi. Không ngờ khi ao ước một chuyện gì đó không thể thành hiện thực thì trong lòng lại quặn thắt lên từng cơn thế này. Tôi nhớ rõ ràng trước Tết năm ngoái, Tuấn Anh từng nói rằng lên cấp ba sẽ nhờ bạn bè để ý đến tôi. Tôi nên lấy đó làm hài lòng mới đúng. Bạn bè của cậu ấy đều đang ở trường cấp ba, để ý trong phạm vi đặt tôi trong sự an toàn, khi không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không tiến đến làm phiền tới tôi.
Tôi thừa hiểu điều đó chứ.
Nhưng cảm giác săn sóc vô hình vẫn không làm tôi cảm thấy đủ.
Tôi có nên bẻ gãy tay trái hay đập thương tích xuống chân phải không đây?
Tuấn Anh à...
Tôi không cao nhất nhưng lại chọn vị trí cuối cùng trong lớp, đến phòng Tin học cũng thế, nên khi tôi đấm mạnh xuống mặt bàn trúng cạnh bàn phím gây ồn ào thì ai cũng quay xuống nhìn chằm chằm. Tôi điều chỉnh cơ mặt, thu nét cau có giấu nhẹm đi rồi nhướng mày mỉm cười. Có nhóm bạn nữ còn ôm miệng đỏ mặt cười khúc khích nắm tay nhau nói gì đó nữa.
Biểu cảm của Tuấn Anh chất lượng thật. Hèn chi ngày xưa ai cũng thích cậu ấy.
Đợi lớp ổn định rồi, tôi mới thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đến tê rần rồi điều chỉnh lại cảm xúc.
Tôi nghĩ sai cho Tuấn Anh rồi. Ban nãy, vừa ngồi vào máy vi tính nhưng tôi vẫn không biết làm cách nào để cho giọng cậu ấy vào máy sao lưu lại nên có hơi kích động.
Lên cơn động kinh xong rồi tôi mới thấy mình ngu. Thứ nhất, Tuấn Anh nói rằng sau khi tôi có máy tính thì mới biết, đây đâu phải máy tính của tôi nên không biết cũng đúng. Thứ hai, hôm nay là buổi học máy tính thử nghiệm đầu tiên của trường, tôi cũng không có điều kiện tiếp xúc với máy trước như nhà có điều kiện nên không biết là chuyện đương nhiên, đâu nhất thiết phải tự trách bản thân mình ngốc đến thế. Đây còn là máy tính của trường, chẳng lẽ tôi lại đi lưu bí mật ngọt ngào của riêng mình lên trên này hay sao?
An hiểu rồi.
Đến ngày học thể dục, tôi mua nước mía cho Diệu Hiền vào giờ ra chơi, bạn ấy vỗ tay cực kì phô trương, nói rằng tôi đi làm thêm là ngầu.
Chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt, thời gian gặp nhau cũng không ít ỏi vì cứ giờ ra chơi là Hiền tót sang bên này. Thỉnh thoảng còn lôi kéo mấy thành viên còn lại trong băng đảng của Tuấn Anh sang chơi. Anh Thịnh cũng ngầm cho phép, còn rất tự nhiên sai tụi nó đi quét sân.
Chưa có người quen cũ nào có ý kiến gì về việc tôi làm ở quán bida, chỉ trừ một người.
Hiếu chặn tôi ở cửa lớp, ngăn cản: "Bên đó toàn là thành phần không đàng hoàng. An nghỉ làm đi!"
Đây không phải là lần đầu tiên Hiếu tìm tôi để nói về chuyện này. Chúng tôi vẫn là bạn học nhưng thực sự nửa năm lớp 6 quá ngắn ngủi, tôi không thể nhận xét rằng Hiếu đã khác trước hay đúng như Hiếu từng nói "An thay đổi nhiều quá" nữa. Khi ấy tôi không phủ nhận, chỉ để lại một câu "Ai rồi cũng phải khác."
Nhưng hôm nay tôi không vội vàng bỏ đi cho kịp giờ làm nữa, tôi muốn lần nữa rõ ràng chuyện này ở đây.
Nếu Hiếu nói về một đối tượng là tôi thì có thể vì nhóc con hay khóc nhè năm xưa mà tôi nhường nhịn bỏ qua, nhưng bạn ấy lại khẳng định tụi anh Thịnh là "thành phần không đàng hoàng."
"Thế nào là không đàng hoàng?" Tôi chất vấn.
Bạn ấy thở dài, "Bên đó suốt ngày quậy phá gây lộn, rồi An sẽ bị lây nhiễm tính xấu..."
"Tính xấu?" Tôi cười nhạt, cắt lời Hiếu: "Các anh ấy ăn trộm ăn cắp gì à? Nếu là tính xấu thì tự khắc công an chính quyền xuống chỉnh đốn, đâu đến lượt Hiếu lên tiếng. Trong tiệm cũng chưa từng chủ động gây gổ với ai. Nếu có người muốn quỵt tiền, ganh ghét, tranh mối làm ăn, kiếm chuyện đập phá quán, xúc phạm mình thì Hiếu có để yên được không?"
Hiếu lắc đầu ra chiều ngán ngẩm, "An bị ăn bùa mê thuốc lú gì bên đấy? Hay là ai ép buộc đe doạ An phải làm việc? Họ có trả tiền cho An không? Nếu An cần việc làm thì thiếu gì nơi đàng hoàng đâu. An có thể sang nhà..."
Tôi biết rõ ý tiếp theo nên lại chen vào: "Hiếu đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Những chuyện này tớ đã hơn một lần trả lời rồi nên đừng để tớ phải cảm thấy phiền. Tránh sang một bên đi!"
"An nhìn lại bộ dạng của An đi! An không thấy mình khác trước rất nhiều sao? Bọn bên đấy làm An tha hoá rồi." Hiếu gằn giọng: "Ai dạy hư An? Ngày khai giảng An còn kết bè kết lũ với mấy thằng đầu đường xó chợ..."
Tôi nổi quạu, "Đừng ăn nói bậy bạ!"
Hiếu nghiến răng quay lại hằm hằm nhìn tôi, "Bậy bạ? Ha~ An không sống ở đây nên bằng cách nào đó đã bị lợi dụng rồi che mắt. Còn nhà Hiếu ngay bên trường thì lạ gì tụi xưởng cưa. Toàn là dân đòi nợ thuê núp bóng." Nói xong đôi môi còn run rẩy, dường như rất chán ghét tôi.
Haizz... Như vậy cũng tốt.
An nghỉ làm đi à? Ai cho bạn ấy cái quyền ra lệnh cho tôi?
Chỉ Tuấn Anh mới được phép thôi.
Tôi ném balo của Tuấn Anh lên đeo lệch một bên vai, khoanh tay lại nhìn thẳng Hiếu mà hỏi: "Chúng ta thân nhau à?"
Quả nhiên, bạn ấy sững sờ.
Tôi mỉm cười, kéo mũ lưỡi trai xụp xuống, "Bộ dạng của An thế nào? Giống du côn đúng không?"
"Hiếu à," Tôi hạ giọng: "Chúng ta không tiếp xúc với nhau nhiều năm rồi, An không như những gì Hiếu từng suy nghĩ đâu. Đúng là An có thay đổi nhiều nhưng An cảm thấy hài lòng. Tất cả những điều Hiếu gọi là 'bộ dạng này' đều là An tự mình chủ động muốn hướng tới, trước khi đi làm thêm thì An đã như vậy rồi. An không thích cách Hiếu quy chụp An hay về bạn của An."
"An vẫn nghĩ sẽ tiếp tục làm bạn học với Hiếu như hồi cấp hai nhưng nếu Hiếu cứ cố ý xen vào việc riêng tư của An như thế này thì e rằng đến nói chuyện xã giao chúng ta cũng không thể nữa."
"Tính chúng ta không hợp nhau, quan điểm luôn đối nghịch, Hiếu chưa nhận ra điều đó sao?"
