Tống Thiên Hàn: "Đồ công sở?"
Trình Khả Nhu gật đầu, xác nhận, "Ừm!"
Tống Thiên Hàn: "Mua làm gì?"
Trình Khả Nhu: "Anh không nhớ sao. Thì tại vì, tôi lỡ nói với mẹ tôi là tôi lên thành phố Đại để tìm việc làm. Rồi giờ mẹ tôi đi nói với mấy người ở trong thôn, là tôi đã tìm được việc làm rồi, nên họ muốn thấy tôi mặc đồ công sở đó.
Nếu mà hôm nay, tôi mà không có đồ công sở để mặc cho mẹ tôi thấy, thì chắc là mẹ tôi giết tôi chết luôn quá! Anh giúp tôi đi!"
Tống Thiên Hàn phàn nàn, "Cô à! 5 giờ sáng tôi mới ngủ đó! Hay là cô cho tôi ngủ thêm chút nữa có được không?"
Nói xong Tống Thiên Hàn liền nằm xuống trùm chăn kín mích ngủ tiếp. Trình Khả Nhu vội đến bên cạnh nắm lấy cánh tay anh, muốn kéo anh ngồi dậy.
"Ối, không được đâu, anh mau dậy đi. Đi về rồi ngủ sau, mau dậy đi!"
Tống Thiên Hàn cứ gật gà gật gù không muốn dậy, "Cô có biết thiếu ngủ thì máu sẽ không bơm lên não được không? Tôi rất chóng mặt, không chịu nổi luôn rồi nè!"
Trình Khả Nhu vẫn cố hết sức bình sinh kéo anh ngồi trở dậy.
"Không được anh đừng có kiếm cớ nữa, ngồi dậy đi, đi rồi về ngủ tiếp, ngồi dậy..."
Nhưng Tống Thiên Hàn vẫn gật gù, ngã xuống giường một lần nữa. Theo quá tính Trình Khả Nhu cũng bị kéo ngã xuống giường, cô nằm đè ở trên người của anh.
"Á...Á.."
Trình Khả Nhu tế lên của anh, hai người lúc này mặt tiếp xúc khá gần nhau. Cô còn chưa kịp hoàn hồn khi tiếp xúc khá gần như vậy,Tống Thiên Hàn vẫn mắt mở mắt nhắm nói:
"Sáng nay tôi còn có một cuộc hợp ở công ty nữa đó, chắc là không đi cùng với cô được."
Trình Khả Nhu vỗ vào bờ vai của anh, "Không nhờ được gì hết! Không sao hết tôi tự mình đi vậy."
Trình Khả Nhu lồm cồm muốn ngồi dậy, Tống Thiên Hàn năm lấy cánh tay cô giữ lại.
"Sao mà lại không sao được chứ, nếu mà cô đi ra ngoài mẹ của tôi sẽ nghi ngờ. Tại sao yêu nhau mà tôi lại không đưa cô đi."
Trình Khả Nhu: "Ừ ha, tôi quên mất vụ này luôn!"
Tống Thiên Hàn: " Vậy cô sẽ không la lối hay tính tiền gì tôi hết đúng hay không hả? Cô đang nằm ở trên người của tôi đó!"
Trình Khả Nhu lúc này mới giật mình nhìn lại thấy mình quả thật đang nằm ở trên người của anh, liền nhăn nhó rồi đánh anh.
"Á... Không biết đâu, ngại quá, ngại quá, làm người ta ngại gần chết à! Sao không mặc quần áo vô gì hết vậy. Ôi!
Tôi không có phải là mấy cô gái đổng đảnh kia đâu."
Cô ngồi dậy rồi rồi nói tiếp: "Được rồi, mau dậy tắm rửa được rồi đó!"
Tống Thiên Hàn cũng thật là hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy đi tắm. Trình Khả Nhu ngồi đó thở dài đợi
Tổng Thiên Hàn đi tắm.
Còn lúc này ở phòng khách, Từ Lệ cầm điện thoại muốn xem tin tức như vì chữ quá nhỏ nên đưa điện thoại cho Á Liêu.
"Chữ nhỏ quá, không thấy được gì hết, cô đọc cho tôi nghe đi!"
Á Liêu nhận lấy điện thoại từ tay bà, "Dạ!"
Nhưng khi cầm lên Á Liêu nheo cả mắt lại, vẫn không nhìn thấy, Từ Lệ liền nói:
"Ôi, thôi đưa máy cho Tiểu Mỹ đọc đi!"
Tiểu Mỹ nhận lấy điện thoại từ tay của Á Liêu, rồi đọc.
"Bạn của bà chủ nhắn là, muốn gặp mặt vì lâu rồi chưa gặp bà, sẽ có tổ chức tiệc nữa."
Tiểu Mỹ đưa điện thoại lại Từ Lệ. Bà liền nói:
"Những người này rất chán, thích khoe khoang sự giàu có."
Á Liêu: "Vậy chặn luôn đi bà chủ!"
Từ Lệ: " Sao mà chặn được, đang làm ăn chung."
Đột nhiên Từ Lệ nhớ ra gig đó liền nói: "À, biết rồi! Chỉ cần lấy Hàn Tuyết ra để khoe là được."
Từ Lệ liền bấm số điện thoại của Dương Hàn Tuyết gọi cho cô. Dương Hàn Tuyết thì đang mang quà đến phim trường thấy bà gọi liền bắt máy.
"Dạ con nghe nè bác!"
Từ Lệ: "'Chào con Hàn Tuyết! Con có tiện nghe máy không? Con đang làm gì vậy?"
Dương Hàn Tuyết: "Dạ không sao, con đang đi bàn về bộ phim mới."
Nhân viên của đoàn phim nhìn thấy cô liền đi đến hỏi:
"Chào cô, cô tìm ai vậy?"
Dương Hàn Tuyết mỉm cười, "Chào cô, tôi tới tìm anh Hàn. Tôi có một giỏ quà muốn gửi cho ảnh."
Nhân viên: "Xin chờ tôi một chút nha!"
Dương Hàn Tuyết: "Được!"
Nhân viên đi vào trong để thông báo, Dương Hàn Tuyết lại tiếp tục nói chuyện cùng Từ Lệ.
"Bác gọi con có chuyện gì vậy ạ?"
Từ Lệ: "Chuyện là như vầy, hội bạn củ vừa mới nhắn với bác, rủ cùng nhau đi ăn trưa nhưng mà bọn họ rất thích khỏe khoan. Bác lại không biết lấy gì để khoe lại, cho nên bác nghĩ là dẫn con đi theo để khoe với bọn họ một chút đó! Con đi có được không?"
Dương Hàn Tuyết: "Nhưng hôm nay con không có thời gian đi với bác được rồi! Vò con phải..."
Đang định nói gì đó, Dương Hàn Tuyết thấy nhân viên đi đến liền che điện thoại lại.
Nhân viên: "Dạ thưa cô, hôm nay anh Hàn rất là bận. Anh ấy có nhờ tôi nhắn lại là anh ấy sẽ không nhận quà từ người hai mặt như cô Hàn Tuyết đây."
Nói rồi cô nhân viên liền rời đi, còn Dương Hàn Tuyết thì rất là sóc. Sau đó lại tiếp tục nghe điện thoại.
"Bác gái ơi, bây giờ thì con rảnh rồi! Bác có biết không cái hãng phim này sắp sụp đổ rồi đó và con nghĩ là con nên rút lui trước thì hơn. Bác muốn con đến gặp bác ở đâu, bác cứ gửi địa chỉ qua cho con nha!"
Từ Lệ: "Được, tạm biệt con."
Trình Khả Nhu gật đầu, xác nhận, "Ừm!"
Tống Thiên Hàn: "Mua làm gì?"
Trình Khả Nhu: "Anh không nhớ sao. Thì tại vì, tôi lỡ nói với mẹ tôi là tôi lên thành phố Đại để tìm việc làm. Rồi giờ mẹ tôi đi nói với mấy người ở trong thôn, là tôi đã tìm được việc làm rồi, nên họ muốn thấy tôi mặc đồ công sở đó.
Nếu mà hôm nay, tôi mà không có đồ công sở để mặc cho mẹ tôi thấy, thì chắc là mẹ tôi giết tôi chết luôn quá! Anh giúp tôi đi!"
Tống Thiên Hàn phàn nàn, "Cô à! 5 giờ sáng tôi mới ngủ đó! Hay là cô cho tôi ngủ thêm chút nữa có được không?"
Nói xong Tống Thiên Hàn liền nằm xuống trùm chăn kín mích ngủ tiếp. Trình Khả Nhu vội đến bên cạnh nắm lấy cánh tay anh, muốn kéo anh ngồi dậy.
"Ối, không được đâu, anh mau dậy đi. Đi về rồi ngủ sau, mau dậy đi!"
Tống Thiên Hàn cứ gật gà gật gù không muốn dậy, "Cô có biết thiếu ngủ thì máu sẽ không bơm lên não được không? Tôi rất chóng mặt, không chịu nổi luôn rồi nè!"
Trình Khả Nhu vẫn cố hết sức bình sinh kéo anh ngồi trở dậy.
"Không được anh đừng có kiếm cớ nữa, ngồi dậy đi, đi rồi về ngủ tiếp, ngồi dậy..."
Nhưng Tống Thiên Hàn vẫn gật gù, ngã xuống giường một lần nữa. Theo quá tính Trình Khả Nhu cũng bị kéo ngã xuống giường, cô nằm đè ở trên người của anh.
"Á...Á.."
Trình Khả Nhu tế lên của anh, hai người lúc này mặt tiếp xúc khá gần nhau. Cô còn chưa kịp hoàn hồn khi tiếp xúc khá gần như vậy,Tống Thiên Hàn vẫn mắt mở mắt nhắm nói:
"Sáng nay tôi còn có một cuộc hợp ở công ty nữa đó, chắc là không đi cùng với cô được."
Trình Khả Nhu vỗ vào bờ vai của anh, "Không nhờ được gì hết! Không sao hết tôi tự mình đi vậy."
Trình Khả Nhu lồm cồm muốn ngồi dậy, Tống Thiên Hàn năm lấy cánh tay cô giữ lại.
"Sao mà lại không sao được chứ, nếu mà cô đi ra ngoài mẹ của tôi sẽ nghi ngờ. Tại sao yêu nhau mà tôi lại không đưa cô đi."
Trình Khả Nhu: "Ừ ha, tôi quên mất vụ này luôn!"
Tống Thiên Hàn: " Vậy cô sẽ không la lối hay tính tiền gì tôi hết đúng hay không hả? Cô đang nằm ở trên người của tôi đó!"
Trình Khả Nhu lúc này mới giật mình nhìn lại thấy mình quả thật đang nằm ở trên người của anh, liền nhăn nhó rồi đánh anh.
"Á... Không biết đâu, ngại quá, ngại quá, làm người ta ngại gần chết à! Sao không mặc quần áo vô gì hết vậy. Ôi!
Tôi không có phải là mấy cô gái đổng đảnh kia đâu."
Cô ngồi dậy rồi rồi nói tiếp: "Được rồi, mau dậy tắm rửa được rồi đó!"
Tống Thiên Hàn cũng thật là hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy đi tắm. Trình Khả Nhu ngồi đó thở dài đợi
Tổng Thiên Hàn đi tắm.
Còn lúc này ở phòng khách, Từ Lệ cầm điện thoại muốn xem tin tức như vì chữ quá nhỏ nên đưa điện thoại cho Á Liêu.
"Chữ nhỏ quá, không thấy được gì hết, cô đọc cho tôi nghe đi!"
Á Liêu nhận lấy điện thoại từ tay bà, "Dạ!"
Nhưng khi cầm lên Á Liêu nheo cả mắt lại, vẫn không nhìn thấy, Từ Lệ liền nói:
"Ôi, thôi đưa máy cho Tiểu Mỹ đọc đi!"
Tiểu Mỹ nhận lấy điện thoại từ tay của Á Liêu, rồi đọc.
"Bạn của bà chủ nhắn là, muốn gặp mặt vì lâu rồi chưa gặp bà, sẽ có tổ chức tiệc nữa."
Tiểu Mỹ đưa điện thoại lại Từ Lệ. Bà liền nói:
"Những người này rất chán, thích khoe khoang sự giàu có."
Á Liêu: "Vậy chặn luôn đi bà chủ!"
Từ Lệ: " Sao mà chặn được, đang làm ăn chung."
Đột nhiên Từ Lệ nhớ ra gig đó liền nói: "À, biết rồi! Chỉ cần lấy Hàn Tuyết ra để khoe là được."
Từ Lệ liền bấm số điện thoại của Dương Hàn Tuyết gọi cho cô. Dương Hàn Tuyết thì đang mang quà đến phim trường thấy bà gọi liền bắt máy.
"Dạ con nghe nè bác!"
Từ Lệ: "'Chào con Hàn Tuyết! Con có tiện nghe máy không? Con đang làm gì vậy?"
Dương Hàn Tuyết: "Dạ không sao, con đang đi bàn về bộ phim mới."
Nhân viên của đoàn phim nhìn thấy cô liền đi đến hỏi:
"Chào cô, cô tìm ai vậy?"
Dương Hàn Tuyết mỉm cười, "Chào cô, tôi tới tìm anh Hàn. Tôi có một giỏ quà muốn gửi cho ảnh."
Nhân viên: "Xin chờ tôi một chút nha!"
Dương Hàn Tuyết: "Được!"
Nhân viên đi vào trong để thông báo, Dương Hàn Tuyết lại tiếp tục nói chuyện cùng Từ Lệ.
"Bác gọi con có chuyện gì vậy ạ?"
Từ Lệ: "Chuyện là như vầy, hội bạn củ vừa mới nhắn với bác, rủ cùng nhau đi ăn trưa nhưng mà bọn họ rất thích khỏe khoan. Bác lại không biết lấy gì để khoe lại, cho nên bác nghĩ là dẫn con đi theo để khoe với bọn họ một chút đó! Con đi có được không?"
Dương Hàn Tuyết: "Nhưng hôm nay con không có thời gian đi với bác được rồi! Vò con phải..."
Đang định nói gì đó, Dương Hàn Tuyết thấy nhân viên đi đến liền che điện thoại lại.
Nhân viên: "Dạ thưa cô, hôm nay anh Hàn rất là bận. Anh ấy có nhờ tôi nhắn lại là anh ấy sẽ không nhận quà từ người hai mặt như cô Hàn Tuyết đây."
Nói rồi cô nhân viên liền rời đi, còn Dương Hàn Tuyết thì rất là sóc. Sau đó lại tiếp tục nghe điện thoại.
"Bác gái ơi, bây giờ thì con rảnh rồi! Bác có biết không cái hãng phim này sắp sụp đổ rồi đó và con nghĩ là con nên rút lui trước thì hơn. Bác muốn con đến gặp bác ở đâu, bác cứ gửi địa chỉ qua cho con nha!"
Từ Lệ: "Được, tạm biệt con."
Danh sách chương