Phần "Lý tưởng – Trả lại cổ vật"
Có thể là do rốt cuộc cũng xong được vụ kiện, cũng có thể là do rốt cuộc đã tìm được đúng chỗ ngủ, sau khi chuyển về nhà cũ, tình trạng mất ngủ kinh niên bao năm không chữa được của Trình Bạch bỗng được cải thiện một cách rõ rệt.
Liên tục mấy ngày liền đều ngủ rất ngon.
Điểm duy nhất không được thích cho lắm là đèn đường của ngôi biệt thự kế bên.
Sáng suốt đêm.
Rõ ràng là chủ ngôi biệt thự này cực kỳ thừa tiền.
Chẳng tiếc mấy xu tiền điện.
Tối hôm cô mới chuyển về đây, lúc đi qua con ngõ nhỏ giữa hai nhà còn thấy buổi đêm có đèn đường thật tuyệt. Nhưng mấy hôm nay trước khi đi ngủ, đã kéo cả rèm lại rồi mà ánh đèn vẫn chiếu xuyên vào phòng, hơi chói, không mấy dễ chịu.
Chẳng biết rốt cuộc là tay phú ông nào…
Một buổi sáng nữa lại đến. Trình Bạch mở cửa sổ ra nhìn chằm chằm ba chiếc đèn ngoài ngõ một hồi, ngẫm nghĩ quyết định thôi, bữa nào thay chiếc rèm mới dày hơn là được.
Dù sao người ta để đèn cho sáng ngõ cũng là vì tốt bụng.
Mấy ngày nay, cô không tới công ty.
Một là vì vừa chuyển nhà.
Mặc dù đêm hôm chuyển về đã dọn qua một lượt nhưng trong nhà có rất nhiều đồ đã không dùng được nữa, lâu ngày không có người ở nên thiếu rất nhiều vật dụng thường ngày, phải đi mua thêm. Cô liệt kê một danh sách, lần lượt mua từng món một. Chiếc máy hát Trình Du Đông để lại đã cũ lắm rồi, để cũng rất chiếm chỗ nhưng cô không nỡ đem bỏ nên để nó lại trong phòng khách làm đồ trang trí.
Hai là phải liên hệ với Tiền Hưng Thành.
Sau vụ kiện Bảo hiểm tài sản An Hòa, cô đã có danh thiếp của Tiền Hưng Thành. Mấy ngày nay, tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa những khoảng bận rộn, cô tiến hành trao đổi với Tiền Hưng Thành rồi tìm dịp ra ngoài nói chuyện mấy lần.
Dù sao cũng là trộm người của công ty khác, không tiện gióng trống khua chiêng.
Lúc nhận được cuộc gọi đầu tiên của cô, Tiền Hưng Thành rất sung sướng, phải mấy ngày sau mới dần bình tĩnh lại.
Với anh ta, đây là một cơ hội không thể bỏ qua.
Mọi chuyện thương thảo đều rất thuận lợi, chỉ còn chờ vụ Tằng Niệm Bình và Bảo hiểm tài sản An Hòa có phán quyết là anh ta có thể chuyển thẳng sang làm cho Thiên Chí.
Chốt chuyện này xong, Trình Bạch gọi cho Phí Tĩnh trao đổi một chút chi tiết tình hình.
Phí Tĩnh cảm động nước mắt nước mũi ròng ròng.
Anh ấy thực sự không ngờ Trình Bạch lại bắt tay vào lập đội nhanh như vậy, cứ gào khóc bảo “Trình Nhi, quả nhiên anh không nhìn lầm em”. Cô nghe đến khô lời, hết nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải cúp điện thoại.
Ba là vì Chiêm Bồi Hằng.
Từ bữa đi xem kịch với Biên Tà, Trình Bạch đã nhận được tin nhắn của Chiêm Bồi Hằng.
Bữa đó anh ấy chỉ hỏi một câu, hồi nay làm luật sư ở hãng luật có kiếm được không.
Thế là cô liền đánh hơi ra được.
Giờ nghỉ giải lao giữa vở kịch, cô gọi điện lại thẳng cho Chiêm Bồi Hằng. Quả nhiên, Chiêm Bồi Hằng tính “nhập hội”.
Trong ấn tượng của Trình Bạch, Chiêm Bồi Bằng là một người đàn ông rất chăm lo cho gia đình, có một người vợ hiền lành dịu dàng, một cô con gái hoạt bát đáng yêu. Bản thân Chiêm Bồi Hằng là người nho nhã, có phong độ, điển hình của các luật sư thiên về làm chuyên môn, tinh thông sáu món ngoại ngữ, vô cùng tài hoa xuất chúng.
