BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 109
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Đi vệ sinh bị người ta nhìn? Thân thiết mấy cũng không được. Không phải người cũng không được nốt!
Hạ Vị Sương thẹn quá hóa giận, vội đứng dậy đẩy Tang Lộ ra ngoài: “Chị ra ngoài đi. Làm gì thế?!”
Cô vốn đã rối ren rồi, lại thêm trước mắt là một khoảng tăm tối. Lần đầu trải qua cuộc sống của người khiếm thị, không cần nhìn cũng biết mình lúc này chật vật, lúng túng thế nào.
Mà quả vậy, sau khi nhìn không thấy thì có rất nhiều điều bất tiện. Cô vừa tiến lên mấy bước đã đá trúng cái gì đó. Muốn đẩy Tang Lộ ra ngoài, một đường ngả nghiêng, lảo đảo, chưa kịp thành công thì đã làm mình bị thương trước.
Tang Lộ lại ngồi xổm xuống, định xem cẳng chân vừa va đập của Hạ Vị Sương. Nhìn không thấy hành động của Tang Lộ, Hạ Vị Sương vẫn tiếp tục vươn tay về phía trước, muốn đẩy chị ra khỏi nhà vệ sinh. Chân vấp phải người, mất cân bằng ngã chúi. Hạ Vị Sương nhấp môi, tay lần mò sang bên, dùng lực chống tường đứng vững. Cùng lúc đó, Tang Lộ ôm chặt lấy chân cô, ‘ưm’ một tiếng. Trí não trở nên trì trệ vì lạnh dần xoay chuyển, sau đó mới ngước mắt nhìn lên.
Rõ ràng đã không nhìn thấy nhưng Hạ Vị Sương vẫn cúi đầu, ra vẻ như đang đối diện với Tang Lộ.
“Chị đừng động em, tự em làm được.” Trong vòng nửa phút, cô đã điều chỉnh xong tâm trạng, không để sự phẫn nộ và sợ hãi chiếm lấy bản thân.
Nếu nói về phương diện nào đó thì giữ bình tĩnh là chuyện mà trong suốt mấy năm qua, gần như ngày nào Hạ Vị Sương cũng lặp đi lặp lại. Con người khi không còn ai để dựa dẫm thì sẽ học được cách tự trông cậy vào bản thân bằng tốc độ nhanh nhất.
Tang Lộ vẫn ôm cẳng chân Hạ Vị Sương, dùng giọng điệu ngang đều đều gần như không hề biến đổi nói: “Bất tiện. Chị có thể giúp Sương Sương, chăm sóc Sương Sương.”
Nếu không phải biết rõ Tang Lộ vốn như vậy thì đổi lại là người khác nghe được giọng điệu ấy, nói không chừng còn cho rằng Tang Lộ vốn không bận lòng Hạ Vị Sương.
“Em biết là bất tiện.” Bàn tay chống tường của Hạ Vị Sương siết chặt. Cô bồn chồn đưa lưỡi rà lên hàm răng. Thật ra trong lòng cô rất muốn khóc một trận thật to, nhưng rồi lại gắng kiềm chế, không dám rơi lệ.
Cô sợ một khi bức tường bình tĩnh, lí trí của mình sụp đổ thì mình sẽ bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi với bóng tối, trì trệ không cách nào đứng lên.
“Em biết.” Hạ Vị Sương hít thật sâu, điều chỉnh âm điệu. Đợi đến khi ổn định rồi, cô mới nói, “Đương nhiên em biết mất đi đôi mắt thì sẽ bất tiện đến cỡ nào chứ. Đồ ngốc cũng nghĩ ra được. Chị nói chị muốn giúp em, em rất cảm động. Nhưng mà chị cũng không thể canh giữ bên cạnh em cả đời, làm hết tất cả mọi chuyện được.”
Tang Lộ nhẹ nhàng xoa nắn cẳng chân Hạ Vị Sương, thoáng nghi hoặc: “Có thật không?”
Hạ Vị Sương gật gật đầu, nói: “Đương nhiên là thật rồi. Chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, gặp phải tình huống không thể không tách ra…”
Tang Lộ ngắt lời cô, hỏi: “Ý chị hỏi là, thật sự rất cảm động sao?”
Hạ Vị Sương: “…” Vậy cũng không phải đặc biệt cảm động.
Tang Lộ nghi hoặc hỏi: “Vì sao chị không cảm nhận được?”
Hạ Vị Sương: “… Tóm lại là chị ra ngoài đi. Em không thích có người nhìn em đi toilet!”
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống, đầu lại bất cẩn đụng vào Tang Lộ. Tang Lộ phản ứng rất nhanh, chỗ bị đụng kia gần như chỉ trong nháy mắt đã biến thành chất thịt mềm mại. Hạ Vị Sương vươn cánh tay, hì hục đẩy Tang Lộ ra ngoài như đang đẩy một món đồ nội thất nặng nề.
Tiếc là… đẩy không đi.
Hạ Vị Sương đành phải xụ mặt: “Em giận thật đó!”
Tang Lộ ‘a’ một tiếng, rồi từ từ ngả ra sau.
Hạ Vị Sương quẳng chân, hoặc là chi gì đó chứ không phải chân, tóm lại chính là thứ trên người Tang Lộ, ra ngoài cửa từng cái một, bấy giờ mới mò mẫm đóng cửa nhà vệ sinh lại, đồng thời dặn: “Ở ngoài chờ em!”
Cửa khép lại rồi, thế giới trước mắt vẫn một màu tối đen, không hề biến đổi. Không còn Tang Lộ quấn lấy mình bên cạnh, người nhẹ nhõm, song chẳng hiểu sao trong lòng lại trở nên nặng nề. Hạ Vị Sương than một tiếng, nhớ lại những hình ảnh trong kí ức, từ từ đỡ tường dò tìm phía trước.
Nhà vệ sinh không lớn, mấy bước là đi hết. Đối với Hạ Vị Sương, người đã sớm có ấn tượng về nhà vệ sinh, vừa rồi còn mới va chạm xong thì muốn hoàn thành chuyện cần làm trong bóng tối cũng không phải khó. Cái khó chính là cảm giác hụt hẫng trong lòng. Cô đi vệ sinh xong, đứng trước bồn rửa mà rửa tay. Vòi nước đã tắt nước từ lâu rồi, muốn rửa mặt hay làm gì đều múc từ thùng lên.
Thùng nằm ngay dưới chân. Hạ Vị Sương không nhìn thấy, chỉ có thể nhờ vào cảm giác mà múc ra ít nước đổ vào bồn. Rửa tay rửa mặt xong, đưa bàn tay vẫn ướt lên cào cào tóc. Đoạn, cô lại mò mẫm sang bên cạnh chỗ bồn rửa, đụng phải giá để đồ. Đám mỹ phẩm dưỡng da, bàn chải, kem đánh răng các thứ đặt trên giá xô lệch rơi xuống. Hạ Vị Sương tìm được khăn giấy lau mặt, sau đó dọn hết những món đồ vừa rơi.
Nói ra thì cũng buồn cười. Ở thời tận thế, các tài nguyên thiết yếu như đồ ăn thì thiếu thốn. Ngược lại, mấy thứ như đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da lại dư dả. Chỉ thuận tay mang về một ít trong lúc ra ngoài thu thập vật tư cũng đã đủ cho cả bọn dùng đến hết đời. Mấy thứ này ở quầy chuyên doanh không ai ngó ngàng trong trung tâm mua sắm có thể nói là mặc sức mà lựa. Nếu đã mang về thì đương nhiên phải chọn những loại thật mắc mà trước kia không nỡ bỏ tiền mua, cũng xem như đã ghiền một phen.
Tiếc là thứ này cũng có hạn sử dụng. Ba năm sau thì chắc cũng biến thành đồ khan hiếm. Thế nên giờ dùng được thì cứ dùng, tuyệt đối không nên tiếc của, dẫn đến cuối cùng tất cả bị lãng phí.
Tuy nhìn không thấy trên đám chai lọ này viết gì nhưng lần lượt mở ra, dựa vào trí nhớ thì Hạ Vị Sương vẫn phân biệt được công dụng của từng món. Bất luận tâm trạng có u ám thế nào thì mặt vẫn cần phải bôi. Trời vừa lạnh vừa khô, không bôi gì rất dễ bị nứt nẻ.
Trang điểm thì không cần. Hạ Vị Sương chải tóc, dùng tay kéo kéo quần áo, cố gắng khiến mình trông như có khả năng tự lo thân. Cô không thể chật vật, không thể yếu ớt. Cô không muốn trở thành kẻ đáng thương hại trong lòng người khác.
Lại một lần nữa mở cửa nhà vệ sinh, Hạ Vị Sương không bước ra ngay mà gọi Tang Lộ một tiếng.
Quả nhiên, Tang Lộ đứng ngay cửa. Cô còn chưa nói dứt hai chữ trong tên thì chị đã nắm lấy tay cô.
“Sương Sương.”
“Chị xem, tự em làm vẫn được.” Hạ Vị Sương cười cười với phía đối diện, nói, “Chỉ là em chưa quá quen thôi, nhưng em có thể làm được. Chị không cần phải lo lắng.”
Nói đoạn, cô tiến lên một bước, thầm ngẫm lại bố cục căn phòng, tính toán xem mình nên bước lên bao nhiêu. Nhưng mất đi thị giác, Hạ Vị Sương không cách nào khống chế được góc độ và sải bước của bản thân. Dù đã cố gắng khiến mình trông như không hề sợ hãi, song nỗi lo lắng trong nội tâm vẫn biểu hiện rõ rệt ở những bước chân ngập ngừng hơn xưa của cô.
Vì thế, Hạ Vị Sương lại bất cẩn va phải thùng rác. Thật ra chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt, thùng rác còn không bị cô đá ngã. Hạ Vị Sương mím môi, Tang Lộ lập tức ôm người lên.
Không phải ôm kiểu công chúa mà là ôm dựng đứng. Tang Lộ có rất nhiều tay, có thể cố định cơ thể Hạ Vị Sương, giúp người trong lòng giữ thăng bằng.
Hạ Vị Sương nói: “Em nói tự em làm được. Chị thả em xuống đi. Dù sao em cũng phải tập làm quen mà.”
Tang Lộ đặt Hạ Vị Sương lên giường, hỏi: “Vì sao chị không thể ở bên Sương Sương mãi? Chị có thể… vĩnh viễn… chăm sóc Sương Sương. Sương Sương không cần lo sợ gì hết. Chị sẽ loại trừ tất cả nguy hiểm, cho Sương Sương ăn no.”
Tốc độ nói chuyện của Tang Lộ giờ chậm hơn rất nhiều so với lúc chưa vào đông, tất cả là bởi vì lạnh. Giọng điệu kia còn thoáng một chút thương cảm khó nhận ra. Bởi vì trong ánh mắt Sương Sương không có mình.
Hôm nay, Tang Lộ có thể vì cô mà giữ được sự tỉnh táo, đối với Hạ Vị Sương mà nói thì đó đã là một chuyện hết sức đáng mừng. Cô vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Tang Lộ, ngồi bên giường, cất giọng nói: “Chị thật sự nghĩ thế hả? Trước kia tụi mình chưa bao giờ tách ra sao? Với cả, chị không buồn ngủ à? Chị có thể giữ được sự tỉnh táo trong bao lâu? Tang Lộ, em cũng không muốn ép buộc chị chuyện gì. Em biết chị cứ đi ngược lại với bản tính là một chuyện vô cùng đau khổ. Chỉ là thế giới này và thế cục hiện tại đang ép buộc tất cả chúng ta.”
Hạ Vị Sương cười thật chua xót, nhẹ giọng nói: “Em có thể nói cho chị biết, hôm nay như vậy, tất cả là tại vì em muốn mạo hiểm thay đổi thế cục hiện giờ mà ra. Em không biết có đáng giá hay không, nhưng chuyện đã rồi, hối hận cũng vô dụng. Tang Lộ, em thừa nhận em rất sợ hãi. Em sợ mình biến thành phế vật làm liên lụy người khác. Con người chỉ khi hữu dụng mới không bị bỏ lại… Thôi, em nói chuyện này với chị làm gì chứ. Tang Lộ, sự thật chính là chị không thể nào chăm sóc cho em mọi lúc mọi nơi được. Em cần phải có năng lực tự sinh tồn.”
Tang Lộ im lặng một lúc mới nói chuyện. Song, lời nói ra lại không phải tranh chấp xem rốt cuộc có nên tiếp nhận tất cả hoạt động của Hạ Vị Sương hay không. Cô hỏi: “Hôm nay Sương Sương dịu dàng với chị hơn. Tại sao?”
Hỏi câu này lại khiến Hạ Vị Sương không biết nên trả lời thế nào. Cô ngẫm nghĩ rồi hơi cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất phần nào gương mặt. Cô nhắm hai mắt lại. Trên thực tế, có nhắm hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
“Em đã thấy được tương lai.” Giọng Hạ Vị Sương khẽ khàng, mềm mại, mang theo một chút ý cười cùng nỗi ưu sầu thoảng hiên nhà sau mưa, “Rất rất lâu về sau, có chị, có em… Nhưng giờ đầu em đau lắm, tất cả những hình ảnh đó đều vỡ vụn. Em không thể nào hồi tưởng chi tiết được. Em muốn nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp thu.”
Nhưng cô nghĩ, sau ngần ấy thời gian mà hai người vẫn còn bên nhau thì hẳn là chuyện tốt. Tang Lộ… là tin tưởng được, đúng không? Tang Lộ nghe xong thì cũng bất giác nhe răng cười, chỉ là Hạ Vị Sương giờ đã không nhìn thấy.
Nhất thời, Tang Lộ cũng không nhịn được mà mường tượng về tương lai trong lúc buồn ngủ mơ màng. Đối với cô, tương lai là thứ hư vô, mờ mịt, không quan trọng. Thứ quan trọng chỉ có duy nhất một chuyện, đó chính là nắm chặt Sương Sương của hiện tại.
Nhưng mà nụ cười của Sương Sương quá dịu dàng, quá mỹ lệ, mang theo niềm hướng đến và khao khát đối với tương lai, như thể đó là chốn bình yên mỹ mãn nhất, tươi đẹp nhất. Thế nên cô cũng cùng Hạ Vị Sương hướng đến.
Tang Lộ ôm Hạ Vị Sương, dụi dụi, nói: “Chị sẽ chăm sóc Sương Sương, sẽ rất cố gắng. Không nhìn thấy cũng không sao, chị vẫn luôn ở bên.” Đừng nói chỉ là nhìn không thấy, cho dù có câm, điếc, thiếu cái tay, gãy cái chân, cô cũng sẽ luôn ở bên.
Chỉ có một chuyện mà Tang Lộ không thể chắc chắn, đó chính là Hạ Vị Sương chết. Nếu em chết thì cô sẽ như thế nào? Tang Lộ không nghĩ ra được, cũng không muốn nghĩ.
Hạ Vị Sương bật cười: “Em tin chị sẽ luôn ở bên. Ờm, nhưng ở bên không đồng nghĩa với việc cái gì cũng lo được. Chị hiểu ý em không? Em phải nhanh chóng rèn luyện năng lực của bản thân. Tương lai…”
Nói đến đây, cô lại có phần chua xót. Tương lai sẽ như thế nào, cô cũng không dám chắc. Cô còn muốn đi căn cứ chủ động xuất kích, lật đổ Cố Mẫn Chi, giờ vẫn có thể tự tin thế ư? Trong những cảnh tiên tri trước kia, cô chưa bao giờ mù lòa. Nhưng bây giờ vận mệnh đã trực tiếp rẽ sang một hướng khác ngay ở chỗ cô.
“Tương lai là tương lai.” Tang Lộ chậm rãi nói, cũng ngáp một cái, “Hôm nay là hôm nay. Hôm nay Sương Sương rất buồn, chị sẽ chăm sóc Sương Sương.”
Hạ Vị Sương nói: “Em không có rất buồn. Chuyện còn chưa đến mức xấu nhất…”
“Rất buồn, vô cùng đau khổ.”
Tang Lộ vươn ngón tay, chỉ chỉ vào ngực Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương liếm môi dưới, giọng có phần ngập ngừng, chua chát. Cô lặng một chút rồi nói: “Ừm… có một chút, chỉ một chút thôi.”
_____________