Đương nhiên Từ Kiệt không dám hỏi tiếp, chỉ thầm buồn bực không biết rốt cuộc cây dù đó đã đi đâu. Xe chạy thẳng từ biệt thự về biệt thự, dừng xe ở đầu ngõ, đưa Biên Tà vào.

Mùa đông lạnh nhưng tâm trạng anh khá tốt.

Xuống xe xua tay cho Từ Kiệt về trước, anh vui vẻ đi vào trong ngõ, tình cờ ngẩng đầu lên thấy nhà hàng xóm nhiều chuyện sáng đèn.

Có điều anh đã gửi giấy rồi.

Đêm hôm khuya khoắt thế này không cần phải chào hỏi nhau.

Anh ngẩng đầu nhìn một cái như thế rồi thôi, chẳng để tâm, đi vào nhà.

Vừa mới thay giày vào thư phòng chân trước thì chân sau liền nhận được thông báo @ liên tục trong nhóm chat, cả dãy tin nhắn share link weibo cho anh.

Biên Tà ngồi vào bàn mở ra xem.

Quả nhiên là video Đường Hựu Tân gọi video phát trên sân khấu, mới đăng chưa đầy hai giờ đồng hồ, lượt share đã vượt mốc năm mươi nghìn lượt, sức ảnh hưởng của tiểu thịt tươi quả nhiên bất phàm.

Mới đầu anh không để ý.

Nghĩ là biết, thần tượng bỗng nhiên xuất hiện, chắc chắn là có người quay video lại đăng tải lên mạng, không có gì lạ, xem bình luận cũng toàn là fan của Đường Hựu Tân bày tỏ cảm xúc phấn khích.

Nhưng đang lúc anh định tắt bài weibo này đi thì bỗng nhác thấy bên dưới có một bình luận:

Đánh chết Biên Tà trả Ngô Lự lại cho tôi: Ấy khoan, ở đây có ai là fan sách của Biên Lão Tà không? Biên Lão Tà có sếp hả? Sếp anh ấy là ai thế? Tại sao lại muốn sang năm mới sếp tốt với anh ấy thêm một chút? Biên Tà:???

Chuyện gì thế này?

Đây chẳng phải là câu anh nói sau khi hát xong bài “Học mèo kêu” đó sao? Tại sao bên dưới lại có bình luận nói về chuyện này?

Một linh cảm chẳng lành bỗng xuất hiện.

Anh bấm xem video, kinh hãi phát hiện ra video này những hơn sáu phút, kéo tới khúc hơn bốn phút một chút thì cuộc gọi của Đường Hựu Tân đã kết thúc, đoạn còn lại là anh hát “Học mèo kêu” và nói chuyện với người dẫn chương trình!

“Đậu xanh, bọn ranh này!”

Không sợ bị kiện thật đây mà!

Rõ ràng lúc lên sân khấu anh đã lôi luật xâm phạm quyền ra đe rồi, cứ tưởng bên dưới toàn là luật sư thì không ghi hình lung tung, thế mà giờ lại thế này đây!

Đúng là chán đời.

Kéo sâu xuống phần bình luận bên dưới quả nhiên có không ít fan sách chạy tới hóng hớt mỉa mai Biên Lão Tà kiêu như chó thế mà cũng có ngày lén lút hát “Học mèo kêu”, cái bọn cười trên nỗi đau của người khác. Có cư dân mạng nhanh chóng suy luận ra anh và Đường Hựu Tân có hợp tác dựa vào việc anh có phương thức liên lạc của đối phương, thậm chí ngay cả chuyện Đường Hựu Tân sẽ diễn chính cho phim chuyển thể từ cuốn truyện nào cũng đoán được sơ bộ.

Còn chủ đề “sếp của Biên Tà là ai” nghiễm nhiên đã hút được sự chú ý của mọi người giống như mọi vấn đề không có lời giải khác, nó nhanh chóng trở thành chủ đề được fan quan tâm nhất trong super topic.

Đà này là tiêu rồi đây.

Tuyệt đối đừng bao giờ nghi ngờ năng lực khui các bí mật của cư dân mạng.

Biên Tà cảm thấy chuyện mình đi lấy tư liệu ở Thiên Chí làm trợ lý cho Trình Bạch e là chẳng giấu được bao lâu nữa.

Nhưng vẫn phải cố giãy lấy một cái trước khi chết.

Biên Tà ngẫm nghĩ rồi mượn cớ “xâm phạm quyền chân dung”, báo cáo xóa video này, nửa đêm nhắn tin cho Chu Dị dặn cậu ấy mai nhớ gửi thư khuyến cáo cho các blogger đăng tải video, tuyệt đối không thể để video này được lan rộng.

*Khi phát hiện hành vi xâm phạm bản quyền thì tổ chức, cá nhân sở hữu bản quyền cần gửi ngay thư cảnh báo, khuyến cáo đến đối tượng thực hiện hành vi xâm phạm. Ví dụ: Thư khuyến cáo của Aquafina

Xong xuôi đâu đấy, anh quẳng điện thoại qua một bên.

Hôm nay, ban ngày gần như anh không ăn uống gì, tối ăn một chút hoa quả ở sảnh tiệc tất niên, bụng rỗng uống hai ly rượu, sau đó theo Trình Bạch lên tầng trên uống toàn là nước trà. Lúc ngồi trong hội trường không thấy sao, giờ chuẩn bị rửa mặt đi ngủ mới bắt đầu thấy dạ dày cuộn lên đau.

Chưa kịp uống thuốc dạ dày đã lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Từ lúc lấy cớ tới làm trợ lý cho Trình Bạch, tình hình ba bữa cơm không có giờ có giấc của anh đã được cải thiện hơn rất nhiều, dù sao thì ngày nào cũng có một kẻ khó tính giám sát chằm chằm anh ăn cơm.

Nhưng hễ không có ai trông chừng là lại bắt đầu bê tha.

Biên Tà nôn được một lần xong mới thấy đỡ hơn, ngẩng đầu nhìn gương thấy mặt mình trắng bệch, bỗng thấy vừa bực bội vừa phiền muộn.

Anh đi sang căn bếp trống trải, mở tủ lạnh, trong đó cũng chẳng có mấy đồ. Toàn bộ đều là đồ ăn nhanh như cơm ăn liền hoặc là các loại nước tăng lực để uống lúc chạy bản thảo hay các loại trà cần bảo quản lạnh, cơ bản là mấy tay bên phòng làm việc trữ sẵn cho anh.

*cơm ăn liền:

cơm

Hoàn toàn không có đồ ăn bình thường.

Nếu là trước đây thì chắc anh ăn đại gì đó cho qua.

Nhưng hôm nay anh nhìn tủ lạnh một hồi, bỗng dưng thấy rất khó chịu, đóng sầm cửa tủ lạnh lại, lấy điện thoại ra, vào Wechat của Trình Bạch.

Anh muốn nhắn tin cho Trình Bạch.

Anh muốn hỏi Trình Bạch có đói bụng không.

Anh muốn hẹn Trình Bạch đi ăn khuya.

Nhưng ngoài trời đang mưa, cũng đã khuya lắm rồi, có lẽ Trình Bạch đã ăn xong bữa tối, chẳng đói chút nào.

Biên Tà nhìn chằm chằm bức ảnh đại diện hình cây dù nằm nghiêng của Trình Bạch một hồi, cuối cùng xóa dòng chữ “Có đói không” đã gõ xong đi, gõ lại câu mới “Đến nhà chưa”.

Nhưng không ngờ, anh chưa kịp gửi đi đã có tin nhắn mới tới.

Sau đó là tin nhắn thứ hai, thứ ba.

Tuyết rơi bung dù: Tôi về đến nhà rồi.

Tuyết rơi bung dù: Hôm nào có thời gian rảnh chúng ta hẹn đi đâu đó tâm sự đi.

Tuyết rơi bung dù: Nhớ ăn cơm nhé.

Lúc thấy tin nhắn đầu tiên, anh giật mình;

Lúc thấy tin nhắn thứ hai, tim anh loạn nhịp, Trình Bạch muốn tâm sự chuyện gì với anh?

Lúc thấy tin nhắn thứ ba, rung động dịu dàng ấm áp bỗng chốc bao bọc lấy anh cho anh cảm nhận thấy rõ hơi ấm ở đầu ngón tay và tốc độ tim mình đập.

Hầu như Trình Bạch không chủ động nhắn tin cho anh trước bao giờ.

Đây là lần đầu tiên.

Biên Tà ngồi trên sô pha, không nhịn được bật cười, bỗng dưng thấy dạ dày cũng đỡ khó chịu đi.

Anh xóa tin nhắn “Đến nhà chưa” đang soạn đi, nhắn lại một tiếng “Được”.

Sau đó đứng dậy, mặc một chiếc áo khoác thật dày bọc kín người, đi bộ ra chỗ quán cháo lần trước Trình Bạch dẫn anh tới.

Giờ này rồi mà quán vẫn chưa đóng cửa.

Anh gọi một bát cháo, một xửng bánh bao súp, một đĩa dưa leo ngâm nước tương, một mình một người ngồi ăn.

Chủ quán nhớ khách khá giỏi, chẳng biết có phải vì lần trước anh ngồi đây bàn chuyện làm ăn mấy trăm triệu với Trình Bạch hay không, không ngờ chủ quán vẫn nhớ mặt anh, tò mò hỏi: “Hôm nay bạn gái không đi cùng à?”

Biên Tà thản nhiên đáp: “Để hôm khác ạ.”

Chủ quán luống tuổi đứng sau quầy cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách trong ngày.

Ăn xong trả tiền ra về đã gần hai giờ sáng, anh thấy Trình Bạch đăng bài mới trong vòng bạn bè.

Một tấm ảnh.

Một chiếc dù treo trong góc, mặt dù màu đen ướt vài vệt nước, từ phần mép dù mở he hé có thể nhìn thấy một phần bức “Đêm đầy sao”.

Không viết chữ nào.

Chỉ có mặt cười của Wechat, mắt cười híp mí, hai má hồng hồng, khá là đáng yêu.

unnamed 2

Biên Tà đứng trước quầy tính tiền xem một lần, không cười, thản nhiên trả tiền xong xuôi;

Đi ra khỏi quán cháo, mở ra xem lại một lần nữa, mím chặt môi cố nhịn, còn phân tích phông nền của bức ảnh trông giống như ở một căn nhà cũ, tóm lại là không giống căn hộ hạng sang cô ở;

Nhưng trên đường về nhà mở ra xem lần ba, cuối cùng không nhịn nổi.

Bỗng nhiên như rơi vào trong hũ mật.

Anh thò cẳng trước ra lặng lẽ bấm like.

Nửa phút sau.

Wechat hiện thông báo.

Trình Bạch gửi tin nhắn.

Tuyết rơi bung dù: Một người cùng nghề với anh từng nói, “Hai giờ sáng người tốt đều đã đi ngủ, người còn thức là người xấu”. Đi ngủ sớm đi, ngủ muộn coi chừng người xấu tới ăn thịt anh.

*Câu “Hai giờ sáng…” là của nhà văn Vương Tiểu Ba (王小波) viết trong truyện 夜里两点钟 (Hai giờ đêm)

Tác giả có lời muốn nói:

Nợ 17500 chữ

Trình Nhi “người xấu”, (*^▽^*)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện