Một tiếng sau, Trình Khả Nhu tay xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà. Tiểu Mỹ thấy vậy liền đi đến giúp.
"Để tui giúp cho cô nha!"
Trình Khả Nhu thở hổn hển, nói: "Ui, nặng thiệt đó! Mà nè Tiểu Mỹ, bình thường nhà này mua nhiều đồ tươi tới vậy luôn đó hả?"
Tiểu Mỹ: "Không có đâu. Bình thường bà chủ tiết kiệm lắm luôn đó."
Đang nói chuyện thì giọng của Á Liêu từ xa vang vọng tới.
"Tiểu Mỹ! Tiểu Mỹ!"
Tiểu Mỹ nói nhỏ với Trinh Khả Nhu: "Đó lại tới nữa rồi đó!"
Á Liêu đi vào bếp liền trách mắng Tiểu Mỹ, "Nè! Tiểu Mỹ! Định trốn việc hả? Sao ngồi đây nói chuyện vậy?"
Tiểu Mỹ: "Trời ơi dì Liêu à, tôi không có trốn việc. Tôi thấy cô Khả Nhu vừa mới đi chợ về, nên tôi mới phụ giúp mang đồ vào bếp thôi hà!"
Á Liêu hất mặt, chóng nạnh ra lệnh: "Tiểu Mỹ còn việc gì thì nhanh chóng đi làm đi! Cả cô nữa đó, cô Khả Nhu. Bà chủ giao quá trời việc, nhiều vô số kể luôn, tôi và Tiểu Mỹ không thể giúp được gì cho cô đâu, vì bà chủ đã ra lệnh để một mình cô làm thôi! Vậy thì xin mời cô!"
Trình Khả Nhu: "Dạaa! Biết rồi không cần phải nhắc lại đâu."
Trình Khả Nhu bực bội rời khỏi nhà bếp, đi làm việc tiếp theo, cô ra bên ngoài vườn cắt cỏ, cô đem hết tất cả tức giận trúc lên mấy cây cỏ, vừa tỉa vừa cắn chặt răng lẩm bẩm.
"Ra lệnh, ra lệnh, ra lệnh nè! Tôi cắt, tôi cắt, tôi cắt hết luôn!"
Làm việc ở ngoài vườn xong cô lại tiếp tục đi vào trong nhà quét dọn, rồi lại lau nhà, rồi lại rửa chén, giặc quần áo, phơi quần áo, sắp xếp quần áo, rồi lại ra bể bơi lau dọn tiếp. Trình Khả Nhu cứ tất bật với một đống công việc, làm mãi mà vẫn chưa thể xong hết được. Lúc Trình Khả Nhu vẫn đang miệt mài dọn dẹp, thì Dương Hàn Tuyết ung dung đi ra còn lên mặt với cô.
"Lau chùi cho sạch sẽ đó, tôi sẽ ngồi ở đây, vì ở đây yêu tĩnh!"
Trình Khả Nhu: "Công nhận cô có vẻ rảnh rỗi dữ ha. Tôi không thấy cô làm việc gì hết trơn, chỉ mỗi việc hằng ngày đến nhà của đàn ông mà thôi!"
Dương Hàn Tuyết liền cãi lại, "Tôi không có rảnh, tôi đem kịch bản ra đọc cô không thấy hay sao hả?"
Trình Khả Nhu mặc kệ cô ta, lại tiếp tục làm việc của mình. Thấy cô bận rộn như Dương Hàn Tuyết đứng dậy, đi đến gần chỗ Trình Khả Nhu đang dọn dẹp, xịt xà phòng xuống, dùng chân trây nó ra, rồi giả vờ nói:
"Nè cô, ở chỗ này còn dơ lắm đây nè!"
Trình Khả Nhu bán tính bán nghi đi đến xem, Dương Hàn Tuyết liền nói:
"Đó cô xem đi, thấy không?"
Trình Khả Nhu cảm thấy kỳ lạ: "Gì kỳ vậy, mới vừa chà mà ta."
Trình Khả Nhu cầm cây lau sàn đuổi Dương Hàn Tuyết xích ra một bên, "Đi ra, mau lên nếu không dính vào người ráng chịu à!"Dương Hàn Tuyết né sang một bên, lại nhân cơ hội cô không có chú ý lại xịt thêm xà phòng ra sàn, rồi lại hô lên.
"Nè! Chỗ này cũng còn dơ dữ lắm! Nếu như ai đó đi ngang qua đây chắc là bị
té vỡ đầu luôn đó!"
Trình Khả Nhu: "Trời ơi, cái cô băng tuyết kia, cô tưởng là tôi bị ngốc hay sao? Tôi không có nhìn thấy cô đọc kịch bản gì hết, cô đây là đang cố tình là dơ sàn thì có, tôi chà sàn muốn chống mặt luôn rồi đây.
Dương Hàn Tuyết cũng không dấu nữa, cầm chai xà phòng xịt khắp nơi trên sàn, còn như không có liên quan gì đến mình nói:
"Thì tại vì... tôi đang tập kịch bản, trong đó có đoạn phải đỗ hết xà phòng lên sàn nhà. Tôi chỉ muốn tập diễn xuất để cho nó nhìn tự nhiên hơn thôi mà!"
