BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 129
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Trên đầu tường, con mèo béo chột mắt meo một tiếng, quay đầu cắp cái đùi gà chạy biến.
Bạch Thiến đã có quyết định, lòng thấp thỏm, cũng không cù cưa nữa mà nhận lấy lồng chó con, dù rằng Hạ Vị Sương đã âm thầm trả tiền.
Thấy bên kia im lặng, Hạ Vị Sương lại nói cho lão Dư biết chuyện trong căn cứ có quái vật ẩn nấp, nhờ anh ta để ý giúp. So với Lữ Viện Viện thì lão Dư bên này trà trộn nơi phố chợ, hướng tiếp nhận tin tức có điều khác biệt. Hai bên vừa vặn bổ sung cho nhau.
Còn về việc truyền tin thế nào, vì bên này của lão Dư không có bộ đàm nên giao ước nếu có chuyện gì thì cứ phái người đến tận cửa mà tìm. Bây giờ đa số mọi người đều như thế, lối sống quay về thời trước thế kỉ 21. Cũng không biết phải bao lâu nữa thì cuộc sống trong căn cứ mới trở lại ngang mức trước khi tận thế ập xuống.
“Về cất đồ trước đã.” Bạch Thiến nói, “Phía Thượng tá Dương bên kia để cho chị.”
“Vậy em cũng phải đi cùng chị chứ.” Hạ Vị Sương rất kiên quyết, “Không thể tách lẻ.”
Khi nghe thấy có mèo xuất hiện thì Hạ Vị Sương đã đoán ra ngay ý định của Bạch Thiến. Cách này có được hay không, Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, không thấy có chỗ nào không ổn.
Trở lại phòng thuê, đưa hết cho Thành Mẫn những thứ anh ta cần. Hạ Vị Sương nghe chó con rên ư ử, bèn đưa tay vuốt ve hai nhóc con mềm mại, âm ấm, nói: “Chắc phải mua ít thức ăn cho chó thật.”
Mễ Nhạc Nhạc không còn mèo con chơi cùng, nào ngờ lại có chó con đến làm bạn. Cô nhóc ngồi xổm bên cạnh lồng sắt, mắt sáng rỡ, không muốn rời khỏi hai chú chó dù chỉ là một phút.
“Chúng nó tên gì thế?” Mễ Nhạc Nhạc hỏi.
“Không biết. Không mấy em đặt tên cho hai đứa nó đi.” Hạ Vị Sương cười nói.
Thành Mẫn đẩy gọng kính, cầm hai sợi dây bước đến. Một con chó cột dây đỏ, con kia cột dây xanh: “Đây là chó con số một, đây là chó con số hai.”
Mễ Nhạc Nhạc: “…”
Hạ Vị Sương: “…”
Thú con do Thành Mẫn yêu cầu, nên là Thành Mẫn quyết định. Mễ Nhạc Nhạc nắm mũi nhịn, nhưng quay đầu lại âm thầm tẩy não đám chó con: “Ngực em có một túm lông trắng hình trái tim, nên tên là Bé Tim. Mắt phải của em màu đen, vậy tên Gấu Trúc!”
Chó con số hai Gấu Trúc: “Gâu gâu!”
…
Hạ Vị Sương bảo Bạch Thiến viết lên một tấm vải, cột lại, sau đó được Tang Lộ dắt tay ra ngoài. Rời khỏi khu dân cư, đi về phía quân doanh, càng đi càng heo hút, xa xa đã nhìn đến tường bao quanh quân doanh. Đúng lúc này, cửa chính quân doanh hé mở, một loạt các xe lần lượt chạy ra.
Bạch Thiến đứng trên cục đá, rướn cổ nhìn một lúc rồi thuật lại bằng lời cho Hạ Vị Sương nghe.
“Đây là định làm gì thế nhỉ?”
“Ai biết. Hy vọng Thượng tá Dương Lộ Văn vẫn còn ở trong quân doanh thôi.”
Đích đến của Hạ Vị Sương và Bạch Thiến là một gốc liễu khô cằn cách khoảnh sân của lão Dư năm trăm mét. Khi các cô đến thì con mèo béo chột mắt đã chờ sẵn từ lâu.
Ngọ nguậy một trận, con mèo béo chui ra từ cái hang được lá khô che khuất, phát ra một tiếng kêu trầm trầm với Bạch Thiến.
Bạch Thiến ngồi xuống, vươn tay. Con mèo béo cảnh giác liếc nhìn Hạ Vị Sương và Tang Lộ đang đứng bên cạnh. Thấy các cô không cử động, bấy giờ nó mới cẩn thận tiến lên dụi vào tay Bạch Thiến.
“Miao–“
Bạch Thiến đưa tay vuốt lông con mèo chột béo ú, lại quay đầu nói với Hạ Vị Sương: “Chịu rồi, nhưng nó muốn thù lao. Một con gà.”
Hạ Vị Sương thở dài: “Con mèo khôn thế. Thời buổi này mua con gà mắc biết chừng nào.”
Bạch Thiến dở khóc dở cười: “Người ta nói không cho thì dẹp. Dù sao tự nó cũng tìm được đồ ăn.”
Mèo chột béo ú, đại ca căn cứ. Thích thì cho, không thích thì dẹp!
Vì sẽ truyền tin tức ngay trong đêm nay nên mấy cô nàng đành phải chấp nhận điều kiện của con mèo chột béo ú. Thỏa thuận xong đâu đấy, con mèo béo kiêu ngạo bước chân rảo một vòng quanh Bạch Thiến.
“Meo–“
Nó bắt đầu hối thúc con người dẫn đường.
Chuyện sau đó tương đối đơn giản. Con người và sinh vật không phải người cùng đi ra phía sau quân doanh. Bốn bề vắng vẻ, tường bao xây cao, bên trong chính là khu nhà cao tầng cho gia quyến.
Bạch Thiến giao mảnh vải được quấn lại bằng cỡ ngón tay út cho con mèo chột béo ú, để nó ngậm vải, nhảy vào khu nhà. Sau đó, các cô sẽ trốn ở đây, để Bạch Thiến vừa nói chuyện với con mèo béo vừa tìm Thượng tá Dương Lộ Văn.
Bạch Thiến chưa gặp Thượng tá Dương Lộ Văn bao giờ nhưng Hạ Vị Sương lại biết ông ta trông như thế nào. Điều tương đối khó chính là làm sao tìm được một người trong cả khu vực rộng lớn này. Rõ ràng chuyện ấy cần tốn rất nhiều thời gian. May mà Hạ Vị Sương đã tính trước, mang đệm theo, có thể nghỉ ngơi một chút.
Hạ Vị Sương lấy từ trong túi ra hai cái đệm. Tang Lộ một cái, Bạch Thiến một cái, còn cô ngồi lên đùi Tang Lộ.
Tang Lộ lục lọi trong chiếc áo lông, móc ra một cái túi chườm nóng đưa cho Hạ Vị Sương.
Bạch Thiến quay đầu liếc qua, yên lặng giật người, sau đó đưa lưng về phía hai cô nàng này.
Ghét.
Quá ghét.
…
Lô một, khu dành cho gia quyến trung tâm.
Lữ Viện Viện theo dõi bên này đã lâu, rất nhiều lần suýt bị Cố Mẫn Chi bắt gặp. May mà cô khôn khéo, tránh thoát kịp thời, thế mới không bị ai phát hiện sự bất thường. Nhưng cô ngồi canh lâu thế rồi mà vẫn chưa gặp được Châu Châu dù chỉ một lần.
Đột nhiên, có người vỗ lên vai cô một cái.
Lữ Viện Viện hốt hoảng, vội quay đầu nhìn lại, ra là Hạ Tình Tuyết.
“Chị đang làm gì vậy?” Hạ Tình Tuyết tò mò hỏi một câu.
Hạ Tình Tuyết không biết mối quan hệ giữa Lữ Viện Viện, Trịnh Phách Tường và Hạ Vị Sương. Cô chỉ biết Lữ Viện Viện rất thân thiện với mình, quan hệ hai người khá tốt.
“Không gì, không gì.” Lữ Viện Viện hỏi ngược lại, “Em đến đây có chuyện gì à?”
“Có.” Hạ Tình Tuyết cau mày, “Cố Mẫn Chi tìm em, hình như có chuyện gì đó.”
“…” Lữ Viện Viện nhỏ giọng ‘a’ một tiếng. Cũng như Hạ Tình Tuyết, cô cảm thấy rất kì lạ.
Từ trước đến nay, mọi người ai cũng biết Cố Mẫn Chi và Chánh Bộ trưởng Quan Lân có quan hệ đối lập nhau, mà Hạ Tình Tuyết đã là thân tín của Bộ trưởng Quan từ lâu. Bình thường Cố Mẫn Chi cũng không có liên quan gì với người của tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt. Từ khi Hạ Tình Tuyết trở về căn cứ đến nay thì ngoài lần gặp mặt chung lúc báo cáo công tác, cô ta cũng chưa tìm gặp Hạ Tình Tuyết lần nào.
Giờ đột nhiên gọi Hạ Tình Tuyết qua là muốn làm gì? “Cô ta âm thầm tìm em à? Em đi một mình không tốt lắm đâu.” Nghĩ đến lời dặn của Trịnh Phách Tường, Lữ Viện Viện không nhịn được mà quan tâm mấy câu. Cô phải theo dõi sát sao Hạ Tình Tuyết mới được, không thể để cô nàng gặp chuyện.
“Em cũng thấy rất lạ. Cơ mà trước giờ cô ta cũng chưa kiếm chuyện với em bao giờ, hẳn là không sao đâu.” Có đôi lúc Hạ Tình Tuyết sẽ nghĩ, có phải lần đó mình suy nghĩ quá nhiều hay không. Chắc là quan hệ của Cố Mẫn Chi và chị họ tương đối bình thường nên trước giờ chưa từng gặp mình. Khoác lác với mình là do cô ta muốn làm thân.
Hạ Tình Tuyết nhún nhún vai, nói: “Giờ vẫn chưa ai thay thế được năng lực của em. Cho dù cô ta không thích thì chắc cũng không tới nỗi làm gì em đâu. Đừng lo lắng. Thật ra em cũng không đi một mình.”
Nói đoạn, Hạ Tình Tuyết lại quay mặt ra sau mà bĩu môi. Lữ Viện Viện trông theo, thấy có hai người yên lặng đứng gần đó. Cô biết, đây là vệ sĩ mà Bộ trưởng Quan cố ý phân phối cho Hạ Tình Tuyết, cả hai đều là dị nhân. Khác với những dị nhân thông thường, hai người này xuất thân quân đội, đặc biệt chuyên nghiệp.
Thấy bọn họ, Lữ Viện Viện cũng thả lỏng hơn nhiều, nói: “Nhưng sao cô ta lại không tìm em ở bộ ngành?”
Hạ Tình Tuyết lắc đầu: “Này ai mà biết. Hình như là có chút chuyện riêng. Vốn em cũng không muốn đến đâu, nhưng cô ta lại chặn vật tư của đội em.”
Lữ Viện Viện lại hỏi: “Vậy em đến nhà cô ta à?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên em đi đó.” Bất chợt, Hạ Tình Tuyết sực nhớ ra gì đó, thích thú hỏi: “Em nghe nói Cố Mẫn Chi kim ốc tàng Kiều một cô nàng xinh gái, có thật không?”
Lữ Viện Viện: “… Có.”
Hạ Tình Tuyết ‘oa’ một tiếng, nói: “Vậy lần này em qua, nói không chừng có thể nhìn đến.”
Lữ Viện Viện: “…”
Biểu cảm của cô bạn này trông là lạ, Hạ Tình Tuyết bèn vỗ vỗ vai Lữ Viện Viện, hỏi: “Sao vậy? Có gì không đúng à?”
Lữ Viện Viện nhớ lại bộ dáng của Châu Châu, đâu chỉ có gì không đúng, phải là không một chỗ nào đúng hết. Cô thoáng ngập ngừng nói: “Châu Châu là một cô gái rất đặc biệt. Lần này em đến nhà Cố Mẫn Chi, nói không chừng có thể nhìn thấy cô ta thật. Cô ta… cô ta rất mê người, khí chất hết sức đặc biệt, khiến người ta không nhịn được mà phải nhìn ngắm mãi…”
Hạ Tình Tuyết: “…”
Lữ Viện Viện thẹn quá hóa giận: “Đừng có nhìn chị như thế. Chị không phải đồng tính luyến ái. Chị chỉ nói sự thật thôi!”
Hạ Tình Tuyết gãi gãi đầu: “Em đã nói gì đâu.” Lại trỏ vào chiếc điện thoại của Lữ Viện Viện: “Chị cầm cái này làm gì? Thập thập thò thò, có phải mang ý đồ gì không?”
Thời này, điện thoại cá nhân có khác gì vật trang trí đâu? Vậy nên chắc chắn là Lữ Viện Viện có vấn đề.
“Chị tuyệt đối đừng nghĩ quẫn nha.” Hạ Tình Tuyết nhỏ giọng nói, “Cố Mẫn Chi không phải dễ chọc đâu.”
Lữ Viện Viện nói với vẻ khó tin: “Em nghĩ chị là ai thế?”
Hạ Tình Tuyết nhìn đối phương, hỏi: “Không phải chị muốn chụp lén cô nàng Châu Châu xinh đẹp kia à?”
Lữ Viện Viện: “…”
Hạ Tình Tuyết truy vấn: “Có phải không?”
Lữ Viện Viện: “… Phải.”
Hạ Tình Tuyết nhún vai, cười gian trá, vẻ mặt ‘thấy chưa, em bảo mà’.
Lữ Viện Viện hận nghiến răng, lại không tiện nói thẳng cho cô nàng biết chị chụp lén là vì chị của mày đấy, đành phải tức tối đáp: “Lười lảm nhảm với em. Em đi mau đi.”
“Đừng mà.” Hạ Tình Tuyết giật lấy chiếc điện thoại trong tay Lữ Viện Viện, nói, “Chị ở đây mà cũng không sợ bị bắt, si tình thế cơ à? Cô nàng Châu Châu kia có sức hút lớn vậy sao? Ầy…”
Hạ Tình Tuyết thở dài ưu thương: “Không được. Nếu đã là bạn bè thì em không thể khoanh tay đứng nhìn. Chị canh ở đây không biết tới khi nào mới thấy được người ta. Không thì vầy đi, em giúp chị chụp một pô, chị cầm hình về nhìn vật nhớ người, đừng mạo hiểm ở đây nữa.”
Người ở lô một của khu cho gia quyến trung tâm nếu không phải có tiền thì chính là có quyền, mấy dị nhân nhãi nhép như các cô không chọc nổi. Ngộ nhỡ bị bắt thì Lữ Viện Viện phải giải thích thế nào mới có thể chứng minh mình không có ý xấu?
Cố Mẫn Chi thật sự rất hẹp hòi. Nếu để cô ta biết có người dòm ngó tình nhân của mình thì Lữ Viện Viện vốn đã không vừa mắt cô ta rồi, sau này chắc chắn sẽ còn khắt khe hơn nữa.
Lữ Viện Viện khá do dự: “Nhưng mà em…”
Hạ Tình Tuyết nói: “Em làm sao? Chị không thể đổi sang một mục tiêu khác được hả? Thật đó, em khuyên chị mau mau thay lòng đổi dạ đi.”
Lữ Viện Viện thật sự cạn lời: “Chị chụp lén không phải vì chị thích cô ta, mà là vì bạn của chị.”
Hạ Tình Tuyết kinh ngạc hỏi: “Chị có người bạn thích Châu Châu hả?”
Lữ Viện Viện chậm rãi nói: “… Cái này chị cũng không biết.”
Hạ Tình Tuyết tung hứng chiếc điện thoại, chiếc điện thoại đột nhiên biến mất trong tay cô: “Sao cũng được, chuyện này cứ giao cho em đi. Chị yên tâm, cô ta không bắt được em đâu. Với cả, em còn có vệ sĩ, chắc chắn là an toàn hơn chị.”
Cũng phải. Dị năng của Hạ Tình Tuyết rất thích hợp để làm mấy chuyện này. Hơn nữa, cô nàng giờ đây càng ngày càng lợi hại, sử dụng dị năng cũng hết sức nhuần nhuyễn. Dù sao Hạ Tình Tuyết cũng phải đến nhà Cố Mẫn Chi, xác suất gặp được Châu Châu sẽ cao hơn mình cứ canh ở chỗ này.
Cân nhắc một lúc, Lữ Viện Viện cũng cảm thấy giao nhiệm vụ lại cho Hạ Tình Tuyết là khá ổn. Người cô giúp là chị của Hạ Tình Tuyết, lại chẳng nhận thù lao, vậy để cô em này bỏ công cũng hợp lí rồi.
Vì thế, giao điện thoại cho Hạ Tình Tuyết, Lữ Viện Viện trịnh trọng vẫy tay, đồng thời dặn: “Cẩn thận nhé. Chụp không được thì thôi. Chị thật sự không có thích cô ta.”
Hạ Tình Tuyết chu đáo nói: “Em hiểu mà. Đều do người bạn của chị cả.”
Lữ Viện Viện: “…”
…
Tại lô một của khu dành cho gia quyến trung tâm, nơi đầy những nhân vật quyền lực, kiến trúc bên trong phải gọi là khác biệt một trời một vực với những tòa chung cư bê tông bình dân bên ngoài. Thí dụ như nhà họ Cố, bọn họ có hẳn một căn biệt thự nhỏ*. Cũng không phải nơi này được xây sau khi thành lập căn cứ mà vốn dĩ nền đất của căn cứ đã bao gồm khu biệt thự hoang vắng chưa được quy hoạch xong này rồi.
*Nguyên văn chỗ này là phục thức tiểu biệt thự, là kiểu biệt thự nhiều tầng mà thường xây phòng khách hoặc phòng ăn cao lên, bằng 2 tầng. Ở phòng trọ hay nhà nhỏ nhỏ thì kêu là gác lửng đó, nói dị cho dễ hình dung.
Vốn vì vị trí quá hẻo lánh, lại không có ưu thế gì khác nên khu biệt thự này mới không bán được. Giờ hay rồi, bị chia nhau sạch sẽ.
Cha mẹ nhà họ Cố ban ngày không có nhà. Bọn họ không tùy hứng như Cố Mẫn Chi, chí ít mặt ngoài cũng phải làm cho ra hình ra dáng. Hiện tại, trong căn biệt thự trống trải này chỉ có Cố Mẫn Chi và mấy người vệ sĩ của cô ta, cùng với một cô gái ở tầng hầm.
Trong bóng tối, ánh nến lập lòe, thời gian như đứng lại, chỉ có một khoảng nhỏ được chiếu sáng kia là vẫn thuộc về thế gian. Một bàn tay vươn đến, bóp tắt ánh nến.
Cái bóng đen còn u ám hơn cả bóng tối đứng dậy, phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Rõ ràng là đang ở trong hầm ngầm kín ngột ngạt nhưng lúc này lại vang lên những tiếng soàn soạt như gió lùa qua vải. Châu Châu bước đến lối ra. Cô muốn đi ra ngoài.
Cô ở đây suy nghĩ đã lâu, trong trí nhớ khi thì xuất hiện một số hình ảnh xa lạ, khi thì lại quên đi một lần nữa. Cô hoang mang, sợ hãi. Cô không thể phán đoán những gì mình chứng kiến trên đời này, đâu là đúng, đâu là sai, đâu là tốt đẹp, đâu là xấu xa? Cô thậm chí còn rõ mình muốn biết những gì.
Châu Châu đẩy cửa tầng hầm, bước lên mặt đất sáng rọi.
Ngoài cửa sổ biệt thự âm u, lạnh lẽo, bên trong lại ấm áp, dễ chịu. Cố Mẫn Chi ngồi lau tóc tại phòng khách. Cô vừa tắm xong, tâm trạng có vẻ khá tốt.
Chợt nghe sau lưng vang tiếng động, Cố Mẫn Chi quay đầu, không ngờ lại thấy được Châu Châu.
Cố Mẫn Chi giật mình buông khăn, bước qua nắm vai Châu Châu: “Sao em lại ra rồi? Không phải chị đã nói là không được tùy tiện ra khỏi phòng à?”
Châu Châu khẽ cau mày, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Cố Mẫn Chi: “Mẫn Chi, em muốn ra ngoài xem.”
“Ra ngoài? Đi đâu?” Cố Mẫn Chi cau mày hỏi. “Chị đã nói với em rất nhiều lần. Em quá đặc biệt, sẽ có rất nhiều người để ý, không thể tùy tiện xuất hiện, càng không được tự mình đi ra ngoài!”
Bờ môi Châu Châu khẽ run. Đối mặt với sự dồn ép của Cố Mẫn Chi, cô có hơi bối rối, đành cắn môi dưới, mắt rưng rưng.
“Xin lỗi chị.” Châu Châu thoáng thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì. Cô chỉ muốn thử một chút xem sao, nhưng thái độ Cố Mẫn Chi đó giờ vẫn thế. Xem ra chị sẽ không đồng ý cho cô ra ngoài.
Thôi, không sao. Cũng không phải chưa từng lẻn ra ngoài nhân lúc chị lơ là bao giờ.
Không biết là do cái vẻ yếu đuối, thương tâm của Châu Châu đánh thức số lương tâm ít ỏi còn sót lại của Cố Mẫn Chi hay là do cô ta nghĩ chốc nữa mình còn cần đến Châu Châu nên thái độ của Cố Mẫn Chi chợt dịu lại. Cô ta ôm lấy người trước mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương, dỗ dành: “Châu Châu ngoan của chị. Biết em chán. Thế này đi, ngày mai chị dẫn em ra ngoài chơi nhé? Chúng ta lén đi, không cho ai biết, thế thì sẽ không ai quấy rầy chúng ta.”
Nhưng trên thực tế, Châu Châu vốn không thấy phản cảm với người lạ, thậm chí cô còn vô cùng hiếu kì, muốn thân thiết với người khác.
Song, Châu Châu lại không giải thích, bởi vì rất nhiều lúc, Cố Mẫn Chi nói sao thì cô sẽ có cảm giác y như thế. Cô chưa bao giờ hoài nghi điều này. Nhưng dạo gần đây, cô bắt đầu cảm thấy kì quái.
Có đôi khi, cảm giác của cô dường như trở nên mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa lúc ở bên cạnh Cố Mẫn Chi và ở riêng. Nhưng cô thật sự quá ỷ lại chị. Cô không muốn hoài nghi Cố Mẫn Chi.
Châu Châu ôm đáp lại Cố Mẫn Chi, gác cằm lên vai đối phương, hưởng thụ cái ôm ấm áp này.
Nhưng cô lại không thấy trong mắt Cố Mẫn Chi lúc này ngập tràn sự phản cảm và chống đối, thậm chí còn có một chút sợ hãi khó phát hiện…
Thấy người yêu được dỗ dành, trở nên vui vẻ, Cố Mẫn Chi nói: “Em ra cũng tốt. Chốc nữa có một dị nhân đến đây. Châu Châu, chị cần em giúp.”
_____________