Hè đến tôi cũng không buồn vì chúng tôi đăng kí học thêm chung. Mẹ nói cuối cấp nên đi học cho bằng bạn bằng bè, sợ không theo kịp. Môn toán và tiếng anh chia đều cho hai tư sáu, ba năm bảy. Vừa vặn cả tuần đều thấy mặt cậu ấy. Nhà hai cô đều ở xóm trên này, như vậy Tuấn Anh muốn đi học sẽ đi ngang qua nhà tôi. Nhưng khi đó chúng tôi không đi cùng nhau mà cậu ấy đi với tụi bạn khác, còn tôi đợi Cường đi ngang qua rước.

Thường lớp tôi sẽ hẹn nhau ở ngã ba tập trung đông đủ mới chạy vào xóm trong nhà cô. Có khi tới ngã ba tôi vẫn ngồi trên xe Cường, nhưng hôm nào Tuấn Anh lườm tôi khét lẹt nghiến răng nghiến lợi thì tôi phải xách mông qua ngồi sau xe cậu ấy. Sau đó Tuấn Anh mới vui vẻ chở tôi vào nhà cô. Lúc học Tuấn Anh cũng không ép, tôi tự tách ra ngồi trên mấy bàn đầu còn cậu ấy ngồi tít ở dưới cùng đám con trai cao lớn. Nhưng ra về chúng tôi lúc nào cũng là người chần chờ đi sau cùng.

Tuấn Anh sẽ lo lắng hỏi tôi có hiểu bài hay không. Bài nào tôi không hiểu cậu ấy đều nghiêm túc giảng lại. Chúng tôi thường dắt xe đi bộ, nói chuyện toàn về bài học thôi. Có nhiều bài cô giao về có thắc mắc chỗ nào tôi sẽ hỏi cậu ấy. Tuấn Anh dựng chân chống xe bên cạnh hàng rào râm mát, cậu ấy đứng giảng còn tôi ngồi sau để bài vở lên yên xe ghi ghi chép chép.

Chúng tôi sẽ đi bộ đến ngã ba rồi tôi xua bạn đạp về trước còn tôi tự đi bộ về nhà. Tuấn Anh cũng đồng ý. Chúng tôi vô hình chung làm mọi việc đều ăn ý. Ngay cả việc đi học chung giữa bạn bè bình thường cũng thành ra đôi bên lén lút như hẹn hò sợ phụ huynh bắt gặp vậy. Rõ ràng hai thằng con trai đi cùng nhau thì chẳng ai có thể nghĩ được gì nhưng trong lòng tôi có quỷ, cứ có cảm giác bản thân đang làm chuyện mờ ám nên xua đuổi cậu ấy. May mắn là Tuấn Anh luôn làm theo ý tôi mà không hề thắc mắc gì cả.

Năm cuối cấp chắc là quãng thời gian đẹp nhất nhưng cũng buồn nhất đối với tôi.

Tuấn Anh thông báo một tin rằng cậu ấy phải chuyển về Bắc.

Bố cậu ấy làm trong ngành, được thăng chức chuyển công tác nên cả nhà đều đi theo. Tin này tôi nghe mọi người đến quán ăn uống đồn thổi từ lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ hỏi cậu ấy để xác nhận cả. Bây giờ nghe Tuấn Anh nói với cả lớp mà trong lòng hụt hẫng khó tả. Mấy bạn nữ trong xóm Tuấn Anh vây quanh, tặng này tặng kia, còn khóc sụt sịt nữa. Tôi thì bịt tai lại cắm mặt vào học thuộc Sử cho quên đi.

Lúc Tuấn Anh trở lại chỗ ngồi, không biết vô tình hay cố ý mà ngồi sát vào bên tôi, giữa hai người hoàn toàn không có kẽ hở, có thể cảm giác được da thịt cậu ấy cận kề, nóng hổi. Tôi hoảng loạn ngồi bật xích ra thì bị cánh tay Tuấn Anh vòng qua ôm eo kéo lại. Cậu ấy nói "ngã bây giờ" rồi thả tay ra ngay lập tức.

Năm lớp 9 này trường tôi xây một dãy phòng học mới 2 tầng. Từ sách tập cải cách cho đến bàn ghế bảng mới đều cho học sinh cuối cấp thử nghiệm. Vậy là chúng tôi không ngồi bàn dài 4 người nữa mà ngồi bàn 2 thôi. Nên khi tôi nhích ra ngoài bất ngờ thì rất có thể sẽ trượt luôn xuống sàn là thật.



Một năm này Tuấn Anh nói rất nhiều câu khó hiểu. Tuấn Anh hỏi tôi là sợ cậu ấy à? Tôi lắc đầu. Nhưng cậu ấy thì không cho là vậy. Cậu ấy khoanh tay tựa ra phía sau rồi tự nói tự khẳng định rằng tôi sợ cậu ấy, tôi ghét cậu ấy, mỗi lần lại gần là tránh như tránh tà, chỉ có mình cậu ấy ngu ngốc đu bám đòi chơi với tôi, còn liếc xéo tôi nữa. Tuấn Anh nói vậy tôi cũng không biết giải thích làm sao. Tôi sợ cậu ấy giận mình, sợ ghét mình, tôi sợ bản thân để lộ sơ hở nên mới tránh đụng chạm thân mật, tôi sợ bị phát hiện, sợ cậu ấy sẽ kì thị rồi không chơi với mình, là do tôi sợ mất cậu ấy... Nhưng tôi sắp mất cậu ấy thật rồi. Tính đã nhát hít rồi mà mình nói người ta không tin nên tôi im lặng, không nói gì nữa. Nếu là người khác thấy thái độ khó ưa của tôi thì chắc chắn sẽ giữ khoảng cách, tránh xa tôi, nhưng Tuấn Anh thì không vậy.

Tuấn Anh đứng dậy bắt cả dãy bên tôi đẩy bàn sát vào tường, sắp xếp lại bố cục lớp học. Tuy tôi không hiểu gì nhưng cả dãy đẩy vô rồi mà bàn mình còn lòi ra ngoài cũng kì nên tôi lặng lẽ đứng dậy đi ra đẩy cho xong. Nhưng còn chưa kịp cong mông thì Tuấn Anh đi tới đạp đầu bàn va vào tường cái RẦM!

Ai cũng nhìn rồi hỏi có chuyện gì. Tôi cũng chỉ biết mím môi lắc đầu thôi chứ tính cọc như chó ai biết bị chạm dây thần kinh nào đâu.

Còn chưa kịp đặt mông xuống ngồi thì Tuấn Anh lại lù lù đi tới cầm nùi giẻ lau lau ít sơn trầy trên tường bị rớt xuống mặt bàn bên trong. Chỗ đó là chỗ của Tuấn Anh, cậu ấy lau là đương nhiên. Nhưng lau xong Tuấn Anh lại ấn tôi vào chỗ bên trong ngồi. Tôi đành ngoan ngoãn làm theo thôi. Lúc này ai cũng đang nhìn chằm chằm nên không tiện hỏi nhiều. Sợ nhất là đang hỏi mà cậu ấy lại nói to lên thì người quê lại là mình.

Tuấn Anh cất giẻ lau xong rồi mới vô ngồi. Bây giờ cậu ấy ngồi chỗ của tôi. Thực ra tôi chẳng thích vị trí cũ của mình lắm. Tôi muốn sự an toàn nên bàn đôi chẳng có vị trí nào là kín đáo yên tâm cả. Chỗ nào cũng là bên ngoài. Ngược lại bây giờ Tuấn Anh tự ý đẩy bàn sát vào tường, ngồi trong này cực kì hợp ý, vừa riêng tư vừa thoải mái ngắm núi ngắm mây.

Nhưng Tuấn Anh vẫn chưa đổi vị trí đồ dùng học tập, cậu ấy ngồi lặng thinh nên tôi cũng ngồi im re luôn. Sợ muốn chết. Ai dám làm gì đâu.

Tuấn Anh lại nhìn tôi chằm chằm, hỏi: "sợ à?"

Đương nhiên tôi vẫn lắc đầu. Thua gì chứ không thể thua khí thế nha.

Lúc này cậu ấy mới bật cười đẩy sách Sử qua phía này kêu tôi học tiếp đi còn cậu ấy tự đổi vị trí mấy món còn lại.

Vì cuối cấp nên hôm nào chúng tôi cũng học cả ngày. Dù là học thêm, học chính, học nhóm hay học tăng cường cũng rất nghiêm túc nên tôi không nói chuyện riêng.

Buổi tối tôi cố ý đi lẽo đẽo đằng sau, muốn hỏi Tuấn Anh là tại sao lại chuyển chỗ ngồi. Lờ mờ đoán được lý do nhưng vẫn muốn người ta nói ra miệng. Nhưng Tuấn Anh đi cùng cả đám con trai xóm dưới, tôi đợi mãi cũng không có cơ hội nào thích hợp để chạy lên cả. Khi tôi chán nản tụt lại phía sau một đoạn xa thì nghe tiếng Tuấn Anh gọi tên mình.

Buổi tối ở quê không có đèn đường, học sinh ra khỏi lớp rồi là dựa vào ánh trăng hoặc quen cửa quen nẻo mà đi thôi. Tôi đang bước từ từ lên thì Tuấn Anh quay trở lại nắm khuỷu tay tôi hỏi sao không về đi, đói bụng không có sức nhấc chân nữa à, có cần Tuấn Anh phải bế về không... Nói toàn mấy lời chọc ghẹo vớ vẩn.



Tôi giằng tay ra, hỏi cậu ấy chuyện khi sáng. Tuấn Anh đứng dựa vào hàng rào bên cổng trường, hét lên nói tụi bạn về trước. Vì cậu ấy dừng lại nên tôi cũng đứng lại theo.

Tuấn Anh nói không phải tôi thích ngồi gần cửa sổ sao, thích thì cậu ấy cho ngồi, có gì đâu.

Tôi vẫn tiếp tục hỏi tới: "sao Tuấn Anh biết An muốn ngồi cạnh cửa sổ?"

"Nhìn là biết."

"Vậy mọi năm sao còn chiếm chỗ của An?" Không gian tối hù nên tôi không nhìn được nét mặt của cậu ấy.

"An ngồi bên trong vẫn nhìn được ra ngoài còn gì. Mọi năm bàn không kê sát tường, người ta đi lên đi xuống đụng vào An có chịu nổi không?"

Thì ra cậu ấy còn biết cả vụ tôi không thích ngồi ngoài, không muốn bị ai đụng chạm nữa kia.

Tôi cũng muốn dựa vào bên hàng rào nhưng quên mất bên dưới là đường đất mới đào cống thoát nước. Tuấn Anh chân dài xương dài đương nhiên ngả người không sao còn tôi suýt nữa thì rớt lọt thỏm xuống hố. Hên mà cậu ấy vớt được tôi vào lòng. Cậu ấy cười ha hả rồi ẵm xốc nách tôi ngồi trên bậc hàng rào. May mà không có trăng nên Tuấn Anh sẽ chẳng bao giờ biết là tôi đang đỏ mặt.

Đáng lẽ nói xong phải về nhà, hoặc ít nhất lúc tôi chập mạch muốn tựa thì Tuấn Anh phải khuyên tôi đi về mới đúng. Nhưng không. Cậu ấy bế tôi lên ngồi ngay bên cạnh mình. Hai thằng im lặng mãi, sau đó tôi hỏi khi nào cậu ấy chuyển đi. Hỏi xong lại muốn cắn lưỡi vì buổi sáng Tuấn Anh đã nói trước Tết rồi. Vốn nghĩ câu trả lời là "hết học kì 1" nhưng Tuấn Anh lại hỏi tôi những điều không liên quan.

"An có biết cảm giác thích một người là như thế nào không?"

"...Không." Tuấn Anh thích ai rồi ư? Tại sao lại hỏi như vậy? "An chưa từng thích ai à?"



"...Ừm." Tôi lấy can đảm nhắm mắt hỏi thẳng: "sao Tuấn Anh lại hỏi thế? Tuấn Anh thích ai rồi à?"

Cậu ấy im lặng lâu thật lâu sau đó trả lời là "không." Giọng nói nhẹ bẫng lẩn quẩn tan biến trong gió thu.

Tôi cũng chẳng biết cảm giác khi đó của mình là gì nữa. Nên vui vì mình tiếp tục có cơ hội yêu đơn phương hay nên buồn vì đối tượng mình thích thầm lại không phải dạng như mình lại càng không thích mình đây?

Lúc này tôi rất muốn tụt xuống chạy về nhà nhưng lại không tự mình xuống được. Còn Tuấn Anh cứ im lặng mãi, định đứng đây hoài tới đêm luôn sao? Bầu không khí xấu hổ cứ vờn quanh tôi mãi tận đến khi Tuấn Anh cười rộ lên cúi xuống búng trán tôi, dặn tôi không được yêu sớm phải lo học hành cho tốt vào không Tuấn Anh đánh đó. Tôi cũng vui vẻ đáp ứng. Chỉ cần tình cảm này mãi mãi giấu đi thì cậu ấy không bao giờ biết được mình yêu sớm.

Sau đó Tuấn Anh hỏi tôi dự định thi vào ban tự nhiên hay xã hội. Tôi trả lời thẳng, nếu có Tuấn Anh thì tôi mới học tự nhiên, cậu ấy chuyển đi rồi tôi sẽ thi vào xã hội. Cậu ấy gật đầu, nói tôi phải ăn nhiều, không được bỏ bữa sáng, phải học hành cho tốt, không được yêu sớm... Tuấn Anh đã bắt đầu vỡ giọng, trong đêm tối cứ khàn khàn trầm trầm cất lên từng tiếng dặn dò như thể ngay ngày mai phải chia ly vậy. Tôi không kìm được nước mắt nữa. Tuấn Anh nhìn tôi khóc nhiều cũng quen rồi. Cậu ấy kéo đầu tôi tựa lên vai cậu ấy, không nói tôi nín đi mà chỉ lau nước mắt cho tôi.

Chúng tôi chẳng ai nhắc đến lời hứa hẹn sau này sẽ gặp lại nhau hay liên lạc bằng cách nào cả. Nếu Tuấn Anh nói tôi sau khi học xong cấp 3 có thể về Hà Nội học đại học được không, chỉ cần là cậu ấy mở lời thôi thì nhất định tôi sẽ đồng ý, bất cứ giá nào cũng đi tìm cậu ấy. Nhưng Tuấn Anh không hề nói vậy. Đúng rồi. Chỉ là thằng bạn chơi chung hồi nhỏ thôi mà, cậu ấy việc gì phải thề hẹn như người thân người yêu? Tôi lấy tư cách gì mà đòi hỏi? Như là định trước ly biệt rồi sẽ chẳng còn cơ hội tái ngộ nữa. Trong đêm hôm ấy chỉ toàn là những lời nhắc nhở tôi sau này phải sống cho tốt cuộc đời mà không còn có cậu ấy bên cạnh.

Đợi tôi khóc đủ rồi Tuấn Anh mới đặt vào lòng bàn tay tôi một thứ. Đó là móc chìa khoá hình gấu bông nhỏ. Cậu ấy nói dự định cuối tuần mới đưa nhưng nhìn tôi khóc nhè xấu quá nên phải lấy ra dỗ. Tuấn Anh nói từ giờ đến khi cậu ấy đi mỗi cuối tuần sẽ tặng cho tôi một thú bông nhỏ. Hỏi ý tôi ngày chia tay có thể tặng cậu ấy một ít ngôi sao được không? Tôi đáp ứng. Mỗi tối rảnh rỗi đều gấp cho cậu ấy rất nhiều sao, trong mỗi tờ giấy nhỏ đó đều ghi lại lời chúc phúc bình an.

Tôi đau lòng muốn về nhà trùm mền nằm, cũng không muốn cậu ấy nhìn mãi bộ dạng chật vật của mình nên bắt cậu ấy đỡ xuống. Nhưng Tuấn Anh đứng thẳng người dậy, xoay lại đối diện với tôi rồi cười cười gian xảo, cậu ấy nói phải gọi là "anh" thì mới cho xuống. Nghe cậu ấy nói vậy thôi mà mặt tôi đã thẹn nóng bừng bừng. Bị uy hiếp sống còn tôi mới gọi chứ giờ ngu gì mà gọi. Tôi không chịu rồi đứng dậy nắm chắc mấy thanh sắt, định bụng đứng ôm lùi từ từ nhảy qua đường cũng được. Nhưng vừa chu mông chưa tụt xuống được bao nhiêu thì Tuấn Anh đã ôm lấy eo tôi ẵm qua rồi. Tôi xấu hổ, tim đập bang bang, liền giãy ra chạy một mạch về tới nhà như bị chó đuổi vậy.

Người ta nói cảm giác trái tim chớm nở biết nhớ nhung, bồi hồi, xót xa của tuổi ô mai lần đầu biết rung động luôn nồng cháy rực lửa quả thật không sai chút nào. Tuấn Anh mãi là nốt chu sa trong lòng mà không một ai có thể thay thế được...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện