Mạc Thiên Vũ dẫn mọi người đến quán bar, ai nấy cũng đều đang rất là phấn kích. Chỉ có Tống Thiên Hàn với vẻ mặt ngơ ngác, hỏi:

"Sếp, sếp à!"

Bạch Thiên: "Hả?"

Tống Thiên Hàn: "Sao lại thử vọng ở đây vậy? Chúng ta không tới phòng thu sao?"

Bạch Thiên xua tay nói: "Thử giọng ở đây cũng tốt mà."

Lúc này có một người đàn ông cao to, mỉm cười đi đến chỗ họ ngồi cúi người chào.

"Dạ chào anh Thiên Vũ!"

Mạc Thiên Vũ: "Chào anh Tôn Cường!"

Tôn Cường chính là chủ của quán bar này, anh thường được mọi người ở đây gọi là anh Tôn. Mạc Thiên Vũ và

Bạch Thiên cũng là hàng thân thiết của quán bar này.

Bạch Thiên: "Thiên Vũ nói là hôm nay chúng tôi đến đây mượn địa điểm để thử giọng."

Tôn Cường: "Vâng! Tôi cũng đã chuẩn bị trái cây đặt biệt để các anh thử giọng rồi đây.

Bạch Thiên nghe liền phấn khích, "Thật vậy sao?"

Tôn Cường mỉm cười rồi vỗ vỗ tay, liền có mấy cô gái xinh đẹp nóng bỏng bước đến chỗ của bọn họ. Tôn Cường cũng nhanh chóng giới thiệu.

"Dạ đây là trái cây đặc biệt của hôm nay. Xin mời các anh dùng."

Tôn Cường vừa dứt câu thì mấy cô gái ưởn ẹo, sà lòng của bọn họ. Bạch Thiên và Mạc Thiên Vũ đều rất là chào đón. Các cô gái vừa sà vào lòng bọn họ vừa giới thiệu.

"Chào anh ~ em là bưởi cao cao cấp!"

"Còn em là dưa hấu nhập khẩu!"

Bạch Thiên: "Hi hi! Em là bưởi, còn em là dưa hấu hả?"

"Dạ phải!"

Tống Thiên Hàn lúc này cũng lên tiếng, "Tôi cũng đoán trước được là tại sao sếp với anh Thiên Vũ, lại xịt nước hoa rồi."

Bạch Thiên sờ mặt hai cô gái rồi nói: "Chúng ta làm việc cả ngày mệt mỏi rồi phải dành thời gian nghĩ ngơi chút chứ. Có đúng không?"

Mạc Thiên Vũ: "Đúng vậy!"

Tuy là Tống Thiên không thích nhưng anh vẫn không tránh né ngồi cùng với mấy cô gái, nhưng vẻ mặt không hể vui vẻ.

Cùng lúc này ở thôn Đại Lâm. Chu Tiểu Linh thấy Trình Hân Thư khá bận rộn nên đã qua phụ giúp. Trình Hân Thư vừa bán hàng vừa ngó sang điện thoại chờ điện thoại của con gái mình. Bà nhìn qua Chu Tiểu Linh hỏi:

"Mấy giờ rồi Tiểu Linh?"

Chu Tiểu Linh nhìn đồng hồ rồi đáp: "Dạ 12 giờ chiều rồi đó dì!"

Trình Hân Thư: "Khả Nhu nó nói với dì là sáng nay sẽ báo tin về cuộc phỏng vấn. Bây giờ cũng đã chiều rồi mà nó chưa gọi điện về nữa."

Chu Tiểu Linh: "Dạ có thể là chị ấy đang bận công việc gì đó. Ở thành phố người ta bận dữ lắm dì."

Trình Hân Thư nghĩ cũng có lý liền gật đầu, "Ừ, chắc là vậy rồi!"

Khu chợ Lâm Hàn nhộn nhịp của thành phố Đại. Có một cửa hàng quần áo có rất nhiều người ghé qua xem, đó chính là cửa hàng của Mã Tùng Khang, cửa hàng tên là 'tiệm quần áo Tùng Tùng'. Mã Tùng Khang cũng đang chào hàng kéo khách.

"Mọi người ơi, mau ghé lại đây lựa vài bộ quần áo cho mình đi. Quần áo hợp thời trang, chuẩn kích cỡ chỉ có tại cửa hàng Tùng Tùng đẹp trai thôi! Nào mời mọi người vào bên trong xem!"

Trình Khả Nhu cuối cùng cũng đã đến được chợ Lâm Hà, cô mừng rỡ vội đi tìm cửa hàng của Mã Tùng Khang. Vừa đi nhìn mấy cửa hàng cô đã nghe thấy tiếng chào mời quen thuộc liền mỉm cười, tự nói:

"Cái giọng chà bảy, chà bảy này thì chỉ có một người thôi!"

Sau đó cô gọi lớn, "Tùng Khang! Tùng Khang!"

Mã Tùng Khang bực dọc quay đồ lại nhìn, "Ai gọi vậy?"

Khi quay lại nhìn, lại nhìn thấy là Trình Khả Nhu anh liền mừng rỡ chạy đến ôm lấy cô.

"Khả Nhu!"

Còn Trình Hân Thư vừa bán vừa lo lắng mãi không thôi, rồi nhìn sang Chu Tiểu Linh hỏi:

"Hay là dì gọi cho Khả Nhu xem sao nha con."

Nói rồi bà liền lấy điện thoại ra gọi cho cô. Trình Khả Nhu đang mừng rỡ khi gặp được bạn cũ, nên khi có điện thoại cô liền bắt máy mà không xem là ai gọi điện đến.

"Alo!"

Trình Hân Thư lập tức hỏi: "Con sao rồi?"

Trình Khả Nhu lúc này liền lo lắng khi nghe thấy giọng của mẹ mình, "Là mẹ hả?"

Trình Hân Thư: "'Con phỏng vấn sao rồi? Sao không thấy gọi điện cho mẹ gì hết vậy?"

Mã Tùng Khang nhìn cô hỏi nhỏ, "Là mẹ cô hả?"

Trình Khả Nhu liền gật đầu, Mã Tùng Khang liền nói vào, "Dạ con chào dì Hân Thư!"

Nghe thấy giọng đàn ông Trình Hân Thư liền hỏi:

"Giọng ai vậy?"

Trình Khả Nhu: "Dạ là giọng của Tùng Khang đó mẹ! Hôm nay con đi phỏng vấn cùng với Tùng Khang đó mẹ."

Trình Hân Thư: "Ở, vậy hả? Tốt! Tốt, vậy con mở video cho mẹ xem con đang làm gì đi."

Nghe vậy Trình Khả Nhu vội vàng kiếm cớ, "Ờ... Ờ... À, mẹ ơi người ta gọi con vô phỏng vấn rồi. Nói chuyện sau nha mẹ."

Nói xong cô liền cúp máy ngay, Trình Hân Thư nhìn điện thoại nói:

"Nó cúp máy ngang luôn!"

Chu Tiểu Linh: " Chắc là chị Khả Nhu đang bận đó dì, khi nào rảnh chị ấy sẽ gọi lại ngay thôi mà, dì đừng có lo."

Trình Hân Thư: "Ừ!"

Mã Tùng Khang không hiểu đã có chuyện gì, nghiêm mặt nhìn chầm chầm Trình Khả Nhu nói:

"Khả Nhu phỏng vấn cái gì hả? Mau kể cho tôi nghe đi nhanh lên!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện