Chu Dị không tin nổi vào tai mình.

Anh quá rõ tính Biên Tà rồi.

Câu nói dở lúc đầu rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện, kết quả ngừng một thoáng liền đổi giọng, tự nhiên lại đi tâng bốc người mà anh ấy vốn không thích, còn đòi ký hợp đồng ngay nữa.

Uống lộn thuốc chắc.

Trình Bạch chưa tiếp xúc nhiều với Biên Tà nhưng đoán cũng biết vị này hẳn là rất có ý kiến với cô nhưng giờ bỗng dưng bất thình lình lại chuyển sang khen cô, thật kỳ quặc.

Hai người đều không biết nguyên nhân là gì.

Trình Bạch nhíu mày, không nói gì.

Chu Dị nhìn anh như nhìn quái vật: “Anh…”

“Là người thật, tôi ổn cả.”

Mặc dù Chu Dị còn chưa nói ra nhưng Biên Tà cứ như thể biết trước anh ta muốn nói gì vậy, phủ nhận sạch. Biên Tà phải kiềm chế ngăn mình không được bổ nhào ngay tới chỗ thùng rác, trưng ra nụ cười dịu dàng như gió xuân. Một gương mặt anh tuấn, một cặp mắt sáng ngời, vô cùng thu hút, nhẹ nhàng di chuyển về chỗ ngồi, ngồi xuống đối diện Trình Bạch.

Lần này ngồi nghiêm chỉnh.

Thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

“Hợp đồng đang ở đâu?”

Trình Bạch nhìn anh đăm đăm một hồi, thấy anh nhìn lại mình bằng một cặp mắt quá đỗi chân thành thì đáp: “Hợp đồng có mẫu sẵn, sửa lại một chút là được, nhanh thôi, không có gì phải vội. Phí tư vấn của tôi rất cao, cứ bàn bạc xong trước đã. Lúc trước, Chu Dị có nói Biên tiên sinh có ý định kiện cáo phải không?”

Biệt hiệu “Biên Lão Tà” độc giả dành cho anh chẳng phải là gọi bừa, dẫu có gặp đại sự thì anh vẫn giữ nguyên được sự bình tĩnh, đa mưu túc trí của mình.

*từ “tà” trong tên Biên Tà nghĩa là nghiêng, chếch, chéo; trong biệt hiệu Biên Lão Tà, “tà” nghĩa là không ngay thẳng, trái nghĩa với “chính”. Đây là hai từ đồng âm.

Khụ.

Trước mắt, chuyện tấm vé xem kịch coi như là đại sự với anh.

Mặc dù trong lòng đang rất nôn nóng nhưng Biên Tà vẫn ngăn mình lại, tạm thời không mảy may nhắc đến chuyện vé xem kịch, nghiêm túc trả lời.

“Đúng, kiện.”

“Thực ra là một người từng là bạn của tôi, tên là Cao Thư Bằng, mở một công ty giải trí toàn diện*. Mới đầu mọi chuyện rất tốt đẹp, lấy IP bản quyền tiểu thuyết làm cốt lõi, phát triển rộng ra sang cung cấp nội dung cho truyền hình, điện ảnh, trò chơi và một số mảng đầu tư khác.”

*giải trí toàn diện: Khái niệm được đề xuất lần đầu bởi Phó chủ tịch tập đoàn Tencent từ năm 2011, lấy trung tâm là các IP (Intellectual Property – sở hữu trí tuệ, ở đây chỉ quan tâm đến những IP là một truyện, một nhân vật hoặc bất kỳ thứ gì khác có lượng người hâm mộ đông đảo) để phát triển ra các sản phẩm mở rộng có liên quan (ví dụ như phim chuyển thể, game chuyển thể, v.v…) tương tự như mô hình Disney.

“Nhưng năm ngoái, chúng tôi phát sinh mẫu thuẫn.”

Lại là câu chuyện liên quan đến khởi nghiệp.

Những vụ kiểu này Trình Bạch đã làm chán rồi.

Cô không lật xem tài liệu vì đã đoán được sau đó xảy ra chuyện gì, chưa kể trước đó, Chu Dị đã giải thích sơ qua một chút tình hình, cho nên lúc này cô muốn lắng nghe xem đương sự nói thế nào.

Cô bưng cốc giữ nhiệt lên uống một hớp: “Sau đó thế nào?”

“Anh ta cho là việc sản xuất phim truyền hình-điện ảnh kiếm được nhiều tiền hơn, lại đang là xu hướng của ngành, cộng thêm trong tay có sẵn chút tài nguyên nên muốn chuyển trọng tâm của công ty sang sản xuất phim. Tính tôi không thích làm những thứ lộn xộn nhốn nháo, hơn nữa chúng tôi là người ngoài nghề, người trong nghề còn đang thua lăn quay, chúng tôi chen chân vào là quá mạo hiểm.”

“Đợt đó mâu thuẫn rất gay gắt.”

“Mặc dù Cao Thư Bằng là bạn thời đại học của tôi nhưng anh ta xuống tay rất ác.”

“Hồi đầu năm, anh ta cấu kết với các cổ đông tiến hành chuyển nhượng cổ phần, tổ chức họp đại hội đồng cổ đông. Lúc ấy tôi đang nắm 20% cổ phần nhưng họ không hề thông báo cho tôi. Rồi xong. Trong hoàn cảnh tôi không hề hay biết chút gì, công ty đã tăng vốn điều lệ từ 5 triệu lên 40 triệu, tỷ lệ cổ phần nắm giữ của tôi bị pha loãng chỉ còn 2.5%.

Biên Tà xòe tay tỏ ý thật hoang đường mà cũng thật bất đắc dĩ.

Trình Bạch bật cười.

Bị tiếng cười này kích thích, Biên Tà nhíu mày nói: “Lúc này mà luật sư Trình còn cười có phải là hơi thất đức không?”

Trình Bạch phớt lờ, quay qua hỏi Chu Dị: “Cậu không tham mưu cho anh ấy chút gì à?”

Chu Dị lắc đầu: “Chuyện của bọn họ tôi không tiện nói nhiều, với lại kể cả là chuyển nhượng cổ phần hay ra nghị quyết tăng vốn điều lệ, chúng tôi đều không được biết chút gì. Muốn tham mưu gì cũng không được.”

Trình Bạch nhíu mày: “Theo quy định, phía các anh có quyền ưu tiên góp vốn và bọn họ tổ chức đại hội đồng cổ đông bắt buộc phải thông báo cho các anh.”

“Ơn trời cô đã nhận ra rồi.”

Biên Tà tỏ ra vui mừng.

Các sự kiện cơ bản đã rõ ràng.

Nhưng mấu chốt là…

Trình Bạch ngẫm nghĩ đôi chút rồi hỏi: “Có hai điểm có thể kiện được. Đầu tiên là như anh nói, họ câu kết với nhau một cách ác ý làm tổn hại đến lợi ích của anh. Thứ hai là nhóm họp đại hội đồng cổ đông và ra nghị quyết tăng vốn điều lệ đều không thông báo cho anh, vi phạm pháp luật. Nhưng điểm thứ nhất khó ở chỗ làm sao chứng minh họ “câu kết ác ý”*. Con người có ác ý hay không, có câu kết hay không, đều chỉ là nói suông. Ban nãy anh nói họ không thông báo cho anh, rồi lại chắc chắn họ đã câu kết với nhau, vì sao vậy?”

*trong tiếng Việt thì bản thân từ “câu kết” đã mang nghĩa là hợp lại với nhau làm điều xấu, nhưng vì cụm này liên quan đến câu thoại của Trình Bạch nên mình đành để là “câu kết ác ý” (tiếng Trung: 恶意串通). Câu kết ác ý được định nghĩa là hành vi bất hợp pháp hai bên tham gia gian lận hay giả mạo nhằm gây tổn hại đến lợi ích của bên thứ ba trong các giao dịch, ví dụ như: câu kết che đậy sự thật, câu kết trong quá trình đàm phán giá, cố ý nâng giá hay hạ giá, xâm hại đến lợi ích của khách hàng. Đọc thêm: baidu

“Đương nhiên là do tôi có nhân chứng.” Biên Tà thủng thẳng tung ra con át chủ bài của mình, sau đó cúi đầu xuống, nhìn thấy dưới gầm bàn nước có một khay bánh đậu xanh, thế là anh vô cùng tự nhiên hỏi Trình Bạch, “Tôi ăn một cái được không?”

“…”

Chu Dị ôm trán.

Trình Bạch cũng nhếch mép một cái, không theo kịp tốc độ nhảy đề tài của anh, dừng lại một lát, mới nói: “Cái nào cũng được. Nhân chứng là ai?”

Biên Tà kén ăn, nhưng ngoại trừ đồ ngọt.

Ban nãy trên xe chỉ mới ăn nửa hộp cháo tim vịt cồi sò điệp khô lại thêm nói chuyện nãy giờ tốn sức nên lại thấy đói trở lại, anh chẳng buồn để ý giữ hình tượng gì nữa.

Dù sao Trình Bạch cũng không phải người hâm mộ sách của anh.

Anh lấy một gói bánh đậu xanh nhỏ, bóc vỏ, cắn một nửa, hương vị thanh thanh lan ra trong miệng, ngon bất ngờ.

Anh bật ngón tay cái với Trình Bạch.

Rồi mới nói tiếp: “Nhân chứng tên là Giả Lam Lam, là một trong các cổ đông của công ty trước vụ việc này. Cô ấy biết đầu đuôi mọi việc. Nếu chúng ta muốn kiện, cô ấy có thể đứng ra làm chứng.”

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Trình Bạch thật không dám tin trên đời lại có loại kỹ năng quái vật thế này: vừa ăn vừa nói, không những động tác vẫn nhã nhặn mà nói năng cũng vẫn rất rõ ràng.

Vị Biên đại tác gia này đúng thật là không hề coi cô là người ngoài luôn.

Trình Bạch xoay vòng vòng chiếc cốc giữ nhiệt trong tay, nhìn chằm chằm vào mấy hạt cẩu kỷ trôi nổi trong cốc mà không hỏi tiếp.

Biên Tà nhấm nháp hết một chiếc bánh đậu xanh vẫn chưa thấy đã, lại nhón tiếp một cái nữa dưới gầm bàn nước, vừa bóc vỏ vừa quan sát thái độ của Trình Bạch: “Bọn họ cấu kết ác ý, tôi là bên thứ ba bị tổn hại lợi ích, lại còn có nhân chứng. Tôi muốn yêu cầu họ trả lại những thứ thuộc về tôi, đã ăn gì của tôi thì phải nôn ra bằng sạch, tuyên vô hiệu với loạt hành vi ác ý. Vụ kiện này, luật sư Trình có thấy có vấn đề gì không?”

Nghe thấy cụm từ “bên thứ ba bị tổn hại lợi ích”, ngón tay xoay chiếc cốc giữ nhiệt của Trình Bạch dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đến chuyện này cũng biết, Biên tiên sinh có vẻ rất chuyên nghiệp, từng học luật chăng?”

“Không hề học.”

Biên Tà lắc đầu.

Anh hơi do dự rồi quyết định nói thật: “Lúc viết quyển sách trước, tôi có tra cứu chút tài liệu nên hơi biết một tí.”

Ồ.

Quyển sách trước.

Đó chính là cái quyển nghe nói là kể xấu cô mà.

Muốn viết về luật sư thì cần phải tra chút tài liệu.

Trình Bạch hiểu, cô mỉm cười ôn hòa: “Vậy coi như là không mù luật, anh viết linh tinh không sợ tôi kiện anh à?”

Biên Tà đảo mắt nhìn quanh: “Hẳn là luật sư Trình vẫn chưa xem sách tôi viết phải không?”

Trình Bạch không đáp nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi.

Biên Tà cười: “Nếu cô đã đọc rồi thì sẽ biết, mức độ lấy cảm hứng thực sự không hề nghiêm trọng đến mức “ám chỉ”. Tôi thấy người ta bóc lý lịch của cô trên mạng, khụ, nên nghĩ là viết nên một nhân vật luật sư chuyên thưa kiện cho đám người cặn bã hẳn là rất hay, nhưng ngay cả lý lịch tôi cũng không hề viết theo của cô. Lần sau tôi đưa luôn cho cô một quyển, cô xem là biết. Nói thật, nhân vật đó tôi viết cực kỳ hay.”

Còn khoe khoang nữa!

Chu Dị lại muốn đá chân anh một phát nữa dưới chân bàn. Nhưng có vẻ lần này Biên Tà đã dự liệu được trước hành vi của anh ta nên đã chuyển chân mình đi chỗ khác từ bảy mươi đời, tiếp tục nhấm nháp bánh đậu xanh.

Chu Dị im lặng.

Trình Bạch đã cảm nhận được độ khó chơi của Biên Tà nhưng lại thấy hơi thích anh.

Viết sách cũng tra cứu rất chuyên nghiệp.

Ở tầng lớp có mức thu nhập cao như anh mà cung cách nói chuyện lại không kiểu cách, chuyện bao lớn cũng vẫn nói như thể hàng xóm nói chuyện phiếm với nhau được, làm người ta bất giác thả lỏng, thật đúng là một cái tài hiếm có.

Có điều, cũng cần cảnh giác một chút.

Cô không chắc là do chuyện Tạ Lê ban nãy làm cô phân tâm hay đơn thuần là vì Biên Tà có biệt tài làm người ta cảm thấy thoải mái, lơi là phòng bị, để đến nỗi trong lúc đang bàn công chuyện, cô lại chủ động chuyển hướng đề tài nói chuyện ngoài lề. Thực sự không phải chuyện một người luôn duy trì tố chất chuyên nghiệp vững vàng như cô nên làm.

Trình Bạch nhìn anh: “Vụ này anh nhất quyết muốn kiện à?”

“Kiện chứ.” Biên Tà trả lời không do dự nhưng mặt mày lại toát lên vẻ u ám, anh cười hỏi, “Có thắng được không?”

Sự u ám này làm phong thái của anh trở nên rất đặc biệt.

Thậm chí toát lên vẻ nguy hiểm.

Trình Bạch không trả lời thẳng, chỉ đáp: “Không xác định được.”

Cô tò mò về Giả Lam Lam mà Biên Tà nhắc tới.

Câu trả lời này không ngoài dự liệu của anh.

Luật sư đều rất nghiêm túc cẩn thận. Ngoại trừ những luật sư đang rất cấp thiết muốn nhận vụ án, hầu như không có ai lại hứa hẹn chắc chắn với đương sự. Nếu làm không được sẽ bị khiếu nại lên hiệp hội luật sư ngay.

Biên Tà hiểu vấn đề nên không nói gì.

Lúc này, trợ lý luật sư ở bên ngoài gõ cửa mang hợp đồng vào. Ba người xem qua một lượt các điều khoản, coi như xong.

Nhưng chưa ký ngay.

Năm ngón tay thon trắng ngần của Trình Bạch đặt ở góc trang giấy, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi có một thói quen xấu, trước khi kí hợp đồng với đương sự, luôn có ba câu hỏi. Biên tiên sinh không để bụng chứ?”

Bàn xong chuyện hợp đồng, trái tim Biên Tà đã bay vào trong thùng rác ôm ghì lấy tấm vé xem kịch rồi, nghe Trình Bạch hỏi vậy, anh đáp không chút do dự: “Đương nhiên không hề gì, mời cô hỏi.”

Trình Bạch thản nhiên hỏi: “Tên?”

Biên Tà đáp mà chẳng hiểu gì: “Biên Tà.”

Trình Bạch lại hỏi: “Vừa rồi có câu nào nói không đúng sự thật không?”

Biên Tà nhướn mày: “Không.”

Trình Bạch hỏi câu cuối cùng: “Xu hướng tính dục?”

Cái gì? Xu hướng tính dục?

Biên Tà không kịp nghĩ gì, vì trước đây từng gặp phải vài chuyện kỳ cục nên nghe hỏi vậy anh hoàn toàn bật thốt lên theo phản xạ: “Giới tính nam thích nữ không chơi gay!”

Nói liền một lèo không ngắt nghỉ.

“…”

Cái tay này.

Chu Dị nghiến đau cả răng.

Trình Bạch nhìn anh bằng ánh mắt là lạ, nghĩ bụng, rốt cuộc người này đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô vẫn đẩy hợp đồng trên bàn qua: “Được, ký đi.”

“Xin lỗi nhưng tại sao lại hỏi điều này?” Biên Tà hoàn toàn không hiểu, “Xu hướng tính dục của tôi có liên quan gì đến vụ này vậy?”

“Không liên quan gì mấy,” Trình Bạch giải thích, “chẳng qua là để tiện sắp xếp luật sư trao đổi với anh, sau có cần lấy tài liệu hay gì thì cũng an toàn hơn.”

Hay lắm, đề phòng quấy rối tình dục.

Lý do hoàn mỹ.

Biên Tà nghẹn lời, không còn gì để nói. Anh cầm cây bút để trên bàn ký roẹt tên mình vào phần bên A.

Trình Bạch lấy hợp đồng lại kiểm tra.

Biên Tà nhìn cô, mắt đảo qua đảo lại ngập ngừng như có gì muốn nói.

Trình Bạch thấy vậy bèn hỏi: “Biên tiên sinh còn điều gì muốn hỏi sao?”

“Không, chỉ là chuyện là…”

Cuối cùng cũng tới rồi!

Biên Tà âm thầm phấn chấn, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra như không có gì. Anh giơ một ngón tay cong cong như động tác gõ bàn phím chỉ vào thùng rác để cạnh bàn làm việc của Trình Bạch, cực kỳ thận trọng hỏi ra điều mình đã cố nhịn nãy giờ.

“Hai tấm vé xem kịch ở chỗ đó, khụ, là vứt đi phải không?”

*bánh đậu xanh: sên đậu xanh như cách làm nhân bánh đậu xanh của bánh nướng sau đó cho vào khuôn nhấn tạo hình, có thể cho thêm nhân đậu đỏ vào giữa hoặc không, tùy sở thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện