Thấy Rocher vẫn mãi liên thuyên khoe khoang về độ hốt của công ty ông ta. Mạc Thiên Vũ mặt không biến sắt nói:

“Nhưng làm ở công ty này, thì bài hát nào của tôi cũng trở nên thịnh hành. Bởi vì cả nước ai cũng đều biết tới tôi.”

Rocher: “Vậy nên tôi mới cần tới cậu! Cậu là một người tài giỏi, nên cậu cần phải thể hiện tài năng của mình nhiều hơn mới phải, vừa được làm ca sĩ vừa cùng tôi quản lý công ty, như vậy không phải tốt hơn hay sao?”

Mạc Thiên Vũ nghe vậy liền hỏi lại, “Cái gì? Anh cho phép tôi nắm giữ cổ phần của công ty anh luôn hay sao?”

Rocher gật đầu khẳng định, “Đúng vậy! Vậy cậu có quan tâm hay không?”

Mạc Thiên Vũ cười không khép được miệng, “Hi hi, tất nhiên là tôi có quan tâm rồi…”

Lúc trở về nhà thì cũng đã tối, Tống Thiên Hàn vào nhà trước rồi lén lúc ra ngoài canh không có ai mở cho cửa cho Trình Khả Nhu đi vào. Trình Khả Nhu vẫn cảm thấy có chút lo lắng hỏi:

“Nè! Anh để cho tôi vô nhà vậy có ổn không? Chiều nay mẹ anh mới đuổi tôi đi đó!”

Tống Thiên Hàn: “Được rồi, mau vào đi! Tôi đã có cách.”

Trình Khả Nhu: “Vậy thì được.”

Rồi cô mang theo hành lý đi vào trong, do đi vội nên cô đã vấp chân ngã vào người của Tống Thiên Hàn. Anh cũng vội đỡ lấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hai người đều có cùng một suy nghĩ, [Sao tim của mình đập nhanh dữ vậy?] Lúc này Trình Khả Nhu vội đứng ngay ngắn lại, lớn tiếng cảnh cáo anh.

“Sao anh lại ôm tôi vậy? Ngoài quy định được nắm tay ra, tôi sẽ tính thêm tiền đó! Cuối tháng này chuyển thêm cho tôi đó!”

Tống Thiên Hàn chưa bao giờ gặp qua một cô gái nào vừa mang ngược vừa ham tiền như cô.

“Nè cô, ai mới là người ngả vào tôi trước chứ? Cô đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng nữa đó! Được rồi từ bây giờ tôi sẽ không đụng vào người của cô nữa được chưa?”

Trình Khả Nhu: “Ừm!”

Tống Thiên Hàn nhìn ngó xung quanh xác nhận là không có ai,

“Được rồi đi thôi!”

Lúc hai người đi chưa được mấy bước thì Á Liêu đột nhiên xuất hiện.

“Á…!”

Tống Thiên Hàn và Trình Khả Nhu cũng giật mình hét lên.

“Á…! Có ma!”

Nhưng khi nhìn kỹ lại thì Tống Thiên Hàn nhận ra đó chính là Á Liêu, cô ấy đấp mặt nạ hình con hổ, đã dọa hai người họ, khi nhận ra cô anh liền ôm lấy tim của mình nói:

“Trời ơi, Á Liêu!”

Á Liêu chỉ vào hai họ hỏi: “Hai người đang tính làm cái gì ở đây vậy hả?”

Á Liêu liền đưa hai người họ đến chỗ của Từ Lệ.

“Bà chủ, cậu Thiên Hàn lén lúc để cô gái này vào nhà chúng ta!”

Từ Lệ từ trong nhà đã nghe thấy giọng của Á Liêu liền đi ra ngoài để xem.

“Có chuyện gì vậy hả?”

Từ Lệ vừa ra đã nhìn thấy Tống Thiên Hàn và Trình Khả Nhu. Bà liền tức giận nhìn Tống Thiên Hàn.

“Mẹ đã nói rồi con vẫn không hiểu sao hả?”

Tống Thiên Hàn vội vàng giải thích, “Dạ, tại vì Khả Nhu đang gặp một số vấn đề đó mẹ.”

Từ Lệ: “Vậy tại sao phải lén la lén lúc? Tại sao không nói với mẹ? Con có chuyện gì giấu mẹ có phải không?”

Tống Thiên Hàn: “Dạ không có! Tại vì chung cư của Khả Nhu bị cúp điện, nên con mới đưa cô ấy về nhà mình nghĩ tạm. Nhưng vì thấy mẹ đang ngủ lên không muốn làm phiền mẹ thôi!”

Từ Lệ: “Vậy bây giờ ngủ ở đâu? Bộ định ngủ chung hả?”

Trình Khả Nhu: “Dạ như vậy cũng được đó mẹ! Người yêu của nhau thì nên ngủ chung thôi!”

Từ Lệ chỉ vào Trình Khả Nhu cảnh cáo, “Cô đừng có gọi tôi là mẹ. Là con gái thì nên biết hổ thẹn một chút.”

Tống Thiên Hàn: “Mẹ, nếu vậy Khả Nhu ở phòng dành cho khách cũng được mà mẹ.”

Từ Lệ: “Đã hết phòng rồi!”

“Hàn Tuyết sẽ ngủ lại đây!”

Nghe thấy giọng nói này Tống Thiên Hàn và Trình Khả Nhu kinh ngạt quay lại nhìn. Dương Hàn Tuyết đang dương dương tự đắc đi đến. Còn ra oai trước mặt của hai người.

“Kể từ ngày hôm nay trở đi, Hàn Tuyết sẽ ở lại đây.”

Tống Thiên Hàn: “Hàn Tuyết? Cô tới nhà tôi ngủ làm cái gì chứ?”

Từ Lệ: “Mẹ cho Hàn Tuyết vào nhà ở để làm y tá riêng của mẹ. Mẹ không được khỏe, không phải hôm nay con cũng biết nguyên nhân là do ai mà!”

Trình Khả Nhu: “Nhưng mà nhìn mẹ… hừm…! Con nhìn bác sắc mặt không được tốt lắm!”

Dương Hàn Tuyết khó chịu nói với Trình Khả Nhu,

“Ở trong cái nhà này, không ai được nói chuyện với bác gai như vậy.”

Từ Lệ: “Không có sao đâu Hàn Tuyết. Vì dù sao thì cô gái này cũng không có sống ở đây đâu con.”

Tống Thiên Hàn liền cười khẩy nói: “Vậy cũng tốt đó, vậy thì con sẽ dẫn Khả Nhu đến chung cư riêng của con để ngủ. Đi thôi Khả Nhu!”

Lúc Tống Thiên Hàn và Trình Khả Nhu chuẩn bị rời đi thì, Dương Hàn Tuyết lập tức kéo anh lại.

“Dừng lại, Thiên Hàn!”

Tống Thiên Hàn: “Sao vậy Hàn Tuyết? Khả Nhu không thể ở lại đây ngủ mà, nên tôi mới dẫn đi chỗ khác.”

Thấy Tống Thiên Hàn nói như vậy, Dương Hàn Tuyết tuy không cam tâm nhưng vẫn cắn nói:

“Ở được! Cô ở lại đây đi!”

Từ Lệ ngạt nhiên, “Hả? Nè Hàn Tuyết, con đang nói cái gì vậy?”

Dương Hàn Tuyết liền quay sang kéo lấy tay của Từ Lệ, kéo bà qua một bên.

Từ Lệ nhìn cô hỏi: “Hàn Tuyết, con đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Tại sao con lại đồng ý để cho cô ta ở chung nhà với bác vậy?”

Dương Hàn Tuyết vội nói: “Tại vì con nghĩ là, để cho bọn họ ở gần chúng ta thì càng tốt đó bác ơi. Con luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó rất là kỳ lạ, ở gần dể theo dõi hơn.”

Từ Lệ cảm thấy lời của Dương Hàn Tuyết cũng rất là hợp lý, liền gật đầu đồng ý.

Dương Hàn Tuyết lại bồi thêm, “Cứ cho cô ta sống ở đây coi sao, rồi sau đó giao việc thiệt là nặng, thiệt là nhiều để cho cô ta làm. Cuối cùng cô ta chịu không được nữa sẽ tự đi mà thôi!”

Từ Lệ và Dương Hàn Tuyết nghĩ đến cảnh lúc Trình Khả Nhu bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà liền cười khúc kha khúc kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện