Tống Thiên Hàn bên này vẫn luôn gọi điện cho Trình Khả Nhu, nhưng lại không có ai nghe máy, anh có chút sốt

รอท.

"Sao không máy vậy chứ, cô đang ở đâu vậy hả?"

Bạch Thiên nảy giờ ngồi đợi đến mệt mỏi, ngước lên nhìn Tống Thiên Hàn gắng gượng hỏi:

"Thiên Hàn... sắp đến chưa vậy?"

Tống Thiên Hàn cũng rất khó xử nói: "Tôi cũng gọi nhiều lần rồi, nhưng cô ấy cũng chưa có bắt máy nữa. Anh đợi thêm một chút nữa đi.:

Bạch Thiên gắng gượng ngồi thẳng dậy, "Tôi cho thêm 10 phút nữa nha, nếu không đến... tôi còn nhiều việc phải làm lắm đó."

Tống Thiên Hàn thở dài rồi tiếp tục gọi điện cho Trình Khả Nhu.

Lúc này ở Tống gia, Tiểu Mỹ chuẩn bị lâu nhà. Nhưng lúc đi ngang phòng của Trình Khả Nhu, nhìn thấy cửa phòng của cô vẫn đang mở toang thì dừng lại.

"Trời ơi, Khả Nhu. Đi ra ngoài gấp gáp như quên đóng cửa vầy nè. Lỡ ai thấy được bằng chứng thì mọi chuyện đổ bể hết trơn cho xem."

Á Liêu đột nhiên xuất hiện lên tiếng, "Nói cái gì vậy Tiểu Mỹ?"

Tiểu Mỹ giật mình quay lại quay lại nhìn thấy là Á Liêu đang đứng ở phía sau lưng cô từ lúc nào.

Á Liêu lại hỏi: "Chuyện gì đổ bể? Cô có chuyện gì giấu tôi đúng không?"

Tiểu Mỹ: "Không có gì hết, tôi không có nói gì hết."

Á Liêu đang định nói gì đó thì Tiểu Mỹ vừa hay nhìn thấy ly nước đặt ở góc bàn liền nhanh nhảu đáp.

"Tôi chỉ nói là ly nước sắp rớt, chị vô coi đi. Để sát cạnh bàn như vậy, lỡ rớt xuống chắc chắn là bị bể hết trơn."

Á Liêu ngó vào bên trong phòng rồi nhìn Tiểu Mỹ nói:

"Cô đừng hồng mà gạt tôi. Tôi nói cho cô biết hai cái tai tôi nghe rõ ràng. Bây giờ cô nói hay là không? Nếu không nói thì tôi đi méc bà chủ cho coi."

Tiểu Mỹ: "Tôi k có gì để nói hết, thiệt mà!"

Á Liêu không thèm nghe quay người đi, "Được rồi, không có sao tôi đi méc bà chủ đây."

Tiểu Mỹ gọi với theo, "Chị...."

Á Liêu không thèm ngoảnh mặt lại mà nói: "Đừng có kêu tôi!"

Tiểu Mỹ mặc kệ Á Liêu, tiện tay đóng cửa phòng lại giúp Trình Khả Nhu, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Bên này Mã Tùng Khang đứng trước chiếc xe của Lý Tuấn.

"Con chưa bao giờ mở nắp xe hết."

Mọi người nghe thấy vậy liền nhìn anh, "Hả?"

Mã Tùng Khang liền gượng cười nói: "Con chỉ nói chơi thôi. Hơ hơ!"

Mã Tùng Khang đi đến muốn mở nắp xe lên, nhưng mà lay hoay mãi vẫn không mở được. Thấy Mã Tùng Khang lay hoay mãi, Lý Tuấn liền lên tiếng.

"Để bác giúp cho con. Né qua một bên đi!"

Mã Tùng Khang lùi lại vài bước, Lý Tuấn vừa mở nắp xe vừa nói:

"Chỉ có chủ nó mới biết nó thôi, được rồi đó con xem đi."

Mã Tùng Khang sắp tay áo lên nói: "Chuyện nhỏ xíu thôi mà, xem con đây."

Chỉ thấy Mã Tùng Khang vặn tới vặn lui mấy con ốc, qua một hồi lâu rồi mới đóng nắp xe lại. Lý Tuấn ngạt nhiên vì anh sửa quá nhanh liền hỏi:

"Vậy là xong rồi chưa con?"

Mã Tùng Khang: "Dạ xong rồi."

Lý Tuấn: "Vậy xe của bác bị gì?"

Mã Tùng Khang: "Ôi...nó cũ quá rồi bác ơi, nên thay bình ác quy mới."

Lý Tuấn: "Vậy để bác thử coi."

Mã Thành: "Mau thử đi."

Lý Tuấn vào trong xe, đề máy lên, xe liền hoạt động trở lại. Trình Hân Thư ở bên vui vẻ nói:

"Hay quá!"

Mã Thành cũng rất là vui mừng, Lý Tuấn ở trong xe ló đầu ra nói:

"Nổ rồi, nổ rồi ngon lành. Cảm ơn con nhiều nha Tùng Khang!"

Mã Tùng Khang hất mũi nói: "Con nói rồi mà không tin."

Mã Thành mỉm cười hô lên, đầy tự hào.

"Kỹ sư này thật là giỏi. Con tôi đó!"

Trình Khả Nhu kéo kéo tay Mã Tùng Khang hỏi nhỏ.

"Nè sao làm được vậy?"

Mã Tùng Khang: "Không biết nữa tôi chỉ sửa đại thôi. Nhưng mà nè, bây giờ làm sao mà đi về đây?"

Trình Khả Nhu: "Để tui tìm cách chuồn về.

Cô đi đến chỗ của mẹ mình nói: "Mẹ ơi, mẹ! Bây giờ cũng đã qua giờ nghĩ trưa từ lâu rồi, con và Tùng Khang phải trở về làm việc đây nếu không sếp la."

Trình Hân Thư: "Vậy cty con ở đâu vậy?:

Trình Hân Thư quơ tay loạn nói: "Công ty của con ơ... ơ... Dạ cũng ở gần đây thôi mẹ. Đi bộ một xíu là tới rồi."

Trình Hân Thư: "Sao phải đi bộ làm gì? Lý Tuấn chở cháu nó đi đi."

Lý Tuấn: "Trời! Được chứ sao lại không."

Trình Khả Nhu: "Dạ thôi con đi bộ được mà mẹ, cũng ở gần đây thôi."

Trình Khả Nhu đưa ánh mắt cầu cứu sang Mã Tùng Khang. Mã Tùng Khang cũng vội vàng nói:

"Dạ đúng vậy. Tụi con đi bộ sẽ thấy thoải mái hơn."

Lý Tuấn: "Không sao đâu cứ để bác chở đi cho. Mau lên xe, lên xe đi nhanh lên."

Nhìn mặt của Trình Khả Nhu và Mã Tùng Khang có gì đó khác thường, Mã Thành liền lên tiếng.

"Sao giống như là không muốn chở đi vậy?"

Trình Hân Thư: "Đúng vậy. Con có chuyện gì giấu mẹ có đúng không?"

Trình Khả Nhu: "Dạ không có."

Trình Hân Thư: "Không có vậy thì lên xe đi."

Hai người họ nhìn nhau rồi chỉ có thể hợp tác mà lên xe nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện