Tác giả: Ninh Ninh

Tống Thiên Hàn tức giận chỉ vào Khả Nhu ở trên sân khấu hét lên.

"Mau xuống đây ngay cho tôi!"

Thấy Thiên Hàn tức giận như vậy, Khả Nhu biết là mình đã gây họa. Lập tức bỏ chạy, trong lúc chạy vô tình cô lại đạp trúng vào chiếc xe đẩy đồ trên sân khấu. Theo quán tính chiếc xe đẩy cô ngã ngược về phía sau.

"Aaaaa!"

Tống Thiên Hàn thấy vậy vội vàng chạy muốn đỡ lấy cô, nhưng lại không ngờ được là cô lại ngã đè lên người anh. Hai người ngã lăn ra đất, Tống Thiên Hàn sợ cô xảy ra chuyện liền hỏi:

"Cô có bị sao không? Có bị thương không?

Trình Khả Nhu: "Tôi không bị gì hết!"

Nhưng cô chợt nhận ra người đang đỡ cô lúc này là Tống Thiên Hàn, liền vùng vẫy hét lên.

"Buông tôi ra, cái đồ biến thái này!"

Thiên Hàn không thể ngờ được, chính anh đã giúp cô vậy mà cô lại nói anh như vậy, liền giải thích.

"Cô lại gọi tôi như vậy nữa rồi, tôi không có biến thái!"

Sau đó hai người lập tức đứng dậy. Bảo Cầm và Tiểu Linh cũng nhanh chóng chạy đến chỗ của cô.

"Chị Khả Nhu! Chị Khả Nhu!"

"Khả Nhu! Khả Nhu!"

Lúc này Lý Dịch Minh cũng vừa hay đi giao hàng trở về, lại nhìn thấy Thiên Hàn vừa mới ôm cô, liền chạy đến hét lên.

"Nè! Bỏ cô ấy ra!"

Dịch Minh vội vàng chạy tới kéo Khả Nhu ra sau mình.

"Dám ôm vợ tôi hả? Anh chết chắc rồi."

Dịch Minh muốn xong lên đấm cho Thiên Hàn vài đấm. May là Tiểu Linh và Bảo Cầm chạy đến kịp thời ngăn cản anh.

"Nè, nè, nè! Bình tỉnh, bình tỉnh!"

Dịch Minh: " Hai người buông tôi ra coi."

Bảo Cầm: "Bình tỉnh đi!"

Mạc Thiên Vũ lúc này cũng chạy ra lại thấy sân khấu bị đỗ vỡ liền hét lên.

"Trời ơi! Sao lại như vậy?"

Mọi người cũng nhìn về phía tiếng hết vang lên. Tất cả mọi người đều nhận ra anh. Bảo Cầm lúc này liền lên tiếng

"Mạc Thiên Vũ cũng đang ở đây sao? Ôi..."

Còn chưa vui vẻ được mấy giây, Tống Thiên Hàn chỉ vào mấy người bọn họ chất vấn.

"Cô, cô và cả dì nữa, sao lại sân khấu chứ? Sân khấu còn chưa xong, bây giờ tôi còn phải tốn thời gian để sửa chữa nữa!"

Khả Nhu biết là mình sai liền, nói: "Cho tôi xin lỗi! Chuyện này cũng là do tôi sai, giờ anh muốn chúng tôi đền như thế nào thì nói đi!"

Tống Thiên Hàn rất tức giận, "Không cần! Các người không có tiền đền nổi đâu. Hãy nhớ cho kỹ từ giờ về sau không được lên sân khấu nữa có hiểu chưa hả?"

Cả nhóm biết mình sai nên cũng không ai dám lên tiếng, chỉ cúi đầu mà nhận lỗi. Thấy bọn họ cũng không có tình nên Tống Thiên Hàn lại nói:

"Các người có thể về được rồi! Thật là..."

Cả nhóm cùng kéo nhau trở về quầy mì của Khả Nhu. Nhưng mà Lý Dịch Minh vẫn không chịu thua thiệt mà nói:

"Hắn ta đã làm cho Khả Nhu của tôi bị thương, còn dám kinh thường chúng ta nữa chứ. Sửa cái sân khấu đó có một chút, thì tốn kém cái gì đâu chứ? Khả Nhu không nên nhường hắn ta, tôi có tiền để trả mà."

Khả Nhu vẫn cảm thấy có lỗi, "Thôi đi, người ta không làm lớn chuyện lên đã là may lắm rồi!"

Bảo Cầm: "Mà con đó Khả Nhu! Con cũng cứng đầu thiệt đó, dì đã nói rồi kêu con đừng có lên, mà không chịu nghe."

Mấy người bọn họ đang nói chuyện rôm rả, thì đột nhiên Trình Hân Thư đột nhiên xuất hiện, ở phía sau lưng, nhìn bọn họ hỏi.

"Cả đám lén đi coi sân khấu có đúng như vậy không?"

Bọn họ giật mình quay đầu lại nhìn, thấy Trình Hân Thư đã đứng phía sau bọn họ từ lúc nào không ai hay biết.

Khả Nhu: "Mẹ!"

Trình Hân Thư trong tay đang cầm cái chài cắn bột chỉ vào bọn họ nghiêm nghị hỏi:

"Sao hả mới đi đâu về vậy?"

Lý Dịch Minh thấy Trình Hân Thư tức giận liền nhanh chóng tìm cớ.

"Chết rồi tôi vừa nhớ ra, là ba tôi kêu tôi đi mua đồ, tôi phải đi trước đây! Dì Hân Thư, con đi trước nha!"

Trình Khả Nhu nhìn sang Chu Bảo Cầm, "Bảo Cầm!"

Chu Bảo Cầm giật mình, "Dạ chị?"

Trình Hân Thư: "Nói!"

Bảo Cầm sợ hãi, "Nói cái gì vậy chị?"

Chợt Bảo Cầm nhớ ra liền nói: "Đúng rồi, em vừa nhớ là em còn phải đi canh chừng quán, em cũng mở cửa hàng bán đồ mà, vậy em đi trước đây!" Nói rồi nhanh chóng rời đi.

Khả Nhu: "Kìa dì Bảo Cầm!"

Chu Tiểu Linh thấy vậy cũng liền nói: "À Ờ ờ ờ, con cũng quên là còn phải phơi đồ nữa, con về phơi đồ nha dì!"

Mọi người đều đã bỏ chạy hết bây giờ chỉ còn có hai mẹ con. Hân Thư rất tức giận liền quang hết đồ xuống đất.

Thấy mẹ mình tức giận như vậy Khả Nhu liền tới ngăn lại.

"Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi! Đừng giận mà."

Hân Thư: "Tránh ra đi để mẹ quang hét đồ đi, từ ngày mai chúng ta không cần phải bán buôn gì nữa hết."

Khả Nhu: "Mẹ ơi! Mẹ bình tỉnh đi mà, con...con không có nói dối mẹ. Để con nói thiệt với mẹ con... con chỉ lên sân khấu góp vui thôi hà mẹ! Chứ thiệt tình là con không có đăng ký tham gia thiệt mà mẹ!"

Hân Thư: "Làm sao mẹ có thể tin con, con là đứa vừa lương lẹo, vừa hay nói dối, có phải con nghĩ rằng mẹ dể bị lừa lắm có đúng vậy hay không hả?"

Khả Nhu: "Không phải như vậy đâu mẹ! Mẹ nhìn đi, con sợ mẹ gần chết! Con không có dám đâu mẹ, mẹ tin con đi mà mẹ!"

Hân Thư: "Vậy bây giờ con phải hứa với mẹ chuyện này nha! Tuyệt đối không có đăng ký tham gia cuộc thi âm nhạc nào hết! Mẹ nhắc nhở con một lần cuối cùng thôi nghe rõ chưa?"

Khả Nhu vội vàng gật đầu, "Dạ con hứa mà mẹ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện