Lý Dịch Minh: “Ba không được đâu! Nếu ba mà không cho con tiền, để con đi tìm Khả Nhu thì… thì con… con sẽ tự tử cho ba xem.”
Lý Tuấn quá hiểu con trai mình liền cười lớn.
“Ha ha ha. Cái chiêu này xưa quá rồi con ơi! Nếu muốn tự tử thì mau tử tử cho ba xem.”
Lý Dịch Minh thấy chiêu này không còn tác dụng nữa, trừng mắt nhìn ba mình một cái rồi mang theo hành lý rời đi.
Người giúp việc lo lắng hỏi: “Cậu ấy sẽ không…”
Lý Tuấn: Ha ha, sẽ không sao đâu. Trước đây là do tôi chiều nó quá thôi! Được rồi đi làm việc đi, tôi phải đi tìm Hân Thư của tôi đây!"
Tống Thiên Hàn lái xe đưa Trình Khả Nhu rời đi, cô cảm thấy có chút ấy nấy liền nói:
“Xin lỗi nha! Tôi không có cố ý!”
Tống Thiên Hàn: “Chắc là không sao đâu, nếu như là có chuyện gì, thì dì Liêu và Tiểu Mỹ đã gọi điện thoại rồi! Không sao đâu. Nhưng mà, bây giờ cô muốn đi đâu đây tôi chở đi?”
Trình Khả Nhu nhìn anh, “Sao anh lại hỏi vậy? Anh là người thuê tôi mà, phải chịu trách nhiệm với tôi chứ?”
Tống Thiên Hàn: “Thì tại ra ngoài gấp như vậy cho nên tôi không kịp suy nghĩ!”
Trình Khả Nhu: “Thuê người ta mà không cho chỗ để ngủ nghĩ?”
Tống Thiên Hàn: “Được rồi, được rồi! Để tôi tìm cho cô chỗ để ngủ, tôi sẽ tìm khu vực gần chỗ tôi.”
Trình Khả Nhu: “Để tôi tự mình tìm còn nhanh hơn.”
Tống Thiên Hàn lái xe đến nhà vệ sinh công cộng, để cô thây đồ thoải mái hơn. Sau khi thay đồ xong Trình Khả Nhu nói với anh.
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi tìm được chỗ ở thì sẽ nhắn tin cho anh biết!”
Tống Thiên Hàn căn dặn, “Nhưng mà cô đừng có đi lung tung đó nha, người ta sẽ bắt cóc cô đó!”
Trình Khả Nhu: “Cho dù tôi là gái nhà quê cũng không có ngu ngốc để người khác lừa dể dàng như vậy đâu.”
Tống Thiên Hàn: “Tôi chỉ nói để cho cô đề phòng mà thôi, chứ ai mà dám bắt cóc cô chứ!”
Trình Khả Nhu: “Không còn gì nữa, vậy tôi đi nha!”
Tống Thiên Hàn gật đầu, “Ừm!”
Tống Thiên Hàn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của Trình Khả Nhu một lúc rồi mới lái xe rời đi.
Lúc này ở thôn Đại Lâm, Chu Tiểu Linh cứ thấp thổm nhìn vào điện thoại, rồi lại nhìn Chu Bảo Cầm.
“Không biết chị Khả Nhu thế nào rồi? Đã đến thành phố Đại chưa? Không thấy liên lạc gì hết trơn?”
Chu Bảo Cầm: “Thì con thử gọi Khả Nhu đi, cô cũng muốn biết là Khả Nhu như thế nào rồi!”
Chu Tiểu Linh liền cầm điện thoại lên gọi, nhưng mãi vẫn không thấy bắt máy.
“Chị ấy không có bắt máy!”
Chu Bảo Cầm: “Chắc là nó đang bận đó, lát nữa rồi hãy gọi lại. Nhưng mà nói thật nha, cô rất là ghen tị với Khả Nhu. Được sống ở thành phố, được đi trung tâm thương mại lớn, còn được mặc đồ đẹp nữa, còn được ăn những món ngon. Không như ở thôn của chúng ta, nhìn bên phải chỉ toàn là ruộng lúa, nhìn bên trái chỉ thấy toàn trâu thôi!”
Nhìn theo hướng tay của Chu Bảo Cầm chỉ, Chu Tiểu Linh, liền nói:
“Cô à, đó là anh Dịch Minh mà, không phải trâu đâu.”
Lý Dịch Minh thờ thẫn đi lướt qua hai người họ. Chu Tiểu Linh thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ kéo tay áo của cô mình.
“Hình như anh Dịch minh định đi đâu đó, dáng vẻ cũng rất kỳ lạ đó cô.”
Chu Bảo Cầm xua tay nói, “Chắc nó đâu lòng vì Khả Nhu đi thành phố đó. Để dì đi theo hỏi nó thử xem.”
Chu Bảo Cầm liền hét lớn gọi, “Nè, Dịch Minh cậu đi đâu vậy? Dịch Minh! Dịch Minh!”
Nhưng mà Lý Dịch Minh không có nghe thấy, mà cứ thờ thẫn đi mãi. Chu Bảo Cầm cũng chẳng muốn quan tâm làm gì, quay lại nói với Chu Tiểu Linh.
“Mặc kệ đi, cô qua quán của chị Hân Thư mua hoành thánh về chúng ta cùng ăn. Con ở nhà canh quán nha!”
Chu Tiểu Linh: “Dạ!”
Từ khi Trình Khả Nhu đi ở tiệm mì chỉ có mỗi Trình Hân Thư, luôn tay luôn chân, bận rộn. Khách hàng cũng xếp hàng chờ rất đông. Chu Bảo Cầm đi đến hỏi:
“Chị Hân Thư, còn hoành thánh không?”
Trình Hân Thư: “Vẫn còn!”
Chu Bảo Cầm nhìn mọi người đang xếp hàng đông như vậy, nên đã đi vào phụ giúp, “Không có Khả Nhu phụ, chị cũng cực quá rồi!”
“Hân Thư ơi~ Hân Thư à!”
Chưa thấy người ở đâu đã nghe thấy giọng của Lý Tuấn từ xa rồi. Nhìn thấy Lý Tuấn đang đi đến chỗ của Trình Hân Thư, Chu Bảo Cầm giả vờ làm đỗ hủ xì dầu, Lý Tuấn nhanh nhảu né được, nhìn cô hỏi:
“Nè Bảo Cầm, cô muốn làm tôi dính hết xì dầu hả?”
Chu Bảo Cầm: “Ơ hay, quán bán mì với hoành thành thì phải có xì dầu chứ, nếu chê dơ thì mau về giùm đi.”
Lý Tuấn cũng không muốn tranh cãi với Chu Bảo Cầm làm gì, mỉm cười với Trình Hân Thư nói:
“Hôm nay tôi tới đây là cô tình để tìm cô Hân Thư, nên tôi không phải đi đâu cả.”
Trình Hân Thư ghét bỏ nói, "Anh có gọi mì hay không vậy? Nếu không gọi thì tránh ra tôi còn làm cho người khác nữa. Anh không thấy có bao nhiêu người xếp hàng chờ à?’
Lý Tuấn nhìn mọi người đang xếp hàng rồi nói lớn với Trình Hân Thư.
“Gọi chứ gọi chứ, tôi gọi 20 tô để chia cho tất cả mọi người. Bữa hôm nay tôi sẽ mời tất cả mọi người nên mọi người cứ ăn thoải mái!”
Những đang xếp hàng nghe vậy liền vui mừng, “Thật hả? Cảm ơn trưởng thôn!”
Lý Tuấn ghé sát gần Trình Hân Thư, nói: “Sao hả cô Hân Thư? Cô thấy tôi có oai không?”
Trình Hân Thư: “Anh rảnh lắm có đúng không?”
Lý Tuấn cười nói: “Hôm nay tôi rảnh cả ngày. Cả đời này cũng rảnh luôn! Không những vậy trái tim của tôi chỗ trống luôn rất rộng.”
Chu Bảo Cầm: “Nếu trái tim trống rỗng như vậy chắc anh chết từ lâu rồi.”
Lý tuần. “Tôi vẫn chưa thể chết được, tôi còn phải chăm sóc cho Hân Thư nữa chứ!”
Trình Hân Thư: “Nếu anh rảnh như vậy, thì về chăm sóc cho con của anh đi.”
Lý Tuấn: “Dịch Minh hả? Không cần lo cho nó đâu, nó đã trưởng thành rồi có thể tự chăm sóc cho nó được.”
Lúc này Chu Tiểu Linh hớt ha hớt hãi chạy tới,
“Bác Lý… Không hay rồi!”
Lý Tuấn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Linh? Không nhìn thấy người lớn đang nói chuyện sao?”
Chu Tiểu Linh vừa thở vừa nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lý Tuấn: " Nhưng mà chuyện gì chứ?"
Chu Tiêu Linh: “Anh Dịch Minh… Anh Dịch Minh… Anh ấy… đang định nhảy sông tự tử ở đằng kia kìa bác!”
Lý Tuấn: “Hả cái gì? Dịch Minh tự tử? Ôi không, Dịch Minh con trai của tôi!”
Lý Tuấn quá hiểu con trai mình liền cười lớn.
“Ha ha ha. Cái chiêu này xưa quá rồi con ơi! Nếu muốn tự tử thì mau tử tử cho ba xem.”
Lý Dịch Minh thấy chiêu này không còn tác dụng nữa, trừng mắt nhìn ba mình một cái rồi mang theo hành lý rời đi.
Người giúp việc lo lắng hỏi: “Cậu ấy sẽ không…”
Lý Tuấn: Ha ha, sẽ không sao đâu. Trước đây là do tôi chiều nó quá thôi! Được rồi đi làm việc đi, tôi phải đi tìm Hân Thư của tôi đây!"
Tống Thiên Hàn lái xe đưa Trình Khả Nhu rời đi, cô cảm thấy có chút ấy nấy liền nói:
“Xin lỗi nha! Tôi không có cố ý!”
Tống Thiên Hàn: “Chắc là không sao đâu, nếu như là có chuyện gì, thì dì Liêu và Tiểu Mỹ đã gọi điện thoại rồi! Không sao đâu. Nhưng mà, bây giờ cô muốn đi đâu đây tôi chở đi?”
Trình Khả Nhu nhìn anh, “Sao anh lại hỏi vậy? Anh là người thuê tôi mà, phải chịu trách nhiệm với tôi chứ?”
Tống Thiên Hàn: “Thì tại ra ngoài gấp như vậy cho nên tôi không kịp suy nghĩ!”
Trình Khả Nhu: “Thuê người ta mà không cho chỗ để ngủ nghĩ?”
Tống Thiên Hàn: “Được rồi, được rồi! Để tôi tìm cho cô chỗ để ngủ, tôi sẽ tìm khu vực gần chỗ tôi.”
Trình Khả Nhu: “Để tôi tự mình tìm còn nhanh hơn.”
Tống Thiên Hàn lái xe đến nhà vệ sinh công cộng, để cô thây đồ thoải mái hơn. Sau khi thay đồ xong Trình Khả Nhu nói với anh.
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi tìm được chỗ ở thì sẽ nhắn tin cho anh biết!”
Tống Thiên Hàn căn dặn, “Nhưng mà cô đừng có đi lung tung đó nha, người ta sẽ bắt cóc cô đó!”
Trình Khả Nhu: “Cho dù tôi là gái nhà quê cũng không có ngu ngốc để người khác lừa dể dàng như vậy đâu.”
Tống Thiên Hàn: “Tôi chỉ nói để cho cô đề phòng mà thôi, chứ ai mà dám bắt cóc cô chứ!”
Trình Khả Nhu: “Không còn gì nữa, vậy tôi đi nha!”
Tống Thiên Hàn gật đầu, “Ừm!”
Tống Thiên Hàn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của Trình Khả Nhu một lúc rồi mới lái xe rời đi.
Lúc này ở thôn Đại Lâm, Chu Tiểu Linh cứ thấp thổm nhìn vào điện thoại, rồi lại nhìn Chu Bảo Cầm.
“Không biết chị Khả Nhu thế nào rồi? Đã đến thành phố Đại chưa? Không thấy liên lạc gì hết trơn?”
Chu Bảo Cầm: “Thì con thử gọi Khả Nhu đi, cô cũng muốn biết là Khả Nhu như thế nào rồi!”
Chu Tiểu Linh liền cầm điện thoại lên gọi, nhưng mãi vẫn không thấy bắt máy.
“Chị ấy không có bắt máy!”
Chu Bảo Cầm: “Chắc là nó đang bận đó, lát nữa rồi hãy gọi lại. Nhưng mà nói thật nha, cô rất là ghen tị với Khả Nhu. Được sống ở thành phố, được đi trung tâm thương mại lớn, còn được mặc đồ đẹp nữa, còn được ăn những món ngon. Không như ở thôn của chúng ta, nhìn bên phải chỉ toàn là ruộng lúa, nhìn bên trái chỉ thấy toàn trâu thôi!”
Nhìn theo hướng tay của Chu Bảo Cầm chỉ, Chu Tiểu Linh, liền nói:
“Cô à, đó là anh Dịch Minh mà, không phải trâu đâu.”
Lý Dịch Minh thờ thẫn đi lướt qua hai người họ. Chu Tiểu Linh thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ kéo tay áo của cô mình.
“Hình như anh Dịch minh định đi đâu đó, dáng vẻ cũng rất kỳ lạ đó cô.”
Chu Bảo Cầm xua tay nói, “Chắc nó đâu lòng vì Khả Nhu đi thành phố đó. Để dì đi theo hỏi nó thử xem.”
Chu Bảo Cầm liền hét lớn gọi, “Nè, Dịch Minh cậu đi đâu vậy? Dịch Minh! Dịch Minh!”
Nhưng mà Lý Dịch Minh không có nghe thấy, mà cứ thờ thẫn đi mãi. Chu Bảo Cầm cũng chẳng muốn quan tâm làm gì, quay lại nói với Chu Tiểu Linh.
“Mặc kệ đi, cô qua quán của chị Hân Thư mua hoành thánh về chúng ta cùng ăn. Con ở nhà canh quán nha!”
Chu Tiểu Linh: “Dạ!”
Từ khi Trình Khả Nhu đi ở tiệm mì chỉ có mỗi Trình Hân Thư, luôn tay luôn chân, bận rộn. Khách hàng cũng xếp hàng chờ rất đông. Chu Bảo Cầm đi đến hỏi:
“Chị Hân Thư, còn hoành thánh không?”
Trình Hân Thư: “Vẫn còn!”
Chu Bảo Cầm nhìn mọi người đang xếp hàng đông như vậy, nên đã đi vào phụ giúp, “Không có Khả Nhu phụ, chị cũng cực quá rồi!”
“Hân Thư ơi~ Hân Thư à!”
Chưa thấy người ở đâu đã nghe thấy giọng của Lý Tuấn từ xa rồi. Nhìn thấy Lý Tuấn đang đi đến chỗ của Trình Hân Thư, Chu Bảo Cầm giả vờ làm đỗ hủ xì dầu, Lý Tuấn nhanh nhảu né được, nhìn cô hỏi:
“Nè Bảo Cầm, cô muốn làm tôi dính hết xì dầu hả?”
Chu Bảo Cầm: “Ơ hay, quán bán mì với hoành thành thì phải có xì dầu chứ, nếu chê dơ thì mau về giùm đi.”
Lý Tuấn cũng không muốn tranh cãi với Chu Bảo Cầm làm gì, mỉm cười với Trình Hân Thư nói:
“Hôm nay tôi tới đây là cô tình để tìm cô Hân Thư, nên tôi không phải đi đâu cả.”
Trình Hân Thư ghét bỏ nói, "Anh có gọi mì hay không vậy? Nếu không gọi thì tránh ra tôi còn làm cho người khác nữa. Anh không thấy có bao nhiêu người xếp hàng chờ à?’
Lý Tuấn nhìn mọi người đang xếp hàng rồi nói lớn với Trình Hân Thư.
“Gọi chứ gọi chứ, tôi gọi 20 tô để chia cho tất cả mọi người. Bữa hôm nay tôi sẽ mời tất cả mọi người nên mọi người cứ ăn thoải mái!”
Những đang xếp hàng nghe vậy liền vui mừng, “Thật hả? Cảm ơn trưởng thôn!”
Lý Tuấn ghé sát gần Trình Hân Thư, nói: “Sao hả cô Hân Thư? Cô thấy tôi có oai không?”
Trình Hân Thư: “Anh rảnh lắm có đúng không?”
Lý Tuấn cười nói: “Hôm nay tôi rảnh cả ngày. Cả đời này cũng rảnh luôn! Không những vậy trái tim của tôi chỗ trống luôn rất rộng.”
Chu Bảo Cầm: “Nếu trái tim trống rỗng như vậy chắc anh chết từ lâu rồi.”
Lý tuần. “Tôi vẫn chưa thể chết được, tôi còn phải chăm sóc cho Hân Thư nữa chứ!”
Trình Hân Thư: “Nếu anh rảnh như vậy, thì về chăm sóc cho con của anh đi.”
Lý Tuấn: “Dịch Minh hả? Không cần lo cho nó đâu, nó đã trưởng thành rồi có thể tự chăm sóc cho nó được.”
Lúc này Chu Tiểu Linh hớt ha hớt hãi chạy tới,
“Bác Lý… Không hay rồi!”
Lý Tuấn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Linh? Không nhìn thấy người lớn đang nói chuyện sao?”
Chu Tiểu Linh vừa thở vừa nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lý Tuấn: " Nhưng mà chuyện gì chứ?"
Chu Tiêu Linh: “Anh Dịch Minh… Anh Dịch Minh… Anh ấy… đang định nhảy sông tự tử ở đằng kia kìa bác!”
Lý Tuấn: “Hả cái gì? Dịch Minh tự tử? Ôi không, Dịch Minh con trai của tôi!”
Danh sách chương