BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 29
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Phòng trực ban yên tĩnh như thể vốn không ai tồn tại. Hạ Vị Sương gõ cửa đến lần thứ ba.
Lát sau, một giọng nói yếu ớt mới khẽ khàng truyền ra: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Vị Sương lui lại một bước, đứng sau Tang Lộ, nói: “Bọn tôi phải đi, chị có muốn đi cùng không?”
Người phụ nữ có thai trong phòng dường như có phần kinh ngạc: “Đi cùng sao? Không, không, tôi ở lại đây là được rồi.”
Hạ Vị Sương hỏi: “Vừa rồi chị nghe được động tĩnh bên ngoài chứ?”
Người phụ nữ yếu ớt nói: “Có nghe, nhưng tôi không dám ra xem. Giờ không còn tiếng gì nữa, chắc là không sao rồi đúng không?”
Hạ Vị Sương: “Đúng vậy, không sao rồi.”
Người phụ nữ lại nói: “Các cô thật lợi hại. Nếu các cô đã giết chết con quái vật mà tôi lại đi đứng không tiện thì thôi vẫn đừng phiền mọi người. Tôi tiếp tục trốn ở đây là được rồi.”
Hạ Vị Sương cào vào lòng bàn tay Tang Lộ. Cô phát hiện từ lúc vào đến giờ, Tang Lộ vẫn giữ nguyên vẻ mặt hứng thú đối với cánh cửa trước mắt.
“Chị à, con quái vật kia đã ăn rất nhiều người, tại sao chị vẫn không bị gì?”
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Tôi mới tới hôm qua thôi, không rõ lắm.”
“Chị à, có thể mở cửa được không?”
“Ngại quá, làm ơn hiểu cho tôi một thân một mình không dám… A!”
Rắc rắc.
Tang Lộ vươn tay, trực tiếp giật cánh cửa xuống.
Cánh cửa méo lệch tựa vào khung, có thể trượt xuống đất bất kì lúc nào, để lộ một khe hở rộng chừng nửa thân người. Lúc này đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều, chiếu vào phòng trực ban tạo thành một quầng sáng kéo dài ngay cửa.
Quầng sáng rọi đến trước chiếc giường nhỏ trong phòng. Trên chiếc giường nằm lọt thỏm giữa bóng tối, người phụ nữ trắng tái, gầy nhom với mái tóc dài rối bù kia đang ngồi, vẻ mặt sợ hãi.
“Các người muốn làm gì? Không phải tôi đã nói nhường hết đồ đạc bên ngoài cho các người rồi sao? Tôi không còn cái gì hết. Cầu xin các người buông tha cho tôi đi!”
Một phụ nữ yếu đuối như thế, khi tội nghiệp khẩn cầu người khác, ắt hẳn là có thể khơi dậy lòng thương hại của đối phương ngay lập tức.
Hạ Vị Sương đảo mắt quanh căn phòng đơn sơ, thấy những vỏ túi thực phẩm đóng gói vứt đầy ra đất. Trên bàn có một chiếc đèn nhỏ, còn có bật lửa, hòm thuốc cùng dao nĩa dính đầy dầu mỡ.
“Chị à.” Hạ Vị Sương thấp giọng nói: “Chúng tôi buông tha cho chị rồi chị có buông tha cho người khác không?”
Người phụ nữ mắt rưng rưng, túm chăn nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Hạ Vị Sương bèn hỏi: “Vì thứ trong bụng chị mà hại chết bao nhiêu đồng bào như thế, chị không áy náy một chút nào sao?”
Vẻ đau đớn trên gương mặt người phụ nữ kia cứng lại trong nháy mắt, rồi cô ta dùng giọng điệu càng đáng thương mà khẩn cầu: “Cô nhìn ra tôi đang có mang à? Tôi chỉ là một phụ nữ có thai thôi, cái gì cũng không làm được. Tôi thật sự không biết cô có ý gì.”
Tang Lộ hất văng ván cửa, bước một bước vào trong.
Người phụ nữ kia lập tức thét lên, tay ôm lấy bụng, liên tục lui về sau. Nhưng đằng sau cô ta đã là vách tường, không thể nào lui được nữa. Tang Lộ bước đến trước mặt cô ta, hơi khom lưng, dùng một vẻ nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bên dưới lớp chăn của đối phương.
“Các người muốn làm gì?” Người phụ nữ rấm rức nói, “Tôi thật sự chưa từng hại người.”
Hạ Vị Sương nhắm mắt lại, như có chút không đành lòng. Cô nói: “Phải, chị không có tự mình ra tay. Nhưng con quái vật ngoài kia xuất phát từ chị. Nó săn con người, cho thứ trong bụng chị ăn.”
“Sao có thể? Nếu tôi cùng phe với quái vật thì sao tôi lại thành thành thật thật ở đây chờ chết được? Các cô hiểu lầm rồi!”
“Bởi vì chị là một phụ nữ thông minh.”
“Không, tôi không hiểu…”
“Chị biết Tang Lộ sẽ không dễ dàng bỏ qua, nên chị thí tốt giữ vua, chính là để rửa sạch hiềm khi cho bản thân. Hy sinh thứ bên ngoài lừa Tang Lộ rời đi, tuy tổn thất nặng nề nhưng ít ra vẫn giữ được một mạng.”
Người phụ nữ vẫn sợ hãi lắc đầu. Hạ Vị Sương cuối cùng phải nói: “Vậy chị đứng lên đi.”
Cô ta bất động.
Vẻ kích động của người phụ nữ dần lắng xuống, cô ta nghi hoặc: “Sao cô biết?”
Hạ Vị Sương lạnh nhạt đáp: “Chuyện này không liên quan đến chị. Chỉ là tôi đoán được quái vật bên ngoài không phải thứ gì khác, mà chính là nhau thai.”
Độ cong trên khóe môi Tang Lộ nở rộng, như có vẻ hưng phấn. Cô vươn tay, một lần nữa biến thành hình dạng móng vuốt với vảy trắng bao phủ, toan đâm xuống bụng người phụ nữ.
“Khoan đã!” Người kia chật vật nghiêng người sang một bên, bò một quãng tránh đi Tang Lộ. Hình như có một cái ống nhỏ sẫm màu thấp thoáng dưới chăn. Cô ta nói: “Các người không thể giết tôi!”
Tang Lộ như chú mèo vờn chuột, chuyển ánh mắt theo hướng đối phương một cách tràn đầy hứng thú. Chỉ là từ đầu đến cuối, thứ cô nhìn chằm chằm chỉ có phần bụng của người phụ nữ, dường như không hề quan tâm đến bản thân cô ta.
Người phụ nữ cũng hiểu cơ hội sống sót của mình và thứ trong bụng đều do cô gái con người trước mắt nắm giữ. Cô ta khóc lóc với Hạ Vị Sương: “Vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Rõ ràng hai ta mới là đồng loại. Quan hệ của cô với cô gái này không tầm thường đúng không? Cô cũng nuôi một sinh mệnh đặc thù như thế, vì sao lại đuổi tận giết tuyệt bọn tôi? Còn nữa, tôi là một người mẹ. Một người mẹ đứng về phía con mình thì có gì là sai?”
“Đó là không còn là con của chị nữa. Vốn cuống rốn nối với nhau thai, nhau thai nối với chị. Nhưng hiện giờ, chất dinh dưỡng mà nhau thai nhận lấy là sinh mệnh của người khác, không phải chị… Nó vẫn trốn trong bụng chị, không phải bởi vì chị là mẹ nó mà chỉ vì ở trong bụng chị thì có thể che giấu hơi thở, an toàn hơn.” Hạ Vị Sương nói, “Nó muốn sinh mệnh người khác, đồng thời cũng sẽ rút cạn sinh mệnh của chị.”
Dáng vẻ khô quắt queo như biến thành thây khô trong hình ảnh tiên tri vẫn còn ngay trước mắt. Mà hiện tại, người phụ nữ mang thai này còn chưa suy yếu đến mức đó.
“Tôi nghe nói thai nhi sẽ tiết ra hormone khiến cơ thể mẹ nảy sinh tình mẫu tử*, dùng nó để đảm bảo cho sinh mệnh của mình. Chúng nó liên tục giành lấy chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ. Rõ ràng, về phương diện này, thứ trong bụng chị càng thành thạo.”
*Chắc đang nói Oxytocin. Nhưng hormone này không phải do thai-nhau thai tiết ra. Nên đọc thì đọc vậy thôi chứ độ chính xác còn phải kiểm chứng lại ==”.
Người phụ nữ co rúm, van cầu: “Không, không, đó chính là con tôi. Bên cạnh cô không phải cũng thế sao… Chúng ta có thể làm bạn. Người thường sẽ không hiểu được tâm trạng và hoàn cảnh của chúng ta. Xin cô tha cho tôi đi. Sau này nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ dốc toàn lực giúp cô, được không? Xin cô. Cầu xin cô. Rõ ràng chúng ta giống nhau. Cô không thể đối xử với tôi như thế.”
Hạ Vị Sương: “Chị sai rồi. Chúng ta không giống nhau. Tôi sẽ không dùng sinh mệnh của đồng bào để nuôi Tang Lộ, cũng không trơ mắt nhìn chị ấy tổn thương đến người khác mà chẳng làm gì. Huống hồ, Tang Lộ và thứ trong bụng chị cũng không giống nhau.”
Lời nói vô tình ấy trực tiếp phân họ thành hai loại người. Vẻ sợ hãi, van cầu trên mặt người phụ nữ thoáng chốc đã biến thành lạnh nhạt: “Cô đang nói bậy gì thế? Sao cô dám nói ả này không giống? Tôi còn tưởng cô thông minh lắm, hóa ra chỉ là một kẻ ngốc tự lừa mình dối người!”
Hạ Vị Sương không hề dao động. Tang Lộ dường như đã xem kịch đủ rồi, một lần nữa vươn tay hướng về phía bụng người phụ nữ.
Chính ngay lúc này, bụng cô ta đột nhiên phình lên, biến to gấp năm lần kích thước cũ với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp. Bản thân người phụ nữ lại mau chóng gầy đi. Gương mặt cùng đôi mắt hóp thật sâu, cánh tay tựa da bọc xương, dường như chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi mà máu thịt dưới da đã vội hóa thành chất dinh dưỡng để cung cấp cho thứ trong bụng cô ta.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đột nhiên bật ra phía trước. Cô ta hét lên một tiếng, bởi vì hành động ấy không phải xuất phát từ ý nguyện của cô ta mà là sinh vật trong bụng đang muốn đào thoát. Cô ta phải gánh chịu những thương tổn đến từ chính bên trong. Sự đau đớn ấy khiến gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Không…”
Người phụ nữ run rẩy ôm lấy bụng, xoay người ngã trên mặt đất. Một thứ kì quái, bén nhọn đột nhiên nhô lên từ bụng cô ta. Roẹt một tiếng, những tia máu phún ra, một quái thai đầy máu với kích thước lớn hơn hẳn trẻ sơ sinh bình thường chui ra. Phần đầu nó to chừng quả bóng rổ. Thân mình nếu so với người thì càng giống một loài sâu có vỏ mềm hơn. Bụng nối với một cuống rốn đã đứt dài khoảng một mét. Tệ nhất chính là trên đầu quái thai này chỉ có duy nhất một tròng mắt màu đen khổng lồ. Cả người nó đẫm máu, nhìn sao cũng thấy tà dị một cách âm trầm, quỷ quyệt.
Hành động lần này của nó gần như đã khiến người phụ nữ mất mạng. Cô ta ngã quỵ trên mặt đất, không cách nào cử động, song ánh nhìn vẫn dõi theo con mình.
Quái thai máu me kia la hét, nhảy lên, vọt ra cửa chạy trốn, để lại một vệt máu kéo dài. Mắt Tang Lộ lóe lên sự hưng phấn, không chút do dự cất bước đuổi theo.
Hạ Vị Sương không nỡ nhìn vào tình trạng thê thảm của người phụ nữ. Không phải cô cảm thông cho kết cục của cô ta, chỉ là vẫn chưa thể quen khi tình trạng máu me ấy xảy ra với người sống.
Hạ Vị Sương mang tấm chăn mỏng đắp lên cho người phụ nữ, che khuất phần bụng khủng khiếp kia.
“Vì sao… Vì sao lại đối xử với chúng tôi như vậy? Con tôi nó chỉ muốn sống thôi. Con người ăn động vật. Nó ăn con người. Có gì không thể?”
Hạ Vị Sương bỗng nhiên cảm thấy thật vớ vẩn. Người trước mắt này hóa ra vẫn chưa nhận thức được mình cũng là một trong số những người bị ăn sao? Vì thế, Hạ Vị Sương nói: “Không có gì không thể. Con chị ăn người. Tang Lộ muốn ăn con chị. Vậy cũng không có gì không thể.”
Người phụ nữ hít vào một hơi thật sâu, phát ra âm thanh như tiếng kéo bễ rách nát. Mất máu quá nhiều khiến cả người cô ta rét lạnh, không ngừng run rẩy. Thần trí dường như đã trở nên mơ hồ. Cô ta nói: “Tên của nó là Vân Phi. Đại phong khởi hề vân phi dương. Nó nhất định sẽ là một đứa trẻ thật ưu tú… Nó là hy vọng của tôi. Vân Phi, Vân Phi của mẹ, con vốn nên giương cánh phi cao. Bọn họ sẽ nhớ kĩ tên con sao Vân Phi…”
“Vậy còn chị?” Nhìn đôi mắt đã dần tan rã của người phụ nữ, Hạ Vị Sương hỏi, “Tên chị là gì?”
Đến chết vẫn mong nhớ quái thai kia. Chẳng lẽ cơ thể mẹ bị khống chế rồi sẽ không suy xét cho bản thân mình dù chỉ một chút sao? Người phụ nữ hấp hối chợt im lặng. Sau đó, bàn tay gầy rộc tựa năm nhánh cây của cô ta túm chặt lấy tay Hạ Vị Sương, chặt như thể bộc phát toàn bộ tinh lực cuối cùng của sinh mệnh. Ánh mắt cô ta trở nên vô cùng tàn nhẫn, nhìn Hạ Vị Sương thật sâu, như muốn hoàn toàn nhìn thấu con người cô.
Người phụ nữ cười rít lên quái dị: “Cô ả kia rất đáng sợ. Cô không thể chống cự lại cô ta, cũng như tôi không thể nào chống cự được nó. Đã bao giờ cô nghĩ… nếu một ngày cô ta cũng muốn ăn người thì sao… Quái vật chính là quái vật. Đến lúc đó, cô có thể làm gì đây…”
Phịch, cánh tay người phụ nữ rũ rượi trên mặt đất. Mang theo lời nguyền rủa và trào phúng dành cho Hạ Vị Sương, cô ta chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Hạ Vị Sương nhấp môi, dùng lực giằng tay mình ra khỏi sự kềm kẹp của người phụ nữ. Có lẽ do ngồi xổm lâu quá nên khi đứng dậy, trước mắt cô tối sầm đi từng đợt. Hạ Vị Sương khom lưng đỡ tường, nghỉ một lúc lâu mới bình thường trở lại. Cô lần theo vết máu trên mặt đất mà đi ra ngoài, phát hiện quái thai kia còn chưa chạy ra khỏi siêu thị đã bị Tang Lộ bắt được. Một viên tinh thạch tròn xoe rơi trên mặt đất. Thân thể quái thai hình như đã bị mổ xẻ. Bàn tay Tang Lộ đang ở trạng thái vuốt sắc, móc từ bên trong ra một miếng thịt màu đỏ. Miếng thịt ấy chỉ to bằng bàn tay, hơi dài mảnh, chung quanh còn có hơn trăm cái râu thịt vươn dài, lúc bị moi ra còn đang từ từ ngo ngoe co duỗi.
Theo bản năng, Hạ Vị Sương phân tích một chút, rồi lại đưa ra được một kết luận khá kì quái: Này hình như là miếng thịt thăn…
Tiếp sau đó, cô thấy Tang Lộ ngửa đầu, há miệng, nuốt cả miếng thịt và tinh thạch cùng lúc.
Hạ Vị Sương: “… Ọe! Chờ đã, em rửa cho chị cái!”
Hạ Vị Sương vọt đến bên Tang Lộ, vươn tay cạy miệng đối phương ra. Trên mặt Tang Lộ dính vài giọt máu, cũng ngoan ngoãn mở miệng cho Hạ Vị Sương nhìn… Hàm răng trắng, dày, sắc nhọn. Đầu lưỡi đỏ tươi mê hoặc. Khoang miệng trống rỗng không một thứ gì.
Xong rồi, ăn xong rồi.
Hạ Vị Sương buồn bực ôm lấy Tang Lộ, đấm nhẹ vào lưng đối phương: “Trong vòng ba ngày không được hôn em!”
Tang Lộ: “…”
“Thiệt tình. Sao cái gì cũng ăn hết vậy? Chẳng biết có sạch hay không nữa. May mà trong siêu thị thì có đồ dùng hàng ngày. Lát nữa đánh răng cho đàng hoàng đấy. Aiz.”
“…”
“Tang Lộ?”
Dù Tang Lộ vốn dĩ đã rất ít nói, cũng hay tùy hứng mà không chịu đáp lời nhưng tình huống hai người ôm nhau mà vẫn không chút phản ứng thế này vẫn rất hiếm khi xuất hiện.
Kiểu gì thì Tang Lộ cũng nên xoa xoa đầu an ủi một chút chứ?
Hạ Vị Sương cảm thấy kì lạ. Sau đó, cô cảm nhận được người trước mặt càng lúc càng nặng. Cô vội tăng lực đỡ, ôm lấy Tang Lộ lúc này đã ngã vào lòng mình.
Tang Lộ nặng thật, nặng hơn trước kia nhiều.
Trong đầu Hạ Vị Sương thoáng qua suy nghĩ ấy, rồi cũng chẳng rảnh để nghĩ lung tung nữa. Cô dùng hết sức lực cũng chỉ có thể đỡ được đầu Tang Lộ, không để chị bị đụng đầu. Cuối cùng, chính Hạ Vị Sương cũng ngồi bệt xuống đất.
Tang Lộ nằm trong lòng cô, yên lặng ngủ say.
Đây là lần đầu tiên.
Hạ Vị Sương cúi đầu nhìn gương mặt lúc ngủ an tĩnh của Tang Lộ, rồi vươn tay vén tóc chị sang hai bên. Hình như từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy chị như thế. Tựa Công chúa ngủ trong rừng, chẳng biết điều kiện để tỉnh lại có phải là một nụ hôn của tình yêu đích thực hay không.
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, lòng Hạ Vị Sương đã càng lúc càng ngứa ngáy. Đôi môi đỏ thắm kia mềm mại đến thế, như thạch trái cây ướp lạnh… Hạ Vị Sương chậm rãi cúi đầu, hướng về phía môi Tang Lộ như bị mê hoặc, hoàn toàn quên mất yêu cầu trong vòng ba ngày không được hôn môi ban nãy.
Một tiếng kêu “Bé ngoan đừng…” thê lương nháy mắt đã lôi kéo linh hồn Hạ Vị Sương quay lại. Cô bật ngồi dậy, ho khan một tiếng, rồi nhìn ra cửa siêu thị với vẻ mặt hết sức đứng đắn.
Bên ngoài khung cửa sổ vỡ vụn, Hạ Tình Tuyết đang vươn hai tay: “… nhìn.”
Mễ Nhạc Nhạc tự giác che mắt, thở dài: “Biết rồi.”
Kha Tiếu Tiếu: “…”
Hạ Vị Sương đỏ mặt: “… Đừng quấy nữa. Tụi em đến đây giúp chị cái đi.”
Vì thế, mấy cô gái bước vào siêu thị, quây bên Hạ Vị Sương, cùng nhau nhìn chằm chằm Tang Lộ ngủ say.
Chẳng biết có phải vì cảm nhận được có người đến gần hay không mà Tang Lộ bỗng nhiên bất an giật giật, cau mày, tay huơ loạn trong không trung. Hạ Vị Sương nắm lấy tay Tang Lộ trấn an, lại giải thích sơ lược chuyện vừa xảy ra, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Tự dưng Tang Lộ ngủ rồi, hình như là muốn tiêu hóa thứ ban nãy vừa ăn. Giờ trời cũng tối, chúng ta ở lại đây một đêm hẵng đi, được không?”
“Em không có ý kiến gì. Dù sao quái vật ở đây cũng đã bị chị Tang Lộ tiêu diệt hết.” Hạ Tình Tuyết nhún vai, lại bông đùa một câu, “Chị Tang Lộ sẽ không để chị bị thứ gì uy hiếp, bả chỉ để bả uy hiếp chị thôi. Em tin chắc nơi này đủ an toàn.”
Những người còn lại cũng không có ý kiến. Có điều muốn qua đêm ở đây thì vẫn phải dọn dẹp một chút.
Phòng trực ban là không cách nào ngủ được rồi. Các cô chuyển thi thể của người phụ nữ đến chết vẫn không biết tên họ kia ra ngoài, đặt cùng chỗ với thứ gọi là quái vật xăng nhưng trên thực tế lại là quái vật nhau thai. Hài cốt của quái thai cũng quẳng qua đó. Tạm thời không xử lí thi thể. Những quái vật biến dị này có mùi tương tự như xác sống, có thể át một chút mùi của con người. Sau đó, các cô lại dùng kệ để hàng, ngăn tủ các thứ chặn ngang cửa siêu thị. Mặt đất thì dọn dẹp một chút. Cứ thế tạm bợ ở lại một đêm.
Trên thực tế, đêm này cũng không tính là gian nan, bởi vì máy phát điện dự phòng của trạm xăng vẫn hoạt động. Trong siêu thị có điện, còn có rất nhiều đồ ăn.
Mấy người Hạ Vị Sương dứt khoát xa xỉ một phen, đêm nay muốn ăn gì cứ trực tiếp lụm trên mặt đất. Muốn ăn mì gói liền nấu nước trụng. Muốn ăn khoai lát liền cùng nhau nhai rộp rộp.
Hạ Tình Tuyết gom đồ gom đến vui vẻ vô cùng. Hàng hoá trong siêu thị mini này rất phong phú, chuyện này khiến Hạ Tình Tuyết có hơi khó xử.
“Làm sao bây giờ!” Hạ Tình Tuyết túm tóc, đau khổ nói, “Không gian của em không đủ!”
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ nói: “Em chọn thứ hữu dụng mà lấy thôi, đừng có cái gì cũng muốn.”
Hạ Tình Tuyết đành phải ủ rũ ngồi xổm một bên chọn lựa. Chọn xong, cô nàng lại lấy ra một viên tinh thạch, nắm chặt rồi bắt đầu minh tưởng hấp thu. Có câu nước đến chân mới nhảy, mặc kệ có hữu dụng hay không, cứ nhảy trước đi rồi tính.
Mà Hạ Vị Sương nhìn khu siêu thị mini, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó. Cô hỏi: “Trên người mấy đứa có điện thoại không?”
Từ sau khi cắt điện, điện thoại di động đã trở thành vật trang trí. Hơn nữa một đường bôn ba vất vả, điện thoại của Hạ Vị Sương và Hạ Tình Tuyết đã mất.
Mễ Nhạc Nhạc và Kha Tiếu Tiếu đều lắc đầu.
Hạ Vị Sương bèn nói: “Vậy mọi người tìm sạc dự phòng rồi cắm sạc đi. Nói không chừng sau này sẽ dùng đến.”
Siêu thị này không bán sạc dự phòng, nhưng các cô lại tìm được một cái trong ngăn tủ phòng trực ban, bèn sạc đầy rồi cất kĩ.
Đêm đã khuya, mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Dù sao thì ban đêm cũng không có hoạt động giải trí gì. Siêu thị thật ra có bán đồ chơi, nhưng chỉ thích hợp với Mễ Nhạc Nhạc bé nhất. Trẻ con ngủ sớm, chơi một tí đã buông.
Để Tang Lộ có thể yên tĩnh tiêu hóa mà không bị quấy rầy, Hạ Vị Sương cùng chị nghỉ riêng một bên. Tắt đèn, tối đen, chỉ có một tia sáng ảm đạm len qua khe cửa sổ. Trong bóng đêm, Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ ngủ say, mãi vẫn chẳng thể chợp mắt. Hình ảnh chị nuốt miếng thịt kia không ngừng tái diễn trước mắt cô.
Giọng nói quái dị đầy châm chọc của người phụ nữ bất chợt vang vọng trong đầu: “Đã bao giờ cô nghĩ… nếu một ngày cô ta cũng muốn ăn người thì sao… Quái vật chính là quái vật. Đến lúc đó, cô có thể làm gì đây…”
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương áp sát từ bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy Tang Lộ, tay đan vào tay đối phương, nói, “Chị là dị nhân, nhất định phải là dị nhân.”
…
Ngày 17 tháng 8 năm 2021. Buổi sáng, trời trong.
Mấy người Hạ Vị Sương phải rời khỏi trạm xăng.
Các cô nhặt từ bụng quái vật nhau thai mấy cái chìa khóa. Sau khi thử từng chiếc một, phát hiện tất cả đều có thể sử dụng. Thế nên, các cô dứt khoát lái hai chiếc xe đi, đỡ phải chen chúc thiếu chỗ.
Tang Lộ được cả bọn cùng nhau khiêng lên một chiếc xe trắng, chiếc này do Hạ Vị Sương điều khiển, chở cả Mễ Nhạc Nhạc. Chiếc còn lại màu đen do Hạ Tình Tuyết điều khiển, chở Kha Tiếu Tiếu.
Trước khi đi, Hạ Vị Sương quăng một mồi lửa thiêu hủy bồn chứa xăng. Bồn chứa đã thủng từ lâu, xăng bên trong cũng gần như đã cạn, như thế không dễ gây nổ. Mà quanh trạm xăng là nền xi-măng, bốn bề trống trải, tạo thành vành đai cản lửa tự nhiên, không lo đám cháy sẽ lan rộng.
Lửa sẽ thiêu hủy những thi thể quái dị trong trạm xăng, tránh để các xác sống gì gì tiếp xúc, dẫn đến loạt biến dị mới nữa. Phía trước siêu thị vì có trần nhà sập chắn ngang nên lửa bình thường cũng sẽ không thể lan đến. Trước lúc đi, Hạ Vị Sương còn hắt một ít nước không mang theo được ra trước cửa siêu thị, hạ thấp tỉ lệ cháy.
Chiều, trời đột nhiên âm u, mưa lâm râm rơi xuống.
Ngày thứ tám sau khi thảm hoạ xác sống bùng nổ, cuối cung trời cũng đổ mưa lần nữa.
Cửa sổ xe hé mở, nước mưa tạt vào, rơi trên mặt, mát mẻ vô cùng. Hạ Vị Sương vừa định quay cửa lên thì Tang Lộ đã bất ngờ mở mắt.
Cô vươn tay hứng lấy nước mưa bên ngoài, dường như rất thích. Thậm chí Tang Lộ còn leo thẳng ra ngoài, bò từ cửa sổ lên nóc xe bằng tư thế mềm mại đến khó có thể tưởng tượng được.
Tang Lộ ngồi trên nóc, ngẩng mặt, tận hưởng nước mưa cọ rửa.
Tí tách, rào rạt…
Mưa bụi li ti như chiếc màn. Các cô xuyên qua từng lớp, từng lớp một, không ngừng tiến lên phía trước.
Bỗng nhiên, Hạ Vị Sương rất muốn biết cảm giác hiện tại của Tang Lộ là thế nào. Chị thích trời mưa đến thế sao? Đúng rồi, hẳn là chị rất thích nước mưa.
Vì thế, Hạ Vị Sương lại vi phạm luật giao thông đường bộ lần nữa, một tay lái xe, một tay vươn ra ngoài cửa sổ.
Cô dùng tay hứng lấy nước mưa, hứng lấy sự mát mẻ.
Bỗng nhiên, một bàn tay khác nắm lấy tay cô. Từ bên ngoài, phía trên, lành lạnh mà ướt át, như chỉ là lơ đễnh, rồi lại vô cùng hiển nhiên. Hạ Vị Sương sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười, mười ngón đan chặt.
Hôm nay, ngày hè, mưa nhỏ. Còn cách đích đến nửa giờ lái xe.
_____________
Ợ chắc chương này của mai luôn, mai bận.
Tới đây chắc quý dị cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân của trận combat giữa hai nhân vật chính sòi, nên là chuẩn bị tinh thần nhe. Cơ mà yên tâm là Tang Lộ không có ăn người. Chương sau qua map mới. Cuối map này là bắt đầu ngược.