"Những người mà Hiếu muốn An tránh xa đều đối xử với An vô cùng tốt. An cũng đâu phải thần thánh để phân biệt ai đủ thiện lành thì mới tiếp xúc. An đơn giản lắm, ai tử tế với mình thì đó chính là người tốt."
"Nói hoài những chuyện này thì cũng không thay đổi định kiến của Hiếu được. Chúng ta không chung lớp, cũng không chung đường, chi bằng từ nay lối ai nấy bước?"
Tôi cong cong khoé mắt, cười rộ lên, "Bây giờ thì tránh ra được chưa?"
Đến khi bỏ lại bóng dáng sững sờ của Hiếu sau lưng cũng là lúc khuôn miệng cứng đờ của tôi nhanh chóng hạ xuống. Tôi không phải người giỏi ăn nói, nhưng hôm nay trò chuyện xong, tôi lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng không ít. Tôi biết Hiếu muốn tốt cho tôi nhưng đôi khi sự quan tâm thừa thãi đến từ người mà mình không cần lại trở nên phiền toái. Hi vọng Hiếu không oán trách tôi quá lâu mà sẽ tìm được đối tượng thích hợp hơn để đặt lòng tốt.
Trong lòng tôi thoải mái, cũng nghĩ đến khuôn mặt khó ở của Tuấn Anh mỗi lần nhắc đến tên Hiếu trong quá khứ, vậy nên khi viết xuống sổ báo cáo ở tiệm dòng chữ "Nghỉ chơi với một bạn" thì tôi cố ý ghi tiếp vế sau: "là bạn học cũ hồi cấp hai, tên Hiếu."
Anh Thịnh vừa đọc trộm công khai vừa bĩu môi, "Làm sao mà nghỉ?"
"Tại tính không hợp." Tôi cười, mặc kệ anh ấy đọc trong lúc mình viết, dù sao mấy cái gạch đầu dòng này đều sẽ nộp lại mà.
Tôi tưởng tình bạn của chúng tôi kết thúc ngay ngày hôm đó rồi, nói đến bạc tình bạc nghĩa thế cơ mà. Vậy mà Hiếu vẫn tốt tới nỗi cố chấp lôi kéo tôi ra sau dãy lớp học, hỏi gấp gáp: "Chắc chắn An có nỗi khổ tâm đúng không? An cần bao nhiêu tiền cứ nói ra với Hiếu. Hiếu sẽ giúp An!"
Tôi nghe mà sửng sốt, sau một hồi ngẩn ngơ thì dựa lên bức tường rồi bật cười.
Lần đầu tiên tôi gặp một người kiên nhẫn tới như vậy, ngày nào cũng nói đi nói lại một vấn đề mà người ta đã giải thích rồi thì nên gọi là kiên trì hay cố chấp đây?
Bây giờ tôi mới hiểu được việc giao tiếp với người không phù hợp với mình sẽ có bao nhiêu khó chịu. Tuấn Anh nói tôi phải mở lòng kết bạn nhưng trong trường hợp mối quan hệ đó phải khiến tôi thoải mái.
Đáng lẽ tôi có thể một lần nữa giải thích cặn kẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ về thì thấy không đáng nữa. Hình như tôi hơi hiểu kiểu người của Hiếu rồi, mới là bạn cũ mà đã muốn quản lý đến mức này thì thân thiết hơn sẽ còn gò bó thế nào nữa? Nghĩ lại, hình như lúc bé tí Hiếu cũng như thế, không muốn chơi với người khác mà chỉ muốn tôi xoay xung quanh. Khi đó tôi tưởng bạn ấy nhút nhát, không có bạn học cũ ở trường nên mới cư xử như vậy.
"Một tỷ lẻ hai mươi triệu." Tôi ngưng cười.
"Cái gì?" Hiếu rõ ràng đã nghe thấy rồi nhưng nhíu mày không tin tưởng mà hỏi lại.
Tôi chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng nữa.
Hiếu ngây ra giây lát rồi cũng dựa vào tường mà cười, "An vui tính thật! An cần một trăm hai à? Hiếu có thể cho An mà."
"..."
Lần đầu tiên có người nói tôi vui tính.
Hiếu đang lục balo nhưng thấy mặt tôi vô biểu cảm nhìn chằm chằm thì khựng lại, hỏi: "Không lẽ một triệu hai? An cần làm gì mà lắm tiền như thế? Hay nhà An có việc gì đột xuất? Dù có cần tiền gấp như thế nào thì cũng đừng nên tha hoá làm việc xấu."
"Xấu con cặc!"
"..."
Lớp trưởng nghe lén chúng tôi nói chuyện à?
Bạn ấy hùng hổ từ góc khuất lớp học xông tới, người chưa đến mà giọng đã băng nóc vượt tường chém lia lịa về phía này.
"Con mẹ mày học lớp 10 rồi sao ăn nói ngu ngục vậy ra đường người ta đánh giá cho! Thế nào là xấu? Mày không định nghĩa được à? Bạn bè mình đi làm thêm kiếm tiền ngoài giờ học phụ giúp gia đình không ngưỡng mộ động viên thì thôi, đằng này lại nhồi nhét tư tưởng ích kỷ ngày đéo nào cũng nhảy vào cản. Ngứa mắt đéo chịu được!"
Thú thực, tụi bạn cấp hai của Tuấn Anh rất hay nói tục nhưng tôi chưa từng nghe lớp trưởng nói tới mức này lần nào. Trông khuôn mặt bạn ấy còn cực kì khó chịu.
Hiếu cũng căng thẳng, "Ích kỷ cái đéo gì! Tụi mày không sống ở đây nên không biết. Bên đấy hội tụ toàn dân không đàng hoàng. An làm ở đó rồi sẽ bị lây nhiễm thói hư tật xấu. Chính mắt mày cũng thấy một tuần thì mất bốn năm ngày là tụ tập đánh nhau rồi."
Tôi bực mình, đang định cãi lại thì Cường ở đâu nhảy bổ ra, gào lên: "Mày lấy tư cách gì mà cản nó? Bố nó à? Tới tao chơi thân với nó từ nhỏ tới lớn còn không nói gì thì ở đây đến lượt mày lên tiếng chắc! Đánh nhau thì làm sao? Không lẽ ngồi im cho chúng nó đánh mình hả? Có cửa tiệm nào mở ra kinh doanh mà muốn ngày nào cũng có chuyện gây gổ không? Cái chuyện đéo ai muốn thì chủ tiệm quản được chắc?"
"Tao chỉ không muốn An làm ở đó!" Hiếu quát lại.
Vỹ chạy tới, "Mày không muốn thì làm được gì? Làm phiền à? Mày nói An thay đổi là vì mày không chơi với nó nhiều năm nay rồi chứ với tụi tao thì An vẫn như thế thôi. Đổi kiểu tóc mà thành du côn được thì bố mày làm côn đồ từ nhỏ tới lớn đếm không hết là bao nhiêu lần. Bố là giang hồ từ trong trứng đây!"
Tôi: "..."
Hình như không phải mới nghe lỏm một lần hôm nay hả?
Hiếu vẫn cố chấp nói rằng tụi tôi không hiểu.
Lớp trưởng nói: "Không hợp thì nghỉ chơi đi! Ngày đéo nào cũng gặp nhau nói đi nói lại chuyện này không ngán à?"
"Bọn mày đi theo nghe lén?"
"Nghe công khai chứ lén lút cục cứt!" Cường liếc xéo qua, bạn ấy có đôi mắt một mí nhưng lại to tựa chiếc lá sắc sảo chứ không nhỏ xíu như sợi chỉ nên mỗi lần trừng ai đó thì nhìn dữ vô cùng.
Vỹ cười hề hề, giải thích với tôi: "Tại tụi tao sợ mày bị đánh nên đi theo xem thế nào."
Tôi bật cười.
Lớp trưởng tiếp tục, "An nó tháo khuyên tai rồi, chứ nếu còn đeo thì chắc mày nghĩ nó là dân ăn chơi đàng điếm hả Hiếu? Tao không tiếp xúc nhiều với mày, nhưng nói thật, tao không ưa mày. Tao ghét kiểu người đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, mỗi lần mày đứng cửa sổ nói 'An khác trước, An khác xưa' là tao ra đóng cửa vì vậy. Mày chơi với nó lâu bằng tụi tao không mà hở ra cái là đánh giá? Vì thế nên tụi tao cố tình đi theo xem tụi mày nói chuyện gì đó. Không ngờ càng ngày càng quá đáng. Do An nó hiền nên mày được đà, chứ tính cách như thế này thì cỡ tao cho ăn đấm lâu rồi."
Cường với Vỹ gật đầu, "Tụi anh Bi là người tốt, cho tụi tao ăn ké toàn đồ ngon còn kiểm tra bài tập đốc thúc tụi tao học hành nữa."
Lúc này tôi mới lên tiếng: "Quan điểm của mỗi người là khác nhau, tao không thể cũng không muốn thay đổi định kiến của mày." Thấy con ngươi Hiếu ngỡ ngàng đến mở lớn, tôi mỉm cười, "Chúng ta xưng mày tao đi! Tao cũng xưng như vậy với bọn con trai hết rồi." Lời tôi nói là thật, kể cả với lớp trưởng thì tôi cũng đã thay đổi xưng hô, không còn cậu tớ nữa. Việc xưng tên với nhau, tôi chỉ muốn dành riêng cho một người thôi. Lâu nay cứ nghĩ xã giao với Hiếu thì xưng cậu tớ, thỉnh thoảng mới xưng tên, không ngờ Hiếu đổi sang hẳn xưng tên tự lúc nào.
"Nhưng tụi anh Thịnh và các anh bên xưởng cưa đều là người tốt. Tao sẽ không giải thích gì thêm vì biết trước sẽ vô ích thôi, khiên cưỡng mà làm gì. Nó giống y như việc mày quy chụp họ là người xấu trong khi tao không thấy xấu chỗ nào vậy. Tao cũng chẳng bị ai lợi dụng, kể cả công việc làm thêm cũng là tao chủ động tìm được. Nên là sau hôm nay hy vọng mày đừng tìm tao để nói về việc này nữa. Lòng tốt của mày, tao cảm ơn, tao ghi nhận, tao sẽ nhớ kỹ những lời mày nói. Nếu tương lai sau này, tao có bị gì thì đó đều là lỗi do tao hết, tự làm tự chịu. Lúc đó chắc chắn tao sẽ chủ động tìm đến mày mà xin lỗi đàng hoàng. Như vậy được rồi chứ?"
Tôi thở dài, bước qua Hiếu: "Lớp trưởng nói đúng đó, không hợp thì đừng nên chơi cùng nữa."
Sau hôm đó, thỉnh thoảng Hiếu vẫn tìm nhưng tôi né tránh, có lúc trùng hợp lớp trưởng hỏi bài nên tôi kịp thời thoát được. Khoảng nửa tuần sau, mỗi lần vô tình chạm mặt tôi là Hiếu chủ động bỏ chạy như thấy tà ma. Dù khó hiểu nhưng tôi cũng mặc kệ, vậy thì càng tốt nên không muốn dò hỏi.
Một năm này, cuộc sống của tôi phải nói là vô cùng thuận lợi. Đi thi học sinh giỏi tỉnh cũng đoạt giải nên mẹ hồ hởi vui vẻ ra mặt.
Gần Tết, mẹ nói sẽ làm mâm cơm đãi tụi anh Thịnh vì quan tâm lo lắng cho tôi không khác gì em út trong nhà. Đầu năm quê tôi mưa to gió lớn, đi học xa sẽ khổ hơn thời còn học cấp hai, vậy mà anh Thịnh tốt bụng cho tôi chỗ trú mưa chắn gió buổi trưa đỡ phải đội giông về nhà. Tốt biết bao nhiêu!
Rồi nên mời cơm thầy Khương và anh Tuấn Minh vì nhiệt tình dạy dỗ, còn cho tôi học ké sang lớp khác không lấy thêm tiền nữa. Mẹ biết ơn như vậy là có lý do. Anh huấn luyện viên ngày nào cũng theo tôi sát sao, chỉnh từng thế một, khi cần đối kháng cũng là tập với anh ấy chứ không phải tập cùng học viên khác nên kỹ thuật của tôi tiến bộ cũng nhanh.
Mọi lần hết tiết tôi toàn đứng ngoài cửa sổ học lỏm lớp khác rồi đá quyền theo, thầy Khương sẽ túm cổ tôi thảy vào lớp bắt học hành cho đàng hoàng. Ban đầu tôi còn ngại cứ chối đây đẩy rồi đòi trả tiền học phí nhưng thầy không nhận. Cả thầy và anh Tuấn Minh đều nói xương cốt của tôi phù hợp với việc học võ nên thầy không muốn mai một nhân tài thôi.
Nghe đến đó thì lòng tôi nở hoa tưng tưng bừng bừng. Hình như tôi là cái loại nhân sĩ giang hồ có căn cốt xứng đáng được truyền thụ bí kíp võ thuật đệ nhất thiên hạ mà cả võ lâm săn lùng trong phim thì phải. Chính là nhân vật chính trong phim đó, ban đầu nghèo rớt mồng tơi nhưng sau khi bộc phát võ công đệ nhất thì một đường lên đỉnh nhân sinh, cuối cùng sánh vai cùng với mỹ nhân cũng đệ nhất thiên hạ.
Ui chu cha!!! Càng nghĩ càng thấy giống y hệt vì Tuấn Anh đẹp trai xuất sắc thế kia cơ mà.
Vậy là ù ù cạc cạc học mỗi lớp một tí, mơ màng mong chờ đến ngày búng tay một phát là ai cũng run rẩy quỳ xuống xin tha.
Thậm chí thầy còn hứa nếu tôi tiến bộ, mai mốt sẽ dẫn tôi đi ra Thủ đô thi đấu.
Thủ đô tức là Hà Nội.
Khỏi phải nói, tôi mừng như trúng số độc đắc, vậy là không khách sáo nữa, lớp võ nào cũng bước một chân vào nhún vài đường quyền, kể cả lớp của các em thiếu nhi. Ban đầu mấy em nhỏ cũng cười tôi lớn tồng ngồng còn học lớp em bé, sau bị anh Tuấn Minh phạt đứng tấn nên không nhóc nào dám nhe răng nữa. Tôi cũng mặc kệ mặt mũi, việc quan trọng là phải nhanh nhanh thức tỉnh tiềm năng võ thuật ẩn sâu trong kinh mạch để còn được đi ra Bắc miễn phí, lúc đó tôi sẽ lén lút đi thăm bạn trai mỹ nhân của mình.
Buổi tối, hai thầy còn đi tàn tàn theo sau, rọi đèn xe cho tôi về đến tận cửa nhà làm tôi không mò lên hồ hứng gió lạnh căm căm nhung nhớ bạn trai được. Hôm nào cũng như hôm nấy, đuổi mãi không được, cứ bảo về chung đường, thế mà đi quá dốc đổ đèo xuống tận sân nhà tôi luôn. Không biết là nên tức giận hay cảm động nữa.
Mẹ còn muốn cảm ơn anh Tuấn Chinh đã dạy cho tôi các kỹ năng Tin học để tôi lên lớp không còn bỡ ngỡ với bộ môn thử nghiệm mới nữa. Thực ra tôi kể cho mẹ mới có một nửa, phân nửa những thứ còn lại mà anh ấy dạy, hi vọng cả đời này mẹ đừng nên biết thì tốt hơn.
Tuấn Chinh là tên của anh chủ tiệm net. Ban đầu, tôi mượn máy tính của anh Thịnh để ôn lại Tin học nhưng anh ấy ném tôi sang tiệm net, cứ nằng nặc bảo bên đấy cũng như bên này. May mà anh Tuấn Chinh nhẹ nhàng ôn hoà, lần nào tôi ngại quá phải chạy về cũng qua bên này chủ động rủ tôi sang học vi tính. Nhưng học là một, chơi game tới mười. Mỗi lần về tiệm bida thú nhận vào trong sổ, anh Thịnh đều gật đầu đồng tình chứ không mắng, nói "học hành phải đi đôi với giải trí, đâm đầu vào học riết ra đời chậm chạp chả biết cái đéo gì."
Tôi chơi trò chơi mà Tuấn Anh từng mê mẩn một thời, nghe tất cả ca khúc mà cậu ấy nghe qua, nhưng lại cắn môi đến chảy máu vì bất lực trách bản thân không biết tên trên game của cậu ấy. Tôi lập một tài khoản yahoo rồi vô thức lượn lờ khắp các phòng chat Hà Nội (1), Hà Nội (2)... thậm chí tất cả phòng chat khu vực phía Bắc đều được tôi lướt qua lướt về vài lượt. Mỗi lần làm xong, tôi đều bàng hoàng hốt hoảng chạy về phòng. Tôi vẫn luôn nhớ đến Tuấn Anh, nhìn đâu cũng thấy cậu ấy, nghe bài hát nào cũng nhớ đến cậu ấy, đặt chân tới nơi nào cũng muốn thấy bóng dáng cậu ấy. Mỗi lần tôi đều tự thất vọng về một chuyện không có hy vọng. Đã rất nhiều lần tôi đạp xe xuống bưu điện huyện nhưng lại không có can đảm bước vào gọi điện. Tôi sợ nếu mình nghe được giọng cậu ấy rồi sinh ra tham lam mà mong mỏi. Lâu rồi, tôi đã không còn khóc nữa, nhưng nếu gần gũi cậu ấy thêm một chút, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi lại tiếp tục trầm luân trong khổ đau yêu xa.
Tuấn Anh thừa sức mua cho tôi điện thoại di động, thậm chí bây giờ tôi cũng có thể tự mua cho mình. Nhưng rồi sẽ thế nào? Nếu chúng tôi ngày ngày liên lạc với nhau thì đâu còn khoảng thời gian nhìn nhận lại bản thân như cậu ấy từng nói. Tôi cũng sợ phải đối mặt với cậu ấy, lỡ như Tuấn Anh sượng ngắt hoặc không nhiệt tình vui vẻ thì sao? Lâu nay tôi luôn chìm đắm trong lời hẹn ước của cậu ấy nên gạt bỏ hết mọi cảm xúc khác sang một bên. Tôi luôn nghĩ về tương lai mà cố gắng vui vẻ vượt qua. Nên cứ để sau này rồi tính. Nếu lỡ mai mốt cậu ấy thất hẹn thì tôi chỉ cần đau khổ một lần thôi chứ không cần phải ngày ngày tháng tháng triền miên nơm nớp lo sợ.
Nhưng còn một điều quan trọng hơn, Tuấn Anh không nói ra thì tôi vẫn hiểu được. Tôi có thể lén lút như lúc dùng máy nghe nhạc chứ, rất nhiều thứ của cậu ấy mà đến tận bây giờ tôi vẫn che che giấu giấu trong phòng. Nếu những thứ đó bị bắt gặp thì chỉ cần ăn đòn một hai trận là xong, nhưng điện thoại thì không giống. Nếu vạn nhất ai đó nghe được lời ngọt ngào hoặc đọc được tin nhắn không nên có giữa hai thằng con trai thì đó không phải là chuyện có thể chịu đòn một trận là qua nữa.
Nó liên luỵ đến cuộc đời của Tuấn Anh.
Nó liên quan đến cuộc đời của tôi, là cuộc đời con trai của mẹ tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một lời giải thích nào hợp lý cho chuyện này cả. Vì vậy nên tôi cố gắng đợi Tuấn Anh.
Cậu ấy từng nhấn mạnh nhiều lần, nếu chúng tôi vượt qua được thì tương lai sẽ còn vô vàn khó khăn hơn phải cùng nhau đối mặt. Tôi không làm được một mình nên tôi chờ đợi Tuấn Anh trở lại để cùng nhau kề vai sát cánh. Nếu có cậu ấy cạnh bên, tôi sẽ không sợ hãi gì nữa.
Cùng nhau... cùng nhau... tôi muốn cùng với cậu ấy.
Muốn gặp được Tuấn Anh thì tôi phải nhẫn nại, nhất là đừng nên làm điều gì dại dột mà gây phiền phức đến cuộc sống bình yên của cậu ấy. Nếu việc liên lạc ảnh hưởng đến Tuấn Anh thì tôi sẽ mang cảm giác tội lỗi mà ân hận suốt đời này. Lỡ gia đình cậu ấy biết thì sao? Đúng vậy. Chúng tôi đang còn nhỏ, chưa thể tự ý làm chủ cuộc đời mình nên tôi không thể để nhung nhớ lấn át mà khiến cậu ấy có giây phút nào khó khăn thất bại. Tôi không cho phép mình trở thành vật ngáng chân trên đường cậu ấy đến đỉnh vinh quang, tôi phải chờ đợi Tuấn Anh chiến thắng vẻ vang khải hoàn trở về với mình.
Kia kia kia không phải là cái chú kiệm lời lái xe công nông chở thuốc về giùm tôi đấy sao? Không, bây giờ phải gọi là thầy mới đúng.
Đấy vẫn chưa phải chuyện kinh thiên động địa nhất. Cái anh ngồi xem trò vui lẫn hỗ trợ An Bình ở quán bia cóc ngày đó cũng đang đứng bên cạnh thầy, còn là huấn luyện viên của lớp chúng tôi.
Ủa? Cả buổi hôm đó, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, nếu không phải hai người kia liên tục bắn ánh mắt về phía này thì tôi còn nghĩ do mình choáng váng nên gặp người giống người rồi tưởng tượng bậy bạ. Nhưng giống thì giống một người thôi, làm gì mà trùng hợp đến cả hai như vậy? Trong tiết học, thầy Khương cực kì nghiêm khắc nhưng anh Tuấn Minh thì không giống vậy. Rõ ràng cũng là huấn luyện viên, còn vừa đoạt giải nhất Taekwondo tại Đại hội thể dục thể thao toàn quốc tổ chức tại Thủ đô, nhưng lúc nào cũng làm trò cười đùa cợt nhả, không ra dáng người lớn chút nào.
Có thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra dáng vẻ Tuấn Anh trong tương lai có phải cũng giống vậy hay không?
Đừng nhìn anh Tuấn Minh vui vẻ mà lầm, anh ấy xuống đòn rất nhanh và mạnh, đánh cho lớp đai đen bên cạnh phải kêu oai oái. Tôi học lớp vỡ lòng bên này nên toàn trẻ con, anh ấy mới nương tay hơn.
Cuối buổi, tôi nấn ná lại hỏi cho ra lẽ. Thầy Khương nói rằng hôm đó ngồi trong phòng dụng cụ thì nghe được hai anh em tôi nói chuyện rồi xin phép nghỉ nên mới đi theo xem thế nào, tất cả các bé theo học tại nhà văn hoá thì đều là học trò của thầy hết, đấy gọi là trách nhiệm chứ chưa đến mức quan tâm đâu.
Vốn dĩ tôi cũng chưa nghĩ được đến đoạn hai thầy quan tâm mình, nên nghe vào tai thì vừa sửng sốt vừa ngại không thể tả. Vậy là vội vội vàng vàng cảm ơn rối rít rồi đạp quắn đít về nhà. Tối về được giọng Tuấn Anh dịu dàng vỗ về mới thấy đầu óc tỉnh táo ra không ít, quyết tâm hôm sau phải hỏi lại cho bằng được.
"Nhưng lúc em đến thì thầy đã có mặt rồi mà?" Đi theo thì phải đi phía sau chứ.
Thầy Khương mỉm cười, "Tụi thầy đi xe máy thì đương nhiên phải nhanh hơn em đạp xe."
"..."
Rõ ràng là câu từ đúng cú pháp lẫn ngữ nghĩa nhưng nghe vào tai cứ vô lý thế nào ấy!
Anh Tuấn Minh ấn vào tay tôi ly nước ấm rồi tiện thể kéo ghế gỗ đến sau lưng tôi, đợi tôi thẫn thờ ngồi xuống rồi mới chậm rãi lên tiếng giải thích rõ ràng.
"Anh với anh Khương chỉ tình cờ nghe thấy em nói chuyện thôi, lúc đó cũng vừa về, chưa đứng lớp nên đi theo. Em và em trai còn dừng lại một lúc lâu, nhớ không? Nên tụi anh đi trước một đoạn. Thực ra cũng không đến mức cố ý để xảy ra trùng hợp như em vừa nói, nếu là học trò khác thì anh Khương vẫn đi theo xem sao, lúc đó lại đổi thành trùng hợp với bạn khác, đúng không? Huống chi nhà anh Khương ngay đỉnh dốc, hiệu thuốc quanh đó cũng chỉ có một, sau đó chỉ ăn may thấy đang dỡ thùng thuốc xuống nên tụi anh thuê lại xe công nông tiện thể giúp chút sức chứ đâu có biết mặt mũi ba em như em vừa thắc mắc. À, chú ngồi bên cạnh anh ở quán cóc mới là chủ xe."
Tôi bấu chặt lấy ly nước, không nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này là gì.
Thất vọng à?
Chúng tôi không trò chuyện thêm bao nhiêu, lúc đứng dậy đi ra đến cửa rồi nhưng tôi vẫn quay lại, run giọng hỏi: "Thật sự không phải Tuấn Anh nhờ thầy ư?"
Đêm qua, lòng tôi đã nôn nao thắp lên một ngọn nến hi vọng le lói.
"Tuấn Anh nào?" Cả hai cùng khó hiểu hỏi lại.
Tối hôm đó, trên đường đạp xe về, tôi không ngăn được những giọt nước mắt nghẹn ngào.
Biết rằng không thể nào...
Tuấn Anh cũng còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ thầy ấy lại nghe lời một thằng nhóc con mà đi theo giúp tôi hay sao? Huống hồ, cả hai thầy đều không biết tôi nói đến Tuấn Anh nào, tên cậu ấy rất đẹp nên mấy lớp võ đều có người mang tên y như thế. Cả hai đều nói rằng chỉ là tình cờ nghe được và đi theo, nếu là người khác thì thầy cũng làm vậy chứ không phải tôi là ngoại lệ, rất nhiều bạn có năng khiếu còn được thầy đến tận nhà vận động đi học miễn phí, đó mới là quan tâm.
Biết rằng không có chuyện Tuấn Anh gửi gắm nhưng trong lòng tôi vẫn mong mỏi. Không ngờ khi ao ước một chuyện gì đó không thể thành hiện thực thì trong lòng lại quặn thắt lên từng cơn thế này. Tôi nhớ rõ ràng trước Tết năm ngoái, Tuấn Anh từng nói rằng lên cấp ba sẽ nhờ bạn bè để ý đến tôi. Tôi nên lấy đó làm hài lòng mới đúng. Bạn bè của cậu ấy đều đang ở trường cấp ba, để ý trong phạm vi đặt tôi trong sự an toàn, khi không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không tiến đến làm phiền tới tôi.
Tôi thừa hiểu điều đó chứ.
Nhưng cảm giác săn sóc vô hình vẫn không làm tôi cảm thấy đủ.
Tôi có nên bẻ gãy tay trái hay đập thương tích xuống chân phải không đây?
Tuấn Anh à...
Tôi không cao nhất nhưng lại chọn vị trí cuối cùng trong lớp, đến phòng Tin học cũng thế, nên khi tôi đấm mạnh xuống mặt bàn trúng cạnh bàn phím gây ồn ào thì ai cũng quay xuống nhìn chằm chằm. Tôi điều chỉnh cơ mặt, thu nét cau có giấu nhẹm đi rồi nhướng mày mỉm cười. Có nhóm bạn nữ còn ôm miệng đỏ mặt cười khúc khích nắm tay nhau nói gì đó nữa.
Biểu cảm của Tuấn Anh chất lượng thật. Hèn chi ngày xưa ai cũng thích cậu ấy.
Đợi lớp ổn định rồi, tôi mới thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đến tê rần rồi điều chỉnh lại cảm xúc.
Tôi nghĩ sai cho Tuấn Anh rồi. Ban nãy, vừa ngồi vào máy vi tính nhưng tôi vẫn không biết làm cách nào để cho giọng cậu ấy vào máy sao lưu lại nên có hơi kích động.
Lên cơn động kinh xong rồi tôi mới thấy mình ngu. Thứ nhất, Tuấn Anh nói rằng sau khi tôi có máy tính thì mới biết, đây đâu phải máy tính của tôi nên không biết cũng đúng. Thứ hai, hôm nay là buổi học máy tính thử nghiệm đầu tiên của trường, tôi cũng không có điều kiện tiếp xúc với máy trước như nhà có điều kiện nên không biết là chuyện đương nhiên, đâu nhất thiết phải tự trách bản thân mình ngốc đến thế. Đây còn là máy tính của trường, chẳng lẽ tôi lại đi lưu bí mật ngọt ngào của riêng mình lên trên này hay sao?
An hiểu rồi.
Đến ngày học thể dục, tôi mua nước mía cho Diệu Hiền vào giờ ra chơi, bạn ấy vỗ tay cực kì phô trương, nói rằng tôi đi làm thêm là ngầu.
Chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt, thời gian gặp nhau cũng không ít ỏi vì cứ giờ ra chơi là Hiền tót sang bên này. Thỉnh thoảng còn lôi kéo mấy thành viên còn lại trong băng đảng của Tuấn Anh sang chơi. Anh Thịnh cũng ngầm cho phép, còn rất tự nhiên sai tụi nó đi quét sân.
Chưa có người quen cũ nào có ý kiến gì về việc tôi làm ở quán bida, chỉ trừ một người.
Hiếu chặn tôi ở cửa lớp, ngăn cản: "Bên đó toàn là thành phần không đàng hoàng. An nghỉ làm đi!"
Đây không phải là lần đầu tiên Hiếu tìm tôi để nói về chuyện này. Chúng tôi vẫn là bạn học nhưng thực sự nửa năm lớp 6 quá ngắn ngủi, tôi không thể nhận xét rằng Hiếu đã khác trước hay đúng như Hiếu từng nói "An thay đổi nhiều quá" nữa. Khi ấy tôi không phủ nhận, chỉ để lại một câu "Ai rồi cũng phải khác."
Nhưng hôm nay tôi không vội vàng bỏ đi cho kịp giờ làm nữa, tôi muốn lần nữa rõ ràng chuyện này ở đây.
Nếu Hiếu nói về một đối tượng là tôi thì có thể vì nhóc con hay khóc nhè năm xưa mà tôi nhường nhịn bỏ qua, nhưng bạn ấy lại khẳng định tụi anh Thịnh là "thành phần không đàng hoàng."
"Thế nào là không đàng hoàng?" Tôi chất vấn.
Bạn ấy thở dài, "Bên đó suốt ngày quậy phá gây lộn, rồi An sẽ bị lây nhiễm tính xấu..."
"Tính xấu?" Tôi cười nhạt, cắt lời Hiếu: "Các anh ấy ăn trộm ăn cắp gì à? Nếu là tính xấu thì tự khắc công an chính quyền xuống chỉnh đốn, đâu đến lượt Hiếu lên tiếng. Trong tiệm cũng chưa từng chủ động gây gổ với ai. Nếu có người muốn quỵt tiền, ganh ghét, tranh mối làm ăn, kiếm chuyện đập phá quán, xúc phạm mình thì Hiếu có để yên được không?"
Hiếu lắc đầu ra chiều ngán ngẩm, "An bị ăn bùa mê thuốc lú gì bên đấy? Hay là ai ép buộc đe doạ An phải làm việc? Họ có trả tiền cho An không? Nếu An cần việc làm thì thiếu gì nơi đàng hoàng đâu. An có thể sang nhà..."
Tôi biết rõ ý tiếp theo nên lại chen vào: "Hiếu đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Những chuyện này tớ đã hơn một lần trả lời rồi nên đừng để tớ phải cảm thấy phiền. Tránh sang một bên đi!"
"An nhìn lại bộ dạng của An đi! An không thấy mình khác trước rất nhiều sao? Bọn bên đấy làm An tha hoá rồi." Hiếu gằn giọng: "Ai dạy hư An? Ngày khai giảng An còn kết bè kết lũ với mấy thằng đầu đường xó chợ..."
Tôi nổi quạu, "Đừng ăn nói bậy bạ!"
Hiếu nghiến răng quay lại hằm hằm nhìn tôi, "Bậy bạ? Ha~ An không sống ở đây nên bằng cách nào đó đã bị lợi dụng rồi che mắt. Còn nhà Hiếu ngay bên trường thì lạ gì tụi xưởng cưa. Toàn là dân đòi nợ thuê núp bóng." Nói xong đôi môi còn run rẩy, dường như rất chán ghét tôi.
Haizz... Như vậy cũng tốt.
An nghỉ làm đi à? Ai cho bạn ấy cái quyền ra lệnh cho tôi?
Chỉ Tuấn Anh mới được phép thôi.
Tôi ném balo của Tuấn Anh lên đeo lệch một bên vai, khoanh tay lại nhìn thẳng Hiếu mà hỏi: "Chúng ta thân nhau à?"
Quả nhiên, bạn ấy sững sờ.
Tôi mỉm cười, kéo mũ lưỡi trai xụp xuống, "Bộ dạng của An thế nào? Giống du côn đúng không?"
"Hiếu à," Tôi hạ giọng: "Chúng ta không tiếp xúc với nhau nhiều năm rồi, An không như những gì Hiếu từng suy nghĩ đâu. Đúng là An có thay đổi nhiều nhưng An cảm thấy hài lòng. Tất cả những điều Hiếu gọi là 'bộ dạng này' đều là An tự mình chủ động muốn hướng tới, trước khi đi làm thêm thì An đã như vậy rồi. An không thích cách Hiếu quy chụp An hay về bạn của An."
"An vẫn nghĩ sẽ tiếp tục làm bạn học với Hiếu như hồi cấp hai nhưng nếu Hiếu cứ cố ý xen vào việc riêng tư của An như thế này thì e rằng đến nói chuyện xã giao chúng ta cũng không thể nữa."
"Tính chúng ta không hợp nhau, quan điểm luôn đối nghịch, Hiếu chưa nhận ra điều đó sao?"
"Những người mà Hiếu muốn An tránh xa đều đối xử với An vô cùng tốt. An cũng đâu phải thần thánh để phân biệt ai đủ thiện lành thì mới tiếp xúc. An đơn giản lắm, ai tử tế với mình thì đó chính là người tốt."
"Nói hoài những chuyện này thì cũng không thay đổi định kiến của Hiếu được. Chúng ta không chung lớp, cũng không chung đường, chi bằng từ nay lối ai nấy bước?"
Tôi cong cong khoé mắt, cười rộ lên, "Bây giờ thì tránh ra được chưa?"
Đến khi bỏ lại bóng dáng sững sờ của Hiếu sau lưng cũng là lúc khuôn miệng cứng đờ của tôi nhanh chóng hạ xuống. Tôi không phải người giỏi ăn nói, nhưng hôm nay trò chuyện xong, tôi lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng không ít. Tôi biết Hiếu muốn tốt cho tôi nhưng đôi khi sự quan tâm thừa thãi đến từ người mà mình không cần lại trở nên phiền toái. Hi vọng Hiếu không oán trách tôi quá lâu mà sẽ tìm được đối tượng thích hợp hơn để đặt lòng tốt.
Trong lòng tôi thoải mái, cũng nghĩ đến khuôn mặt khó ở của Tuấn Anh mỗi lần nhắc đến tên Hiếu trong quá khứ, vậy nên khi viết xuống sổ báo cáo ở tiệm dòng chữ "Nghỉ chơi với một bạn" thì tôi cố ý ghi tiếp vế sau: "là bạn học cũ hồi cấp hai, tên Hiếu."
Anh Thịnh vừa đọc trộm công khai vừa bĩu môi, "Làm sao mà nghỉ?"
"Tại tính không hợp." Tôi cười, mặc kệ anh ấy đọc trong lúc mình viết, dù sao mấy cái gạch đầu dòng này đều sẽ nộp lại mà.
Tôi tưởng tình bạn của chúng tôi kết thúc ngay ngày hôm đó rồi, nói đến bạc tình bạc nghĩa thế cơ mà. Vậy mà Hiếu vẫn tốt tới nỗi cố chấp lôi kéo tôi ra sau dãy lớp học, hỏi gấp gáp: "Chắc chắn An có nỗi khổ tâm đúng không? An cần bao nhiêu tiền cứ nói ra với Hiếu. Hiếu sẽ giúp An!"
Tôi nghe mà sửng sốt, sau một hồi ngẩn ngơ thì dựa lên bức tường rồi bật cười.
Lần đầu tiên tôi gặp một người kiên nhẫn tới như vậy, ngày nào cũng nói đi nói lại một vấn đề mà người ta đã giải thích rồi thì nên gọi là kiên trì hay cố chấp đây?
Bây giờ tôi mới hiểu được việc giao tiếp với người không phù hợp với mình sẽ có bao nhiêu khó chịu. Tuấn Anh nói tôi phải mở lòng kết bạn nhưng trong trường hợp mối quan hệ đó phải khiến tôi thoải mái.
Đáng lẽ tôi có thể một lần nữa giải thích cặn kẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ về thì thấy không đáng nữa. Hình như tôi hơi hiểu kiểu người của Hiếu rồi, mới là bạn cũ mà đã muốn quản lý đến mức này thì thân thiết hơn sẽ còn gò bó thế nào nữa? Nghĩ lại, hình như lúc bé tí Hiếu cũng như thế, không muốn chơi với người khác mà chỉ muốn tôi xoay xung quanh. Khi đó tôi tưởng bạn ấy nhút nhát, không có bạn học cũ ở trường nên mới cư xử như vậy.
"Một tỷ lẻ hai mươi triệu." Tôi ngưng cười.
"Cái gì?" Hiếu rõ ràng đã nghe thấy rồi nhưng nhíu mày không tin tưởng mà hỏi lại.
Tôi chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng nữa.
Hiếu ngây ra giây lát rồi cũng dựa vào tường mà cười, "An vui tính thật! An cần một trăm hai à? Hiếu có thể cho An mà."
"..."
Lần đầu tiên có người nói tôi vui tính.
Hiếu đang lục balo nhưng thấy mặt tôi vô biểu cảm nhìn chằm chằm thì khựng lại, hỏi: "Không lẽ một triệu hai? An cần làm gì mà lắm tiền như thế? Hay nhà An có việc gì đột xuất? Dù có cần tiền gấp như thế nào thì cũng đừng nên tha hoá làm việc xấu."
"Xấu con cặc!"
"..."
Lớp trưởng nghe lén chúng tôi nói chuyện à?
Bạn ấy hùng hổ từ góc khuất lớp học xông tới, người chưa đến mà giọng đã băng nóc vượt tường chém lia lịa về phía này.
"Con mẹ mày học lớp 10 rồi sao ăn nói ngu ngục vậy ra đường người ta đánh giá cho! Thế nào là xấu? Mày không định nghĩa được à? Bạn bè mình đi làm thêm kiếm tiền ngoài giờ học phụ giúp gia đình không ngưỡng mộ động viên thì thôi, đằng này lại nhồi nhét tư tưởng ích kỷ ngày đéo nào cũng nhảy vào cản. Ngứa mắt đéo chịu được!"
Thú thực, tụi bạn cấp hai của Tuấn Anh rất hay nói tục nhưng tôi chưa từng nghe lớp trưởng nói tới mức này lần nào. Trông khuôn mặt bạn ấy còn cực kì khó chịu.
Hiếu cũng căng thẳng, "Ích kỷ cái đéo gì! Tụi mày không sống ở đây nên không biết. Bên đấy hội tụ toàn dân không đàng hoàng. An làm ở đó rồi sẽ bị lây nhiễm thói hư tật xấu. Chính mắt mày cũng thấy một tuần thì mất bốn năm ngày là tụ tập đánh nhau rồi."
Tôi bực mình, đang định cãi lại thì Cường ở đâu nhảy bổ ra, gào lên: "Mày lấy tư cách gì mà cản nó? Bố nó à? Tới tao chơi thân với nó từ nhỏ tới lớn còn không nói gì thì ở đây đến lượt mày lên tiếng chắc! Đánh nhau thì làm sao? Không lẽ ngồi im cho chúng nó đánh mình hả? Có cửa tiệm nào mở ra kinh doanh mà muốn ngày nào cũng có chuyện gây gổ không? Cái chuyện đéo ai muốn thì chủ tiệm quản được chắc?"
"Tao chỉ không muốn An làm ở đó!" Hiếu quát lại.
Vỹ chạy tới, "Mày không muốn thì làm được gì? Làm phiền à? Mày nói An thay đổi là vì mày không chơi với nó nhiều năm nay rồi chứ với tụi tao thì An vẫn như thế thôi. Đổi kiểu tóc mà thành du côn được thì bố mày làm côn đồ từ nhỏ tới lớn đếm không hết là bao nhiêu lần. Bố là giang hồ từ trong trứng đây!"
Tôi: "..."
Hình như không phải mới nghe lỏm một lần hôm nay hả?
Hiếu vẫn cố chấp nói rằng tụi tôi không hiểu.
Lớp trưởng nói: "Không hợp thì nghỉ chơi đi! Ngày đéo nào cũng gặp nhau nói đi nói lại chuyện này không ngán à?"
"Bọn mày đi theo nghe lén?"
"Nghe công khai chứ lén lút cục cứt!" Cường liếc xéo qua, bạn ấy có đôi mắt một mí nhưng lại to tựa chiếc lá sắc sảo chứ không nhỏ xíu như sợi chỉ nên mỗi lần trừng ai đó thì nhìn dữ vô cùng.
Vỹ cười hề hề, giải thích với tôi: "Tại tụi tao sợ mày bị đánh nên đi theo xem thế nào."
Tôi bật cười.
Lớp trưởng tiếp tục, "An nó tháo khuyên tai rồi, chứ nếu còn đeo thì chắc mày nghĩ nó là dân ăn chơi đàng điếm hả Hiếu? Tao không tiếp xúc nhiều với mày, nhưng nói thật, tao không ưa mày. Tao ghét kiểu người đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, mỗi lần mày đứng cửa sổ nói 'An khác trước, An khác xưa' là tao ra đóng cửa vì vậy. Mày chơi với nó lâu bằng tụi tao không mà hở ra cái là đánh giá? Vì thế nên tụi tao cố tình đi theo xem tụi mày nói chuyện gì đó. Không ngờ càng ngày càng quá đáng. Do An nó hiền nên mày được đà, chứ tính cách như thế này thì cỡ tao cho ăn đấm lâu rồi."
Cường với Vỹ gật đầu, "Tụi anh Bi là người tốt, cho tụi tao ăn ké toàn đồ ngon còn kiểm tra bài tập đốc thúc tụi tao học hành nữa."
Lúc này tôi mới lên tiếng: "Quan điểm của mỗi người là khác nhau, tao không thể cũng không muốn thay đổi định kiến của mày." Thấy con ngươi Hiếu ngỡ ngàng đến mở lớn, tôi mỉm cười, "Chúng ta xưng mày tao đi! Tao cũng xưng như vậy với bọn con trai hết rồi." Lời tôi nói là thật, kể cả với lớp trưởng thì tôi cũng đã thay đổi xưng hô, không còn cậu tớ nữa. Việc xưng tên với nhau, tôi chỉ muốn dành riêng cho một người thôi. Lâu nay cứ nghĩ xã giao với Hiếu thì xưng cậu tớ, thỉnh thoảng mới xưng tên, không ngờ Hiếu đổi sang hẳn xưng tên tự lúc nào.
"Nhưng tụi anh Thịnh và các anh bên xưởng cưa đều là người tốt. Tao sẽ không giải thích gì thêm vì biết trước sẽ vô ích thôi, khiên cưỡng mà làm gì. Nó giống y như việc mày quy chụp họ là người xấu trong khi tao không thấy xấu chỗ nào vậy. Tao cũng chẳng bị ai lợi dụng, kể cả công việc làm thêm cũng là tao chủ động tìm được. Nên là sau hôm nay hy vọng mày đừng tìm tao để nói về việc này nữa. Lòng tốt của mày, tao cảm ơn, tao ghi nhận, tao sẽ nhớ kỹ những lời mày nói. Nếu tương lai sau này, tao có bị gì thì đó đều là lỗi do tao hết, tự làm tự chịu. Lúc đó chắc chắn tao sẽ chủ động tìm đến mày mà xin lỗi đàng hoàng. Như vậy được rồi chứ?"
Tôi thở dài, bước qua Hiếu: "Lớp trưởng nói đúng đó, không hợp thì đừng nên chơi cùng nữa."
Sau hôm đó, thỉnh thoảng Hiếu vẫn tìm nhưng tôi né tránh, có lúc trùng hợp lớp trưởng hỏi bài nên tôi kịp thời thoát được. Khoảng nửa tuần sau, mỗi lần vô tình chạm mặt tôi là Hiếu chủ động bỏ chạy như thấy tà ma. Dù khó hiểu nhưng tôi cũng mặc kệ, vậy thì càng tốt nên không muốn dò hỏi.
Một năm này, cuộc sống của tôi phải nói là vô cùng thuận lợi. Đi thi học sinh giỏi tỉnh cũng đoạt giải nên mẹ hồ hởi vui vẻ ra mặt.
Gần Tết, mẹ nói sẽ làm mâm cơm đãi tụi anh Thịnh vì quan tâm lo lắng cho tôi không khác gì em út trong nhà. Đầu năm quê tôi mưa to gió lớn, đi học xa sẽ khổ hơn thời còn học cấp hai, vậy mà anh Thịnh tốt bụng cho tôi chỗ trú mưa chắn gió buổi trưa đỡ phải đội giông về nhà. Tốt biết bao nhiêu!
Rồi nên mời cơm thầy Khương và anh Tuấn Minh vì nhiệt tình dạy dỗ, còn cho tôi học ké sang lớp khác không lấy thêm tiền nữa. Mẹ biết ơn như vậy là có lý do. Anh huấn luyện viên ngày nào cũng theo tôi sát sao, chỉnh từng thế một, khi cần đối kháng cũng là tập với anh ấy chứ không phải tập cùng học viên khác nên kỹ thuật của tôi tiến bộ cũng nhanh.
Mọi lần hết tiết tôi toàn đứng ngoài cửa sổ học lỏm lớp khác rồi đá quyền theo, thầy Khương sẽ túm cổ tôi thảy vào lớp bắt học hành cho đàng hoàng. Ban đầu tôi còn ngại cứ chối đây đẩy rồi đòi trả tiền học phí nhưng thầy không nhận. Cả thầy và anh Tuấn Minh đều nói xương cốt của tôi phù hợp với việc học võ nên thầy không muốn mai một nhân tài thôi.
Nghe đến đó thì lòng tôi nở hoa tưng tưng bừng bừng. Hình như tôi là cái loại nhân sĩ giang hồ có căn cốt xứng đáng được truyền thụ bí kíp võ thuật đệ nhất thiên hạ mà cả võ lâm săn lùng trong phim thì phải. Chính là nhân vật chính trong phim đó, ban đầu nghèo rớt mồng tơi nhưng sau khi bộc phát võ công đệ nhất thì một đường lên đỉnh nhân sinh, cuối cùng sánh vai cùng với mỹ nhân cũng đệ nhất thiên hạ.
Ui chu cha!!! Càng nghĩ càng thấy giống y hệt vì Tuấn Anh đẹp trai xuất sắc thế kia cơ mà.
Vậy là ù ù cạc cạc học mỗi lớp một tí, mơ màng mong chờ đến ngày búng tay một phát là ai cũng run rẩy quỳ xuống xin tha.
Thậm chí thầy còn hứa nếu tôi tiến bộ, mai mốt sẽ dẫn tôi đi ra Thủ đô thi đấu.
Thủ đô tức là Hà Nội.
Khỏi phải nói, tôi mừng như trúng số độc đắc, vậy là không khách sáo nữa, lớp võ nào cũng bước một chân vào nhún vài đường quyền, kể cả lớp của các em thiếu nhi. Ban đầu mấy em nhỏ cũng cười tôi lớn tồng ngồng còn học lớp em bé, sau bị anh Tuấn Minh phạt đứng tấn nên không nhóc nào dám nhe răng nữa. Tôi cũng mặc kệ mặt mũi, việc quan trọng là phải nhanh nhanh thức tỉnh tiềm năng võ thuật ẩn sâu trong kinh mạch để còn được đi ra Bắc miễn phí, lúc đó tôi sẽ lén lút đi thăm bạn trai mỹ nhân của mình.
Buổi tối, hai thầy còn đi tàn tàn theo sau, rọi đèn xe cho tôi về đến tận cửa nhà làm tôi không mò lên hồ hứng gió lạnh căm căm nhung nhớ bạn trai được. Hôm nào cũng như hôm nấy, đuổi mãi không được, cứ bảo về chung đường, thế mà đi quá dốc đổ đèo xuống tận sân nhà tôi luôn. Không biết là nên tức giận hay cảm động nữa.
Mẹ còn muốn cảm ơn anh Tuấn Chinh đã dạy cho tôi các kỹ năng Tin học để tôi lên lớp không còn bỡ ngỡ với bộ môn thử nghiệm mới nữa. Thực ra tôi kể cho mẹ mới có một nửa, phân nửa những thứ còn lại mà anh ấy dạy, hi vọng cả đời này mẹ đừng nên biết thì tốt hơn.
Tuấn Chinh là tên của anh chủ tiệm net. Ban đầu, tôi mượn máy tính của anh Thịnh để ôn lại Tin học nhưng anh ấy ném tôi sang tiệm net, cứ nằng nặc bảo bên đấy cũng như bên này. May mà anh Tuấn Chinh nhẹ nhàng ôn hoà, lần nào tôi ngại quá phải chạy về cũng qua bên này chủ động rủ tôi sang học vi tính. Nhưng học là một, chơi game tới mười. Mỗi lần về tiệm bida thú nhận vào trong sổ, anh Thịnh đều gật đầu đồng tình chứ không mắng, nói "học hành phải đi đôi với giải trí, đâm đầu vào học riết ra đời chậm chạp chả biết cái đéo gì."
Tôi chơi trò chơi mà Tuấn Anh từng mê mẩn một thời, nghe tất cả ca khúc mà cậu ấy nghe qua, nhưng lại cắn môi đến chảy máu vì bất lực trách bản thân không biết tên trên game của cậu ấy. Tôi lập một tài khoản yahoo rồi vô thức lượn lờ khắp các phòng chat Hà Nội (1), Hà Nội (2)... thậm chí tất cả phòng chat khu vực phía Bắc đều được tôi lướt qua lướt về vài lượt. Mỗi lần làm xong, tôi đều bàng hoàng hốt hoảng chạy về phòng. Tôi vẫn luôn nhớ đến Tuấn Anh, nhìn đâu cũng thấy cậu ấy, nghe bài hát nào cũng nhớ đến cậu ấy, đặt chân tới nơi nào cũng muốn thấy bóng dáng cậu ấy. Mỗi lần tôi đều tự thất vọng về một chuyện không có hy vọng. Đã rất nhiều lần tôi đạp xe xuống bưu điện huyện nhưng lại không có can đảm bước vào gọi điện. Tôi sợ nếu mình nghe được giọng cậu ấy rồi sinh ra tham lam mà mong mỏi. Lâu rồi, tôi đã không còn khóc nữa, nhưng nếu gần gũi cậu ấy thêm một chút, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi lại tiếp tục trầm luân trong khổ đau yêu xa.
Tuấn Anh thừa sức mua cho tôi điện thoại di động, thậm chí bây giờ tôi cũng có thể tự mua cho mình. Nhưng rồi sẽ thế nào? Nếu chúng tôi ngày ngày liên lạc với nhau thì đâu còn khoảng thời gian nhìn nhận lại bản thân như cậu ấy từng nói. Tôi cũng sợ phải đối mặt với cậu ấy, lỡ như Tuấn Anh sượng ngắt hoặc không nhiệt tình vui vẻ thì sao? Lâu nay tôi luôn chìm đắm trong lời hẹn ước của cậu ấy nên gạt bỏ hết mọi cảm xúc khác sang một bên. Tôi luôn nghĩ về tương lai mà cố gắng vui vẻ vượt qua. Nên cứ để sau này rồi tính. Nếu lỡ mai mốt cậu ấy thất hẹn thì tôi chỉ cần đau khổ một lần thôi chứ không cần phải ngày ngày tháng tháng triền miên nơm nớp lo sợ.
Nhưng còn một điều quan trọng hơn, Tuấn Anh không nói ra thì tôi vẫn hiểu được. Tôi có thể lén lút như lúc dùng máy nghe nhạc chứ, rất nhiều thứ của cậu ấy mà đến tận bây giờ tôi vẫn che che giấu giấu trong phòng. Nếu những thứ đó bị bắt gặp thì chỉ cần ăn đòn một hai trận là xong, nhưng điện thoại thì không giống. Nếu vạn nhất ai đó nghe được lời ngọt ngào hoặc đọc được tin nhắn không nên có giữa hai thằng con trai thì đó không phải là chuyện có thể chịu đòn một trận là qua nữa.
Nó liên luỵ đến cuộc đời của Tuấn Anh.
Nó liên quan đến cuộc đời của tôi, là cuộc đời con trai của mẹ tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một lời giải thích nào hợp lý cho chuyện này cả. Vì vậy nên tôi cố gắng đợi Tuấn Anh.
Cậu ấy từng nhấn mạnh nhiều lần, nếu chúng tôi vượt qua được thì tương lai sẽ còn vô vàn khó khăn hơn phải cùng nhau đối mặt. Tôi không làm được một mình nên tôi chờ đợi Tuấn Anh trở lại để cùng nhau kề vai sát cánh. Nếu có cậu ấy cạnh bên, tôi sẽ không sợ hãi gì nữa.
Cùng nhau... cùng nhau... tôi muốn cùng với cậu ấy.
Muốn gặp được Tuấn Anh thì tôi phải nhẫn nại, nhất là đừng nên làm điều gì dại dột mà gây phiền phức đến cuộc sống bình yên của cậu ấy. Nếu việc liên lạc ảnh hưởng đến Tuấn Anh thì tôi sẽ mang cảm giác tội lỗi mà ân hận suốt đời này. Lỡ gia đình cậu ấy biết thì sao? Đúng vậy. Chúng tôi đang còn nhỏ, chưa thể tự ý làm chủ cuộc đời mình nên tôi không thể để nhung nhớ lấn át mà khiến cậu ấy có giây phút nào khó khăn thất bại. Tôi không cho phép mình trở thành vật ngáng chân trên đường cậu ấy đến đỉnh vinh quang, tôi phải chờ đợi Tuấn Anh chiến thắng vẻ vang khải hoàn trở về với mình.
Danh sách chương