Nhưng anh ấy hành nghề mười mấy năm lại chọn làm một nhánh cực kỳ ít được chú ý trong lĩnh vực luật quan hệ quốc tế và luật tài sản văn hóa…
Truy tìm và trả lại cổ vật quốc tế.
Công việc nói ra nghe rất ghê gớm.
Khởi kiện một viện bảo tàng mỹ thuật nào đó ở Pháp đòi trả lại cổ vật bị trộm, thu hồi đồ tráng men bị liên quân Anh Pháp cướp của vườn Viên Minh từ một bảo tàng nào đó ở Anh hay đệ trình lên tòa án Đan Mạch việc kiểm tra hải quan và trả về cổ vật Trung Quốc, vân vân.
Nhưng công việc này rốt cuộc là như thế nào, nước nóng hay lạnh chỉ có người uống nước mới biết.
Mặc dù Trình Bạch được gọi là “luật sư lấy lại tiếng tăm cho các luật sư đa-zi-năng” nhưng rất ít làm các vụ liên quan đến tranh chấp quốc tế, chỉ nghe nói lĩnh vực cổ vật, nhất là loại thay mặt nhà nước khởi kiện, vừa nghèo vừa khổ còn bực mình.
Cô trao đổi với Chiêm Bồi Hằng liên tục mấy ngày liền.
Vừa hay vụ kiện đòi cổ vật ở Hà Lan vừa ra phán quyết, thua, ngày 13, Chiêm Bồi Hằng về Thượng Hải, Trình Bạch hẹn anh ấy tối mở tiệc chiêu đãi.
Ngày hôm ấy tình cờ là ngày Thiên Chí mở cuộc họp các cộng sự mỗi tháng một lần.
Sau khi vào làm cho Thiên Chí, Trình Bạch vẫn chưa chính thức tham gia cuộc họp này lần nào.
Phí Tĩnh sợ cô quên, trước một ngày, gửi tin nhắn nhắc cô nhớ mười giờ sáng có mặt đúng giờ, còn nói là có niềm vui bất ngờ dành cho cô.
Trình Bạch lúc ấy nhìn mãi bốn chữ “niềm vui bất ngờ” một hồi lâu, chỉ lo bất ngờ thì có nhưng không phải là niềm vui, trong lòng thực ra rất muốn hỏi nhưng thấy Phí Tĩnh nói ra chiều bí mật như vậy liền mặc kệ, nhắn lại một câu “rõ rồi”, kết thúc cuộc trò chuyện.
Hôm tổ chức cuộc họp các cộng sự, Trình Bạch tới phòng họp đúng giờ.
Mỗi một công ty luật đều có phong cách riêng của mình.
Điều này có liên quan với định hướng của công ty: Chuyên làm dân sự, hôn nhân – gia đình thì phong cách sẽ gần gũi thân thuộc; chuyên làm phi tố tụng thì chuộng trang hoàng phô trương bề thế.
Nhưng phần lớn là phụ thuộc vào cộng sự sáng lập có tiếng nói quyết định nhất trong công ty.
Ở Thiên Chí, nhân vật ấy chính là Phí Tĩnh.
Về phần thẩm mỹ của anh ấy…
Bước vào căn phòng họp hình tam giác kỳ quặc, ngồi xuống bên chiếc bàn họp hình tam giác lạ lùng, nhìn nhìn Phí Tĩnh hôm nay mặc ngoài quần đai đeo, áo sơ mi trắng ra còn có thêm chiếc cà vạt màu cam chối mắt, Trình Bạch chỉ có thể im lặng rời mắt nhìn xuống hạt cẩu kỷ trôi nổi trong cốc giữ nhiệt của mình, suy nghĩ một câu hỏi nghiêm túc liên quan đến việc hệ trọng đời người là vì sao cô lại để mình bị dụ tới Thiên Chí.
“Nội dung cuộc họp thường kỳ vẫn như mọi lần, có điều hôm nay có thêm một thành viên mới, chính là đây, Trình Nhi. Không cần nói thì chắc chắn mấy nay mọi người đều đã gặp rồi, tôi không giới thiệu thêm nữa.”
Trong lúc nói, Phí Tĩnh liên tục ngồi xoay xoay trên ghế xoay.
Hệt như thể bị rối loạn tăng động không thể ngồi yên.
“Chớp mắt một cái đã đến cuối năm, tôi thấy các đội đều đang làm rất tốt, mọi người có gì muốn giao lưu không?”
Hãng luật Thiên Chí có tổng cộng tám cộng sự cấp cao.
Ngoại trừ Phí Tĩnh còn có hai vị cộng sự sáng lập khác, một nam một nữ, hiện đang ngồi hai bên Phí Tĩnh. Nam họ Trần, tên là Trần Bỉnh Quốc, tóc đã trọc kha khá, mặt chữ điền nghiêm túc, kiệm lời; nữ họ Kỷ, tên là Kỷ Tuệ Nhiên, chăm sóc ngoại hình khá tốt, mặc đồ công sở, đuôi mắt chỉ có một chút nếp nhăn, miệng mỉm cười ôn hòa.
Năm cộng sự cấp cao còn lại đều là góp vốn vào sau.
Ngoại trừ Trình Bạch, tất cả đều là đàn ông.
Đới Hoa chuyên về mảng thị trường và vốn, mặc âu phục may đo cao cấp, đeo một chiếc đồng hồ bạch kim dòng IWC Da Vinci, trông rất giống phong cách của Phương Bất Nhượng, dù gì thì ở trong giới làm phi tố tụng, người người đều muốn trở thành Phương Bất Nhượng;
Cảnh Vinh chuyên về mảng tài chính ngân hàng, trông khiêm nhường hơn Đới Hoa rất nhiều, thỉnh thoảng lại xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở tay phải như thể đang suy nghĩ điều gì đó;
Hướng Liên Khải chuyên về dịch vụ pháp lý hải quan, tướng mạo chững chạc nhưng lại đeo một chiếc kính gọng thép chạm trổ của Chrome Hearts, cười lên trông rất quyến rũ;
*kính Chrome Hearts có phong cách gọng chạm trổ rất được giới nghệ sĩ và người làm công việc sáng tạo ưa chuộng
Cuối cùng chính là Triệu Thiên Lý chuyên làm giải quyết tranh chấp.
*thiên lý: lẽ trời
Mọi người có mặt trong phòng bắt đầu làm tổng kết cuối năm, có người đã chuẩn bị sẵn bài thuyết trình lấy ra nói, có người thì giản dị hơn chỉ nói tóm tắt các điểm nổi bật. Hầu hết họ đều không còn trực tiếp xông pha mà thiên về làm công tác quản lý.
Nhưng Trình Bạch lại tập trung nhìn Triệu Thiên Lý.
Vị cộng sự cấp cao này bốn mươi ba tuổi.
Tóc húi cua, vét hai khuy đen, đồng hồ Longines có phần cũ kỹ, mặt hằm hằm, nói năng thận trọng, nhìn là biết là chiến tướng dày dạn kinh nghiệm chinh chiến trên tòa.
*vét hai khuy: phổ biến, dễ mặc, lịch sự, trang trọng, thoải mái phù hợp nhiều hoàn cảnh từ đi làm cho đến đi gặp đối tác, khác với vét một khuy có khuynh hướng sáng tạo, tối giản, nhẹ nhàng phù hợp với môi trường không quá long trọng.
Anh ta phụ trách đội giải quyết tranh chấp quy mô nhất của Thiên Chí.
Bao trùm phần lớn các lĩnh vực tố tụng.
Trong đội có vài cộng sự thường và vài chục luật sư giàu kinh nghiệm.
Suốt cuộc họp thường kỳ, Triệu Thiên Lý không nói câu nào, đến phiên mình, anh ta cũng chỉ tổng kết ngắn gọn tình hình quý vừa rồi sau đó nhường lời cho người ngồi bên tay phải anh ta, chính là Trình Bạch.
*trên nói là họp hàng tháng, dưới là báo cáo quý, I’m chịu.
Nhưng Trình Bạch thực sự chẳng có gì để nói.
Mới đến Thiên Chí chưa được hai tháng, cũng chưa nhận được mấy vụ, hơn nữa lúc trước đã có trao đổi với Phí Tĩnh, đến phương hướng chính định làm cũng không có, chỉ có thể ậm ờ nói đang lập đội.
Chẳng rõ là vô tình hay ác ý, Đới Hoa láu cá trêu chọc: “Xưa luật sư Trình hô mưa gọi gió ở Thừa Phương, lĩnh vực gì cũng làm, chỉ cần thấy hứng thú thì vụ gì cũng nhận, danh có, lợi cũng có. Giờ đột ngột đến Thiên Chí chúng tôi thì lại không tìm được phương hướng, không phải là thấy bất mãn trong lòng đấy chứ?”
Vốn Trình Bạch đang rất thoả mãn, nghe câu này xong thì thấy bất mãn thật.
Trong mắt cô, Đới Hoa chỉ là một bản sao rẻ tiền của Phương Bất Nhượng.
Hơn nữa còn là cái loại cực kỳ rẻ tiền.
Nhưng dù sao thì mọi người cũng đang ngồi chung một bàn họp, nên cô chỉ cười mỉm, không vội trở mặt: “Tạm thời chưa nghĩ xong nên làm gì, đúng là rất khó nghĩ. Tôi thấy luật sư Đới dạo này rất bận, nghe nói anh mới tiếp một vụ tái cấu trúc doanh nghiệp, hay là tôi qua đội của anh giúp anh một tay nhé?”
Đới Hoa lập tức tái mặt.
Sao anh ta có thể để Trình Bạch “giúp một tay” được chứ! Chỉ sợ chưa biết chừng không phải là giúp một tay mà là nẫng luôn của anh ta.
“Haha, vẫn ổn, không cần đâu.”
Các cộng sự cấp cao khác thấy thế liền nghĩ đến ảnh chụp màn hình vụ Phương Bất Nhượng @ Trình Bạch được mọi người share cho nhau trong Wechat, loáng thoáng đoán ra phong cách hiện thời của Trình Bạch. Coi như dù trong lòng có chút gì bất mãn với cô thì phần nhiều vẫn kiêng dè cô, không ai nhiều lời thêm.
Tiếp đó, dưới sự chủ trì của Phí Tĩnh, mọi người chuyển sang bàn luận xu thế của ngành.
Khó tránh khỏi lại lôi vụ phá sản công ty kiếm tám mươi triệu đợt trước Phương Bất Nhượng vừa làm xong ra phân tích một trận.
Gần mười hai giờ cuộc họp mới kết thúc.
Nhưng ngay trước lúc tuyên bố tan họp, Phí Tĩnh lại đằng hắng một tiếng: “E hèm, tôi còn một chuyện muốn tuyên bố, xin mọi người nán lại thêm một chút.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Chẳng biết tại sao, Trình Bạch bỗng nhiên lại nhớ đến “niềm vui bất ngờ” anh ấy đã nói.
“Là thế này, mọi người biết đấy, bên truyền hình sản xuất phim lúc muốn làm phim tâm lý xã hội về luật thì sẽ thu thập một chút tư liệu ở công ty luật, trong nghề gọi đấy là “lấy tư liệu”. Mặc dù công ty chúng ta là hàng đầu trong nước nhưng trước nay chưa từng có ai đến chỗ chúng ta lấy tư liệu, vậy sao có thể được chứ?”
Phí Tĩnh vuốt vuốt chiếc cà vạt cam chóe của mình, ra vẻ hoàn toàn là vì công ty, không hề mang lòng riêng.
Nhưng cặp mắt híp lại cho thấy rõ tâm trạng anh ấy đang rất tốt đẹp.
“Hoạt động truyền thông của công ty chúng ta luôn lạc hậu hơn so với các hãng khác cùng cấp bậc. Cho nên, lần này tôi đã ra một quyết định trọng đại. Đó là, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải tiếp nhận người từ các công ty điện ảnh truyền hình, các phòng làm việc, các nhà văn biên kịch các kiểu đến lấy tư liệu ở công ty chúng ta! Mấy ngày gần đây, vừa hay có một nhà văn cực cực cực kỳ xịn liên hệ với tôi tỏ ý muốn tới chỗ chúng ta lấy tư liệu!”
Nhà văn cực cực cực kỳ xịn…
Một dự cảm kỳ dị chẳng lành bỗng trỗi dậy trong lòng Trình Bạch.
Các cộng sự khác vẫn còn đang chưa hiểu đâu vào với đâu.
Cặp mắt giảo hoạt của Phí Tĩnh đã chuyển sang nhìn Trình Bạch, nở nụ cười đến là hòa ái, toát lên vẻ lấy lòng: “Công ty chúng ta hiện tại đang hơi rảnh rỗi một chút cũng chỉ có luật sư Trình. Hơn nữa, thân là cộng sự cấp cao của công ty chúng ta, luật sư Trình vẫn chưa có trợ lý, vậy thì ít nhiều gì cũng không được hay cho lắm. Cho nên, vị nhà văn tới lấy tư liệu này có đề xuất ý kiến, trải qua cân nhắc, chúng tôi đi đến quyết định là để anh ấy đi theo luật sư Trình, coi như là trợ lý cho luật sư Trình một thời gian. Luật sư Trình không có ý kiến gì chứ?”
Làm trợ lý của cô? Đây chính là “niềm vui bất ngờ” Phí Tĩnh nói à?
Trình Bạch ngẩng đầu lên, cười mỉm trông đầy hiền lành nhưng nụ cười này ở trong mắt kẻ đang chột dạ nào đó thì lại mang đến cảm giác như là một nụ cười giả dối làm người sợ hãi.
“Xin hỏi, vị nhà văn giám đốc Phí đang nói đến là ai vậy?”
“Bép!”
Phí Tĩnh vỗ tay một cái, anh ấy đang đợi Trình Bạch hỏi câu này đây!
“Người ta đang chờ ở ngay bên ngoài rồi, mọi người chờ một chút!”
Nói xong, tay mập nhanh nhẹn đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xoay, kéo mở cánh cửa đóng chặt của phòng họp, đi sang phòng họp nhỏ ở cách vách dẫn một người qua bên phòng họp bên này, còn tự đánh nhạc hiệu bằng miệng.
“Tén tèn ten!”
“Nhà văn của đầu sách bán chạy nổi tiếng, thần tượng của tôi, Biên thần! Thế nào, Trình Nhi, anh sắp xếp cho em một trợ lý xịn như vậy, đủ oách chứ hả?”
Hôm nay Biên Tà ăn mặc khá nghiêm chỉnh.
Âu phục màu xanh tím than thỏa đáng đâu vào đấy mà lại có cảm giác đồ thiết kế cực kì vừa người. Chỉ có một khuy, hai bên cổ vét mở ra hai bên, trong mặc áo sơ mi tối màu, không cài hai khuy trên cùng, ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dày, càng tôn lên vóc dáng cao ráo của anh.
Vai rộng eo hẹp, mặc đồ trang trọng rất đẹp.
Nhưng thêm cái áo khoác vào, từ người anh lại toát lên vẻ làm người ta thấy thoải mái thong dong dễ chịu.
Đứng ở cửa phòng họp, khuôn mặt nét nào ra nét đấy nở nụ cười lịch sự, đầu tiên là “chào mọi người”, sau đó chuyển ngay sang nhìn Trình Bạch.
Cử chỉ nhanh nhẹn, cư xử hòa nhã.
Nụ cười khoe hàm răng trắng lần này là dành riêng cho cô: “Sắp tới đây, trong khoảng thời gian lấy tư liệu này, tôi sẽ là trợ lý của luật sư Trình, xin luật sư Trình chỉ bảo thêm cho.”
Chỉ bảo?
Giả vờ giả vịt, không biết khéo lại tưởng anh đáng tin cậy lắm vậy!
Nhưng Trình Bạch thì thừa biết anh vừa kén ăn lại còn vừa hay hỏi đủ thứ!
Để anh làm trợ lý cho cô, chẳng biết là rồi ai hầu ai đây.
Cô thừa nhận là cô từng có hứng thú với người này. Nhưng cô đã nhanh chóng ý thức được họ không phải người chung đường, khả năng ở bên nhau cực kỳ thấp nên đã từ bỏ rồi.
Nhưng ai mà ngờ được…
Con người này đường quang không đi lại thích chui bụi rậm!
Ngồi bên bàn họp, Trình Bạch nhìn anh rồi chuyển sang nhìn Phí Tĩnh đang đắc ý ra mặt, băn khoăn nhìn qua nhìn lại một hồi, cuối cùng im lặng nhìn Biên Tà, trưng ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Biên đại tác gia khách sáo quá, có gì chỉ bảo được, nhất định tôi sẽ “chỉ bảo” đến nơi đến chốn.”
Biên Tà:?
Phí Tĩnh:???
Khoan đã, đồng ý dễ như vậy hình như có gì đó không ổn! Sau lưng đột nhiên thấy lạnh rờn rợn một cách kỳ lạ…
Tác giả có lời muốn nói:
Vụ cộng sự cấp cao có tham khảo hai công ty luật ở Thượng Hải. Đội tố tụng trong truyện làm tổng hợp, bên dưới có chia ra các đội nhỏ chuyên trách từng lĩnh vực. Quả thực hầu hết các cộng sự cấp cao đều không nhận làm các vụ kiện tụng. Một số công ty luật ở Thượng Hải, vì đặc trưng cảng biển và trung tâm tài chính, phần lớn làm nghiệp vụ phi tố tụng là chính, đội tố tụng dù lớn nhưng lợi nhuận thu về không cao. Cốt truyện chỉ cần viết một mình Triệu Thiên Lý làm đại diện.
Danh sách chương