Có được sự đồng ý của Tôn Cường, Mã Tùng Khang liền kéo Trình Khả Nhu đến phòng trang điểm dành cho ca sĩ của quán để trang điểm.

Mã Tùng Khang: "Nghe nói, bình thường anh Tôn không cho ai thử giọng, nói gì là lên sân khấu, vậy mà hôm nay để cô lên sân khấu. Anh ấy có vẻ đặt biệt quan tâm tới cô rồi đó."

Trình Khả Nhu: "Không có đâu, có thể là đúng lúc anh ấy đang thiếu người hát cho quán mà thôi."

Mã Tùng Khang: "Rồi, rồi, thiếu người thì thiếu người, nhưng cô cũng phải cố hết sức mình đó biết không hả? Nếu thật sự được anh Tôn để ý đến, cô sẽ được trở thành ca sĩ hát chính của chỗ này, lúc đó tôi cũng sẽ có môt đơn hàng quần áo lớn rồi đó biết không hả?"

Trình Khả Nhu: "Tôi sẽ cố gắng."

Trong khi chờ đợi, Tôn Cường đi dạo một vòng rồi đến quầy bar ngồi đợi, thì quản lý thân cận đi đến lễ phép chào rồi xin ý kiến của anh.

"Dạ anh Tôn, có hai ca sĩ sắp đến thử giọng, có cho họ vào luôn không?"

Tôn Cường: "Không cần, bảo họ về đi hôm sau chúng ta sẽ liên lạc lại.

Nhìn vẻ mặt này của Tôn Cường người quản lý liền hiểu, mà hỏi:

"Ồ! Là người vừa tới lúc nảy? Chắc cô gái này được lòng của anh Tôn rồi có phải không? Lúc cô ấy đến giao đồ cùng với anh Tùng Khang, tôi thấy anh nhìn không rời mắt luôn."

Tôn Cường chỉ cười khẩy một cái với quản lý, quản lý liền nói tiếp.

"Nếu như anh thấy hứng thú, thì cứ việc nói với tôi. Tối nay tôi sẽ sắp xếp cho anh."

Tôn Cường chỉ cười rồi nói, "Đi, đi, đi báo lại với hai người đang đến là quay về được rồi. Mà còn nữa..."

Tôn Cường ra hiệu cho quản lý đến gần hơn rồi căn dặn cái đó rất thần bí. Chỉ thấy quản lý gật đầu đáp.

"Dạ!"

Bên ngoài trời cũng vừa chập tối, Chu Tiều Linh đang đi bộ về nhà, đột nhiên có xe ô tô chạy đến chặn đường của cô. Sau đó có hai tên bước xuống xe tiến đến chỗ cô mà trêu chọc.

"Trời tối như vậy, đi một mình không sợ người xấu hả cô em? Ha ha ha."

Chu Tiểu Linh nhận ra hai người họ, bọn họ chính là hai tên đòi nợ lúc sáng.

"Là các người..."

Hai tên đời nợ nhìn thấy Chu Tiểu Linh có chút không chắn trước mặt cô.

"Chiều nay tại cô mà bọn tôi bị đau, ông chủ đánh bọn tôi gần chết. Nên bây giờ, cô phải chuộc lỗi cho bọn tôi."

"Phải!"

Chu Tiểu Linh thấy tình hình không ổn vội vàng, vòng lại bỏ chạy, hai tên đòi nợ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng hai tên này quá nhanh chạy còn chưa được mấy bước cô đã bị bọn chúng bắt.

"Đứng lại coi nào."

Chu Tiểu Linh bị chúng tóm lấy cánh tay, liền vùng vầy hét lớn.

"Á... thả ra....Cứu Tôi với! Cứu tôi với!"

Lý Dịch Minh cũng vừa hay đi ngang qua đoạn này nghe thấy tiếng hét lại còn thấy hai tên đàn ông đang lôi lồi kéo một cô gái, cũng nhanh chóng rồ ga phi tới, vừa hô lên.

"Nè nè có chuyện gì vậy?"

Chu Tieu Linh voi keu clu, "Anh Dich Minh clu toi vdi!"

Nghe thấy giọng của Chu Tiểu Linh, Lý Dịch Minh lập tức chống xe xuống, hai tên đó liền sắn tay áo lên mà cảnh cáo anh.

"Nè, đừng có xem vào."

Không nói nhiều Lý Dịch Minh tháo mũ bảo hiểm xuống, dùng nó làm vũ khí lao vào đánh vào đầu tên vừa mới lên tiếng tên té lăn ra. Tên còn lại thấy vậy, liền thả Chu Tiểu Linh ra, rồi lao vào giúp người anh em của mình, hắn đá vào bụng Lý Dịch Minh, làm anh đau đớn mà làm rơi mủ bảo hiểm. Được thế hắn ta liền đánh Lý Dịch Minh tới tấp. Chu Tiểu Linh thấy vậy vội vàng nhặt lấy nón, rồi đập thật vào đầu của tên đó từ phía sau, hắn ta cũng nắm lăn ra đất. Thấy hai tên đó đã đã không còn dậy nổi nữa, Chu Tiểu Linh vội kéo Lý Dịch Minh chạy tới xe điện.

"Mau đi thôi anh Dịch Minh."

Lý Dịch Minh cũng vội vàng lên xe, gấp gáp nói:

"Mau mau đi thôi!"

Lý Dịch Minh và Chu Tiểu Linh lái xe điện rời đi, mãi đến khi về tới quán của nhà cô thì mới dám thở.

"Hazz, cảm ơn anh Dịch Minh. Nếu không có anh thì, thì mọi chuyện đã tồi tệ rồi."

Lý Dịch Minh: "Không sao đâu Tiều Linh, mọi chuyện cũng đã qua rồi, quang trọng là Tiều Linh có bị thương ở đâu không? Mà lúc tôi chưa kịp tới, bọn họ định kéo Tiều Linh lên xe hả?"

Chu Tiều Linh: "Tôi không sao hết, nhưng còn anh có bị sao không?"

Lý Dịch Minh xua tay nói: "Ôi, trai tráng như tôi thì có làm sao đâu chứ."

Lý Dịch Minh bước xuống xe múa vài đường để chứng minh cho Chu Tiểu Linh xem.

"Ối! Ối!"

Nhưng không biết vì sao chân lại đau như vậy. Chu Tiều Linh lại nhìn thấy chân của anh đang chảy máu mà lo

lang.

"Trời ơi máu kìa."

Lý Dịch Minh sợ cô lo lắng cười nói: "Không sao đâu, không sao đâu. Không sao đâu vết thương không có gì nghiêm trọng hết. Thật đó!"

Chu Tiểu Linh đỡ lấy Lý Dịch Minh, "Thôi mau vào trong đi, để tôi rửa vết thương cho anh."

Ly Dich Minh: "Ờ ờ được rồi."

Chu Tiều Linh: "Đi cẩn thận đó."

Lý Dịch Minh: "Rồi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện