17.

Tới giờ ăn trưa, tôi, tiểu Trương và đám Hạ Mạn Mạn ngồi chung một bàn.

Hạ Mạn Mạn giải thích với hai người Lưu Toa và Chu Tuyết: “Tớ là con gái của tổng giám đốc Lăng Hoành thật, nếu không sao ông ấy chỉ đuổi việc giám đốc Chu mà không đuổi tớ? Tớ để giám đốc Chu hiểu nhầm tớ là con gái của chủ tịch vì dù tớ giải thích thì giám đốc Chu cũng không nghe, không ngờ hai người cậu cũng tin.”

Tôi im lặng ăn cơm, thầm phản bác trong lòng.

Tôi để Hạ Mạn Mạn ở công ty vì muốn biết ai chống lưng cho cô ta.

Nếu không, với cái tính nóng như lửa của ba tôi, vừa thấy đám Hạ Mạn Mạn ăn hiếp tôi ở công ty như vậy thì đã đuổi họ như giám đốc Chu rồi.

Có đôi khi tôi nghi ngờ, có phải ông trờ quên cho hai người Chu Tuyết và Lưu Toa não khi đầu thai không.

Cho dù lý do của Hạ Mạn Mạn tệ hại cỡ nào thì hai người họ vẫn dễ bị thuyết phục.

“Cậu nói cũng có lý.”

“Nhưng Mạn Mạn này, ba cậu nhẫn tâm quá, sao lại đuổi giám đốc Chu vẫn luôn giúp cậu thế?”

Hạ Mạn Mạn phiền não, “Ông ấy luôn công bằng liêm chính, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, có lẽ ông ấy thấy giám đốc Chu lấy lòng tớ mà nhằm vào đồng nghiệp khác nên tức giận, ông ấy còn cắt tiền tiêu vặt của tớ đây này.”

Chu Tuyết suy đoán, “Ba cậu bận vậy sao biết bộ phận chúng ta có chuyện gì xảy ra được, nhất định là Quý Ninh mách lẻo.”

Ánh mắt Lưu Toa nhìn tôi không tốt tí nào: “Quý Ninh, có phải cậu thấy thất vọng khi bọn tôi không bị đuổi viêc không? Hết cách rồi, bọn tôi có cửa sau đó.”

Lúc này tiểu Trương lấy hết dũng khí nói chuyện giúp tôi, “Nếu Hạ Mạn Mạn có mối quan hệ thì hẳn sẽ tìm được người viết dự án cho hai người nhỉ? Vậy tôi không đưa bản dự án của tôi cho hai người nữa.”

Sắc mặt Hạ Mạn Mạn thay đổi, cô ta và đám Chu Tuyết không biết làm gì cả.

Không có giám đốc Chu giúp đỡ, Hạ Mạn Mạn kiếm đâu ra người viết dự án cho cô ta chứ.

Cô ta muốn mở miệng giữ tiểu Trương lại nhưng Lưu Toa lại từ chối thay cô ta: “Ai thèm, cô không làm thì còn nhiều người chủ động làm cho bọn tôi lắm.”

Sự thật chứng minh, Lưu Toa quá ngây thơ rồi.

Ngoài Chu Tuyết và Lưu Toa thì người trong văn phòng đều có não, họ biết Hạ Mạn Mạn không có quan hệ gì với các sếp lớn, cô ta chỉ dựa hơi mà tôi.

Ai rảnh mà lãng phí thời gian viết dự án cho ba người họ chứ, khỏi cần nghĩ.

Tới hôm có buổi họp, dự án của ba người rất tệ, ngay cả chữ còn đánh sai chính tả nữa, bị giám đốc mắng không ngừng.

Sau chuyện này, đám Hạ Mạn Mạn không còn kiêu căng như trước nữa.

Hạ Mạn Mạn biết mình không thể dựa hơi được nữa, mà Chu Tuyết và Lưu Toa lại cho rằng cô ta đang sợ người cha tổng giám đốc của mình, ai bảo ông ấy là người công chính liêm minh làm gì.

Bọn họ có quan hệ hay không chẳng quan trọng, dù sao chẳng làm được gì.

Tôi cứ tưởng tôi không thể tra rõ người đứng sau Hạ Mạn Mạn, ai ngờ mới mấy hôm đã xảy ra chuyện khiến tôi biết ai chống lưng cho cô ta.

18.

Hôm nay tôi và đám Hạ Mạn Mạn đi gặp đối tác.

Sau khi bàn xong, tôi và tiểu Trương đi toilet.

Lúc tôi đi ra thì gặp đám Hạ Mạn Mạn cũng đến toilet.

“Hai người đây à, vừa hay giúp tôi nhìn túi xách một chút.”

Hạ Mạn Mạn không quan tâm mà nhét túi xách cả tỷ bạc vào lòng tôi, bước nhanh vào toilet.

Tôi chỉ có thể đợi cô ta đi ra rồi rời khỏi đó.

Không đợi cô ta ra đã có một bà cô đi tới, ánh mắt nhìn túi xách của Hạ Mạn Mạn.

Nhìn một hồi, bà ấy nhìn tôi chằm chằm, cười hỏi: “Cô bé, em mua túi này ở đâu thế?”

Tôi có thể cảm nhận được ác ý trong ánh mắt của bà ấy.

Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi biết trước giờ mình chưa gặp vị phu nhân giàu có này.

Vậy vấn đề chỉ có thể liên quan đến cái túi xách này.

Tôi trả lời đúng sự thật: “Đây là túi xách của đồng nghiệp em, sao thế ạ? Túi xách này có vấn đề gì sao ạ?”

Ác ý trong mắt của bà ấy biến mất, bà sờ vết xước gần logo nói, “Chị có một túi xách giống vậy, ở đây cũng bị trầy, em nói có trùng hợp không?”

“Túi kia của chị vẫn còn chứ ạ?”

Bà nói cho tôi, túi xách kia mất từ hai tháng trước.

Tôi đoán trong lòng, túi xách trong tay tôi có lẽ bị Hạ Mạn Mạn hoặc bạn trai cô ta trộm lấy.

Sự thật chứng minh, tôi quá ngây thơ rồi, sức tưởng tượng không phong phú tí nào.

Lúc Hạ Mạn Mạn đi ra khỏi phòng WC, người phụ nữ giàu có đó như phát điên lên, giật tóc cô ta, “Hay lắm, Hạ Mạn Mạn, tao cứ tưởng mày kết thúc với lão Phó nhà tao rồi. Không ngờ hai đứa mày vẫn còn lui tới với nhau. Lão Phó còn trộm túi của tao cho mày, cặp trai gái tụi mày có thấy tởm không?”

Hạ Mạn Mạn ngẩn người, đau tới mức kêu lớn không ngừng, hoàn toàn không phải đối thủ của người phụ nữ này.

Chu Tuyết và Lưu Toa thấy vậy thì cản lại: “Dì ơi, có phải dì nhầm gì không? Mạn Mạn vốn là con gái nhà giàu, sao có thể thông đồng với đàn ông có vợ được ạ?”

“Tôi hiểu lầm? Vậy nhóc hỏi thử xem bạn tốt của mình từng làm chuyện tốt đẹp gì đi. Lúc trước cô ta thông đồng với chồng tôi, bị trường đuổi học. Cô ta còn hứa với tôi sẽ không gặp lại ông ấy nữa, bảo tôi đừng tìm cô ta nữa, tôi còn để giấy cam đoan trong túi đấy!”

Tôi tỉnh ngộ.

Thì ra Hạ Mạn Mạn không phải cô chiêu du học nước ngoài về, cô ta bị trường học cũ đuổi học, dưới sự giúp đỡ của bạn trai trong miệng cô ta, chuyển cô ta đến trường tôi học.

Chu Tuyết và Lưu Toa ngu cơ nào thì cũng tỉnh táo lại.

Sắc mặt của hai người tệ không kém bà cô giàu có kia: “Hạ Mạn Mạn, cậu lừa bọn tôi!”

Hạ Mạn Mạn hét to: “Bây giờ là lúc nói cái đó à? Các cậu không kéo người phụ nữ đanh đá nà ra mau, mau để bà ta buông tớ ra!”

Hai người họ nghe thế thì vội giúp đỡ.

Tôi có thể hiểu được, bọn họ đang an ủi bản thân, Hạ Mạn Mạn là cô chiêu nhà giàu, chỉ là ánh mắt không tốt, yêu phải đàn ông đã có vợ, vẫn là cái đùi mà họ ôm được.

Mắt thấy Hạ Mạn Mạn thoát khỏi sự khống chế của người phụ nữ kia dưới sự giúp đỡ của Chu Tuyết và Lưu Toa.

Không ngờ đám chị em tốt của bà ấy lên đến kịp, hai bên dính vào đánh nhau một trận loạn cào cào.

Cuối cùng chồng của vị phu nhân kia đến mới tách cuộc hỗn loạn đó.

Bởi vì vị phu nhân đó cùng bạn thân của bà chuyển sang đấm người đàn ông ngoại tình kia.

Sức chiến đấu của bọn họ rất đáng sợ, đánh tên đàn ông kia một trận.

Vị phu nhân đó vừa đánh vừa mắng: “Lão Phó, không phải ông đã hứa với tôi không ra ngoài ăn vụng nữa à? Hạ Mạn Mạn là chuyện gì? Túi xách trong tay cô ta là sao? Ông tưởng bà đây là con ngốc à? Ly hôn! Lúc này dù ông có quỳ xuống cầu xin tôi cỡ nào thì hai chúng ta cũng phải ly hôn!”

Người phụ nữ kia hoàn toàn thất vọng với chồng của mình, trong mắt không còn tình yêu dành cho ông ta nữa, chỉ còn sự tức giận và căm ghét vì bị lừa dối.

Còn chồng của bà chỉ có thể chịu đánh.

Hơn nữa tôi còn phát hiện, tôi biết người đàn ông họ Phó kia, ông ta là một cổ đông nhỏ trong công ty nhà tôi.

Hèn gì ông ta có thể tùy ý đưa đám Hạ Mạn Mạn vào công ty nhà tôi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện