Rất nhanh, ngày quay quảng cáo của Diệp Mộng Vy đã đến, cô ngồi trong phòng trang điểm chăm chú xem biến động của scandal. Chẳng hiểu sao mấy nay lại có rất nhiều tài khoản nhắn tin trực tiếp cho cô, bảo cô và Hoắc Vũ phải đứng ra giải thích về Diệp Hoắc Ảnh Quân.

Trên mạng cũng tràn lan các video đòi tẩy chay Diệp Mộng Vy vì không lên tiếng giải thích. Cô mệt mỏi nhìn Điệp Mộng, nhỏ giọng nói:

_ Bảo Hoắc Vũ sau buổi quay đến hậu trường gặp chị.

_ Chị, phòng nghỉ thì được, hậu trường khi đó rất nhiều người!

_ Ờ được...

Điệp Mộng lén cười, sau đó ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Vũ, vô tình lại nhìn thấy Hoắc Duệ Thần cũng đứng cạnh anh. Cô ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng đi đến trước mặt anh em họ Hoắc, mỉm cười nói:

_ Hoắc tổng, Vy Vy nhắn lại, bảo anh sau buổi quay gặp chị ấy ở phòng nghỉ.

_ Được, cảm ơn!

_ Không có gì!

Điệp Mộng nói xong liền rời đi, chỉ nhẹ liếc nhìn Hoắc Duệ Thần một cái, một câu chào hỏi cũng không có, khiến anh ta càng thêm không vui. Hoắc Duệ Thần lén chuồn đi mất, đến cửa phòng trang điểm, đã thấy Điệp Mộng đang nói chuyện cùng người nào đó! Anh ta đi ngang qua, đến ngồi cạnh Diệp Mộng Vy, nhỏ giọng hỏi:

_ Bảo Bảo vẫn tốt chứ? _ Vẫn vậy!

_ Có thể cho tôi gặp nó không? Dù sao cũng ở cạnh 3 năm, thật sự không thể nói vứt là vứt được!

Diệp Mộng Vy khẽ gật đầu, sau đó lạnh giọng nói:

_ Đã xem tin tức rồi chứ?

_ Xem rồi!

_ Chuyện này anh nghĩ là ai làm?

Hoắc Duệ Thần nhìn Diệp Mộng Vy qua gương, cười nhạt một cái rồi chế giễu Diệp Mộng Vy:

_ Chị nghĩ có người đứng sau giật dây sao? Nếu như là thật, vậy không phải để lâu vậy mới làm.

_ Nè, tôi đang hỏi thật đấy! Vai nữ chính tôi đang nắm, chẳng khác nào quả bom nổ chậm cả! Ngoài Đường Nghệ Hân ra, còn rất nhiều người nhắm đến nó.

_ Vậy thì chỉ có chung một mục đích, vừa về nước mà chị đã gây thù với biết bao nhiêu là người, đúng là giới giải trí...

Diệp Mộng Vy không tức giận, lại tiếp tục hỏi Hoắc Duệ Thần:



_ Anh định không đi diễn nữa sao? Nghe Điệp Mộng nói, anh sẽ quản lý Hoà Hoãn?

_ Phải, diễn xuất chán rồi, bây giờ muốn quản lý diễn viên hơn.

_ Cũng tốt, dù sao anh cũng là ảnh đế, sau này muốn quay lại giới giải trí, dễ như trở bàn tay. Với lại, Hoắc gia mạnh như vậy, cho dù là anh làm gì, cũng có người phía sau hậu thuẫn còn gì!

Hoắc Duệ Thần im lặng, không khí bỗng trở nên khó chịu. Diệp Mộng Vy quay sang nhìn anh ta, biết rõ tính cách tuy vui vẻ hòa đồng của Hoắc Duệ Thần, nhưng cũng có lúc trầm ngâm chẳng khác nào Hoắc Vũ.

Diệp Mộng Vy cầm điện thoại lên xem biến động tin tức, giọng nói ngọt ngào của Điệp Mộng đã phá hủy bầu không khí nặng trĩu này:

_ Chị Vy Vy, đạo diễn gọi chị, đến giờ quay rồi!

_ Được, chị đến ngay đây! Em giúp chị dọn dẹp chỗ này!

_ Dạ... được!

Diệp Mộng Vy rời đi, hoàn toàn không để ý vẻ mặt của Điệp Mộng và Hoắc Duệ Thần khi ở cạnh nhau. Cô ta nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn, sau khi xong chuyện định rời đi, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Duệ Thần vang lên, thẳng thừng gọi tên cô ta:

_ Điệp Mộng...

Điệp Mộng khựng người lại, sau đó hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, từ từ quay lại nhìn Hoắc Duệ Thần, nhỏ giọng hỏi:

_ Duệ Thần, gọi tôi có chuyện gì sao?

_ Có chuyện mới được gọi sao?

Câu hỏi này thành công khiến Điệp Mộng tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân không phát tiết. Hoắc Duệ Thần nhìn gương mặt đang cố chịu đựng của Điệp Mộng, cảm thấy rất buồn cười.

Anh ta đứng lên, từ từ áp sát Điệp Mộng, khiến cô ta sợ hãi, chân liên tục lùi về sau, miệng liên tục hỏi:

_ Duệ Thần, anh muốn làm gì? Ở đây đông người đó, tôi la lên bây giờ! Duệ Thần, anh...anh... tôi la thật đấy!

_ La đi! Tôi đang chờ người vào bắt đây!

_ A...

Tấm lưng mảnh mai đụng vào tường, Điệp Mộng khẽ la lên, cả người ép sát vào tường, ánh mắt đề phòng luôn hướng về gương mặt đẹp trai của Hoắc Duệ Thần.

Anh ta chống hai tay lên tường, nhìn con thỏ nhỏ đang dần run rẩy trước mắt, nhất thời anh ta càng muốn trêu chọc nhiều hơn! Hoắc Duệ Thần đưa tay vuốt đi những sợi tóc trên má Điệp Mộng, giọng nói dụ hoặc vang lên:

_ Điệp Mộng, cô nghĩ sao về chuyện chúng ta đang có mối quan hệ mập mờ? Chẳng hạn như...



_ Duệ Thần, chúng ta là bạn, không phải mối quan hệ mập mờ như anh nói!

_ Không phải bạn, tôi chưa từng xem cô là bạn. Bây giờ tôi chỉ muốn, cô làm nhân tình của tôi, có chịu không?

Bốp.

Điệp Mộng không nhân nhượng mà thẳng tay tát mạnh vào mặt Hoắc Duệ Thần, vẻ mặt tức giận đến đỉnh điểm, khiến lực tay càng thêm mạnh. Cô ta chỉ tay vào mặt Hoắc Duệ Thần, lên tiếng cảnh cáo:

_ Hoắc Duệ Thần, nếu anh đã không xem tôi là bạn, vậy từ nay về sau, đừng bao giờ đến tìm tôi nữa! Còn chuyện "nhân tình", anh nghĩ tôi là loại người nào? Một cô gái khao khát tình yêu, hay là một người thèm khát tình dục? Tôi không nghĩ người như anh có thể nói ra những câu nói như vậy! Đúng là tôi nhìn lầm người, đúng là không thể làm bạn với anh.

Điệp Mộng đẩy mạnh Hoắc Duệ Thần ra rồi quay người đi mất, để lại anh ta đang thẫn thờ với trò đùa của mình. Đúng là không suy nghĩ mà nói ra, chính là con dao tự làm hại chính mình. Chẳng hiểu sao anh ta lại không cảm nhận được nỗi đau trên mặt, mà lại thấy đau nhói trong tim.

Dường như bản thân đã từ lâu thích Điệp Mộng, nhưng lại không cảm nhận được tình yêu đang dần được nuôi lớn. Đến bây giờ nó đã đủ lớn để anh ta có thể cảm nhận, vậy mà cứ ngỡ bản thân chưa từng biết yêu. Ngờ đâu, người thương luôn ở bên cạnh mình.

Hoắc Duệ Thần tự trách bản thân, nếu như không phải vì bản thân ham vui, có lẽ tình bạn này còn có thể trở thành tình yêu. Còn bây giờ, ai có thể cứu vãn được nữa chứ?

...

Điệp Mộng từ nhà vệ sinh quay lại, đôi mắt đỏ ửng khiến Diệp Mộng Vy chú ý đến. Cô cố gắng hoàn thành xong buổi quay, để không bị chậm tiến độ.

Hoắc Vũ ngồi cạnh đạo diễn, nhìn từng bước đi uyển chuyển, từng biểu cảm, cử chỉ và hành động của Diệp Mộng Vy, khiến anh không thể rời mắt khỏi cô. Cứ như có ma thuật, luôn khiến anh phải mê mẩn không thôi!

_ Cắt, rất tốt, rất tốt!

Đạo diễn vui vẻ đi đến, nhìn Diệp Mộng Vy không tiếc lời khen ngợi:

_ Diệp Mộng Vy, cô đúng là tài năng. Theo như dự kiến, quay quảng cáo có thể mất cả một ngày. Nhưng cô lại làm rất tốt, chỉ mất nửa ngày là hoàn thành. Được rồi, buổi chiều không cần phải ở lại, nếu có việc cô có thể rời đi!

_ Cảm ơn đạo diễn quá khen, tôi xin phép! Tạm biệt ông, hẹn ngày gặp lại!

_ Tạm biệt, tạm biệt!

Diệp Mộng Vy bước đến kéo tay Điệp Mộng về phòng trang điểm. Cô đặt Điệp Mộng ngồi vào ghế, chỉ tay vào gương, nhỏ giọng nói:

_ Nhìn xem, gương mặt xinh đẹp của em đã bị xấu đi vì đôi mắt xưng đỏ! Nói chị nghe, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Điệp Mộng cúi đầu, nước mắt tự nhiên rơi, Diệp Mộng Vy đưa tay nâng cằm cô ta lên, lau đi nước mắt, rồi nhỏ giọng kiên nhẫn hỏi tiếp:

_ Điệp Mộng, ngoan nào, nói chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?

_ Chị... Hoắc Duệ Thần muốn em làm tình nhân của anh ta. Còn nói, anh ta chưa từng muốn xem em là bạn.

_ Cái gì? Tình nhân? Hoắc Duệ Thần được lắm, dám ăn nói không suy nghĩ như vậy! Được rồi, chị giúp em xử lý anh ta, đừng khóc nữa, em xấu đi rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện