Ngày hôm sau, phiên tòa được mở lúc ba rưỡi chiều. Trình Bạch vẫn không tới công ty, chỉ dặn Tiêu Nguyệt chịu trách nhiệm đảm bảo Tằng Niệm Bình đến đúng giờ còn bản thân thì đi kiếm một nhà hàng ven sông Hoàng Phố ăn một bữa thật ngon.
Hai giờ chiều mới đánh xe tới tòa.
Biên Tà thì chẳng được thong dong như vậy.
Vốn anh nghĩ là dù sao phiên tòa cũng mở khá muộn nên chẳng có gì phải vội, có thể ngủ nướng một giấc. Nào ngờ đâu, chẳng biết là vì trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phiên tòa hay là vì trông mong bảy rưỡi tối cùng ngày sẽ được xem “Nhân chứng buộc tội” mà một giờ sáng đi ngủ, sáng hôm sau chín giờ sáng đã dậy.
Lúc mở mắt ra, đến chính anh cũng không tin được.
Lăn qua lăn lại không sao ngủ tiếp nổi, anh đành chui ra khỏi chiếc giường ấm áp. Lúc tu sửa nhà, các phòng đã được cải tạo lại lắp đặt hệ thống sưởi sàn, cho dù có vào đông thì cũng không lạnh.
Vị trí của ngôi nhà kiểu Tây này khá đặc biệt.
Nối liền về phía đông là những ngôi biệt thự kiểu Tây ngày xưa thuộc tô giới Pháp, còn giáp bên phía tây là khu ngõ cũ chật chội, sáng sớm mở cửa sổ ra là có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng chợ búa náo nức.
Lúc trước mua chỗ này cũng chính là vì hơi thở đời thường ấy.
Viết sách mà, dù gì cũng cần phải gần gũi.
Máy tính trong phòng sách tầng hai xưa nay luôn để mở sẵn. Anh ngồi xuống liền tìm kiếm thông tin về tòa dân sự cấp cơ sở trong nước. Đúng như Trình Bạch nói, hoàn toàn khác với trong phim.
Có một số phòng xử án của tòa cấp cơ sở nhỏ chỉ mười mấy mét vuông nhồi hết cả thẩm phán, nguyên đơn, bị đơn vào trong phòng, bàn ghế san sát, thư ký tòa ngồi chẹt trong góc. Cũng chỉ được mỗi biểu trưng cán cân pháp luật màu đỏ treo ngay trên chỗ thẩm phán ngồi* là trông còn có chút gì đó trang nghiêm.
*theo quy định hiện hành ở Việt Nam, phía trên chính giữa đằng sau vị trí của Hội đồng xét xử treo Quốc huy của Việt Nam
Xem xong bỗng thật không biết nói gì.
Biên Tà điều chỉnh lại độ kỳ vọng của mình đối với phiên tòa hôm nay thấp xuống một mức thích hợp.
Đến ba giờ chiều, anh bỏ hai tấm vé xem kịch mà anh mặt dày xin được của Trình Bạch vào trong túi, cầm theo điện thoại đầy pin, sẵn sàng để ra ngoài. Nhưng tới lúc sắp đi, nghĩ đi nghĩ lại anh lại quay về lấy một quyển sổ và nhặt cây bút máy Montblanc trên bàn đem theo rồi mới ra khỏi nhà.
Chu Dị nói đi sớm chiếm chỗ.
Biên Tà cảm thấy đi sớm nửa tiếng hẳn là đủ rồi, bắt xe mười phút là tới tòa, vẫn còn hai mươi phút nữa mới tới giờ, quá đủ đi ấy chứ.
Thực tế là, kiểm tra căn cước xong được cho vào, anh được một phen trợn mắt há mồm, suýt phải nghi ngờ tin bài về những phòng xử án đáng thương mình tìm thấy trên mạng lúc sáng là tin giả!
Quy mô này có thể sánh ngang với một buổi họp báo!
Tòa trên tầng hai rộng rãi sáng sủa, quét sơn chỉnh tề trang nghiêm, hoàn toàn không có chút nào nghèo nàn như một số phòng xử án ở nơi khác, bề thế đến là ghê gớm. Hàng ghế dành cho những người tới tham dự phiên tòa cũng không phải dăm ba chiếc ghế bày lộn xộn mà là từng hàng từng hàng ngay ngắn!
Còn tận hai mươi phút nữa mới tới giờ mở phiên tòa, ghế chủ tọa phiên tòa, thư ký tòa, hai bên nguyên đơn bị đơn và người đại diện vẫn chưa thấy người tới nhưng phía ghế của người tham dự thì đã ngồi kín không còn khoảng trống, chỉ tìm được lác đác vài ghế lẻ tẻ chưa có ai ngồi.
Nhìn khắp lượt, thấy có đủ kiểu người.
Có người chừng ba bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉn chu, có người trẻ trung tầm hai mươi tuổi trông như sinh viên đại học, cũng có người giống như anh, cầm theo giấy bút tới, cúi đầu cắm cúi viết gì đấy và cũng có người đang đưa mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Biết thì bảo đây là một vụ tranh chấp bảo hiểm, không biết khéo lại nghĩ đây là sự kiện quan trọng gì thu hút sự quan tâm của xã hội.
Mãi lúc này Biên Tà mới hiểu vì sao Chu Dị nói “đi sớm chiếm chỗ”.
Thế này thì cũng hơi lố quá nhỉ? Mặc dù Trình Bạch có tiếng tăm đấy nhưng không phải người ta vẫn bảo cô ấy đã flop rồi sao?
“Ôi, Biên thần, Biên thần, ở đây!”
Đang lúc anh đứng chần chừ bối rối ngoài rìa khu vực của người tham dự phiên tòa, không biết đi đâu kiếm một chỗ để ngồi thì cách đó không xa bỗng nghe thấy một người phấn khởi đè giọng xuống gọi.
Biên Tà thấy hơi quen tai.
Quay đầu lại lần theo phía tiếng gọi, anh nhanh chóng tìm thấy Phí Tĩnh ở hàng thứ tư.
Vị giám đốc của hãng luật Thiên Chí.
Vào lúc nhìn thấy thân hình mập mạp như một chú chim cánh cụt và hai dây đai quần đầy đặc trưng của anh ta, Biên Tà liền nhớ ra lúc trước tới công ty luật đã nói chuyện với người này, mặc dù những lời khen của anh ta cứ như khen một người khác nhưng nói chung thì cũng đã thổi phồng tâng bốc anh một hồi, có vẻ là người hâm mộ của anh.
Thế là anh đi lại đó: “Giám đốc Phí cũng tới nghe à?”
“Nào lại đây, chỗ tôi vừa khéo có ghế trống, anh ngồi đây đi.” Phí Tĩnh thực sự không ngờ Biên Tà lại xuất hiện ở đây, anh ấy rất vui, “Dù gì cũng là lần đầu tiên Trình Nhi lên tòa sau hơn nửa năm, đương nhiên phải tới xem rồi. Ôi, anh thấy đó, mọi người quan tâm lắm.”
Biên Tà ngồi xuống cạnh Phí Tĩnh, người ngồi bên tay còn lại của anh là một cậu chàng trẻ tuổi gầy còm, lúc ngồi xuống, anh tiện thể liếc nhìn, trên đầu xấp giấy bản thảo của cậu ta đề bốn chữ “Pháp chế vãn báo” hết sức rõ ràng.
Phí Tĩnh bĩu môi chỉ cho Biên Tà xem một chỗ, giới thiệu cho anh: “Cô gái mặc váy trắng kia họ Đới, là cộng sự cấp cao của luật Thông Lực; vị già già đeo kính gọng đen là giáo sư Trần của Học viện Chính trị và Pháp luật; gã đeo kính gọng vàng trông mặt người dạ thú đằng đó là giám đốc pháp lý của Bảo hiểm Khang Nhân…”
Ngón tay mũm mĩm chỉ đến đâu đọc ra chức danh đến đấy.
Biên Tà khá là ngạc nhiên: “Những người này đều tới để xem luật sư Trình à?”
“Hề hề, Biên thần không biết à?”
Phí Tĩnh cười gian như cáo già, lén nói cho anh biết:
“Mấy người này ấy à, hoặc là lòng lang dạ sói muốn cướp người của tôi, hoặc là khách hàng tiềm năng cả đấy. Làm luật sư, nhất là luật sư tranh tụng, tòa án chính là sàn tiếp thị tốt nhất. Có bản lĩnh tài giỏi gì không, xem là biết ngay. Với lại, luật sư của đối phương lần này cũng có chút tiếng, cũng đáng để xem.”
Đối với một luật sư tranh tụng giỏi, tòa án chính là chiến trường.
Phí Tĩnh vừa nói vậy, Biên Tà liền hiểu ra ngay.
Cũng giống như buổi họp báo ra mắt sách mới của các nhà văn vậy, kiểu gì cũng có các nhà văn khác và những người có ý định hợp tác đến xem.
Song, cũng giống như trong giới nhà văn.
Chỉ những nhà văn hàng đầu mới có khả năng thu hút được họ tới. Cũng chỉ có những luật sư hàng đầu trong giới luật sư mới có thể được nhiều người chú ý đến như vậy.
Nếu như nói, bình thường ngoài phí luật sư ra thì trông Trình Bạch cũng chỉ bình thường như bao người, thì giờ phút này, những hàng ghế kín chỗ này đã đủ để người ta cảm nhận được sức mạnh chân chính cũng như địa vị đích thực của cô trong giới.
Flop?
E là nằm mơ mới flop.
Trong phòng xử án cấm nói chuyện ồn ào nhưng giờ vẫn chưa bắt đầu phiên tòa nên những người quen biết nhau vẫn có thể thì thầm trao đổi
Phí Tĩnh cũng nói chuyện với Biên Tà một hồi.
Nhưng đến khi nói đến luật sư của bị đơn thì xung quanh bỗng dưng yên lặng hẳn, tiếng đế giày đi từ ngoài vào phòng nổi bần bật hẳn lên.
Biên Tà đang nhìn chăm chú vào Phí Tĩnh, thấy anh ấy chuyển mắt nhìn về phía cửa sau đó liền đổi ngay sắc mặt.
Nụ cười tủm tỉm thoải mái gần như biến mất trong tích tắc.
Thái độ y như gặp đại địch!
Anh nhìn theo hướng Phí Tĩnh nhìn liền thấy một người đàn ông.
Áo vét màu xanh thẫm của trời đêm.
Nhưng không mặc mà chỉ đắp hờ trên vai.
Bên trong mặc một chiếc sơ mi đen kiểu Pháp vô cùng vừa người, cổ tay áo đính khuy màu vàng kim, cổ tay phải đeo một chiếc Vacheron Constantin dòng Patrimony.
sơ mi kiểu Pháp đặc trưng bởi cổ tay măng-sét đúp: cổ tay áo được xắn gập lên hai lớp và cài nút lại.
Vóc dáng cao ráo, đằng sau nét mặt trầm ổn là đôi chút gian xảo.
Nhất là ở hai hàng mày dài.
Chỉ vừa ngẩng đầu một thoáng, cặp mắt đen sẫm đã bất giác tạo cho người ta cảm giác lấn lướt mãnh liệt.
Xem chừng không quá trẻ, hẳn là đã ngoài ba mươi, nhưng giữ cũng tốt, đuôi mắt chỉ mới có vài vệt hơi mờ.
Người này đi từ ngoài vào, bước đi không nhanh không chậm, tay không cầm theo bất kỳ vật gì ngoại trừ một cốc trà sữa trân châu.
Xem màu vỏ cốc thì ôi chao, là vị khoai môn.
Hàng thứ ba lập tức có một thanh niên đeo kính đứng dậy, rút khăn tay ra lau ghế ngồi bên cạnh. Người kia tới nơi liền ngồi xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, ngậm ống hút hút trà sữa, chẳng hề nhìn mọi người xung quanh.
Theo trí nhớ của Biên Tà, chiếc Vacheron Constantin đó giá phải năm triệu đổ lên nhưng khuyết điểm là mặt đồng hồ cơ trần trụi trông quá phức tạp, cũng quá cường điệu hóa. Vậy nên anh không mua dòng này mà mua dòng Les Cabinotiers.
1 chiếc thuộc dòng Patrimony của Phương Bất Nhượng (bên trái) và 1 chiếc thuộc dòng Les Cabinotiers của Biên Tà (bên phải)
Còn cốc trà sữa đó…
Nếu anh nhớ không lầm, vừa rồi lúc đến đây có đi ngang qua một hàng trà sữa bé bằng bàn tay ở góc chếch chéo của tòa án dựng một tấm biển: Khai trương giảm giá, trà sữa khoai môn tám tệ một cốc, mua hai cốc giảm 50%.
Người này…
Lạ.
“Hôm nay là thế nào thế này, sao vị này cũng tới vậy?”
“Trình Bạch quen biết anh ta à?”
“Phương Bất Nhượng kìa, ôi chao…”
“Ngọn gió nào thổi anh ta tới vậy?”
“Chuyện gì thế này?”
…
Trải qua khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, tiếng người bàn tán xôn xao mọi ngóc ngách, biết bao cặp mắt hoặc lén lút hoặc công nhiên nhìn về phía anh ta.
Biên Tà không nghe rõ lắm xung quanh nói gì nên dịch người gần lại phía Phí Tĩnh: “Giám đốc Phí?”
Phí Tĩnh nghiến răng, bạnh quai hàm, nhìn chằm chằm vào gáy người đàn ông ngồi chếch bên trên, lần đầu tiên thấy anh ấy chửi một câu: “Mẹ kiếp, sói tới rồi.”
Sau đó mới giải thích với Biên Tà:
“Phương Bất Nhượng, luật sư gian trá hàng đầu Minh Thiên Thành, chẳng phải thứ gì hay ho!”
Ồ, cái tên này.
Cuối cùng Biên Tà cũng nhớ ra, có lần trong lúc nhậu khuya với Chu Dị, anh đã từng nghe nhắc tới người này.
Từng đấu với Trình Bạch trong một vụ án mà lại còn làm cha cô ấy thua phá sản.
Nhưng cũng chỉ biết vậy mà thôi.
Cả đám người còn chưa bàn tán hết chuyện thì giờ mở phiên tòa đã điểm. Tòa bắt đầu tuyên đọc quy định trong phòng xử án, hai bên nguyên đơn, bị đơn lần lượt vào chỗ.
Biên Tà liếc thấy Tằng Niệm Bình và Trình Bạch cùng xuất hiện với nhau.
Ấn tượng mạnh đập vào mắt.
Không còn phong cách phục trang màu nhạt mọi lần, lần này cô mặc một bộ vét âu phục màu đỏ rượu. Áo sơ mi trắng thắt nơ, tóc dài để xõa, hai bên vành tai trắng ngần không đeo đôi bông tai đá malachite sao sáu cánh lần trước mà thay bằng một cặp bông tai hình trăng khuyết màu đen đính các hạt kim cương nhỏ.
Cả người trông trầm tĩnh hẳn ra.
Trang phục màu sắc kiểu này quả thực không phải người nào cũng mặc được nhưng phong thái trầm tĩnh của Trình Bạch mặc lại hợp vô cùng.
Tạo cho người ta một cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Dường như tính công kích rất mạnh mẽ đang ở trạng thái ngầm sẵn sàng bùng lên.
Sau đó, thư ký tòa hô “tất cả đứng dậy”, mọi người có mặt trong phòng xử án đứng hết dậy.
Thẩm phán vào chỗ.
Phiên tòa bắt đầu.
Danh sách chương