Sau khi rời khỏi phòng khách Trình Khả Nhu liền trở mặt, buông tay Tống Thiên Hàn ra, và rất tức giận muốn đi về phòng của mình. Thì Tống Thiên Hàn đã vội kéo cô lại.

"Khả Nhu! Nè, nè cô... Cô làm sao vậy vừa rồi cô còn vui vẻ lắm mà?"

Trình Khả Nhu ghét bỏ nói: "Vừa rồi chẳng qua chỉ là diễn xuất thôi!"

Tống Thiên Hàn: "Cô thái độ như vậy là vì... Cô đang giận tôi, đã cho cô leo cây có phải như vậy không hả?"

Trình Khả Nhu hờn dỗi nói: "Nếu như tôi bị cho anh leo cây chỉ vì công việc của anh, vậy thì tôi trách gì được anh chứ. Còn đằng này là anh đi chơi với phụ nữ!"

Tống Thiên Hàn: "Tôi... tôi không phải là người như là cô nghĩ đâu, là tôi bị kéo đi theo thôi mà."

Trình Khả Nhu nghe vậy thì càng giận hơn mà lớn tiếng nói:

"Đàn ông mấy người đều là vậy hết. Đã sai mà còn ngụy biện."

Thấy cô cứ mãi càm ràm Tống Thiên Hàn cũng thể chịu được nữa.

"Cô đủ rồi đó nha! Cô cứ chửi tôi, tôi cãi không lại cô luôn đó! Hay là vầy đi tôi tăng thêm tiền mà tôi thuê cô có được không?"

Lúc Tiểu Mỹ cũng vừa đi đến thấy hai đang cãi vả liền nép vào góc tường nghe lén. Cô thắc mắc thì thầm.

"Trả tiền thuê sao?"

Trình Khả Nhu nghe Tống Thiên Hàn nói vậy cô lại càng không vui nói:

"Cái gì cũng tiền, tiền! Nói chuyện với nhau cũng vì tiền thôi có đúng không? Được thôi vậy thì anh trả thêm tiền thuê cho tôi đi .Hứ!"

Tổng Thiên Hàn cũng biết nói gì với cô nữa, "Nè, nè, nè cô..."

Trình Khả Nhu: "Anh cứ chờ đó, tôi sẽ lấy thêm thật nhiều tiền từ anh. Hừ! Nói rồi liền quay người rời đi, không thèm quay lại nhìn anh. Tống Thiên Hàn cũng không biết phải làm sao với cô gái cứng đầu như cô, nên đành phải về phòng mình nghĩ cách.

Tiểu Mỹ đứng đợi đến khi cả hai người họ, đều đã đi về phòng hết, thì mới đi ra. Lẩm bẩm một mình.

"Ông chủ và người được thuê? Cô ta được thuê là việc gì vậy ta? Cậu Thiên Hàn trả tiền cho cô Khả Nhu, để làm chuyện gì đó. Hô hô, hay là... cậu Thiên Hàn thuê cô Khả Nhu đóng giả làm người yêu, nhầm che mắt bà chủ, để không phải kết hôn với cô Hàn Tuyết đó. Ôi! Mới nghĩ thôi mà đã thấy gây cấn, hơn mấy bộ phim truyền hình nữa.

Tiểu Mỹ ơi, mày thông minh quá mà. Ha ha ha!"

Sau khi về phòng Tống Thiên Hàn đi tới đi lui suy nghĩ, (Làm cái gì mà giận dai dữ vậy? Làm sao để cô ấy hết giận bây giờ?) Chợt anh nảy ra một ý liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho Bạch Thiên.

Bạch Thiên bên này thì đang say khướt, nằm dài trên sofa của phòng làm ngủ. Thì bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, bực bội, Bạch Thiên lục lội trong túi quần để lấy điện thoại, rồi bắt máy với cái giọng say xỉn.

"Alo~! Là em chanh dây đó hả? Bộ nhớ anh sao mà gọi giờ này vậy hả cưng?"

Tống Thiên Hàn: "Là tôi đây sếp!"

Bạch Thiên vẫn mơ màng trong cơn say nói: "Em dưa hấu hả?"

Tống Thiên Hàn: "Đừng nghĩ tới em dưa hấu nữa được không sếp? Tôi Thiên Hàn đây!"

Bạch Thiên: "Thiên Hàn hả? Cậu có chuyện gì không?"

Tống Thiên Hàn: "Sếp có phải anh vẫn đang tìm kiếm nữ ca sĩ có phải vậy không? Tôi có biết một nữ ca sĩ giọng của cô ấy rất là hay luôn đó."

Bạch Thiên: "Ôi! Có gì ngày mai nói được không? Tôi buồn ngủ chịu hết nổi rồi! Khò khò."

Chưa nói xong Bạch Thiên đã lăn ra ngủ, tiếng ngáy của ông vang vọng vào tai của Tống Thiên Hàn, anh chỉ đành thở dài mà tắt máy.

"Sếp! Cũng thật là..."

Tống Thiên Hàn buồn bả đi đến bàn làm việc của mình, rồi mở lại đoạn video, mà anh đã quay cho Trình Khả Nhu hôm trước xem, bất giác mỉm cười.

Bên ngoài hồ bơi Trình Khả Nhu ngồi buồn bả ngấm bầu trời, rồi hát một mình cho vơi đi nổi nhớ nhà. Mãi đến gần khuya cô mới trở về phòng của mình, lúc vừa mở điện thoại lên, lại nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Tiểu Linh.

"Ủa Tiểu Linh gọi cho mình hồi nào vậy kìa?"

Cô liền gọi lại, cho Tiểu Linh.

Lúc này ở thôn Đại Lâm, Mã Thành đến chỗ của Chu Bảo Cầm để nhận tiền cúng cho miếu. Cũng lúc này Chu Tiểu Linh nhìn thấy Trình Khả Nhu gọi đến, liền vui mừng thốt lên.

"Ôi! Là chị Khả Nhu gọi nè!"

Chu Bảo Cầm: "Khả Nhu hả?"

Mã Thành cùng vào chào Trình Khả Nhu vì đã lâu chưa gặp cô.

Trình Khả Nhu thấy mọi đều tập trung vui vẻ chào hỏi.

"Con chào dì Bảo Cầm, bác Mã. Bây giờ chị mới thấy cuộc gọi nhỡ của em có chuyện gì sao, Tiểu Linh?"

Chu Tiểu Linh: "Không có gì đâu chị, là do anh Dịch Minh đó. Anh ấy lúc nào cũng nói là nhớ chị, muốn biết bây giờ chị sống ra sao? Nên cứ đến ép em phải gọi cho chị đó!"

Trình Khả Nhu: "Cũng may là chị không có bắt máy!"

Chu Bảo Cầm: "Khả Nhu ở trên đó con sao rồi con?"

Trình Khả Nhu: "Dạ tình hình của con vẫn ổn, có hơi mệt chút xíu thôi à dì!"

Mã Thành: " Không sao hết! Chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm chút nữa thôi Khả Nhu. Không bao lâu nữa đâu, con sẽ thành công và nổi tiếng vang vội tin bác đi!"

Trình Khả Nhu: "Dạ con cảm ơn bác."

Mã Thành: "Đúng rồi, bác nghe nói con đi làm chung với thằng Tùng Khang nhà bác có đúng không? Nó sao rồi?"

Trình Khả Nhu: "Dạ, dạ tốt lắm bác! Gần đây anh Tùng Khang ảnh bận dữ lắm, đã vậy tính chất công việc còn nặng nhọc nữa bác."

Mã Thành: "Ừm!"

"Tiểu Linh? Tiểu Linh? Tiểu Linh?"

Giọng nói quen thuộc từ xa vọng tới. Chỉ mới nghe thấy cái giọng của Lý Dịch Minh Trình, Khả Nhu vội vàng tắt máy. Chu Tiểu Linh cũng vội vàng giấu điện thoại đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện