Hôm sau, Lưu Tư Dao lại ghé Hoắc gia, còn đem theo nhiều quà cáp đến tặng cho Lâm Chi Ái, khiến bà ta hôm trước còn mặt nặng mày nhẹ, bây giờ thì như biến thành người khác, vui vẻ chào đón như khách quý.
_ Bác gái, hôm nay con có mang chút quà qua biếu bác, nếu bác không chê thì nhận cho con vui.
_ Dao Dao ghé thăm bác là được rồi, còn mang quà cáp làm gì không biết! Con để đó đi, chờ quản gia mang nước cho con uống.
_ Dạ, hôm trước là cháu thất lễ với chị dâu tương lai trước, nên hôm nay mới đặc biệt ghé qua, còn có chút quà mọn gửi cho chị ấy!
Lâm Chi Ái miệng cười không ngớt, vui vẻ nắm lấy tay Lưu Tư Dao, giả vờ trách móc Liên Dạ Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn xem Liên Dạ Nguyệt là con dâu bà tin tưởng nhất!
_ Dao Dao, con đúng là hiểu chuyện, con cũng đừng trách Nguyệt Nhi, con bé chỉ có chút tinh nghịch thế thôi, chứ con bé cực kì hiểu chuyện. Nếu nó biết con tặng quà, nhất định sẽ rất vui đấy!
_ Dạ, cũng mong gặp được chị ấy ở đây, nhưng có lẽ là không được rồi!
_ Tại sao không? Liên Dạ Nguyệt cùng Hoắc Vũ thân mật đi vào, cảnh tượng này khiến Lưu Tư Dao có chút không hài lòng. Hoắc Vũ hoá thân thành anh chồng của người ta, dịu dàng ân cần, nhìn Lâm Chi Ái chào hỏi:
_ Mẹ, con đưa Nguyệt Nguyệt về thăm mẹ.
_ Hoắc Vũ, lâu vậy rồi mẹ mới nghe tiếng "mẹ" dịu dàng phát ra từ miệng của con. Ngoan, mau lại đây, Nguyệt Nhi ngồi cạnh bác nào!
Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt liếc nhìn nhau rồi đi đến ghế ngồi xuống. Lâm Chi Ái hoàn toàn quên mất Lưu Tư Dao vẫn ngồi bên cạnh, chỉ chăm chú hỏi thăm Liên Dạ Nguyệt, còn nhắc đến những chuyện mà Lưu Tư Dao chưa từng biết đến.
_ Nguyệt Nhi, mới mấy ngày không gặp, nhìn con xinh hơn rồi! Nhớ hồi trước con luôn bám lấy Hoắc Vũ, bác không nghĩ cũng biết hai đứa là một cặp. Bây giờ nhìn lại, thời gian trôi mau thật đó!
_ Mẹ, đừng nhắc chuyện cũ nữa, Lưu tiểu thư còn ở đây!
_ À mẹ quên mất, Dao Dao có đem quà đến biếu, Nguyệt Nhi, con cũng có phần.
Liên Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ, nhẹ mỉm cười rồi lên tiếng cảm ơn Lưu Tư Dao:
_ Lưu tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô, quà này tôi xin nhận. Lần sau gặp, nhất định sẽ không thiếu phần của cô.
_ Không cần đâu, chị dâu vui là được rồi! Nhưng tại sao đến nay tôi vẫn không thấy Duệ Thần vậy? Nghe nói anh ấy đang ở cùng Hoắc thiếu, tôi có tiện ghé qua nhà anh thăm anh ấy không?
Hoắc Vũ có chút không vui, cũng không có ý định lên tiếng đáp lời. Lâm Chi Ái hiểu rõ tính cách của Hoắc Vũ, sẽ không bao giờ cho người lạ vào nhà, ngoại trừ có sự cho phép của anh.
Liên Dạ Nguyệt cảm thấy không khí có chút khác, bèn lên tiếng gây chú ý, vui vẻ nói với Lâm Chi Ái:
_ Bác ơi, con có chút chuyện muốn nói, bác có tiện lên thư phòng không?
Lâm Chi Ái hiểu ý, liền cùng Liên Dạ Nguyệt lên thư phòng, để lại Hoắc Vũ và Lưu Tư Dao ở lại phòng khách. Anh ngã lưng ra sau ghế, nhàn nhã xem từng đoạn camera được anh bí mật giấu trong Hoắc gia.
Tuy đã lắp hơn bảy năm nay, nhưng ngoài theo dõi Lâm Chi Ái, anh còn muốn tìm hiểu tất cả các cơ quan ở Hoắc gia. Chỉ có cơ quan mới có thể giấu được thứ anh muốn tìm.
Lưu Tư Dao ngồi không cũng không yên, cả người ưỡn ẹo, nhìn Hoắc Vũ đấy quyến rũ, giở giọng trà xanh lên tiếng:
_ Hoắc thiếu, em thấy anh và chị dâu rất hợp nhau, nhưng em thấy anh và Diệp Mộng Vy hình như có mối quan hệ bất chính nào đó! Rốt cuộc hai người có phải là loại quan hệ đó không?
Hoắc Vũ chợt khựng lại, ngước nhìn Lưu Tư Dao đang từ từ để lộ đuôi cáo, anh không vui khi có người nói điều không hay về Diệp Mộng Vy. Anh đặt điện thoại xuống bàn, lạnh lùng đáp trả:
_ Lưu tiểu thư rất thích hỏi chuyện đời tư của người khác nhở? Cô là người của công ty truyền thông nào vậy? Tiện tay tôi cho công ty đó nghỉ ngơi dài hạn.
_ Hoắc thiếu, em không phải phóng viên, em chỉ thắc mắc chuyện này thôi mà! Anh cũng đâu cần phải lạnh lùng với em như vậy!
Hoắc Vũ có hơi tức giận, đúng là loại phụ nữ nào cũng có, nhưng tại sao anh lại không bao giờ ưa nổi cái loại phụ nữ mà nói chuyện dẹo đến chảy nước này chứ? So với Diệp Mộng Vy, Lưu Tư Dao không xứng để xách dép cho cô nữa kìa!
...
Trên thư phòng.
Liên Dạ Nguyệt ngồi cạnh Lâm Chi Ái, tỏ ra vô cùng gấp gáp, còn có chút lo lắng:
_ Bác, con nghe anh Hoắc Vũ và Duệ Thần nói chuyện, họ đang tính kế để tìm lá bài triệu hồi và chuẩn bị lật đổ bác. Bây giờ phải làm sao?
_ Nguyệt Nhi, con không tin bác sao? Thứ bác muốn đạt được, chỉ có bác mới tính được nó nằm trong tay ai! Ngoài bác ra, không ai có khả năng lãnh đạo Hoắc gia hơn bác.
Liên Dạ Nguyệt tỏ ra sùng bái, khen ngợi đến nỗi đưa bà ta lên tận mây xanh:
_ Bác Hoắc, đúng là con không đặt niềm tin sai chỗ, Liên gia của con sau này có bác chống lưng, ở đất nước này ai còn dám làm gì? Bác đúng là người phụ nữ xuất sắc nhất, vừa mạnh mẽ vừa có tính toán sâu xa. Nhưng bác, không biết bác giữ lá bài ở đâu, có thể cho con xem qua hay không? Con đã từng rất muốn xem qua nó.
_ Được chứ, cái gì chứ cái này bác làm được! Nguyệt Nhi qua đây, bác cho con biết mật khẩu của chỗ đặt nó, con là niềm hy vọng để bác có được quyền lực, chút thông tin này không đáng là gì!
Liên Dạ Nguyệt vui vẻ, lẽo đẽo theo sau Lâm Chi Ái, luôn miệng khen ngợi bà ta, để bà ta không sinh nghi ngờ:
_ Bác, bác đúng là tốt đấy, bác tin tưởng con như vậy, con thật sự rất cảm kích. Bác yên tâm, đợi con và Hoắc Vũ kết hôn, nhất định sẽ bảo anh ấy giao toàn bộ quyền hành cho bác.
_ Nguyệt Nhi ngoan lại hiểu chuyện, mau đến đây!
_ Vâng ạ!
Liên Dạ Nguyệt chăm chú nhìn vào dãy số bà ta bấm và ghi nhớ nó, cánh cửa được mở ra, bên trong chỉ có một chiếc hộp nhỏ, nhưng lại là thứ khiến thế giới đêm phải điên đảo vì nó.
Lâm Chi Ái lấy nó ra, sau đó mở hộp, lấy ra bên trong một tấm thẻ bài màu vàng kim đưa cho Liên Dạ Nguyệt, khẽ nói:
_ Đây là tấm thẻ bài triệu hồi, nó chứa sức mạnh của cả thế giới ngầm. Thế giới ngầm này chỉ được tạo ra để giữ vững nền móng cho chuyện kinh doanh của Hoắc gia, ngoài ra sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật. Nếu không, cho dù người đó là ai, cũng sẽ bị trừng phạt.
_ Vậy bác chỉ muốn Hoắc gia và Hoắc thị thôi sao?
Lâm Chi Ái lắc đầu, từ từ nói ra mọi chuyện:
_ Không những Hoắc gia và Hoắc thị, bác còn muốn thống lĩnh toàn bộ thế lực ở bóng tối. Bởi vì thế giới ngầm chỉ toàn là nam, họ từng lập lời thề, nếu như người triệu hồi họ là nam nhưng giao lại quyền đó cho người nữ, thì họ sẽ mãi mãi chỉ nghe lời và thực hiện toàn bộ yêu cầu của người phụ nữ đó!
_ Vậy cũng tức là, bác muốn Hoắc Vũ triệu hồi và sau đó sẽ chuyển quyền lại cho bác?
_ Đúng vậy! Chỉ có như vậy, cả ánh sáng và bóng tối đều do bác nắm quyền, không ai có thể làm gì được bác.
Liên Dạ Nguyệt đúng là đã đánh giá thấp dã tâm của Lâm Chi Ái. Nhưng nếu để bà ta đạt được ý đồ, vậy chẳng phải là cả thế giới đều chìm trong bóng tối sao?
_ Bác gái, hôm nay con có mang chút quà qua biếu bác, nếu bác không chê thì nhận cho con vui.
_ Dao Dao ghé thăm bác là được rồi, còn mang quà cáp làm gì không biết! Con để đó đi, chờ quản gia mang nước cho con uống.
_ Dạ, hôm trước là cháu thất lễ với chị dâu tương lai trước, nên hôm nay mới đặc biệt ghé qua, còn có chút quà mọn gửi cho chị ấy!
Lâm Chi Ái miệng cười không ngớt, vui vẻ nắm lấy tay Lưu Tư Dao, giả vờ trách móc Liên Dạ Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn xem Liên Dạ Nguyệt là con dâu bà tin tưởng nhất!
_ Dao Dao, con đúng là hiểu chuyện, con cũng đừng trách Nguyệt Nhi, con bé chỉ có chút tinh nghịch thế thôi, chứ con bé cực kì hiểu chuyện. Nếu nó biết con tặng quà, nhất định sẽ rất vui đấy!
_ Dạ, cũng mong gặp được chị ấy ở đây, nhưng có lẽ là không được rồi!
_ Tại sao không? Liên Dạ Nguyệt cùng Hoắc Vũ thân mật đi vào, cảnh tượng này khiến Lưu Tư Dao có chút không hài lòng. Hoắc Vũ hoá thân thành anh chồng của người ta, dịu dàng ân cần, nhìn Lâm Chi Ái chào hỏi:
_ Mẹ, con đưa Nguyệt Nguyệt về thăm mẹ.
_ Hoắc Vũ, lâu vậy rồi mẹ mới nghe tiếng "mẹ" dịu dàng phát ra từ miệng của con. Ngoan, mau lại đây, Nguyệt Nhi ngồi cạnh bác nào!
Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt liếc nhìn nhau rồi đi đến ghế ngồi xuống. Lâm Chi Ái hoàn toàn quên mất Lưu Tư Dao vẫn ngồi bên cạnh, chỉ chăm chú hỏi thăm Liên Dạ Nguyệt, còn nhắc đến những chuyện mà Lưu Tư Dao chưa từng biết đến.
_ Nguyệt Nhi, mới mấy ngày không gặp, nhìn con xinh hơn rồi! Nhớ hồi trước con luôn bám lấy Hoắc Vũ, bác không nghĩ cũng biết hai đứa là một cặp. Bây giờ nhìn lại, thời gian trôi mau thật đó!
_ Mẹ, đừng nhắc chuyện cũ nữa, Lưu tiểu thư còn ở đây!
_ À mẹ quên mất, Dao Dao có đem quà đến biếu, Nguyệt Nhi, con cũng có phần.
Liên Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ, nhẹ mỉm cười rồi lên tiếng cảm ơn Lưu Tư Dao:
_ Lưu tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô, quà này tôi xin nhận. Lần sau gặp, nhất định sẽ không thiếu phần của cô.
_ Không cần đâu, chị dâu vui là được rồi! Nhưng tại sao đến nay tôi vẫn không thấy Duệ Thần vậy? Nghe nói anh ấy đang ở cùng Hoắc thiếu, tôi có tiện ghé qua nhà anh thăm anh ấy không?
Hoắc Vũ có chút không vui, cũng không có ý định lên tiếng đáp lời. Lâm Chi Ái hiểu rõ tính cách của Hoắc Vũ, sẽ không bao giờ cho người lạ vào nhà, ngoại trừ có sự cho phép của anh.
Liên Dạ Nguyệt cảm thấy không khí có chút khác, bèn lên tiếng gây chú ý, vui vẻ nói với Lâm Chi Ái:
_ Bác ơi, con có chút chuyện muốn nói, bác có tiện lên thư phòng không?
Lâm Chi Ái hiểu ý, liền cùng Liên Dạ Nguyệt lên thư phòng, để lại Hoắc Vũ và Lưu Tư Dao ở lại phòng khách. Anh ngã lưng ra sau ghế, nhàn nhã xem từng đoạn camera được anh bí mật giấu trong Hoắc gia.
Tuy đã lắp hơn bảy năm nay, nhưng ngoài theo dõi Lâm Chi Ái, anh còn muốn tìm hiểu tất cả các cơ quan ở Hoắc gia. Chỉ có cơ quan mới có thể giấu được thứ anh muốn tìm.
Lưu Tư Dao ngồi không cũng không yên, cả người ưỡn ẹo, nhìn Hoắc Vũ đấy quyến rũ, giở giọng trà xanh lên tiếng:
_ Hoắc thiếu, em thấy anh và chị dâu rất hợp nhau, nhưng em thấy anh và Diệp Mộng Vy hình như có mối quan hệ bất chính nào đó! Rốt cuộc hai người có phải là loại quan hệ đó không?
Hoắc Vũ chợt khựng lại, ngước nhìn Lưu Tư Dao đang từ từ để lộ đuôi cáo, anh không vui khi có người nói điều không hay về Diệp Mộng Vy. Anh đặt điện thoại xuống bàn, lạnh lùng đáp trả:
_ Lưu tiểu thư rất thích hỏi chuyện đời tư của người khác nhở? Cô là người của công ty truyền thông nào vậy? Tiện tay tôi cho công ty đó nghỉ ngơi dài hạn.
_ Hoắc thiếu, em không phải phóng viên, em chỉ thắc mắc chuyện này thôi mà! Anh cũng đâu cần phải lạnh lùng với em như vậy!
Hoắc Vũ có hơi tức giận, đúng là loại phụ nữ nào cũng có, nhưng tại sao anh lại không bao giờ ưa nổi cái loại phụ nữ mà nói chuyện dẹo đến chảy nước này chứ? So với Diệp Mộng Vy, Lưu Tư Dao không xứng để xách dép cho cô nữa kìa!
...
Trên thư phòng.
Liên Dạ Nguyệt ngồi cạnh Lâm Chi Ái, tỏ ra vô cùng gấp gáp, còn có chút lo lắng:
_ Bác, con nghe anh Hoắc Vũ và Duệ Thần nói chuyện, họ đang tính kế để tìm lá bài triệu hồi và chuẩn bị lật đổ bác. Bây giờ phải làm sao?
_ Nguyệt Nhi, con không tin bác sao? Thứ bác muốn đạt được, chỉ có bác mới tính được nó nằm trong tay ai! Ngoài bác ra, không ai có khả năng lãnh đạo Hoắc gia hơn bác.
Liên Dạ Nguyệt tỏ ra sùng bái, khen ngợi đến nỗi đưa bà ta lên tận mây xanh:
_ Bác Hoắc, đúng là con không đặt niềm tin sai chỗ, Liên gia của con sau này có bác chống lưng, ở đất nước này ai còn dám làm gì? Bác đúng là người phụ nữ xuất sắc nhất, vừa mạnh mẽ vừa có tính toán sâu xa. Nhưng bác, không biết bác giữ lá bài ở đâu, có thể cho con xem qua hay không? Con đã từng rất muốn xem qua nó.
_ Được chứ, cái gì chứ cái này bác làm được! Nguyệt Nhi qua đây, bác cho con biết mật khẩu của chỗ đặt nó, con là niềm hy vọng để bác có được quyền lực, chút thông tin này không đáng là gì!
Liên Dạ Nguyệt vui vẻ, lẽo đẽo theo sau Lâm Chi Ái, luôn miệng khen ngợi bà ta, để bà ta không sinh nghi ngờ:
_ Bác, bác đúng là tốt đấy, bác tin tưởng con như vậy, con thật sự rất cảm kích. Bác yên tâm, đợi con và Hoắc Vũ kết hôn, nhất định sẽ bảo anh ấy giao toàn bộ quyền hành cho bác.
_ Nguyệt Nhi ngoan lại hiểu chuyện, mau đến đây!
_ Vâng ạ!
Liên Dạ Nguyệt chăm chú nhìn vào dãy số bà ta bấm và ghi nhớ nó, cánh cửa được mở ra, bên trong chỉ có một chiếc hộp nhỏ, nhưng lại là thứ khiến thế giới đêm phải điên đảo vì nó.
Lâm Chi Ái lấy nó ra, sau đó mở hộp, lấy ra bên trong một tấm thẻ bài màu vàng kim đưa cho Liên Dạ Nguyệt, khẽ nói:
_ Đây là tấm thẻ bài triệu hồi, nó chứa sức mạnh của cả thế giới ngầm. Thế giới ngầm này chỉ được tạo ra để giữ vững nền móng cho chuyện kinh doanh của Hoắc gia, ngoài ra sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật. Nếu không, cho dù người đó là ai, cũng sẽ bị trừng phạt.
_ Vậy bác chỉ muốn Hoắc gia và Hoắc thị thôi sao?
Lâm Chi Ái lắc đầu, từ từ nói ra mọi chuyện:
_ Không những Hoắc gia và Hoắc thị, bác còn muốn thống lĩnh toàn bộ thế lực ở bóng tối. Bởi vì thế giới ngầm chỉ toàn là nam, họ từng lập lời thề, nếu như người triệu hồi họ là nam nhưng giao lại quyền đó cho người nữ, thì họ sẽ mãi mãi chỉ nghe lời và thực hiện toàn bộ yêu cầu của người phụ nữ đó!
_ Vậy cũng tức là, bác muốn Hoắc Vũ triệu hồi và sau đó sẽ chuyển quyền lại cho bác?
_ Đúng vậy! Chỉ có như vậy, cả ánh sáng và bóng tối đều do bác nắm quyền, không ai có thể làm gì được bác.
Liên Dạ Nguyệt đúng là đã đánh giá thấp dã tâm của Lâm Chi Ái. Nhưng nếu để bà ta đạt được ý đồ, vậy chẳng phải là cả thế giới đều chìm trong bóng tối sao?
Danh sách chương