Tác giả: Ninh Ninh
Công ty âm nhạc thần tượng thành phố A. Phòng thu âm, một giọng nam đang hát.
'Trái tim tôi này đã trao em rồi, nào cùng nhau ta đi khắp thế giới. Chẳng ngại khó khăn hôm nay với mọi chông gai. Nắng chiều buông trên đường~'
Anh là ca sĩ đang hot nhất hiện nay, với thể loại nhạc đồng quê - Mạc Thiên Vũ.
"Hay quá đi! Đúng là rất hay!"
Người sáng tác ca khúc vừa rồi là Tống Thiên Hàn
"Anh thích bản nhạc của em viết có đúng không? Nhưng, đáng tiếc là anh Bạch Thiên lại không thích giai điệu này!"
"Hây~ Thích chứ! Nói cho em biết, công ty của chúng ta, chỉ có một mình em có thể sáng tác được giai điệu này mà thôi! Anh Bạch Thiên chắc chắn là sẽ thích mà!"
Nghe thấy lời này của Mạc Thiên Vũ, Tống Thiên Hàn rất vui.
"Anh ấy sẽ thích thật sao?"
"Thật mà!"
Tống Thiên Hàn lại cảm thấy không chắc chắn lắm, nói:
"Không chừng là chúng ta tự khen nhau đó anh à!"
"Anh không có tự khen, nhạc rất là hay, nhịp điệu rất là vui nhộn nữa."
"Thật không anh?"
"Thật!"
"Ừm!"
Mặc Thiên Vũ chợt nẩy ra một liền cười nham nhở. Tống Thiên Hàn có chút nghi ngờ hỏi:
"Nè, anh đang cười cái gì vậy chứ?"
"Anh đã nghĩ ra được, bằng cách nào có thể kiểm chứng được thị hiếu của người nghe rồi!"
"Hi hi, em biết anh đang ám chỉ điều gì rồi nha!"
"Ồ! Nếu biết rồi thì mau đi thôi!"
"Ui trời ơi! Anh, anh cũng đâu còn trẻ nữa đâu, trưởng thành lên chút đi mà."
"Hazzz, tuổi tác chỉ là con số mà thôi, tâm hồn anh vẫn còn mơ mộng lắm đó! Đi thôi,!" Mặc Thiên Vũ liền kéo Tống Thiên Hàn rời đi ngay.
"Nè! Nè! Nè! khoan khoan đã anh, em còn chưa xong việc nữa... Ấy! Ấy!" Tống Thiên Hàn cứ vậy mà bị Mạc Thiên Vũ kéo đi.
Ở một vùng quê yên nào đó, có một cô gái vừa làm những tô mì, vừa vui vẻ hát ca, livestream. Cô ấy tên là Trình Khả Nhu lớn lên cùng với mẹ của mình ở nơi này.
'Thêm thịt bò, thêm một chút rau ta lại thêm thêm nước lèo ~"
"Đến rồi đây mì thị bò nóng hỏi mới ra lò đây!"
"Còn đây là hoành thánh thịt bầm của chú! Còn có cả mì hải sản nữa ạ! Chúc chú ngon miệng!"
"Oa nhìn hấp dẫn thật đó cô bé! Ta phải thử ngay mới được!"
Chợt tiếng gọi lớn từ chỗ gian hàng của cô.
"Chị Khả Nhu, mau đến đây xem nè!"
Trình Khả Nhu vội vàng chạy về xem, cô gái chỉ vào màng hình điện thoại vui mừng hét lớn.
"Chị Khả Hân, mau xem đi chị được thả nhiều tim lắm đó!"
Trình Khả Nhu nhìn vào màng hình rồi nói với cô gái.
"Tiểu Linh à, em có xem kỹ không vậy? Chỉ có một người thả tim thôi mà!"
Chu Tiểu Linh nhỏ hơn Trình Khả Nhu vài tuổi, từ bé những lúc rảnh rỗi thì thường hay sang giúp đỡ cho Trình Khả Nhu.
Chu Tiểu Linh: "Vậy không lẽ là..."
Vừa mới nói xong thì ở phía xa có một thanh niên đang chạy đến và không ngừng gọi lớn.
"Khả Nhu~ tình yêu của tôi, Lý Dịch Minh tôi đến với em đây."
Lý Dịch Minh con trai của trưởng thôn, anh rất yêu Trình Khả Nhu, mỗi ngày đều đến làm phiền cô. Nhưng cô lại không hề thích anh ta, Trình Khả Nhu liền hét lớn vào mặt anh ta.
"Trời ơi, làm cái gì mà gọi inh ỏi lên vậy hả?"
Lý Dịch Minh: "Ố, nếu không cho gọi thì anh biết làm gì bây giờ? Hay là để Dịch Minh anh hát cho em nghe vậy. Khả Nhu ơi~ anh rất là thích em đó em có biết không~"
"Thôi! Đủ rồi đó!" Giọng của người phụ nữ cắt ngang. Người phụ nữ là này là cô ruột của Chu Tiểu Linh - Chu Bảo Cầm.
"Cậu có muốn tôi méc ba với ba cậu không hả?"
Lý Dịch Minh liền đáp lại, "Dì Bảo Cầm à, dì cứ việc mét đi! Dù sao thì ba tôi cũng không thể ngăn cản được, tình yêu của tôi dành cho Khả Nhu đâu!"
Trình Khả Nhu tức giận, "Anh không thấy tao đang bán hàng hay sao hả? Tự nhiên lại chạy tới đây gây ồn ào!"
"Tôi chỉ nhớ em nên mới đến đây cổ vũ cho em mà!"
Trình Khả Nhu: "Không cần đâu."
Chu Tiểu Linh nhìn trời cũng không còn sớm nữa nói với Khả Nhu.
"Chị Khả Nhu, chúng ta cũng nên dọn hàng về thôi!"
Trình Khả Nhu: "Mấy giờ rồi?"
Chu Tiểu Linh: "Đã hơn 11 giờ đêm rồi!"
Trình Khả Nhu: "Đã trễ như vậy rồi sao? Mau dọn hàng về nhà thôi! Mẹ chị mà biết chúng ta không lo bán mà ở đây livestream là chúng ta sẽ bị mắng tới táp đó. Mau lên, mau lên!"
Lý Dịch Minh: "Để anh phụ Khả Nhu cho!"
Chu Tiểu Linh ghét bỏ nói: "Thôi anh mau về nhà đi, ở đây chỉ toàn làm vướn chân vướn chân."
Trình Khả Nhu: "Mặc kệ anh ta đi, chúng ta phải dọn nhanh thôi!"
Công ty âm nhạc thần tượng thành phố A. Phòng thu âm, một giọng nam đang hát.
'Trái tim tôi này đã trao em rồi, nào cùng nhau ta đi khắp thế giới. Chẳng ngại khó khăn hôm nay với mọi chông gai. Nắng chiều buông trên đường~'
Anh là ca sĩ đang hot nhất hiện nay, với thể loại nhạc đồng quê - Mạc Thiên Vũ.
"Hay quá đi! Đúng là rất hay!"
Người sáng tác ca khúc vừa rồi là Tống Thiên Hàn
"Anh thích bản nhạc của em viết có đúng không? Nhưng, đáng tiếc là anh Bạch Thiên lại không thích giai điệu này!"
"Hây~ Thích chứ! Nói cho em biết, công ty của chúng ta, chỉ có một mình em có thể sáng tác được giai điệu này mà thôi! Anh Bạch Thiên chắc chắn là sẽ thích mà!"
Nghe thấy lời này của Mạc Thiên Vũ, Tống Thiên Hàn rất vui.
"Anh ấy sẽ thích thật sao?"
"Thật mà!"
Tống Thiên Hàn lại cảm thấy không chắc chắn lắm, nói:
"Không chừng là chúng ta tự khen nhau đó anh à!"
"Anh không có tự khen, nhạc rất là hay, nhịp điệu rất là vui nhộn nữa."
"Thật không anh?"
"Thật!"
"Ừm!"
Mặc Thiên Vũ chợt nẩy ra một liền cười nham nhở. Tống Thiên Hàn có chút nghi ngờ hỏi:
"Nè, anh đang cười cái gì vậy chứ?"
"Anh đã nghĩ ra được, bằng cách nào có thể kiểm chứng được thị hiếu của người nghe rồi!"
"Hi hi, em biết anh đang ám chỉ điều gì rồi nha!"
"Ồ! Nếu biết rồi thì mau đi thôi!"
"Ui trời ơi! Anh, anh cũng đâu còn trẻ nữa đâu, trưởng thành lên chút đi mà."
"Hazzz, tuổi tác chỉ là con số mà thôi, tâm hồn anh vẫn còn mơ mộng lắm đó! Đi thôi,!" Mặc Thiên Vũ liền kéo Tống Thiên Hàn rời đi ngay.
"Nè! Nè! Nè! khoan khoan đã anh, em còn chưa xong việc nữa... Ấy! Ấy!" Tống Thiên Hàn cứ vậy mà bị Mạc Thiên Vũ kéo đi.
Ở một vùng quê yên nào đó, có một cô gái vừa làm những tô mì, vừa vui vẻ hát ca, livestream. Cô ấy tên là Trình Khả Nhu lớn lên cùng với mẹ của mình ở nơi này.
'Thêm thịt bò, thêm một chút rau ta lại thêm thêm nước lèo ~"
"Đến rồi đây mì thị bò nóng hỏi mới ra lò đây!"
"Còn đây là hoành thánh thịt bầm của chú! Còn có cả mì hải sản nữa ạ! Chúc chú ngon miệng!"
"Oa nhìn hấp dẫn thật đó cô bé! Ta phải thử ngay mới được!"
Chợt tiếng gọi lớn từ chỗ gian hàng của cô.
"Chị Khả Nhu, mau đến đây xem nè!"
Trình Khả Nhu vội vàng chạy về xem, cô gái chỉ vào màng hình điện thoại vui mừng hét lớn.
"Chị Khả Hân, mau xem đi chị được thả nhiều tim lắm đó!"
Trình Khả Nhu nhìn vào màng hình rồi nói với cô gái.
"Tiểu Linh à, em có xem kỹ không vậy? Chỉ có một người thả tim thôi mà!"
Chu Tiểu Linh nhỏ hơn Trình Khả Nhu vài tuổi, từ bé những lúc rảnh rỗi thì thường hay sang giúp đỡ cho Trình Khả Nhu.
Chu Tiểu Linh: "Vậy không lẽ là..."
Vừa mới nói xong thì ở phía xa có một thanh niên đang chạy đến và không ngừng gọi lớn.
"Khả Nhu~ tình yêu của tôi, Lý Dịch Minh tôi đến với em đây."
Lý Dịch Minh con trai của trưởng thôn, anh rất yêu Trình Khả Nhu, mỗi ngày đều đến làm phiền cô. Nhưng cô lại không hề thích anh ta, Trình Khả Nhu liền hét lớn vào mặt anh ta.
"Trời ơi, làm cái gì mà gọi inh ỏi lên vậy hả?"
Lý Dịch Minh: "Ố, nếu không cho gọi thì anh biết làm gì bây giờ? Hay là để Dịch Minh anh hát cho em nghe vậy. Khả Nhu ơi~ anh rất là thích em đó em có biết không~"
"Thôi! Đủ rồi đó!" Giọng của người phụ nữ cắt ngang. Người phụ nữ là này là cô ruột của Chu Tiểu Linh - Chu Bảo Cầm.
"Cậu có muốn tôi méc ba với ba cậu không hả?"
Lý Dịch Minh liền đáp lại, "Dì Bảo Cầm à, dì cứ việc mét đi! Dù sao thì ba tôi cũng không thể ngăn cản được, tình yêu của tôi dành cho Khả Nhu đâu!"
Trình Khả Nhu tức giận, "Anh không thấy tao đang bán hàng hay sao hả? Tự nhiên lại chạy tới đây gây ồn ào!"
"Tôi chỉ nhớ em nên mới đến đây cổ vũ cho em mà!"
Trình Khả Nhu: "Không cần đâu."
Chu Tiểu Linh nhìn trời cũng không còn sớm nữa nói với Khả Nhu.
"Chị Khả Nhu, chúng ta cũng nên dọn hàng về thôi!"
Trình Khả Nhu: "Mấy giờ rồi?"
Chu Tiểu Linh: "Đã hơn 11 giờ đêm rồi!"
Trình Khả Nhu: "Đã trễ như vậy rồi sao? Mau dọn hàng về nhà thôi! Mẹ chị mà biết chúng ta không lo bán mà ở đây livestream là chúng ta sẽ bị mắng tới táp đó. Mau lên, mau lên!"
Lý Dịch Minh: "Để anh phụ Khả Nhu cho!"
Chu Tiểu Linh ghét bỏ nói: "Thôi anh mau về nhà đi, ở đây chỉ toàn làm vướn chân vướn chân."
Trình Khả Nhu: "Mặc kệ anh ta đi, chúng ta phải dọn nhanh thôi!"
Danh sách chương