Tác giả: Ninh Ninh
"Anh Thành? Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông vừa lên tiếng tên là Lý Tuấn, cũng chính là trưởng thôn của thôn Đại Lâm.
Mã Thành: "Tôi đến đây để giúp cô Hân Thư thoát khỏi bọn đòi nợ!"
Lý Tuấn vô cùng lo lắng, "Cái gì? Tụi nó lại đến đây sao?"
Trình Hân Thư liền gật đầu. Lý Tuấn lại nhìn tới nhìn lui xem Trình Hân Thư có bị thương hay không, rồi hỏi hang.
"Tụi nó có là gì cô không?"
Trình Hân Thư liền lắc đầu, nói: "Không có!"
Lý Tuấn: "Tôi đã nói với cô rồi, nợ của cô không cần phải lo rồi mà! Cô nợ bọn chúng bao nhiêu tiền thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ trả giúp cô!"
Trình Hân Thư: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không có lấy tiền của bất kỳ ai hết. Không cần phải giúp đỡ tôi, tôi phải tự mình kiếm tiền trả nợ. Vì tôi không muốn phải mắc nợ thêm, các anh có hiểu không?"
Lý Tuấn: "Trời ơi, mắc nợ cái gì chứ! Cô cứ coi như đó là tiền sính lễ là được rồi!"
Trình Hân Thư hiểu lời của Lý Tuấn là gì, còn chưa kịp nói gì thì Lý Tuấn đã nắm lấy tay cô nói:
"Hân Thư à, khi nào cô mới đồng ý gã cho tôi vậy?"
Trình Hân Thư đã quá quen với việc này từ lâu, nên thờ ơ cũng chẳng muốn nói với Lý Tuấn. Bởi vì bà biết có từ chối bao nhiêu lần đi nữa, thì Lý Tuấn ngày nào cũng sẽ đến để ve vảng, và làm phiền bà với mấy câu nhầm chán này. Lý Tuấn đang định nói gì đó thì một giọng nói vang lên làm ngắt ngang.
"Tránh ra, tránh ra! Mẹ vợ ơi~ con rể Dịch Minh tốt bụng của mẹ đến rồi đây! Con đã giúp cho em Khả Nhu mang đồ về rồi đây ạ!" Giọng của Lý Dịch Minh cũng khá to đấy, vẫn còn chưa thấy người mà đã nghe thấy giọng.
Lý Tuấn nghe thấy cái giọng quen thuộc này mọi người liền quay đầu nhìn ra cửa. Lý Dịch Minh từ bên ngoài mang cả một đống đồ vào trong, đặt xuống bàn. Nhìn thấy con trai mình Lý Tuấn cũng vội buông tay Trình Hân Thư ra.
Trình Hân Thư nhìn Lý Dịch Minh nói: "Cảm ơn con, Dịch Minh!"
Lý Dịch Minh cười te tét, "Ui, không cần cảm ơn đâu ạ!"
Trình Hân Thư ngó ra ngoài cửa không thấy con gái mình đâu liền hỏi Lý Dịch Minh.
"Còn Khả Nhu đâu?"
Lý Dịch Minh liền nói: "Chính con là người đã giành việc mang đồ bán hàng của Khả Hân về đây đó. Để cô ấy không phải cực khổ đẩy đồ chi cho nặng. Chắc là cũng sắp về đến rồi đó mẹ vợ à~!"
Trình Hân Thư rất hiểu đứa con gái này của bà.
"Chắc chắn nó lại đi đâu đó nữa rồi!"
Lý Tuấn lúc này cũng nhìn thằng con trai của mình tức giận lên tiếng. Vì ông đứng đây nảy giờ mà thằng con trai không thèm nhìn đến ông một cái nào.
"Nè, Lý Dịch Minh, con gọi ai là mẹ vợ của con vậy hả?"
Lý Dịch Minh chỉ sang Trình Hân Thư nói: "Thì là dì Hân Thư chứ còn ai nữa!"
Lý Tuấn chắn trước Trình Hân Thư rồi nói với con trai mình.
"Đây là vợ của ba!"
Lý Dịch Minh: "Hả?"
Lý Tuấn: "Nên con không thể kết hôn với Khả Nhu đâu. Bởi vì tương lai hai đứa con sẽ là anh em với nhau."
Lý Dịch Minh không chịu thua kém liền nói:
"Vậy con sẽ về nhà thấp nhan cho mẹ, và nói với mẹ là ba sẽ cưới vợ mới. Để mẹ về kéo ba đi chung luôn."
Lý Dịch Minh nói xong liền chạy đi, Lý Tuấn thấy vậy liền gọi anh lại.
"Nè, nè, nè! Đứng lại, đứng lại Dịch Minh!"
Nhưng mà Lý Dịch Minh đã đi khá xa không thể nghe thấy. Lý Tuấn hết cách đành phải đuổi theo anh.
"Dịch Minh à, chờ ba với!"
Thấy hai cha con họ đều đã rời đi Mã Thành và Trình Hân Thư liền thở dài.
"Hazzz!"
Mã Thành: "Nếu đã không còn gì thì tôi về trước đây!"
Trình Hân Thư: "Cảm ơn anh!"
Mã Thành: "Không có gì đâu, không cần phải khách sáo."
Một lúc sau trời đã tối muộn Trình Khả Nhu mới trở về nhà. Cô liền giúp mẹ mình gói sủi cảo, nhưng bà vẫn luôn đứng nhìn chầm cô rồi hỏi:
"Sao hôm nay con lại về muộn vậy?"
Trình Khả Nhu liền tỏ ra oan ức nói: "Dạ, tại vì nay khách đông dữ lắm, con bán sao cũng không kịp. Nên mới về muộn như vậy đó mẹ."
Trình Hân Thư không tin lời của cô nói: "Bình thường cho dù khách hàng đông cỡ nào, thì con cũng sẽ đóng cửa về sớm với mẹ kia mà. Có phải con đã ghé đâu lén lúc làm chuyện gì rồi không?"
Cô có chút lúng túng không biết trả lời thế nào, mà ấp úng mãi.
"Ờ! Thì... thì..."
Trình Hân Thư kề sắt mặt nhìn thẳng cô, "Đừng có để mẹ biết con làm chuyện gì bậy bạ hay làm chuyện gì mà mẹ không thích nghe chưa hả?"
Trình Khả Nhu liền làm nủng nói: "Thôi mà mẹ, mẹ đừng có nghĩ xấu về con như vậy. Con chỉ là đi lòng vòng một chút thôi mà!"
Trình Hân Thư đạp cục bột trong xuống bàn thật mạnh nói: "Nếu như vậy thì không sao hết, nhưmg nếu con dám tham gia cuộc thi âm nhạc gì đó thì không được."
Nghe thấy vậy Trình Khả Nhu liền trở nên căng thẳng làm rớt sủi cảo đang gói xuống đất, có hoảng sợ. Nhìn thái độ lãng tránh và hoảng loạn này bà cũng đoán ra được suy nghĩ của Khả Nhu liền cảnh cáo cô.
"Con nghĩ là mẹ chỉ ở nhà nên không biết gì hay sao? Mẹ nghe rất rõ loa thông báo sẽ có hội chợ triển lãm và ca sĩ Thiên Thiên gì đó."
Trình Khả Nhu liền nói: "Mạc Thiên Vũ mà mẹ, chứ làm gì có có Thiên Thiên nào."
"Thấy chưa con còn dám đến đó đó xem có đúng vậy không hả?"
" Mẹ ơi, con không có thật mà. Chỉ là lúc nảy trên đường đi về con nghe thông báo thôi mà! Mẹ đó chừng nào, mẹ thấy con đứng trên sân khấu hát rồi hãy chửi con."
"Hừmm, tốt nhất là con đừng để mẹ bắt được đó!"
Trình Khả Nhu liền cười nịnh nọt nói: "Hi hi! Mẹ nè! Con giả sử, con chỉ giả sử thôi, nếu như có một ngày con đăng ký tham gia cuộc thi hát nào đó thì mẹ có giận con không?"
Trình Hân Thư liền nhéo vào tay cô, "Mẹ không đợi con lên được sân khấu đâu nghe chưa hả?"
Trình Khả Nhu vỗ vỗ vào tay mẹ mình, "A! A! Đau quá mẹ ơi!"
Trình Hân Thư nhéo cô thêm một cái rồi mới buông ra, và cảnh cáo cô một lần nữa.
"Nếu mẹ mà thấy con lên sân khấu. Mẹ sẽ lôi con xuống rồi thả trôi sông, cho chết luôn!"
"Mẹ con chỉ giả sử thôi mà, mẹ đâu có cần bạo lực như vậy làm gì. Nhưng có điều mẹ ơi, giải thưởng đó tới 1000 tệ lận đó mẹ. Chúng ta bán mì chừng nào mới đủ số tiền đó."
"Đừng có nói gì nữa hết. Im ngay! Tại sao vậy? Có rất là nhiều cách kiếm tiền, tại sao con phải sử dụng cách này kiếm tiền chứ? Mẹ không muốn nói nữa, mau vô rửa bát đi rồi phụ mẹ chuẩn bị đồ ngày mai bán nữa!"
"Dạ!"
"Anh Thành? Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông vừa lên tiếng tên là Lý Tuấn, cũng chính là trưởng thôn của thôn Đại Lâm.
Mã Thành: "Tôi đến đây để giúp cô Hân Thư thoát khỏi bọn đòi nợ!"
Lý Tuấn vô cùng lo lắng, "Cái gì? Tụi nó lại đến đây sao?"
Trình Hân Thư liền gật đầu. Lý Tuấn lại nhìn tới nhìn lui xem Trình Hân Thư có bị thương hay không, rồi hỏi hang.
"Tụi nó có là gì cô không?"
Trình Hân Thư liền lắc đầu, nói: "Không có!"
Lý Tuấn: "Tôi đã nói với cô rồi, nợ của cô không cần phải lo rồi mà! Cô nợ bọn chúng bao nhiêu tiền thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ trả giúp cô!"
Trình Hân Thư: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không có lấy tiền của bất kỳ ai hết. Không cần phải giúp đỡ tôi, tôi phải tự mình kiếm tiền trả nợ. Vì tôi không muốn phải mắc nợ thêm, các anh có hiểu không?"
Lý Tuấn: "Trời ơi, mắc nợ cái gì chứ! Cô cứ coi như đó là tiền sính lễ là được rồi!"
Trình Hân Thư hiểu lời của Lý Tuấn là gì, còn chưa kịp nói gì thì Lý Tuấn đã nắm lấy tay cô nói:
"Hân Thư à, khi nào cô mới đồng ý gã cho tôi vậy?"
Trình Hân Thư đã quá quen với việc này từ lâu, nên thờ ơ cũng chẳng muốn nói với Lý Tuấn. Bởi vì bà biết có từ chối bao nhiêu lần đi nữa, thì Lý Tuấn ngày nào cũng sẽ đến để ve vảng, và làm phiền bà với mấy câu nhầm chán này. Lý Tuấn đang định nói gì đó thì một giọng nói vang lên làm ngắt ngang.
"Tránh ra, tránh ra! Mẹ vợ ơi~ con rể Dịch Minh tốt bụng của mẹ đến rồi đây! Con đã giúp cho em Khả Nhu mang đồ về rồi đây ạ!" Giọng của Lý Dịch Minh cũng khá to đấy, vẫn còn chưa thấy người mà đã nghe thấy giọng.
Lý Tuấn nghe thấy cái giọng quen thuộc này mọi người liền quay đầu nhìn ra cửa. Lý Dịch Minh từ bên ngoài mang cả một đống đồ vào trong, đặt xuống bàn. Nhìn thấy con trai mình Lý Tuấn cũng vội buông tay Trình Hân Thư ra.
Trình Hân Thư nhìn Lý Dịch Minh nói: "Cảm ơn con, Dịch Minh!"
Lý Dịch Minh cười te tét, "Ui, không cần cảm ơn đâu ạ!"
Trình Hân Thư ngó ra ngoài cửa không thấy con gái mình đâu liền hỏi Lý Dịch Minh.
"Còn Khả Nhu đâu?"
Lý Dịch Minh liền nói: "Chính con là người đã giành việc mang đồ bán hàng của Khả Hân về đây đó. Để cô ấy không phải cực khổ đẩy đồ chi cho nặng. Chắc là cũng sắp về đến rồi đó mẹ vợ à~!"
Trình Hân Thư rất hiểu đứa con gái này của bà.
"Chắc chắn nó lại đi đâu đó nữa rồi!"
Lý Tuấn lúc này cũng nhìn thằng con trai của mình tức giận lên tiếng. Vì ông đứng đây nảy giờ mà thằng con trai không thèm nhìn đến ông một cái nào.
"Nè, Lý Dịch Minh, con gọi ai là mẹ vợ của con vậy hả?"
Lý Dịch Minh chỉ sang Trình Hân Thư nói: "Thì là dì Hân Thư chứ còn ai nữa!"
Lý Tuấn chắn trước Trình Hân Thư rồi nói với con trai mình.
"Đây là vợ của ba!"
Lý Dịch Minh: "Hả?"
Lý Tuấn: "Nên con không thể kết hôn với Khả Nhu đâu. Bởi vì tương lai hai đứa con sẽ là anh em với nhau."
Lý Dịch Minh không chịu thua kém liền nói:
"Vậy con sẽ về nhà thấp nhan cho mẹ, và nói với mẹ là ba sẽ cưới vợ mới. Để mẹ về kéo ba đi chung luôn."
Lý Dịch Minh nói xong liền chạy đi, Lý Tuấn thấy vậy liền gọi anh lại.
"Nè, nè, nè! Đứng lại, đứng lại Dịch Minh!"
Nhưng mà Lý Dịch Minh đã đi khá xa không thể nghe thấy. Lý Tuấn hết cách đành phải đuổi theo anh.
"Dịch Minh à, chờ ba với!"
Thấy hai cha con họ đều đã rời đi Mã Thành và Trình Hân Thư liền thở dài.
"Hazzz!"
Mã Thành: "Nếu đã không còn gì thì tôi về trước đây!"
Trình Hân Thư: "Cảm ơn anh!"
Mã Thành: "Không có gì đâu, không cần phải khách sáo."
Một lúc sau trời đã tối muộn Trình Khả Nhu mới trở về nhà. Cô liền giúp mẹ mình gói sủi cảo, nhưng bà vẫn luôn đứng nhìn chầm cô rồi hỏi:
"Sao hôm nay con lại về muộn vậy?"
Trình Khả Nhu liền tỏ ra oan ức nói: "Dạ, tại vì nay khách đông dữ lắm, con bán sao cũng không kịp. Nên mới về muộn như vậy đó mẹ."
Trình Hân Thư không tin lời của cô nói: "Bình thường cho dù khách hàng đông cỡ nào, thì con cũng sẽ đóng cửa về sớm với mẹ kia mà. Có phải con đã ghé đâu lén lúc làm chuyện gì rồi không?"
Cô có chút lúng túng không biết trả lời thế nào, mà ấp úng mãi.
"Ờ! Thì... thì..."
Trình Hân Thư kề sắt mặt nhìn thẳng cô, "Đừng có để mẹ biết con làm chuyện gì bậy bạ hay làm chuyện gì mà mẹ không thích nghe chưa hả?"
Trình Khả Nhu liền làm nủng nói: "Thôi mà mẹ, mẹ đừng có nghĩ xấu về con như vậy. Con chỉ là đi lòng vòng một chút thôi mà!"
Trình Hân Thư đạp cục bột trong xuống bàn thật mạnh nói: "Nếu như vậy thì không sao hết, nhưmg nếu con dám tham gia cuộc thi âm nhạc gì đó thì không được."
Nghe thấy vậy Trình Khả Nhu liền trở nên căng thẳng làm rớt sủi cảo đang gói xuống đất, có hoảng sợ. Nhìn thái độ lãng tránh và hoảng loạn này bà cũng đoán ra được suy nghĩ của Khả Nhu liền cảnh cáo cô.
"Con nghĩ là mẹ chỉ ở nhà nên không biết gì hay sao? Mẹ nghe rất rõ loa thông báo sẽ có hội chợ triển lãm và ca sĩ Thiên Thiên gì đó."
Trình Khả Nhu liền nói: "Mạc Thiên Vũ mà mẹ, chứ làm gì có có Thiên Thiên nào."
"Thấy chưa con còn dám đến đó đó xem có đúng vậy không hả?"
" Mẹ ơi, con không có thật mà. Chỉ là lúc nảy trên đường đi về con nghe thông báo thôi mà! Mẹ đó chừng nào, mẹ thấy con đứng trên sân khấu hát rồi hãy chửi con."
"Hừmm, tốt nhất là con đừng để mẹ bắt được đó!"
Trình Khả Nhu liền cười nịnh nọt nói: "Hi hi! Mẹ nè! Con giả sử, con chỉ giả sử thôi, nếu như có một ngày con đăng ký tham gia cuộc thi hát nào đó thì mẹ có giận con không?"
Trình Hân Thư liền nhéo vào tay cô, "Mẹ không đợi con lên được sân khấu đâu nghe chưa hả?"
Trình Khả Nhu vỗ vỗ vào tay mẹ mình, "A! A! Đau quá mẹ ơi!"
Trình Hân Thư nhéo cô thêm một cái rồi mới buông ra, và cảnh cáo cô một lần nữa.
"Nếu mẹ mà thấy con lên sân khấu. Mẹ sẽ lôi con xuống rồi thả trôi sông, cho chết luôn!"
"Mẹ con chỉ giả sử thôi mà, mẹ đâu có cần bạo lực như vậy làm gì. Nhưng có điều mẹ ơi, giải thưởng đó tới 1000 tệ lận đó mẹ. Chúng ta bán mì chừng nào mới đủ số tiền đó."
"Đừng có nói gì nữa hết. Im ngay! Tại sao vậy? Có rất là nhiều cách kiếm tiền, tại sao con phải sử dụng cách này kiếm tiền chứ? Mẹ không muốn nói nữa, mau vô rửa bát đi rồi phụ mẹ chuẩn bị đồ ngày mai bán nữa!"
"Dạ!"
Danh sách chương