Trình Khả Nhu tức muốn xịt khói với cô ta, nhưng mà cô lại không thể làm được. Cầm vòi nước lên xịt hết xà bông trên sàn nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Muốn chọc tôi đúng không, đúng là thứ rảnh mà! Tôi nhịn!"
Lúc này Từ Lệ từ trong nhà đi ra, "Hàn Tuyết, con đến rồi sao?"
Dương Hàn Tuyết quay lại nhìn thấy Từ Lệ sắp dẫm vào xà phòng trên sàn liền hét lớn.
"Bác ơi cẩn thận!"
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, Từ Lệ đã dẫm phải xà phòng trên sàn mà bị trượt.
Từ Lệ: "Á... Á... Á."Chỉ nghe 'tủm' Từ Lệ đã bị rơi xuống hồ bơi rồi, mấy giây sau bà mới từ dưới nước ngôi lên. Dương Hàn Tuyết cũng vội vàng chạy đến hỏi thăm.
"Bác có sao không bác?"
Từ Lệ run rẩy chỉ vào Trình Khả Nhu, cáo trạng.
"Cô ta chơi bác!"
Dương Hàn Tuyết lập tức quay qua nhìn Trình Khả Nhu, trừng mắt.
"Cô!"
Trình Khả Nhu không sợ liền hất mặt nhìn Dương Hàn Tuyết.
"Sao hả, tôi làm sao?"
Trình Khả Nhu giơ cây lau sàn lên muốn đánh Dương Hàn Tuyết, cô ta cũng vội đỡ lấy, thế là cả hai người dẫn co. Nhưng Dương Hàn Tuyết là tiểu thư yếu đuối thì làm sao mà chóng lại được Trình Khả Nhu, thế là đã bị đẩy ngả xuống hồ. Trình Khả Nhu đứng ở trên bờ vô cùng đắt ý trêu chọc cô ta.
"Vừa lắm! Ha ha ha."
Từ Lệ thắc mắt hỏi: "Nhưng mà sao sàn lại trơn như vậy? Ai làm đổ cái gì hay sao?"
Trình Khả Nhu: "Là tại cô ta..."
Dương Hàn Tuyết sợ bị lộ liền cắt ngang chỉ vào Trình Khả Nhu mách lẻo.
"Là Khả Nhu đó bác, cô ta cố tình chơi con với bác đó!"Từ Lệ: "Cái gì?"
"Để tui giúp cho cô nha!"
Trình Khả Nhu thở hổn hển, nói: "Ui, nặng thiệt đó! Mà nè Tiểu Mỹ, bình thường nhà này mua nhiều đồ tươi tới vậy luôn đó hả?"
Tiểu Mỹ: "Không có đâu. Bình thường bà chủ tiết kiệm lắm luôn đó."
Đang nói chuyện thì giọng của Á Liêu từ xa vang vọng tới.
"Tiểu Mỹ! Tiểu Mỹ!"
Tiểu Mỹ nói nhỏ với Trinh Khả Nhu: "Đó lại tới nữa rồi đó!"
Á Liêu đi vào bếp liền trách mắng Tiểu Mỹ, "Nè! Tiểu Mỹ! Định trốn việc hả? Sao ngồi đây nói chuyện vậy?"
Tiểu Mỹ: "Trời ơi dì Liêu à, tôi không có trốn việc. Tôi thấy cô Khả Nhu vừa mới đi chợ về, nên tôi mới phụ giúp mang đồ vào bếp thôi hà!"
Á Liêu hất mặt, chóng nạnh ra lệnh: "Tiểu Mỹ còn việc gì thì nhanh chóng đi làm đi! Cả cô nữa đó, cô Khả Nhu. Bà chủ giao quá trời việc, nhiều vô số kể luôn, tôi và Tiểu Mỹ không thể giúp được gì cho cô đâu, vì bà chủ đã ra lệnh để một mình cô làm thôi! Vậy thì xin mời cô!"
Trình Khả Nhu: "Dạaa! Biết rồi không cần phải nhắc lại đâu."
Trình Khả Nhu bực bội rời khỏi nhà bếp, đi làm việc tiếp theo, cô ra bên ngoài vườn cắt cỏ, cô đem hết tất cả tức giận trúc lên mấy cây cỏ, vừa tỉa vừa cắn chặt răng lẩm bẩm.
"Ra lệnh, ra lệnh, ra lệnh nè! Tôi cắt, tôi cắt, tôi cắt hết luôn!"
Làm việc ở ngoài vườn xong cô lại tiếp tục đi vào trong nhà quét dọn, rồi lại lau nhà, rồi lại rửa chén, giặc quần áo, phơi quần áo, sắp xếp quần áo, rồi lại ra bể bơi lau dọn tiếp. Trình Khả Nhu cứ tất bật với một đống công việc, làm mãi mà vẫn chưa thể xong hết được. Lúc Trình Khả Nhu vẫn đang miệt mài dọn dẹp, thì Dương Hàn Tuyết ung dung đi ra còn lên mặt với cô.
"Lau chùi cho sạch sẽ đó, tôi sẽ ngồi ở đây, vì ở đây yêu tĩnh!"
Trình Khả Nhu: "Công nhận cô có vẻ rảnh rỗi dữ ha. Tôi không thấy cô làm việc gì hết trơn, chỉ mỗi việc hằng ngày đến nhà của đàn ông mà thôi!"
Dương Hàn Tuyết liền cãi lại, "Tôi không có rảnh, tôi đem kịch bản ra đọc cô không thấy hay sao hả?"
Trình Khả Nhu mặc kệ cô ta, lại tiếp tục làm việc của mình. Thấy cô bận rộn như Dương Hàn Tuyết đứng dậy, đi đến gần chỗ Trình Khả Nhu đang dọn dẹp, xịt xà phòng xuống, dùng chân trây nó ra, rồi giả vờ nói:
"Nè cô, ở chỗ này còn dơ lắm đây nè!"
Trình Khả Nhu bán tính bán nghi đi đến xem, Dương Hàn Tuyết liền nói:
"Đó cô xem đi, thấy không?"
Trình Khả Nhu cảm thấy kỳ lạ: "Gì kỳ vậy, mới vừa chà mà ta."
Trình Khả Nhu cầm cây lau sàn đuổi Dương Hàn Tuyết xích ra một bên, "Đi ra, mau lên nếu không dính vào người ráng chịu à!"Dương Hàn Tuyết né sang một bên, lại nhân cơ hội cô không có chú ý lại xịt thêm xà phòng ra sàn, rồi lại hô lên.
"Nè! Chỗ này cũng còn dơ dữ lắm! Nếu như ai đó đi ngang qua đây chắc là bị
té vỡ đầu luôn đó!"
Trình Khả Nhu: "Trời ơi, cái cô băng tuyết kia, cô tưởng là tôi bị ngốc hay sao? Tôi không có nhìn thấy cô đọc kịch bản gì hết, cô đây là đang cố tình là dơ sàn thì có, tôi chà sàn muốn chống mặt luôn rồi đây.
Dương Hàn Tuyết cũng không dấu nữa, cầm chai xà phòng xịt khắp nơi trên sàn, còn như không có liên quan gì đến mình nói:
"Thì tại vì... tôi đang tập kịch bản, trong đó có đoạn phải đỗ hết xà phòng lên sàn nhà. Tôi chỉ muốn tập diễn xuất để cho nó nhìn tự nhiên hơn thôi mà!"
Trình Khả Nhu tức muốn xịt khói với cô ta, nhưng mà cô lại không thể làm được. Cầm vòi nước lên xịt hết xà bông trên sàn nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Muốn chọc tôi đúng không, đúng là thứ rảnh mà! Tôi nhịn!"
Lúc này Từ Lệ từ trong nhà đi ra, "Hàn Tuyết, con đến rồi sao?"
Dương Hàn Tuyết quay lại nhìn thấy Từ Lệ sắp dẫm vào xà phòng trên sàn liền hét lớn.
"Bác ơi cẩn thận!"
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, Từ Lệ đã dẫm phải xà phòng trên sàn mà bị trượt.
Từ Lệ: "Á... Á... Á."Chỉ nghe 'tủm' Từ Lệ đã bị rơi xuống hồ bơi rồi, mấy giây sau bà mới từ dưới nước ngôi lên. Dương Hàn Tuyết cũng vội vàng chạy đến hỏi thăm.
"Bác có sao không bác?"
Từ Lệ run rẩy chỉ vào Trình Khả Nhu, cáo trạng.
"Cô ta chơi bác!"
Dương Hàn Tuyết lập tức quay qua nhìn Trình Khả Nhu, trừng mắt.
"Cô!"
Trình Khả Nhu không sợ liền hất mặt nhìn Dương Hàn Tuyết.
"Sao hả, tôi làm sao?"
Trình Khả Nhu giơ cây lau sàn lên muốn đánh Dương Hàn Tuyết, cô ta cũng vội đỡ lấy, thế là cả hai người dẫn co. Nhưng Dương Hàn Tuyết là tiểu thư yếu đuối thì làm sao mà chóng lại được Trình Khả Nhu, thế là đã bị đẩy ngả xuống hồ. Trình Khả Nhu đứng ở trên bờ vô cùng đắt ý trêu chọc cô ta.
"Vừa lắm! Ha ha ha."
Từ Lệ thắc mắt hỏi: "Nhưng mà sao sàn lại trơn như vậy? Ai làm đổ cái gì hay sao?"
Trình Khả Nhu: "Là tại cô ta..."
Dương Hàn Tuyết sợ bị lộ liền cắt ngang chỉ vào Trình Khả Nhu mách lẻo.
"Là Khả Nhu đó bác, cô ta cố tình chơi con với bác đó!"Từ Lệ: "Cái gì?"
Danh sách chương